treo

Một chiều hè năm XX-2.

Anh ngồi trầm ngâm trên bậc cầu thang trước quán cà phê nhỏ nằm khuất ở góc phố. Chiếc áo sơ mi trắng vắt hờ trên vai, hòa cùng ánh nắng chập choạng tạo nên bóng hình mơ hồ. Ánh mắt anh lơ đãng, như đang kiếm tìm điều gì đó đã trôi vào miền ký ức. Cô xuất hiện, tựa như vô tình lạc lối, đôi giày thể thao cũ lấm đầy bụi đường. Trên tay cô là một bó hoa bách hợp trắng, thứ hoa mà anh từng kể với bạn bè rằng anh không bao giờ ưa nổi vì mùi hương quá nồng.

"Cho anh," cô nói, đặt bó hoa lên bàn.

Anh ngước lên, ánh mắt hơi ngạc nhiên. "Sao lại là bách hợp?"

"Vì nó giống anh," cô đáp nhẹ tênh, kéo ghế ngồi xuống. "Đẹp một cách quá mức cần thiết, nhưng chỉ khi người ta nhìn thật lâu, mới hiểu được nó mang ý nghĩa gì.."

Anh bật cười, lần đầu tiên phá vỡ vẻ lạnh lùng thường thấy.

Cô bước vào cuộc đời anh, đơn giản và bất ngờ, tựa như cơn gió khẽ lướt qua rồi để lại dư âm chẳng thể lãng quên. Từ giây phút đó, những ngày tháng cô độc, lặng lẽ bên những bản nhạc tự sáng tác của anh bỗng chốc trở nên có màu sắc. Cô là màu sắc, là tiếng cười, là một thế giới anh chưa từng nghĩ mình sẽ khám phá.



Thời gian hiện tại, Moscow.

Bên ngoài cửa kính, tuyết vẫn rơi dày, phủ trắng cả góc phố nhỏ tĩnh lặng. Trong căn phòng trọ tồi tàn, anh đứng lặng trước giá sách cũ, đôi tay lướt qua những gáy sách phủ đầy bụi thời gian. Đôi mắt anh dừng lại ở một quyển sổ mỏng, gáy bị nứt, bìa là dòng chữ cô viết nguệch ngoạc ngày nào:

"Hãy ghi lại mọi điều đẹp đẽ, nếu không thì viết về em cũng được."

Anh mở quyển sổ, nét chữ quen thuộc của cô hiện ra trên những trang đầu. Cô viết về những ngày hè bên hồ nước, về giấc mơ được nhìn thấy cánh đồng tuyết trắng của nước Nga, về những điều nhỏ bé mà cô chưa bao giờ nói với anh.

"Anh biết không? Đôi lúc em sợ mình chẳng đủ dũng cảm để yêu anh thật lòng. Nhưng mỗi khi anh nhìn em, mọi nỗi sợ ấy đều tan biến."

Anh siết chặt quyển sổ trong tay, cảm giác như từng dòng chữ trên đó đang hút cạn hơi thở của chính anh.



Quá khứ, mùa đông năm XX-1.

Họ đứng đối diện nhau dưới cơn mưa phùn đầu đông. Cô khoác chiếc áo len dày, đôi tay giấu trong túi áo. Ánh mắt cô, dù cố tránh, vẫn không giấu nổi sự run rẩy.

"Em không thể tiếp tục được nữa," cô nói, giọng run rẩy.

Anh nhíu mày, bước một bước về phía cô. "Là vì anh không đủ tốt, hay vì em không muốn cố gắng?"

Cô cúi đầu, không đáp. Anh đã từng nghĩ rằng cô là tất cả những gì anh cần, nhưng giờ đây, mọi thứ như đang tan vỡ ngay trước mắt anh.

"Em không muốn làm gánh nặng cho anh," cuối cùng cô cũng lên tiếng, nhưng những từ ngữ ấy như những nhát dao cứa vào lòng anh.

"Em không bao giờ là gánh nặng." Anh tiến lại gần hơn, nhưng cô lùi lại một bước, giữ khoảng cách giữa họ.

"Em xin lỗi, anh. Nhưng em không thể."

Cô quay đi, bóng dáng nhỏ bé khuất dần trong màn mưa. Anh đứng đó, bàn tay nắm chặt, ánh mắt trống rỗng.



Hiện tại, Moscow.

Anh ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong căn phòng trọ lạnh lẽo, tờ giấy trắng trải trước mặt. Bút đóng mực nằm ngay ngắn trong tay anh, nhưng nét chữ vẫn run rẩy, méo mó. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh không thể viết nổi.

Ngọn đèn vàng nhợt nhạt soi bóng anh lên bức tường loang lổ, góc duy nhất trong căn phòng thoát khỏi sự lạnh lẽo câm lặng của mùa đông nước Nga. Những dòng ký ức ùa về, kéo anh trở lại khoảnh khắc anh đã cố quên đi bằng mọi cách.

Anh nhớ rõ cái ngày cô rời xa anh, cách cô mỉm cười dịu dàng mà chẳng nói thêm lời nào ngoài câu "Hãy sống tốt nhé." Anh đã nghĩ đó chỉ là một lời chia tay bình thường. Nhưng làm sao anh có thể ngờ rằng đó là lời từ biệt cuối cùng.



Quá khứ, một tháng trước ngày định mệnh.

"Em đã từng muốn đến Moscow," cô nói, mắt dõi theo cánh chim sẻ bay ngang qua bầu trời mùa thu.

Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy tò mò. "Moscow ư? Vì sao?"

Cô nghiêng đầu, đôi tay đan chặt vào nhau. "Vì em nghe nói mùa đông ở đó rất đẹp. Tuyết trắng, ánh đèn vàng, và những câu chuyện tình yêu dang dở."

"Nghe buồn quá," anh cười nhẹ, chạm vào tay cô. "Nếu em muốn, anh sẽ đưa em đi."

Cô không trả lời. Thay vào đó, cô cười một nụ cười anh chưa từng thấy trước đây—một nụ cười đẹp đẽ nhưng mang theo một nỗi buồn khôn nguôi.



Hiện tại, Moscow.

Mặt trời đã lặn từ lâu, ánh sáng vàng vọt từ đèn đường rọi qua ô cửa sổ phủ tuyết trắng xóa. Anh vẫn ngồi đó, bàn tay từng nắm chặt chiếc bút giờ buông thõng, bất lực như thể đã đánh mất lý do để tiếp tục viết.

Anh không biết mình đã ngồi bao lâu, chỉ biết rằng khi anh chớp mắt, ánh đèn vàng đã trở thành ánh trăng bạc, và trước mặt anh là tờ giấy trắng trống trơn.

Và rồi, như không thể kìm nén được nữa, anh bật khóc.

Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, chạm xuống mặt bàn gỗ cũ, mang theo cả nỗi đau và ký ức anh hằng chôn giấu. Anh cúi đầu, tay ôm lấy khuôn mặt mình như muốn níu giữ một phần ký ức nào đó không bị phai nhòa.

Ký ức về cô.



Quá khứ, ngày định mệnh.

Anh đã không trả lời tin nhắn cuối cùng của cô. Anh đã nghĩ rằng mình sẽ có thời gian, rằng cô vẫn sẽ ở đó chờ anh. Nhưng anh sai.

Mùa đông năm ấy, người ta tìm thấy cô nằm lặng lẽ dưới chân cây cầu vắng, giữa nền tuyết trắng xóa tựa một lời chia tay câm lặng với thế giới. Trong tay cô là bút đóng mực đã khô, nét chữ xiêu vẹo trên tờ giấy nhăn nhúm viết vội mấy chữ: "Đừng tìm em. Em xin lỗi." Những người qua đường chẳng ai để tâm, nghĩ rằng cô chỉ là một người xa lạ không may trong cuộc sống vốn lạnh lùng này. Nhưng với anh, cái chết ấy là lời nhắc nhở rằng anh chưa từng thực sự hiểu cô.



Hiện tại, Moscow.

Anh được phát hiện dưới lớp tuyết dày tan chậm bên cửa sổ căn phòng thuê rẻ tiền. Trong tay anh là quyển sách cũ với những dòng chữ cô từng ghi chú, một bức ảnh đã phai màu của cả hai, và dòng cuối trong cuốn sổ nhật ký: "Em vẫn luôn ở đây."

Họ ra đi, mỗi người ở một đầu trời, nhưng thời gian không thể xóa nhòa những ký ức. Căn phòng của anh vẫn còn nguyên những mảnh ghép của cô: chiếc áo khoác cô từng khoác lên người anh khi tuyết rơi đầu mùa, tách cà phê còn vết môi nhợt nhạt cô bỏ lại trong lần cuối đến thăm. Anh từng hứa sẽ cùng cô xây dựng một cuộc sống ở Moscow, một khởi đầu mới nơi cả hai thuộc về nhau. Nhưng thay vào đó, cô chỉ ghé qua như một lữ khách, rồi rời đi, bỏ anh lại với những lời hứa lặng thinh và những cuộc trò chuyện dang dở anh giữ cho riêng mình.

Những ký ức ấy tựa dây leo hoang dại, âm thầm siết chặt tâm hồn anh, kéo anh chìm sâu hơn vào bóng tối của những đêm đông lạnh lẽo. Trong những giờ phút cuối cùng, anh vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại cũ kỹ, nơi tin nhắn cuối cùng của cô chưa được mở: "Em nhớ anh. Hôm nay trời lạnh quá." Câu chữ ấy như một bài hát không lời, văng vẳng mãi trong tâm trí anh. Anh từng đọc đi đọc lại tin nhắn đó, như thể trả lời muộn màng có thể làm thời gian quay lại, như thể từng chữ đó có thể mang cô quay lại từ khoảng trời xa xăm nào đó.

Và thế là họ biến mất, không ai nhớ tên, không ai để tâm đến cuộc đời họ. Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, dưới ánh đèn đường mờ nhạt hay trong tiếng gió đập vào cửa sổ, ký ức về nhau vẫn sống mãi. Họ chỉ thuộc về nhau trong một thế giới song song, nơi không có nỗi đau, không có chia lìa, không có lời cuối dang dở.




"Chẳng ai nhớ về họ, nhưng cả hai vẫn mãi mãi sống trong ký ức của nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top