Katakuri
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội khi bạn cố gắng thoát khỏi căn phòng mình đang ở. Mùi vải cháy bao trùm căn phòng khi bạn nhìn đồ đạc của mình bốc cháy dữ dội. Nước mắt chảy dài trên mặt bạn trong khi cổ họng bạn bỏng rát. Chạy trốn là mục tiêu duy nhất của bạn vào lúc này, tuy nhiên bạn đã quá hoảng sợ để có thể suy nghĩ thẳng thắn để tìm ra nó.
Cánh cửa phòng ngủ bật mở và đứng đó là một người đàn ông bí ẩn, nụ cười loạn trí hiện rõ trên khuôn mặt, nắm tay siết chặt và máu chảy xuống một bên đầu. Tìm bạn như thắt lại khi bạn nhìn anh ấy quan sát bạn. Ngay khi bạn định lùi lại, với tốc độ điên cuồng, anh ấy lao tới bạn và ngay khi anh ấy đặt tay lên cổ bạn-
Bạn bật dậy khỏi giường, người ướt đẫm mồ hôi và mặt nóng như mặt trời. Cổ họng bạn nghẹn lại khi bạn nhìn quanh phòng một lúc và nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ tồi tệ. Bạn bắt đầu khốc một mình, cảm thấy sợ hãi và cô đơn
Một tiếng gõ nhẹ ở cửa vang lên và một giọng nói yếu ớt vang lên.
"Thưa... , c..cô ổn chứ tiểu thư ?" người hầu hốt hoảng lắp bắp hỏi
Bạn bình tĩnh lại một chút và nhìn vào cánh cửa đóng kín.
"K-Katakuri đã về chưa?" Một vài giây im lặng sau đó là một tiếng 'không' nhỏ. Bạn lại tiếp tục khóc một mình và cảm thấy tim mình đau nhói. Những lúc như thế này, bạn thực sự cần anh ấy.
Bây giờ đã là buổi sáng và bạn cảm thấy kiệt sức. Bạn thức dậy sau cơn ác mộng vào khoảng 2 giờ sáng và thức dậy kể từ đó. Bạn cảm thấy không thoải mái và gặp khó khăn trong việc khiến bản thân cảm thấy thoải mái. Tất cả những gì bạn muốn là anh ấy.
"Thưa cô, tôi đã phục vụ bữa sáng cho tiểu thư với một ít trà, bất cứ khi nào tiểu thư sẵn sàng."
Bạn nở một nụ cười yếu ớt với người giúp việc rồi đi vào khu vực ăn uống. Ban đặt mình lên chiếc ghế đệm màu đỏ thẫm
Nhớ lại vết thương lòng sau khi kể cho Brûlée về quá khứ của mình đã khiến bạn gặp những cơn ác mộng khủng khiếp. Ngay cả khi có những người giúp việc và quản gia luôn có mặt chờ lệnh, bạn vẫn cảm thấy cô đơn vô cùng.
"Thứ lỗi cho tôi, người đầu bếp đã vất vả nấu bữa ăn này nhưng sáng nay tôi không thấy ngon miệng. Xin hãy gửi lời xin lỗi đến anh ấy. Tuy nhiên, tôi sẽ mang trà ra vườn."
"Vâng ." Người giúp việc bưng trà cho bạn khi cô ấy theo bạn ra vườn. Trời hơi lạnh nhưng những chiếc lá mùa thu khiến nó dễ chịu hơn.
"Chào buổi sáng, (Y/N)." Bạn nhìn vào cái cây khổng lồ trong vườn và thấy Cracker đang ngồi dưới bóng cây. Bạn mỉm cười nhẹ trước khi quyết định ngồi cạnh anh. Anh mỉm cười rồi quan sát những nét thay đổi của bạn.
"Huh. Trông chị dâu ốm quá. Đêm qua có ngủ được chút nào không?"
Bạn cười khúc khích trước khi nhìn xuống tách trà của mình.
"Không. Có hơi khó khăn một chút."
"Anh ấy sẽ quay lại sớm thôi."
“Có buồn không khi tôi phụ thuộc vào anh ấy nhiều như vậy?”
Anh nhìn bạn bối rối nhưng vẫn lắng nghe bạn nhiều hơn.
"Khi chúng ta không ở bên nhau, tôi rất buồn và chán nản. Nhưng gần đây... cứ mơ thấy những giấc mơ này và nó khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn trước rất nhiều. Kiểu như... nó khuếch đại cảm giác sợ hã và sợ hãi." sự cô đơn..."
" chị biết đấy, với tư cách là chồng của chị lẽ đương nhiên anh ấy phải làm là
giúp chị đương đầu với tất cả những điều đó. Giúp vượt qua những lúc như thế. Tất nhiên, anh ấy có nhiệm vụ phải hoàn thành nhưng điều đó sẽ không xảy ra." Anh ngắm nhìn những chiếc lá và không buồn nhìn bạn. Anh ta thực sự không thích nói về những điều ngớ ngà như thế này nhưng anh ấ
có thể nói rằng bạn cần một ai đó. Bạn cảm thấy trong lòng hơi ấm áp, chỉ cần nghĩ đến việc chồng bạn sớm làm nhiệm vụ trở về là bạn đã thấy vui rồi. Bạn biết anh ấy là người rất bận rộn nhưng bạn vẫn cần anh ấy.
"Chị có cần gì trước khi tôi đi làm nhiệm vụ của mình không?"
" đủ rồi. Cảm ơn ."
Anh đứng dậy, vươn vai và nhìn bạn lần cuối trước khi cười toe toét và xin lỗi.
Bạn tựa vào gốc cây và nhấp ngụm trà, hy vọng Katakuri sẽ sớm trở về nhà.
Khoảng nửa đêm khi Katakuri đi qua cửa trước nhà mình. Anh ta được những người giúp việc chào đón và không nói một lời, anh ta bước qua tất cả họ để đến phòng ngủ chung, biết rằng bạn đang đợi anh ta.
Khi đến gần phòng, anh nhìn thấy một người giúp việc lớn tuổi đang đứng ngoài phòng. Anh ấy thấy điều này thật bất thường vì người giúp việc thường không bao giờ ở lại phòng trừ khi bạn cảm thấy ốm. Ý nghĩ đó làm anh lo lắng một chút khi anh nhanh chóng tiến lại gần cô.
"Cô ấy ổn chứ?"
Người giúp việc ngước lên nhìn anh và thở dài.
"Cô ấy không sao đâu. Gần đây cô ấy đang gặp ác mộng khủng khiếp và tôi chỉ muốn kiểm tra cô ấy khi cô ấy thức dậy."
"Cô ấy lần nào cũng hỏi thăm ngài . Cô ấy thức dậy và khóc và khi tôi hỏi cô ấy có ổn không hoặc có cần gì không, cô ấy lại hỏi về ngài ."
Cảm giác tội lỗi nặng nề đè nặng lên Katakuri. Anh ta không nói gì thêm với người giúp việc. Với một cái gật đầu nhẹ như một dấu hiệu cảm kích, anh chia tay người phụ nữ và lặng lẽ bước vào phòng ngủ. Bạn ở đó, đang ngủ dưới chiếc chăn bông sang trọng. Tuy nhiên, bạn trông rất yên bình, nhớ lại những gì cô hầu gái đã nói, nó có lẽ sẽ không kéo dài lâu.
"Ác mộng?"
Katakuri ngồi trên giường tựa lưng vào đầu giường, nhắm mắt nhưng không ngủ.
Bạn cựa quậy trên giường và bắt đầu thút thít. Katakuri mở mắt và quay người về phía bạn. Bạn nằm chặt chăn và nhắm chặt mắt lại, vật lộn với một cơn ác mộng khác. Hơi thở của bạn cũng trở nên gấp gáp, mồ hôi bắt đầu túa ra khắp cơ thể.
"(Y/N)..." Anh đặt tay lên má bạn và xoa nhẹ, cố gắng đánh thức bạn dậy một cách nhẹ nhàng mà không làm bạn giật mình.
Bạn tiếp tục cựa quậy và khóc, cảm giác ngày càng tệ hơn. Cuối cùng anh cũng nói to hơn và đặt tay lên vai bạn.
Đôi mắt của bạn mở to khi bạn đứng dậy từ tư thế ngủ vừa rồi, cố gắng lấy lại hơi thở và khóc. Bạn cảm thấy có một bàn tay chạm vào mình, bạn ngay lập tức thở hổn hển và quay lại xem đó là ai.
"Katakuri?"
Anh kéo bạn vào một cái ôm ấm áp, cho bạn biết rằng anh ấy đang ở đó và bạn không cần phải lo lắng. Bạn rất sốc khi có anh ấy ở đó vào thời điểm đó, bạn cảm thấy rất biết ơn và được bảo vệ. Bạn vòng tay ôm lấy anh và khóc trong lòng anh.
Anh ấy cảm thấy buồn khi bạn phải đối mặt với tất cả những cảm xúc này một mình và cảm thấy khó chịu với chính mình vì đã để mình phải xa nhà quá lâu.
"Tôi dự định sắp xếp để chúng ta có thể dành nhiều thời gian bên nhau hơn."
Bạn đẩy ra và ngước lên nhìn anh.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào bạn từ đằng sau chiếc khăn quàng cổ của mình. Bạn nở một nụ cười trước khi kéo chiếc khăn quàng cổ của anh xuống và đưa tay lên hôn anh. Anh trao cho bạn một nụ hôn dài nồng nàn. Nó khiến bạn tan chảy và cảm thấy như mọi thứ sẽ ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top