Chương II
Chào mọi người
Đây là phần thứ hai của fic này, tôi rất vui về những phản hồi tôi nhận được từ phần đầu tiên: Cảm ơn các bạn,
Một fic vào ngày cuối tuần để thư giãn, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
______________
Tất cả thành viên băng Mũ Rơm đều ở trên chiếc Zephyr ngoại trừ Zoro, người vẫn ngáy ngủ trên Sunny. Một vài người, giống như Vua hải tặc, vui vẻ giữa bữa tiệc, trong khi những thành viên có trách nhiệm nhất đang phân tích tình hình hiện tại.
Nami đi tới cạnh Franky, người đã bước qua chỗ cột buồm của Zephyr với hai thợ đóng tàu của Kaze, những người đàn ông vạm vỡ đáng kinh ngạc với trang phục màu xanh lục, mang thắt lưng chứa đầy dụng cụ của thợ tàu, giày ống và một người trong số họ đội một chiếc mũ cao bồi có khuôn mặt như anh ta sắp nói về những tin xấu tệ.
"Cô gái, chúng ta không thể sửa cái cột buồm này trên biển, chúng ta không có đủ vật liệu, đây phải là một công việc đòi hỏi kĩ thuật sửa chữa SUPER, vì vậy chúng ta cần kéo chiếc thuyền đến một hòn đảo có đủ vật liệu cho việc sửa chữa. " Franky vừa khoanh tay vừa nói.
Vì biển Nam Xanh là một vùng biển ấm áp, và anh ta hiện đang mặc một chiếc áo sơ mi Hawaii đầy màu sắc, cùng với cái quần lót cũng sặc sỡ không kém.
Nami đặt một tay lên hông, cau mày, cô thở dài và với một chuyển động nhanh chóng khiến mọi người ngạc nhiên, cô lấy ra một mảnh giấy da từ giữa hai quả đồi đầy đặn của mình. Các thuyền viên trong băng của Kaze rớt quai hàm trong cơn sốc.
Bỏ qua chuyện đó, cô mở tờ giấy ra. Tất cả họ đều có thể thấy rõ đó là một Hải đồ; tiếp theo, Franky lấy một cái thùng gỗ và đặt nó ở phía trước cô hoa tiêu, nhờ vậy cô có thể mở bản đồ cho mọi người xem. Người điều hướng riêng của Kaze, một người đàn ông mập mạp, trông giống một học giả hơn là một tên cướp biển, liếc nhìn bản đồ và trong một giây ông có thể nói nó được vẽ ra một cách rất khéo léo. Kaze cũng theo dõi cẩn thận.
"Tôi xin lỗi vì sự thô sơ của bản đồ này." Nami nói trong khi những ngón tay của cô lần theo dấu vết trên mảnh giấy da.
"Tôi chỉ có vừa đủ thời gian để vẽ phác thảo bản đồ của khu vực này," Cô tiếp tục, "Để đến hòn đảo tiếp theo chỉ mất một ngày đi thuyền, tuy nhiên nó không có bến cảng nào đủ lớn và địa hình của hòn đảo sẽ không cho phép tàu lớn đi vào. " Cô dừng lại một lúc rồi nói tiếp.
"Tôi nghĩ rằng quyết định hợp lý nhất sẽ là hướng về phía nam đảo Terxina, họ có một cảng đủ lớn ở đó và vì đó là một địa điểm giao lưu thương mại, sẽ dễ dàng để chuẩn bị cho việc sửa chữa và phục hồi lại... điều duy nhất tôi lo lắng là Sunny-Go đã quá tải với rất nhiều trọng lượng, nên việc kéo Zephyr đi cùng sẽ mất khoảng ba ngày ... miễn là gió thuận lợi cho chúng ta. "
Nami ngẩng đầu lên để tìm đôi mắt của thuyền trưởng. Mặc dù Luffy dường như bị phân tâm vào lúc đó bởi việc chơi đùa với phần còn lại của băng hải tặc kia, nhưng không mất tới một giây để anh trả lời câu hỏi của cô, mặc dù anh không quay lại. Anh chỉ vẫy tay và nói,
"Không sao đâu, những người này rất vui! Shishishishi."
"Tôi nợ các bạn một món nợ lớn, tôi sẽ trả lại các bạn bằng bất cứ điều gì tôi có thể." Kaze chân thành nói. Nami chỉ gật đầu và cất bản đồ vào nơi cô đã lấy ra trước đó, để lại mọi người xung quanh cô với cái miệng há hốc.
Chẳng mấy chốc, cả hai băng đều bận rộn cố định Zephyr vào sau Sunny để kéo con tàu bị hư hại ấy đi. Trong khi chuyện đấy diễn ra, Kaze chỉ dựa vào lan can con tàu của mình và ngắm nhìn Sunny với một tâm trạng hỗn độn kỳ diệu và ngưỡng mộ.
"Một con tàu đẹp." Anh thì thầm. "Người đóng nó chắc chắn phải là một thợ đóng tàu đỉnh cao."
"Yeah! Franky là thợ đóng tàu tốt nhất từ trước tới giờ!" Luffy kêu lên trong khi anh bước đến bên cạnh vị thuyền trưởng kia, ngắm nhìn con tàu của mình với sự hãnh diện tự hào như thể đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nó.
"Mặc dù ..." Kaze bắt đầu nói, nhưng dừng lại như thể đang suy nghĩ lại từ ngữ của mình. "Thân tàu trông như bị chìm khá sâu, các bạn mang theo rất nhiều thứ nặng hả?" Anh hỏi rất ngây thơ.
Luffy gật đầu và nở một nụ cười rộng. "Oh yeah, cậu sẽ không tin được kho báu mà bọn tôi đang cất giữ, có quá nhiều, căn hầm không thể chứa được tất cả và bọn tôi phải giữ nó trong phòng chứa đồ! Hahaha!"
"ĐỒ NGỐC!"
Một chiếc sandal bay qua không trung và hạ cánh chính xác vào giữa gáy của Vua hải tặc, anh chàng cao xu lập tức bị đánh ngã xuống, co giật với một chút đau đớn.
"Cậu có thực sự phải đi xung quanh nói về nó với tất cả mọi người không hả!" Nami hét lên giận dữ. Luffy hồi phục đủ nhanh, nhìn cô với đôi mắt giận dữ và hàm răng cá mập.
"OI NAMI, CHUYỆN GÌ XẢY RA VỚI CẬU VẬY?" Anh hét lên, và bị cô nắm lấy cái cổ áo khoác màu đỏ của mình, cô lắc anh như một con búp bê bị rách.
"Khi nào cậu sẽ học giữ cách IM LẶNG về kho báu của TỚ hả?"
Luffy cau mày giận dữ. "Tớ nghĩ ý cậu là kho báu của CHÚNG TA, và CÓ GÌ nếu tớ nói với anh ta, nếu họ muốn lấy nó thì tớ sẽ đá đít họ!" Anh khịt mũi trả lời với hoa tiêu của mình, cả hai người nhe răng gầm gừ với nhau.
"Thực tế là cậu có thể đánh bại họ ngay, không cần biện minh cho bản thân cậu vì đã tiết lộ bí mật của chúng ta! Chúa ơi cậu KHÔNG THỂ giữ im lặng được mà!" Cô vẫy tay hét lên. Nami đã chủ động rời đi và trèo lên cây gậy thời tiết của mình bay về phía Sunny, tìm kiếm một chút sự thoải mái trong đóng vàng của mình.
Luffy chỉ có thể nhìn cô bay đi. Khi cô ấy đi đủ xa, chỗ cô ấy không thể nhìn thấy anh nữa, anh lè lưỡi, kéo mí mắt của mình xuống thách thức cô. Kaze cười trong sự nhạc nhiên, nhưng khi anh nhận thấy sự cau có của Luffy, anh đưa tay lên, vẫy tay.
"Tôi không thực sự quan tâm đến cái đó." Kaze vặn lại chỉ để tránh đôi mắt sắc bén đáng sợ của người đàn ông trước mặt anh.
Luffy đã chứng minh tại thời điểm đó lý do tại sao anh đã giành được danh hiệu Vua hải tặc, thông qua mọi đau khổ và nỗ lực to lớn của mình. Cái nhìn anh đưa cho Kaze lạnh lùng, cứng rắn và thậm chí đe dọa. Một lượng lớn năng lượng xuyên qua trái tim của thuyền trưởng kia mạnh đến mức lớp gỗ xung quanh họ bắt đầu kêu lên ộp ẹp và bị vỡ ra bởi cường độ sức mạnh khủng khiếp của Luffy.
"Ý tôi là thế." Luffy nói bằng một giọng trầm lặng, sâu sắc, làm rung chuyển cột sống của thuyền trưởng kia. "Nếu bất cứ ai dám lấy những thứ thuộc về chúng tôi, nếu có ai dám chạm vào đồng đội của tôi, tôi sẽ đá đít họ đến mức họ sẽ mãi mãi hối hận vì đã dám đi qua con đường của tôi."
Và như thế không khí trên boong tàu đã thay đổi, một vài ánh mắt chuyển sang cả hai thuyền trưởng. Ngay lúc đó Kaze đã nghĩ rằng Luffy trông cao hơn một chút, thậm chí còn áp đảo hơn. Cách Luffy đứng đã hoàn toàn thay đổi. Ngay trước mặt anh không còn một chàng trai nào đó đứng, mà là một người đàn ông, một vị Vua Hải Tặc.
Kaze không thể làm gì ngoài gật đầu đồng ý.
"Tất nhiên." Anh đơn giản nói, cúi đầu một cách tôn trọng. Ngay cả khi anh mạnh mẽ, anh cũng không ngu ngốc. Cho dù anh có một nước cờ để chơi thử, thì anh cũng sẽ không làm hỏng nó sớm.
"Tốt." Luffy trả lời lại. Anh mỉm cười và cứ như thế, sự căng thẳng biến mất, như thể nó chưa bao giờ ở đó.
"Sanji!" Luffy gọi. "Bữa tối đã sẵn sàng chưa!?" Anh hét lên mà không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Buổi tối đến nhanh và một vài cái đèn được đặt trên boong của Zephyr, với sự giúp đỡ của các đầu bếp trên tàu của Kaze, Sanji đã làm một bữa tiệc rất tuyệt vời và mùi thơm của thức ăn đã làm nhiều người chảy nước miếng. Bia, rượu rum và rượu sake có rất nhiều, những thùng rượu mở ra liên tục khi Brook hát và chơi guitar. Một vài thuyền viên của Kaze sở hữu vài cái trống và bọn họ tham gia chơi cùng, trong khi Franky nhảy hò hét với câu khẩu hiệu SUPER.
Cả hai con tàu neo đậu cạnh nhau và không có ai trên Sunny, dù vậy điều đó không có nghĩa là nó không được quan sát một cách cẩn thận.
Nami đã miễn cưỡng tham dự bữa tiệc do Robin cứ khăng khăng bảo cô đi, rất nhiều lần, cô ngồi trong một góc, hờn dỗi, và tưởng như có một đám mây đen trôi nổi phía trên cô, tất cả khiến không ai dám tiếp cận. Cô không quan tâm Luffy đã trở nên mạnh mẽ thế nào, nhưng với danh hiệu của anh, mọi người đều muốn lấy được đầu anh, tại sao anh không thể thấy điều đó?
Nhiều năm trước, cô hoa tiêu đã giữ cho mình giả định ngây thơ rằng sau khi Luffy chinh phục giấc mơ của mình, họ sẽ an toàn hơn, những kẻ khác sẽ không thể tiếp cận được họ, nhưng sau khi trở thành nhân chứng cho cuộc Đại chiến, thứ đã lần nữa thay đổi một thời đại, sau khi thấy những đồng đội biến mất trước mắt cô, biết rằng Hải quân và Hải tặc cũng giống nhau, như là kẻ thù mạnh nhất trên chiến trường, sự ngây thơ đó đã biến mất.
Bây giờ cô biết, chinh phục những giấc mơ của bạn cũng khiến bạn sợ mất tất cả hơn.
"Đồ ngốc." Cô cau mày lẩm bẩm lần thứ mười trong đêm đó.
"Cái nhìn đó không hợp với cô." Một giọng nói trầm đến bên cạnh cô. Khi ngước lên, cô thấy đôi mắt nâu sâu sắc của Kaze đang nhìn cô.
"Và tại sao anh quan tâm?" Cô trả lời thẳng thừng bằng một câu hỏi.
"Tôi biết đó không phải là chỗ của tôi, nhưng mọi người đều đang vui vẻ ... vậy tại sao cô không nhảy cùng tôi." Anh mỉm cười với hàm răng trắng sáng hoàn hảo của mình, và đưa tay ra cho cô.
Nami khịt mũi, cô nhìn chằm chằm về phía thuyền trưởng của mình và thấy anh trong tình trạng bẩn thỉu, vài miếng thịt vụn dính trên người và đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, nhảy múa làm trò cùng với Usopp và Chopper. Cô nhìn anh, rất thoải mái giữa một đám người xa lạ, một băng hải tặc mà cô chắc chắn họ có một ý định đang được che giấu. Cứ cho là như vậy, cô biết đồng đội mình có thể tự bảo vệ bản thân nếu có vấn đề phát sinh... nhưng vẫn... cô khịt mũi lần nữa và ánh mắt cô rơi vào Kaze.
Anh ta cao ráo, mặc một chiếc áo sơ mi lụa không nút màu trắng để lộ ra cơ ngực và cơ bụng rất mạnh mẽ, vai rộng và làn da vàng sáng. Toàn bộ mọi thứ rất gập khuôn và gần như khiến Nami đảo mắt.
Cuối cùng cô nắm lấy tay anh và đứng dậy. Anh mỉm cười, và một nửa cơ thể anh biến thành gió, mang cả hai đến trung tâm của bữa tiệc. Cô phát ra một tiếng kêu nhẹ nhưng khoảnh khắc họ đứng giữa sàn nhảy tạm thời, cô bắt đầu nhảy với anh ấy.
Đồng đội của Kaze bắt đầu hò hét ca ngợi thuyền trưởng của họ, huýt sáo và cổ vũ to hơn, lúc đầu, Luffy chỉ cười và vỗ tay, anh thậm chí còn hét lên.
"Tiến lên Nami!"
Ngay cả khi họ có một cuộc cãi vã trước đó, anh không thể giữ bất kỳ sự oán giận nào đối với một đồng đội, ít nhất cũng không lâu, và bên cạnh đó, có lẽ Luffy không hoàn toàn hiểu tại sao, nhưng khi Nami cười và hạnh phúc, có gì đó khuấy động bên trong ngực anh. Nhìn thấy nụ cười của cô khiến anh nhận ra cảm xúc bí ẩn bên trong mình.
Nami nhíu mày khi nghe thấy thuyền trưởng của mình. Như thể bếp lửa đã được thêm củi, chuyển động của cô trở nên khiêu gợi hơn, hông cô lắc lư cùng với âm nhạc và gần như chạm vào người bạn nhảy của mình. Sự cổ vũ của những tên cướp biển gió trở nên cuồng nhiệt hơn, nụ cười của Luffy bắt đầu biến mất.
Âm nhạc lên đến đỉnh điểm và đột ngột dừng lại, cuối cùng Nami bị giữ trong tay Kaze với lưng cô cong lên, ánh mắt của họ bị khóa với nhau, với nhiều người vẫn cổ vũ và huýt sáo. Ở một bên không được chú ý, một số thành viên của băng mũ rơm không còn vui vẻ nữa.
Một lớp mồ hôi mỏng chảy xuống trên trán Nami, cô gần như hết hơi và cô có thể cảm thấy tim mình đập mạnh vào ngực. Vẫn thở hổn hển vì thiếu không khí, cô thì thầm, "Nó thật... dữ dội."
"Tôi có thể mang cho cô một cái gì đó để uống?" Người bạn nhảy của cô nói trong khi nới lỏng cô đến một vị trí đứng trên sàn. Tay anh lơ lửng sau lưng cô trong khi anh dẫn cô đến một bàn đầy đồ ăn và thức uống.
"Nami-swan, tôi có thể mang cho cô bất cứ điều gì trái tim của cô mong muốn!" - Sanji hét lên tuyệt vọng trong khi cắn môi, rõ ràng là ghen tị.
Anh ấy luôn yêu mến Nami-swan và Robin-chwan của mình, có lẽ không phải với cường độ như nhiều năm trước, vì người đầu bếp giờ đây đã có những mối tình lãng mạn của anh ấy. Kể từ khi anh tìm thấy All Blue, kể từ khi thuyền trưởng của anh đã đạt được ước mơ của mình và băng hải tặc của họ là băng hải tặc nổi tiếng nhất trên thế giới, những phụ nữ thực tế đã ném mình dưới chân của anh tại hầu hết các đảo mà họ neo đậu.
Bây giờ anh giàu có, nổi tiếng và tốt bụng. Có những đêm anh dành cho nhiều phụ nữ cùng một lúc, dù vậy, tình yêu bất diệt của anh dành cho hai nữ đồng đội của mình sẽ không bao giờ biến mất, nhưng anh đã làm dịu đi cường độ của nó. Nói một cách đơn giản, anh chàng đã bình tĩnh lại được một chút.
Hoặc giống như Zoro đã nói, anh chàng đầu bếp cần một cú ngã trời giáng trên cỏ khô, hoặc một trăm năm cho vấn đề này.
"Không phải bây giờ Sanji-kun." Cô trả lời một cách gay gắt, vẫn đi với Kaze, người đã rót cho cô một ít đồ uống. Họ biến mất nhanh chóng sau bữa tiệc.
Luffy không bình luận gì về nó, nhưng lông mày anh nhíu lại và một ánh nhìn kì lạ xuất hiện trên mặt anh, sau đó anh chỉ nhún vai và tiếp tục với cả nhóm như thể không có vấn đề gì. Zoro bắt gặp ánh mắt của Robin, và họ chia sẻ một cái nhìn hiểu biết với nhau.
Thành thật mà nói, Nami yêu đồng đội của mình, nhưng đôi khi (thực sự khá nhiều lần) họ đưa cô đến cạnh sự điên rồ với những trò hề của họ, có lần nó khiến họ phải ở trên tàu trong hơn một tuần. Cô không có cơ hội để đi mua sắm và thư giãn. Theo cô, đi chơi với một anh chàng đẹp trai thú vị là những gì cô cần để xả hơi... và nếu cô có thể khai thác thông tin về ý định thực sự của những tên cướp biển này, thì nó tốt hơn hết.
Bởi vì ... một tân binh sáu trăm triệu belly sẽ làm khi để Grand Line lại phía sau và đi về phía biển Nam Xanh? Nó không có ý nghĩa ... trừ khi, tất nhiên họ đang đuổi theo con tàu của Vua Hải Tặc.
Họ đến đuôi tàu và Nami dựa vào lan can, nhìn chằm chằm vào các vì sao như thói quen, vô thức kiểm tra điều kiện thời tiết.
"Đêm nay là một đêm tuyệt đẹp, nhưng nó không sánh bằng một nửa so với người phụ nữ đã quyến rũ tôi trên con tàu này." Kaze đến bên cạnh cô nói. Nami chỉ đảo mắt ... vì những câu từ sáo rỗng, cô đã có anh chàng đầu bếp của mình, cảm ơn anh rất nhiều.
"Ngày mai trời sẽ mưa, chúng ta sẽ không thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời." Cô nói một cách khô khan.
"Làm sao cô biết?" Anh hỏi với một sự quan tâm chân thành.
"Geez, đối với một người có trái Ác Quỷ gió, anh không biết gì cả ... Dấu hiệu ở khắp mọi nơi. Trong gió, mùi biển, thậm chí là mặt trăng. Anh không thấy ánh sáng kì lạ tỏa ra xung quanh nó sao? Tôi nhận thấy những thứ như thế này kể từ khi tôi chỉ là một đứa trẻ. " Nami nhắm mắt lại và ngẩng đầu lên, hít thở mùi hương mềm mại, tươi mát của biển.
"Cô thật tuyệt vời, tài năng và xinh đẹp, giống như một bông hoa nở ở giữa sa mạc. Bất kỳ băng hải tặc nào cũng sẽ rất vui khi có cô."
Nami khịt mũi và lấy tay cô đặt lên trán, "Làm ơn, HÃY nói với tôi rằng anh không có ý định bắt cóc tôi, tôi quá mệt mỏi với những trò chơi đố chữ nhỏ đó. Điển hình là tên thuyền trưởng Oaf muốn sử dụng kỹ năng điều hướng của tôi cho 'cái kết thúc thế giới' vô lý của hắn, để tôi nói cho anh một điều Quý ông, Luffy sẽ không bao giờ ... "
Kaze đặt một ngón tay nhẹ nhàng lên môi. "Thư giãn nào, tôi không ý định gì trong những thứ cô nói. Cô nghĩ tôi ngu ngốc sao? Hay điên rồ để chạm vào bất kỳ đồng đội nào của Vua hải tặc? Ngay cả những tên cướp biển hạng hai cũng biết rằng đó là một vé đi thẳng tới thất bại."
"Điều đó không ngăn được một số kẻ ngu ngốc cố gắng bắt tôi trong quá khứ." Cô trả lời một cách thô bạo, lùi ra xa anh.
"Nhìn này Nami-san." Anh bắt đầu nhìn vào mắt cô. "Cô, không nghi ngờ gì, tuyệt đẹp và kỹ năng của cô không ai trên tất cả các vùng biển có thể sánh được... Tuy nhiên ... tôi sẽ không vất vả sáu năm chỉ để có được một người phụ nữ, dù cô ấy đẹp hay tài năng đến mức nào." Anh kết thúc câu nói.
Nami đứng im lặng nhìn chằm chằm vào mắt anh, cố gắng quyết định liệu anh có nói dối hay không. Cuối cùng, cô chỉ gật đầu, "Tốt." Cô đứng đó nhìn ly rượu gần như trống rỗng của mình, như thể nó đột nhiên rất thú vị.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Kaze dám hỏi, "Mọi thứ với thuyền trưởng của cô có ổn không? Tôi không có cố ý gây ra một cuộc cãi vã trước đó, tôi xin lỗi."
Nami chỉ cười một chút, "Ý anh là sao? Đừng lo, tôi đã luôn nổi nóng với tên ngốc đó kể từ khi anh ta còn là một thằng ngốc ồn ào ở Biển Đông Xanh với cái đầu đầy những giấc mơ." Ánh mắt của cô dán vào bầu trời một lúc, một nụ cười ấm áp xuất hiện trên khuôn mặt cô và đôi mắt cô lóe lên, như thể gợi nhớ về những kỷ niệm ngây thơ đó.
Kaze nghiến răng một chút, "Cô quan tâm đến cậu ấy ... rất nhiều ..." Đó không hẳn là một câu hỏi.
"Luffy? Tất nhiên, cậu ấy là thuyền trưởng của tôi." Cô trả lời đơn giản.
"Chỉ có vậy thôi?" Kaze mỉm cười tinh nghịch.
"Và là bạn của tôi, tất nhiên, đồng đội của tôi, gia đình ..."
"...và một điều gì đó khác?" Theo cái nhìn mà Kaze đang đưa cho cô, Nami đột nhiên hiểu những gì anh đang ngụ ý... cô chỉ có thể bật cười.
"Đợi đã, đợi đã ... hahaha ý anh là Luffy và tôi hahaha, Ôi trời ơi ... thật là một trò đùa hay đấy!"
Kaze không thấy sự vui nhộn trong đó. Anh để ý thấy Vua Hải Tặc nhìn chằm chằm vào hoa tiêu của mình, và cách mà hai người họ liên lạc. "Vậy, hai người không có một chuyện tình thật sự lãng mạn?"
"Một chuyện tình lãng mạn? Ôi chúa ơi, anh khiến tôi cười chết mất." Nami cần gần một phút để bình tĩnh lại, và sau đó cô tiếp tục, nghiêm túc hơn.
"Nhìn đi Kaze, Luffy có thể là người mạnh nhất trên thế giới, nhưng trái tim của cậu ấy chỉ là của một đứa trẻ. Sự lãng mạn duy nhất mà cậu ta biết là sự lãng mạn của một người đàn ông với áo giáp, vũ khí cực ngầu và robot. Tôi không nghĩ anh ta sẽ nghĩ về sự lãng mạn theo cách anh ngụ ý. " Tại sao cô chia sẻ điều này với một người lạ, chính cô cũng không biết.
"Tôi hiểu." Kaze nói tiến một bước gần hơn với Nami. "Vậy, hãy nói cho tôi biết, cô muốn làm gì khác, ngoài là một hoa tiêu xuất sắc ..." Anh quay cuộc trò chuyện và Nami cảm thấy cô đã nói quá nhiều về các chi tiết riêng tư của băng. Cô quyết định nói theo cách hài hước của anh ta chỉ để thay đổi chủ đề.
Dù họ không hay biết nhưng ở gần đó, Luffy đã đi ngang qua đó sau khi giải tỏa trong phòng tắm, và dĩ nhiên, như một cơ hội, khi anh đi ngang qua và kịp để nghe Nami gọi anh là một đứa trẻ.
Anh nắm tay thành nắm đấm và chuẩn bị hét lên rằng anh KHÔNG phải là một đứa trẻ và anh xin lỗi vì đã ngu ngốc, nhưng rồi anh nghe những lời còn lại của cô, về việc anh không hiểu chuyện tình lãng mạn. Anh nghĩ anh đã hiểu ... nhưng rồi có một loại tình cảm lãng mạn khác mà Sanji lúc nào cũng lẩm bẩm. Loại lãng mạn mà anh dường như ít quan tâm hơn, những thứ như hôn và những lời sến súa ngớ ngẩn, hôn nhân và quan hệ tình dục. Nhưng tại sao Nami lại quan tâm đến điều đó...
Luffy nghe cô cười lớn và dòng suy nghĩ của anh dễ dàng bị đánh bay đi mất, nhưng sau đó một lần nữa, anh vui vì cô đang tận hưởng thời gian của bản thân và vui vẻ. Anh lắc đầu và bước về phía bữa tiệc, có một cảm giác nôn nao lạ lùng trong bụng anh mà anh cho là đói. Anh hy vọng thịt chưa bị ăn hết trong thời gian vắng mặt ngắn ngủi của mình.
Cả hai băng hải tặc đi theo lịch trình cho đến giữa đêm hôm đó... hoa tiêu là một trong những người cuối cùng của cả hai băng đi ngủ.
﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
Kết thúc chương II... Còn tiếp....
Tôi hy vọng bạn thích chương này!
Đừng quên cho tôi một ngôi sao làm động lực nhé! 😄😄
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top