Chương 2: Xin lỗi, nhưng tôi còn phải gặp lại cậu em trai vô dụng của mình

Chương 2: Xin lỗi, nhưng tôi còn phải lại gặp cậu em trai vô dụng của mình.

"Anh là Ace? <Hỏa Quyền> Ace?!" Isca nhìn Ace bằng ánh mắt nghi ngờ, vì nhìn thế nào đi nữa thì anh cũng không giống như tên hải tặng nguy hiểm mà cấp trên đề cập.

"Đúng thế, chính là tôi. Cô không phải lặp lại đâu!" Ace đưa tay vuốt ve bộ lông đang xù lên của Kotatsu và làm dịu lại tiếng gầm gừ trong cuống họng nó. Có vẻ như chú mèo này không hề thích bọn người lạ mặt đang đứng trên tàu.

"Cô ta là < Kẻ đóng đinh> Isca" Giọng nói của Skull bất ngờ vang lên, một thành viên khác trên tàu. Hắn nhảy từ cột thuyền xuống và lên tiếng giải thích.

"Cô ta chiến đấu với kẻ định và dùng kiếm đục lỗ trên người họ y như đóng đinh vậy!"

"Nghe đáng sợ vậy?!" Ace thốt lên kinh ngạc và lùi lại nhưng vẻ mặt của anh chẳng có bao nhiêu là sợ hãi.

"Này cô gái biết không, với cái biệt danh này của cô thì tôi chỉ có thể tưởng tượng ra một người đàn ông trung niên cường tráng làm nghề đóng tàu đấy!" Mặt Ace khá nghiêm túc mà nói đùa.

"Còn nữa, tên cô nghe cứ như tên một loài chim ấy nhỉ?"

Isca xanh mặt, cô cố kiềm nén cơn giận mà lớn tiếng nói với Ace.

"Tôi là thiếu úy Isca, đại diện chính quyền đến đây để mời anh gia nhập vào hệ thống Shichibukai!"

"Ồ?"

"Gì chứ?"

"Gừ."

"Nào có ai mời người khác về làm việc mà thô lỗ như vậy?"

Ba giọng nói và một tiếng gào vang lên. Đầu tiên hiển nhiên là Ace, anh đưa tay đỡ ót, không hề cảm thấy hứng thú với lời mời gọi này. Tiếp đến là Deuce, hắn ta tỏ vẻ khá bất ngờ và hậu quả trượt tay kéo theo một mớ lông trên người Kotatsu làm nó gào lên đau đớn, cuối cùng là lời mỉa mai đến từ Miharl.

"Ý anh là gì, <Hỏa Quyền>?!" Isca nhíu mày.

"Không thể phủ nhận đó là món hời hấp dẫn nhưng tôi xin phép được từ chối." Ace rất lịch sự trả lời cô nàng.

"Vì sao? Anh có biết đây là sự đặt cách rất lớn không?!" Isca tỏ vẻ không thể tin được, cô bắt đầu nóng nảy. Bọn hải tặc này cũng quá ngông cuồng rồi?!

"Vì sao à?" Ace đưa tay lên đè chiếc mũ kì dị trên đầu mình để nó tránh khỏi sự truy lùng của những cơn gió gắt. Một nụ cười không thể diễn tả bằng lời hiện lên trên gương mặt anh. Ace dường như nghe thấy bên tai vang vọng những lời hứa khi xưa của anh cùng thằng nhóc ấy, một khúc nhạc đệm của quá khứ.

Trên vách đá cao chót vót cô đọng âm thanh ào ạt của những ngọn sóng đánh ập vào bờ, những giọt nước mát lạnh theo một lực phản nhất định mà tung mình lên không trung đón nhận ánh mặt trời, rồi nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc đen lòa xòa của một đứa trẻ như sự vỗ về từ một người mẹ.

Đứa trẻ đó đứng đấy, gương mặt non nớt chứa đựng sự già dặn của người trưởng thành. Bên tai nó là tiếng sóng, là tiếng khóc thút thít của đứa em trai mà nó cho là vô dụng nữa. Chỉ cách đây không lâu, bọn chúng đã cùng nhau uống một chén rượu thề và có một lời hứa quan trọng với nhau, lời hứa của ba đứa trẻ...

Nhưng, vì sao bây giờ chỉ còn lại hai? Một người trong số chúng đã ra đi.

Phải, cậu ta đã đi rất xa, rất xa... Xa đến nỗi những con sóng chẳng thể nào tìm được.

Và tất cả còn lại chỉ là vài dòng chữ...

"Ace, Luffy, tớ mong rằng các cậu sẽ không bị chết cháy trong ngọn lửa.

Tớ rất lo lắng nhưng tớ tin cả hai cậu đều ổn.

Tớ xin lỗi vì đã nói vậy, nhưng khi hai người nhận được bức thư này thì tớ đã... ở ngoài biển.

Tớ đã nghĩ đi nghĩ lại, và quyết định sẽ ra biển trước hai cậu.

Đích đến của tớ sẽ là bất cứ nơi đâu, tớ sẽ mạnh hơn và trở thành một hải tặc.

Cả ba chúng phải trở thành những hải tặc tự do nhất và sẽ gặp lại nhau ở một nơi nào đó.

Một nơi nào đó trên biển bao la rộng lớn.

Vì vậy, Ace, cậu nghĩ ai trong chúng ta sẽ trở thành anh cả? Hai anh lớn và một cậu em nhỏ.

Chuyện đó dù đã lâu rồi, nhưng tình anh em của chúng ta vẫn là kho báu của tớ.

Luffy là một cậu bé hay khóc nhè nhưng nó là em trai chúng ta nên hãy chăm sóc nó nhé..."

Nó đứng đấy, cả người chồng chất vết thương lớn nhỏ. Trong đầu vẫn nhớ như in những gì viết trong bức thư. Một vụ tai nạn do bọn <Thiên long nhân> tạo ra đã cướp đi người anh em của nó...

Nhưng lời hứa với nhau vẫn sẽ được tiếp tục, dù chỉ còn lại hai người.

Sabo...

Tớ vẫn còn sống, và Luffy cũng thế. Ý chí của cậu, ước mơ của cậu, tớ sẽ kế thừa... Tớ sẽ cho cả thế giới biết đến cái tên này. Portgas D.Ace!

"Nghe này, Luffy. Chúng ta nhất định sẽ sống, sao cho không có gì để hối tiếc cả.

Một ngày nào đó, chúng ta sẽ ra khơi và sống theo ý nguyện của mình! Tự do hơn bất cứ ai!"

Đó có lẽ một lời nói ngây thơ nhưng lại là tín ngưỡng truy đuổi cả đời của bọn họ, và đó cũng là lý do để...

Sống!

.
.
.

Ký ức ùa về làm Ace cảm thấy đáy lòng có chút xao động. Khung cảnh ngày ấy vẫn còn hiện rõ như in trước mắt anh.

Luffy, em thế nào rồi?

Anh thì sắp chạm đến câu trả lời cho mình rồi. Ngoài biển này rất rộng, anh... và cả Sabo, sẽ đợi em để thực hiện lời hứa của chúng ta!

Ace mỉm cười, dằn xuống cảm xúc ngổn ngang trong lòng. Anh đưa tay chỉ về lá cờ đen với hình đầu lâu xương chéo kia và nói.

"Vì hải tặc là phải tự do!"

Nữ hải quân khá bất ngờ trước câu trả lời của anh, bằng chứng là cô đã rất sững sờ trong chốc lát.

"Hừ, vậy thì tôi xin lỗi đã khiến các người thất vọng. Tôi có mặt ở đây là để ngăn điều đó xảy ra!"

"Cô có thể chém tôi với thứ đó sao?" Ace nói và bắt đầu biến cơ thể mình thành lửa.

"Nếu anh muốn thì tôi sẽ cho cả người anh đầy lỗ." Nói rồi, cô lao nhanh về phía anh, và làm Ace khá bất ngờ vì tốc độ của những đường kiếm!

"Thuyền trưởng!" Những thuyền viên la lên, họ bắt đầu hỗ trợ cho Ace, mọi người bao vây lấy Isca nhưng không thể nào làm bị thương cô ấy được.

"<Hỏa Quyền> đừng chống cự vô ích, ngươi tiêu đời rồi!" Isca lên tiếng bằng một giọng nói chắc thắng khi thấy các chiến thuyền treo cờ hải quân đã vây kín con tàu của Ace. Thì ra cô ta đã có dự tính từ trước, tính sẵn đến từng trường hợp có thể xảy ra!

"Thật sao?" Ace lúc này vẫn ung dung như không có chuyện gì, nhờ vào năng lực của trái ác quỷ hệ logia Mera Mera no mi mà các đòn tấn công vật lý từ Isca đều vô hiệu với anh!

"Xin lỗi, nhưng tôi còn phải gặp lại cậu em trai vô dụng của mình. Tạm biệt!" Ace lại cười, khác hẳn dáng vẻ âm trầm hồi nhỏ. Anh lúc này cứ như là mặt trời tỏa sáng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top