Nhìn trộm. [06_1]

Warning: R21, song tính, nếu cảm thấy không phù hợp có thể lập tức thoát ra.
















Mặc quần áo chỉnh tề, Choi Wooje ngồi ở mép giường mềm mại, hai chân khép lại, hai tay đặt cạnh đùi nắm chặt lấy tấm ga trải giường trắng tinh, bị thấm ướt bởi mồ hôi tay chảy ra do căng thẳng. Vải bịt ​​mắt che khuất tầm nhìn khiến cho khả năng giữ thăng bằng của em kém đi một hai phần, từng sắc độ của màu đen không ngừng biến hóa ở trước mắt, em cảm thấy có điểm chóng mặt, không dám chắc cái cảm giác lắc lư như sắp đổ của mà bản thân cảm nhận được lúc này có phải là thật hay không.

Hiện tại em đang chờ đợi một người ở khách sạn, đã rất lâu kể từ lần cuối em có mặt tại chính căn phòng này, nhưng đối với Choi Wooje lại là một cảm giác hoàn toàn khác.

Cũng không thể nói là không có bất kỳ điểm tương đồng nào, bởi vì tựa như lần trước, em cũng không khỏi lo lắng về những ẩn số bản thân sắp phải đối mặt, nhưng so với trốn tránh và bất an của lần trước, thì lần này lại trái ngược hoàn toàn. Toàn bộ cảm xúc gói gọn trong niềm háo hức, dù cho em dần nhận ra rằng sự chờ đợi này có vẻ sẽ lâu hơn dự kiến..

Em vô cùng mong đợi cuộc gặp gỡ với người sắp tìm đến đây, đồng thời thầm tưởng tượng và lo lắng về những gì có thể xảy ra.

Không có đồng hồ kim trong phòng, nhịp tim và mạch đập hỗn loạn không thực sự có ý nghĩa tham khảo. Choi Wooje không biết chính mình đã ngồi đây bao lâu rồi, nhưng bản thân cũng có thể tự lẩm nhẩm suy đoán ra rằng thời gian đã trôi qua không ít, bởi vì nơi này quá khép kín và im lặng, kéo theo chính em dường như đã bị ù tai nhẹ.

Loại âm thanh này tựa như tiếng ồn tím vậy.

Em đột nhiên cảm thấy có điểm kỳ diệu.

Nhưng âm thanh sắc nét và không bị gián đoạn luôn gây ra cảm giác khó chịu, đặc biệt là khi thị giác tạm thời bị suy giảm và thính giác trở nên nhanh nhạy hơn, em nghĩ, một âm thanh khác hãy mau xuất hiện đi.

Có thể là gió đang mạnh thổi ngoài cửa sổ, có thể là ống nước trong phòng tắm không được vặn chặt khiến cho nước nhỏ giọt, hoặc có thể là nhân viên vệ sinh đẩy xe đựng khăn trải giường và chăn bông đi ngang qua hành lang.

Bất kỳ loại âm thanh nào cũng đều tốt.

Dù biết mình không thể nhìn thấy gì nhưng em vẫn dựa vào trí nhớ mà quay đầu về phía cửa, tranh thủ hoạt động một chút cái cổ cùng xương khớp dần có dấu hiệu tê cứng. Lớp vải lụa phát ra âm thanh nho nhỏ, đặc biệt rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, trong sự buồn chán xuất hiện chút vui vẻ. Em tạm thời tìm được trò vui nho nhỏ để xua tan tiếng ù ù trong tai, nhưng khi bắp chân chạm vào nhau cách một lớp vải quần, cả người em đột nhiên cứng đờ. Choi Wooje nín thở, chợt nghĩ đến điều gì đó, em hưng phấn đến nỗi cho dù bị bịt mắt bằng vải lụa nhưng mí mắt và lông mi cũng không khỏi run rẩy.

Âm thanh ùng ục trong cổ họng truyền đến tai em qua cơ miệng. Có lẽ em thực sự đã tìm được việc gì đó để giết thời gian.

Oner hẳn là cũng sẽ rất thích, Choi Wooje tự nhủ với chính mình như vậy.

Đế giày Martin phát ra thanh âm nặng nề khi người nọ bước đi trên thảm, dừng lại ở cách giường hai bước chân. Nhìn đến đôi môi hé mở và gương mặt ngây thơ của người đang ngẩng đầu cùng hắn đối diện, biết em không thể nhìn thấy gì, Moon Hyeonjun cười đến lộ cả răng nanh, hắn kỳ thực có chút bất đắc dĩ.

Hắn quả thật đã bảo Choi Wooje che mắt rồi ngồi đây chờ hắn, nhưng không nghĩ đến em lại tự dùng vải lụa bịt mắt chính mình.

Quả là một em bé ngoan.

Trong lòng nghĩ, tuy em không thực sự làm theo đúng như lời hắn dặn, nhưng hắn lại thấy vô cùng hài lòng, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Sau đó Moon Hyeonjun rõ ràng là trông thấy Choi Wooje bất chợt run rẩy khi nghe được tiếng cười trầm thấp của hắn.

"Oner."

"Là ngài, đúng không?"

Bởi vì trong suốt quãng thời gian chờ đợi không nói câu nào khiến cho giọng em lúc này có chút khàn, em vươn tay muốn chạm vào người phía trước, theo bản năng mò mẫm tìm kiếm trong bóng tối. Nhưng rồi khi mới chỉ vừa nâng tay lên, em lại cắn môi, rồi lặng lẽ hạ tay xuống.

"Ừ, là tôi."

Moon Hyeonjun hai tay khoanh trước ngực, không lùi cũng không tiến, chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, cúi đầu công khai "nhìn trộm" khuôn mặt ngẩng lên của Choi Wooje.

Từng là khuôn mặt hắn chỉ có thể được chiêm ngưỡng thông qua màn hình.

Thật đáng yêu.

"Ồ. . . . . ."

Nhu thuận chờ đợi nhưng lại chẳng thể nhận được tiếp xúc như mong đợi, ngọn lửa háo hức càng yếu dần đi khi đối diện với thái độ lạnh lùng thờ ơ từ đối phương. Choi Wooje có chút thất vọng, em đã cho rằng Oner sẽ thật hào hứng với cuộc gặp gỡ lần này, nhưng sự thật dường như không giống như trong tưởng tượng. Mái đầu bông xù vốn đang chờ đợi để được vuốt ve lúc này đang chầm chậm cúi xuống, em lặng lẽ bĩu môi rồi lập tức dừng lại, trong giọng nói có chút cô đơn không thể che giấu, nhưng thái độ vẫn là thực dịu ngoan.

"Ngài có thể gọi em là Wooje."

"Ừm."

"Vậy. . . Em nên xưng hô như thế nào. . . . . ."

Thanh âm nhẹ nhàng không nghe ra chút gì tức giận, hết thảy đều không giống với những gì em đang nghĩ. Choi Wooje tự an ủi chính mình, vốn em là người gọi đối phương tới đây, nếu Oner không muốn làm chuyện kia, thì em cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo yêu cầu tiếp theo của hắn mà thôi.

Ừm. . . . . .

Thanh âm của bọt khí thoát ra khỏi cổ họng, Moon Hyeonjun kỳ thật sớm đã nhìn ra vấn đề, nhưng hắn vẫn giả vờ suy nghĩ nghiêm túc, trì hoãn cho Choi Wooje một câu trả lời.

"Tôi muốn nghe Wooje gọi tôi là anh."

Mím môi gật gật đầu, tuy ngượng ngùng nhưng Choi Wooje vẫn tận hưởng loại xưng hô thân thiết này. Nhưng khi em mỉm cười, khóe môi câu lên lại trông có chút gượng ép.

"Anh ơi."

"Anh có thể, anh có thể gọi tên em được không?"

"Hửm?"

Đối với yêu cần quá mức hèn mọn thế này không khỏi khiến hắn sửng sốt mất vài giây. Moon Hyeonjun biết hiện tại Choi Wooje cần một chút an ủi, nhưng không ngờ điều em mong muốn lại đơn giản như vậy. Hắn định mở miệng hỏi lý do, đứa nhỏ lại không cho hắn cơ hội, tự mình rầu rĩ giải đáp vấn đề của bản thân.

"Nếu anh gọi tên em, em sẽ biết rằng anh luôn ở đó."

"Như vậy thì cho dù em không nhìn thấy anh, và anh cũng không chạm vào em, em cũng sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa."

Lòng Moon Hyeonjun lập tức rối tinh rối mù một trận.

"Wooje à. . . . . ."

Tâm tư toàn bộ đều viết ở trên mặt, chỉ cần được gọi tên liền có thể vui vẻ, nhìn thấy đứa nhỏ lại một lần nữa giương cao khóe miệng, hắn nghĩ, đứa nhỏ này thế nào lại có thể ngoan như vậy.

Mà bé ngoan thì nên được thưởng kẹo ngọt.

Hắn tiến thêm một bước, Choi Wooje lúc này đã hoàn toàn bị bóng của hắn bao phủ, khoảng cách giữa bọn họ gần đến mức đứa nhỏ chỉ cần cúi đầu về phía trước, trán liền có thể áp vào cơ bụng của Moon Hyeonjun. Vật nhỏ nhạy bén cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm của kẻ săn mồi, nhưng em vẫn ngoan ngoãn, răng đè lên vết thương mới vừa lành trên môi, lưu lại một vệt hồng nhạt, lặng lẽ chờ đợi bất cứ thứ gì được trao cho bản thân trong bóng tối.

Khoảnh khắc những ngón tay rắn chắc nắm lấy quai hàm em, Choi Wooje lại như trút được gánh nặng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Theo lý mà nói thì đây là tư thế mang theo cảm giác áp bách làm cho người ta phi thường không thoải mái, nhưng em lại tuân theo mà không có bất kỳ sự phản kháng nào. Phiến môi bĩu ra bị hắn nhéo lên, môi dưới bị miệng con hổ mút vào, nhưng liền lập tức tách ra sau một âm thanh nho nhỏ.

Cảm nhận được bàn tay lạnh cóng đặt trên mặt cùng hơi thở nóng hổi cận kề, nhiệt độ ấm nóng cũng lan dần trên da. Choi Wooje rốt cuộc cũng nâng lên bàn tay, làm điều mà em rất muốn thử từ ban nãy. Tiếc rằng lòng bàn tay mang theo nguồn nhiệt ấm áp lại không thể bao trọn được bàn tay to lớn kia, nhưng phần thịt mềm mại lại cảm nhận được từng khớp ngón tay của người nọ. Em nghiêng má, ngoan ngoãn mân mê từng ngón tay thanh mảnh bị kẹt giữa bàn tay và má mình, hơi thở gắt gao truy đuổi theo từng động tác. Em nhẹ nhàng kéo ngón cái của Moon Hyeonjun, đem nhấn lên một địa phương đã cứng rắn, nhỏ giọng gọi.

"Anh ơi."

Em tựa như có chút buồn rầu nũng nịu.

"Răng nanh em đau quá, phải làm sao bây giờ . . . . ."

Bắt chước bộ dáng ăn kẹo mút trong những buổi phát sóng, áp môi lên quy đầu của đối phương, đầu lưỡi liếm thành một vòng tròn. Choi Wooje mím môi, tuy đã thực cố gắng nếm thử nhưng vẫn là không giấu được vẻ bất mãn nhíu mày. Em lần đầu tiên khẩu giao cho một côn thịt hàng thật giá thật, ấy thế mà hương vị quả thật không được ngon cho lắm.

Khi muốn tự động viên bản thân, em lại dụi trán lên bụng hắn. Cọ tới cọ lui khiến cho tóc mái bù xù, lúc lắc qua lại giữa hai hàng lông mày. Cho dù cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được cơ bụng săn chắc của đối phương.

Một bàn tay của Moon Hyeonjun bị em nắm chặt lấy ngón út không buông, ý muốn nói rằng vẫn chưa đủ, em muốn được dỗ dành nhiều hơn nữa. Xoa xoa đầu đứa nhỏ, lại nựng cái cằm trơn bóng của em, dùng ngón tay hắn lau sạch dịch sáng bóng trên môi Choi Wooje. Tay còn lại nắm lấy cổ tay em, hướng dẫn em cầm lấy phần gốc dương vật mà cái miệng nhỏ của em không thể ăn tới được.

Choi Wooje ngẫu nhiên nhớ tới một buổi phát sóng trực tiếp trước đây, có người từng hỏi liệu chủ stream có thể đưa tay mình ra trước ống kính hay không.

Đó không phải là một câu hỏi quá rõ ràng, nhưng mặt và cổ em khi đó lại đỏ bừng. Em đã từng thử những kiểu chơi đùa quá phận đến mức khó mà tưởng tượng được, nhưng khi được hỏi đến bàn tay chính mình lại không tránh khỏi lúng túng. Em mím môi, có chút nhăn nhó, bày ra bộ dáng vờ như không quan tâm để cò kè mặc cả, nhưng lại để lộ ra sự lúng túng hiếm thấy, "Không thể khoe tay với máy quay, tay của em, tay của em rất nhỏ, trên tay còn có rất nhiều lông mịn. . . . . . Không được, không thể cho mọi người xem. . . . . ."

Khi đó khung bình luận đã phản ứng như thế nào nhỉ?

【Rõ ràng phía dưới đều không có lông, như thế nào trên tay lại có】

【Chủ stream chỉ là không muốn cho người khác xem, em bé lừa đảo】

Em biết tại nơi mà bản thân không thể nhìn thấy, những ánh mắt nhiệt tình như hổ đói nhất định đang nhìn chằm chằm vào bàn tay em, ảnh hưởng tâm lý khiến cho cả người Choi Wooje trong phút chốc cứng đờ, muốn thu lại bàn tay mà cho dù nghĩ theo hướng nào em cũng đều cảm thấy không hề xinh đẹp, nhưng sự do dự lại bị nhìn thấu. Moon Hyeonjun tuy đã buông lỏng lực nắm nơi cổ tay em nhưng em cũng không thể phản kháng lại, bởi vì hắn kiên quyết không cho em rút lui. Hắn nắm lấy bàn tay vốn đang nắm chặt ngón út của mình, khoảnh khắc đôi môi khô chạm nhẹ lên đầu ngón tay em nhạy cảm, Choi Wooje co rúm lại, từ khoang mũi phát ra một tiếng nức nở nhỏ xíu.

Moon Hyeonjun nhìn đến phản ứng không quen thuộc của em, liền biết đây là lần đầu tiên em thực sự làm việc này. Hắn cũng không có ý làm khó em, thanh âm trầm thấp, ôm lấy em nửa dỗ dành nửa thương lượng, "Không thích thì không cần phải miễn cưỡng."

Nhưng Choi Wooje hiển nhiên là hiểu lầm ý hắn, sự hoài nghi vô căn cứ khiến cho em vội vàng dùng hai má dán lên dương vật vừa rồi đã bị liếm đến ướt sũng, trên làn da mềm mịn lập tức xuất hiện vết nước, thanh âm dính nị, càng muốn dựa gần vào Moon Hyeonjun, âm điệu so với vừa rồi cao lên không ít.

"Không, không có không thích!"

"Thích lắm!"

"Em làm được!"

"Em thích anh!"

Mỗi một lời em thốt ra đều giống như đang vụng về chứng minh bản thân. Không giống như lần trước, Choi Wooje không hề cố gắng trực tiếp đem tính khí nhét vào bên trong huyệt động, mà bắt đầu từ bước khẩu giao. Cẩn thận quấn môi quanh răng, cố gắng thả lỏng khoang miệng, để dương vật được nuốt sâu nhất có thể. Nhưng chính cổ họng em cũng tương đối nông, trong một lần lại ăn nhiều như vậy, phản ứng sinh lý buồn nôn là không thể khống chế được. Yết hầu sau khi tiếp xúc với dị vật, lập tức co rút với tần suất chặt chẽ, đè ép quy đầu. Đây chính là một lời cảnh báo từ cơ thể, nhắc nhở em hãy mau nhổ ra, nhưng em lại nhất quyết chống cự và cố gắng chịu đựng. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được cơ thể em đang run lên, nhưng em lại không chịu phun ra dù chỉ một chút.

Em không nói dối, và em cũng không phải là em bé lừa đảo. Mỗi lần đến gặp nha sĩ trong thời gian điều trị sau chỉnh nha, răng nanh của em sẽ phải chịu đựng sự đau đớn âm ỉ suốt một khoảng thời gian dài. Hơn nữa, việc há to miệng lâu như vậy càng khiến cho tuyến nước bọt hoạt động với cường độ cao hơn do cảm giác đau nhức từ răng và nướu, chất lỏng trong suốt chảy ra từ khóe miệng, nhỏ xuống bàn tay đang cầm dương vật.

Đôi môi mịn màng giúp em có thể trực tiếp cảm nhận được độ lớn của dương vật, mắt không thể nhìn rõ được bên ngoài còn bao nhiêu phần chưa ngậm tới, chỉ có thể dùng ngón tay sờ soạng vật cương cứng để đại khái hình dung được hình dạng khủng bố của nó. Lòng bàn tay vươn ra bao lấy hai khối thịt nặng trịch bên dưới, Choi Wooje dùng đầu ngón cái nhấn lên bề mặt nhăn nheo, cùng lúc cảm nhận được âm đạo chính mình co rút một chút. Địa phương mềm mại và có chút mát lạnh ấy, khi sờ lên những nếp uốn tinh mịn mang lại xúc cảm vô cùng kỳ diệu.

Chỉ có thể sử dụng một tay qua thực là không quá thuận tiện, nhưng em cố chấp không chịu buông tay Moon Hyeonjun, chỉ có thể tiếp tục dùng đầu ngón tay dùng trơn nhẵn xoa nắn, nhấn lên gân xanh nổi lên liền có thể cảm nhận được dương vật bừng bừng khí thế lớn thêm một vòng. Hướng lên phía trên một chút, gân xanh từ khóe môi kéo dài đến tận sâu bên trong khoang miệng, chiếc lưỡi tinh quái liếm thành vòng tròn, nhưng miệng không được khép lại suốt một khoảng thời gian có chút mỏi, thường xuyên bị trượt ra khi đang chăm chỉ ăn côn thịt. Đầu lưỡi thô ráp quấn lấy thân dương vật, tính khí chọc thẳng vào khiến cho má em phình ra.

Mỗi lần như vậy, từ trong cổ họng em đều sẽ phát ra thở dài ảo não, chấn động từ cơ thể truyền đến dương vật nhanh hơn so với âm thanh, sau đó Choi Wooje sẽ miễn cưỡng đưa đầu lưỡi về lại bên khóe môi, dọc theo từng mạch gân say mê liếm láp.

Thanh âm mút mát, nước bọt chảy ra ngày càng nhiều, mỗi khi muốn mút đến tận phần gốc rễ vốn không thể chạm tới đều phải hóp chặt hai má. Kẹo mút càng mút sẽ càng nhỏ, nhưng vật trong miệng lúc này càng mút lại càng lớn thêm, hậu vị để lại cũng có điểm không được tốt lắm.

Một nửa côn thịt được ngâm trong dịch vị ấm áp, quy đầu chọc đến tận sâu bên trong, cổ họng tiếp xúc với dị vật liền theo bản năng từ chối nó. Moon Hyeonjun nhìn thấy miệng Choi Wooje bị hắn đâm đến sưng đỏ, hắn cắn răng chịu đựng một trận đau nhức nơi thái dương, nhéo nhéo lên vành tai đứa nhỏ đang ở giữa hai chân hắn chăm chỉ phun ra nuốt vào. Hắn lui về sau một chút, đem dương vật rút ra khỏi miệng Choi Wooje.

Tựa như đang ăn ngon lành nhưng đồ ăn đột nhiên bị lấy mất, đứa nhỏ ngây ngốc muốn đuổi theo, nhưng gáy lại bị túm lấy, hắn như đang bắt một chú mèo con.

Em kỳ thực muốn hỏi hắn có phải là em làm không tốt hay không, nhưng khi ngậm miệng lại, cái gì em cũng không thể nói được gì, chỉ nghiêng đầu phát ra một tiếng lẩm bầm đầy nghi hoặc trong cổ họng.

Moon Hyeonjun cầm lấy đôi tay đang nắm chặt tính khí của hắn, điều chỉnh lại vị trí một chút, sau đó dùng bàn tay chính mình bao lấy hai tay ụ thịt, cùng em tuốt lộng dương vật.

Cùng với tiếng thở hổn hển bị kìm nén bên tai, mắt và mũi của Choi Wooje ngay lập tức trở nên đau nhức khi tinh dịch đậm đặc và dồi dào phun lên khuôn mặt bị che đi mất một nửa mặt của em.

Em không ngờ Moon Hyeonjun lại như vậy mà xuất tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top