04
Choi Wooje tự nhận thấy mình là người có chút khó gần, bởi vậy nên nó cũng chẳng hề có bạn thân. Nếu như thường ngày những người bạn bè đồng trang lứa với nó sẽ rủ nhau đi ăn mỗi khi buổi học kết thúc một cách thoải mái, thì Choi Wooje lại nhân lúc ấy lủi ra góc khuất để trốn về nhà, nó muốn tận hưởng cuộc sống bằng cách tự dành thời gian rảnh cho bản thân.
Ánh nắng chiều tà soi bóng đổ xuống mặt đất, Choi Wooje bước đều, thi thoảng gặp vài ba con mèo hoang, nó sẽ đứng lại mấy phút để nựng vuốt chúng trong khu nhà yên tĩnh mà nó ở mà chẳng màng đến việc liệu mấy người bạn này có bị nấm và làm bẩn người của nó hay không, thứ duy nhất mà Choi Wooje quan tâm là nó có thể cảm nhận được khoé miệng của mình đang khẽ mỉm cười khi được chạm vào thứ khiến nó thật sự thoải mái. Cùng lúc ấy, vài cô bác hàng xóm đi qua tiện thể hỏi thăm nói chuyện với nó mấy câu xã giao hay thậm chí là mời lơi bữa cơm ngon ban tối, và Choi Wooje hiểu chuyện lễ phép liền mỉm cười đáp lại các cô lời từ chối. Ai ai ở đây cũng quý đứa trẻ ngoan ngoãn này, vì nó chẳng khiến ai phải bận lòng.
Cuộc sống bình yên của đời học sinh không vướng bận sóng gió là điều Choi Wooje hiện tại đang hết thảy hài lòng.
Và vẫn như bao ngày, Choi Wooje bật điện thoại xem thời gian, mới có sáu rưỡi sáng, cổng trường chưa mở, xung quanh ngoài một vài quán ăn bán từ sớm và đám học sinh túm năm tụm ba cùng nhau ăn một món hợp khẩu vị giới trẻ thì chẳng có ai. Choi Wooje nhìn họ rồi quay đi, không bận tâm khi phải đứng bơ vơ một mình chờ đến lúc vào học, tất cả vẫn đang theo quỹ đạo do nó tạo ra. Nó hài lòng.
Ngớ ngẩn thay, trong mắt nhóm đàn chị đứng cách nó không xa, hình ảnh thằng nhỏ cô đơn lại trở nên rất đáng yêu, một chị trong số đó cố tình nói lớn tiếng để Wooje nghe được " bé trắng trắng đằng ấy có người yêu chưaaaa" rồi bọn họ cười khúc khích với nhau.
"em ơi em đáng yêu quá cho chị xin in tư với"
"thôi chúng mày nín đi tao không muốn nhận chúng mày là bạn" cô gái có vẻ điềm tĩnh nhất hội bạn ba phần bất lực bảy phần nhục nhã che mặt.
Đằng này Choi Wooje đỏ mặt tía tai vì ngại, gì chứ người ta da mặt mỏng đừng có trêu vậy được không? Nó lúng túng cúi đầu cảm ơn rồi chân tự động bước đi vô định, mấy chị gái kia thấy vậy lại cười lớn hơn, đúng là thú vui tao nhã của người già.
"chủ tịch Bae từ giờ trở đi không cần đưa đón cháu đi học đâu" Moon Hyeonjun mở cửa bước ra khỏi chiếc BMW đắt tiền ngay khi chiếc xe vừa dừng lại, giống như hắn muốn rời xa cái xe ấy càng nhanh càng tốt, người phụ nữ trung niên bước theo sau đầy vội vã, bà níu lấy áo hắn. Tình cờ tất cả lọt vào tầm mắt Choi Wooje khi nó đang đi dạo giết thời gian, nó dừng lại, hơi nheo mắt để nhìn rõ hơn, bà ấy chính là chủ tịch Bae của tập đoàn có chút tiếng tăm tại Hàn Quốc, Wooje từng thấy bà thoáng qua trên ti vi.
"Hyeonjun không thích cô đưa đón à, cô chỉ muốn quan tâm cháu một chút..."
Giống như cố gắng trở thành người mẹ thứ hai của cháu theo cách tốt nhất.
"chủ tịch Bae không cần vất vả như thế đâu, cô còn nhiều việc cần làm, cháu vào học đây" Moon Hyeonjun gỡ tay bà khỏi áo mình, không thèm quay mặt lại nhìn bà lấy một cái.
Cháu không cần thêm bất kỳ người mẹ nào, cảm ơn cô
Bae Joohyun định nói thêm vài điều, có thể là động viên hay chúc hắn một buổi đến trường vui vẻ, nhưng lại thôi, bà buồn bã nhìn theo Moon Hyeonjun đến khi hắn khuất dạng, bà thở dài, lên xe đi đến công ty. Choi Wooje đứng núp dưới gốc cây hóng drama, cái tai cố vểnh lên xem Bae Joohyun và Moon Hyeonjun nói gì.
Từ đầu đến cuối cuộc trò chuyện Wooje nghe thấy hết nhưng nó chẳng hiểu gì sất.
Moon Hyeonjun bỗng dưng chuyển hướng đi đến chỗ Wooje đang đứng, nó vội vã quay mặt ra chỗ khác như thể vừa bị bắt gặp làm chuyện xấu, Choi Wooje giả mù giả điếc, cầm điện thoại bấm lung tung loạn xạ ra vẻ. Tất nhiên hành động ngốc nghếch của nó từ nãy đến giờ, Moon Hyeonjun nhìn thấy hết. Nói là nghe lén thì hơi nghiêm trọng vấn đề quá, chỉ là nó rất rất thắc mắc về cuộc đời của Moon Hyeonjun, đến mức nó không thể kìm nén sự nhộn nhạo của bản thân mỗi khi nghĩ về hắn. Tất nhiên không phải nó thích hắn, mơ à, cái tên Moon Hyeonjun đấy hoàn toàn không phải style nó, Choi Wooje thề, tất cả là tại hắn quá đỗi bí ẩn nên nó mới tò mò, chấm hết.
#tatcalataimoonhyeonjun.
Moon Hyeonjun không biết nên xử lý bạn nhỏ nghe lén như nào, hắn đành doạ một câu "cậu cẩn thận tôi đấy"
"cứ làm quá lên, chứ không phải một phần là do anh nói to nên tôi vô tình nghe thấy à?"
"đã ăn cắp còn la làng là không hay đâu nhé" Moon hyeonjun mỉm cười thân thiện rồi bước đi tiếp. Choi Wooje cầm cục đá nhỏ dưới chân ném bừa cho đỡ cơn uất ức, ai ngờ thật sự trúng ngay đầu hắn, nó thấy Moon Hyeonjun xoa đầu vì đau liền thoải mái trong lòng, bõ ghét.
Moon Hyeonjun trợn mắt nhìn Choi Wooje "cậu muốn khiêu chiến à?"
"hong hong hong phại đâu đừng nói như thế" Choi Wooje bày đặt nói giọng nũng nịu, thấy gớm, mắc ói nhất có thể để chọc tức Moon Hyeonjun rồi chạy mất tăm, cười đắc thắng.
"thằng điên khùng này khó hiểu thật" Moon Hyeonjun bày ra vẻ mặt hết sức quan ngại nhìn Choi Wooje vẫn chạy lăng xăng, chạy nhiệt tình mặc dù hắn chẳng thèm đuổi theo.
-
-
-
Điểm kiểm tra đầu vào sắp được trả, Choi Wooje bình thản đợi thầy giáo đọc đến điểm của mình, nó học giỏi từ năm cấp hai nên dăm ba bài kiểm tra này không gây khó dễ cho nó được.
"Choi Wooje 92 điểm"
Không nằm ngoài dự đoán, nó thấy bình thường.
"Ryu Minseok 96 điểm, lớp trưởng có khác" cả lớp ồ lên vỗ tay.
"Moon Hyeonjun 45 điểm, chậc chậc, đúp hai năm lận mà không khôn ra tí nào hả em" thầy giáo bĩu môi, khinh thường nhìn hắn, ông định giáo huấn hắn thêm vài câu, chợt nhớ đến hôm đầu tiên nhận lớp, thầy hiệu trưởng dặn ông phải dung túng Moon Hyeonjun, không được nặng lời với hắn. Ông thấy Moon Hyeonjun không có hành động gì quá đáng, hắn chỉ lười học và ngủ trong giờ thôi, nên ông quyết định nhắm mắt làm ngơ hắn trong sự miễn cưỡng.
Nhưng mà... phải có biện pháp gì chứ....lương tâm người làm nghề giáo không cho phép ông hành xử như vậy.
Hiệu trưởng kệ cha hiệu trưởng, ông không nhịn được nữa.
"Cứ để vậy là hỏng, tôi sẽ giao nhiệm vụ dạy kèm Moon Hyeonjun cho một bạn học khá trong lớp"
Mấy đứa con gái nghe vậy, mắt chúng nó sáng lên, được ở gần trai đẹp ai không sướng, mặt tụi mất liêm sỉ đó còn khắc rõ năm chữ "thầy ơi hãy chọn em". Chỉ có Choi Wooje mặc kệ sự đời, lôi sách vở ra ôn như không phải việc. Moon Hyeonjun thấy mình bị gọi hồn cũng ngồi thẳng dậy, xem ai trúng số.
"ừm xem nào, tôi định để Minseok kèm nhưng em ấy là lớp trưởng nên bận nhiều việc, vậy để bạn điểm cao thứ hai ở lớp nhận nhiệm vụ nhé"
Thầy giáo tra qua điểm một lượt, ồ thấy rồi.
"Choi Wooje nhé, em không có quyền từ chối, chốt vậy đi, hết tiết rồi, thầy đi đây"
Cùng lúc đó tiếng chuông vang lên inh ỏi, Choi Wooje nhức nhức cái đầu, nó thấy bọn con gái nhìn nó với ánh mắt chẳng mấy vui vẻ. Moon Hyeonjun không nói gì, nằm xuống bàn ngủ tiếp. Choi Wooje ngồi bịch xuống ghế, bất lực, số phận trớ trêu quá rồi.
Choi Wooje xé mẩu giấy nhỏ từ vở nháp, cặm cụi viết lên rồi đưa Hyeonjun
tan học ra cổng trường gặp tôi
Moon Hyeonjun bật cười, Choi Wooje bật khóc.
Sau giờ học, Wooje đợi sẵn ở cổng trường như đã hẹn, nhưng mãi không thấy Hyeonjun đâu, nó bực bội đi xung quanh tìm, tìm mãi không thấy, nó bỏ cuộc đi về nhà. Đến khi vô tình đi ngang con ngõ định mệnh kia, nó mới thấy Moon Hyeonjun đang đứng dựa tường ở đó, một tay cầm thuốc lá, một tay bấm điện thoại, trông không khác gì đám côn đồ. Choi Wooje thấy hắn nhưng không dám vào, lỡ cái đám ất ơ hôm trước nó đụng trúng tí nữa xuất hiện thì sao.
"bạn nhỏ đằng kia thập thò gì đó" Moon Hyeonjun thấy Choi Wooje lấp ló cái đầu sau bức tường. Choi Wooje e dè bước đến trước mặt hắn, dáo dác nhìn xung quanh xem còn ai khác.
Cái sợ hãi ẩn sâu trong người của mấy đứa hướng nội như nó không chỉ có dính vào phiền phức, đến chỗ đông người mà còn có cả sợ bị đánh nữa. Dễ hiểu, ai chẳng sợ bị doạ nạt, phải nghe những câu nói khó nghe mang tính chất đả thương tâm hồn.
"mấy thằng kia không có ở đây đâu, bạn nhỏ có gì mau nói"
"tôi không phải bạn nhỏ và sao tôi hẹn anh ở cổng trường mà anh không ra"
"tôi đồng ý chưa?"
"........" thì đúng là hắn chưa đồng ý.
"nếu chỉ nói về việc học thì dẹp đi, tôi không quan tâm cái trò cùng nhau cố gắng tiến bộ của ông thầy già kia" Moon Hyeonjun hờ hững rít điếu thuốc rồi nhả khói, Choi Wooje khó chịu vì mùi cay nồng của thuốc lá sộc vào mũi, khẽ ho lên.
"anh đừng nói thầy kiểu đấy"
"định dạy đời tôi?"
"tôi không biết trong quá khứ anh đã gặp phải chuyện gì, giáo viên cũ như nào, bạn học cũ như nào mà anh lại trở nên ngang ngược như vậy, tôi chỉ muốn khuyên anh, nếu anh để cuộc đời buông thả như vậy, thật sự quá đỗi tệ hại, quá đỗi đáng khinh". Cái đứa thoạt nhìn vô hại như Choi Wooje, hoá ra lại có lúc thay đổi bất ngờ như này, và nói nhiều nữa.
Moon Hyeonjun im lặng một hồi, hắn vẫn không ngừng hút thuốc dù biết người trước mắt đang nhăn mặt ghét bỏ.
"một đứa nhóc luôn luôn sống trong sự bao bọc như cậu, không hiểu được đâu"
Choi Wooje hơi ngạc nhiên vì hắn không tức giận.
"anh nghĩ tôi sẽ nghe theo tất cả những gì anh nói? ấu trĩ thật, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ bám anh như đỉa, xem anh còn không chịu học đến bao giờ"
"ồ, vậy sao?"
"việc thầy giao chẳng lẽ không hoàn thành?" Choi Wooje khoanh tay khiêu khích. Nó ít nói nhưng nó không hiền, thực chất nó chẳng rảnh rỗi, dư thời gian để gánh thêm một thằng "bạn" học ngu, nó chỉ đang thể hiện thôi, cho hắn thấy nó không phải kiểu người sẽ đứng im làm theo ý kẻ khác sai khiến.
"được thôi, học thì học, cảm ơn bạn nhỏ"
"ai rồi cũng phải khuất phục tôi ... ơ mà chờ lát oắt phắc????"
Cả hai người họ đều không nhận ra, họ đang dần dần bước vào cuộc sống của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top