02
Buổi tối trước ngày nhận lớp Choi Wooje háo hức đến mức không ngủ được, cả đêm nó nằm trằn trọc, thao thức lăn qua lộn lại như thiếu nữ mười tám đôi mươi nhớ người yêu, kết quả sáng hôm sau nó vác hai cái quầng thâm mắt đen xì như gấu trúc xuống dưới nhà khiến bố mẹ nó cười khằng khặc.
"gì vậy trời" Ông Choi hỏi xong lại cùng bà Choi cười tiếp, cười đến chảy cả nước mắt.
Bực ghê chưa, Choi Wooje đang dự tính trở về bãi rác ngồi đợi bố mẹ ruột nó xuất hiện. Có mỗi cái quầng thâm mắt thôi mà gây hài vậy sao, Wooje uống nốt bát canh rồi chạy vào nhà vệ sinh rửa miệng soi gương lại cho kĩ, trời ơi, nó nhìn vào bản thân mình trong gương mà không nhận ra, cái "vết" đáng ghét đen xì đó vô cùng nổi bật trên làn da trắng như da em bé của nó, không những thế mắt Wooje không thể mở to như bình thường được, mỏi vô cùng tận, lại còn hơi rát nữa, nhìn như nghiện vậy.
Nhưng dường như tương lai về môi trường học tập lại một lần nữa hiện lên trong đầu nó, nó chẳng biết mình đang nhìn vào gương hay nhìn vào đâu nữa, ánh nắng vàng nhạt rọi qua cửa sổ, khẽ khàng chiếu sáng tâm tư khó nói của đứa trẻ chưa hẳn trưởng thành.
Choi Wooje từ xưa đến nay đích thực là đứa con trai ngoan chính hiệu, nó không ẽo ợt đu bám dựa hơi bố mẹ giống đám công tử bột cơ mà cũng chưa bao giờ dám có hành động phản nghịch, làm ra mấy trò như đánh nhau hay trốn tiết đi chơi. Bạn cũ của nó suốt ngày than trách cuộc sống nó nhạt nhẽo và cổ hủ, không có kỷ niệm gì tuyệt vời đến mức được gọi là đẹp đẽ, lên cấp ba sẽ bị cô lập. Sống theo quy tắc là châm ngôn hàng đầu nó đặt ra, chẳng ai có quyền phá vỡ. Choi Wooje chỉ lắc đầu cười trừ, nói qua loa mấy câu tao rất ghét phiền phức rồi âm thầm đưa người bạn đó vào danh sách chặn, sau đó lại lặng lẽ day dứt, có khi nào người bạn đó nói đúng.
Chẳng mấy lúc nó đã đặt chân đến nơi khiến nó bận tâm bấy lâu nay, cổng trường đông đúc học sinh qua lại, mặt ai nhìn cũng lạ, cảm giác lạc lõng giữa đám đông bất tận làm nó muốn trở về nhà. Vậy mà mười lăm phút sau Choi Wooje lượn lờ lang thang như oan hồn mãi vẫn chưa tìm được lớp của mình, thế nên chắc nó nảy sinh hoang tưởng, bên tai nó hình như có ai đang nói, cái gì mà "cậu ơi cậu ơi" ấy. Nó bèn quay trái quay phải tìm kiếm giọng nói nhỏ nhẹ kia.
"tớ ở dưới này"
Choi Wooje hơi cúi mặt xuống, cuối cùng người kia cũng lọt được vào tầm mắt nó, cậu bạn này dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh trông rất đáng yêu, nom như học sinh cấp hai, bảo sao nó không nhìn thấy.
"cậu cần giúp gì sao?" cậu bạn nhỏ nhắn lịch sự nghiêng đầu hỏi.
"tớ cần tìm lớp 1-7"
"cậu đang đứng trước cửa lớp 1-7 đây còn gì..."
"hả"
Choi Wooje ngẩng mặt lên chỉ thấy mỗi số một, nó lựa lựa góc nhìn, đằng sau tấm ruy băng "chào mừng học sinh mới" loè loẹt phô trương được treo lõng thõng ngay trên biển lớp là số bảy bị che khuất. Choi Wooje nhất thời câm nín.
"tớ cảm ơn cậu nhé" Wooje gãi gãi đầu "mà cậu học lớp nào?"
"tớ cũng học lớp 1-7 nè, do tớ đến sớm nên giáo viên nhờ tớ đứng cửa lớp để hướng dẫn các bạn, giờ chúng ta vào trong thôi"
"với lại tên cậu là gì? tớ là Choi Wooje"
"tớ là Ryu Minseok"
Nói chuyện với Minseok xong Wooje nhanh chân bước vào lớp, nó nhìn qua một lượt, phòng học sáng sủa hiện đại gọn gàng khiến nó dễ chịu, mỗi lớp có bốn dãy, một dãy có năm bàn, mỗi học sinh ngồi một bàn riêng nên tương đối thoải mái, cuối lớp còn có tủ đồ to gần chạm lên trần nhà, chứa rất nhiều ngăn, lại còn được gắn sẵn thẻ tên từng học sinh, sơn màu xanh pastel dịu mắt. Wooje âm thầm đánh giá năm sao rồi bước đến bàn có vị trí số bốn, ngồi xuống, vì nó đến hơi muộn nên chỉ còn chỗ trống mấy bàn cuối. Một lúc sau chuông reo, tiếng ồn ào dưới sân trường vơi đi hẳn. Giáo viên chủ nhiệm điểm danh từng bạn một.
Giáo viên đọc đến tên ai Choi Wooje đều tự khắc ghi nhớ, tích cực nghĩ rằng biết đâu mai này lại chơi với nhau. Sau một hồi gọi tên, người thầy trạc tuổi cau mày kiểm tra lại.
"Moon Hyeonjun có mặt không?"
Cả lớp im thin thít, chẳng một câu trả lời, Wooje bĩu môi khinh bỉ, mới ngày đầu đã dám đến muộn rồi, thật chẳng coi ai ra gì. Thầy giáo đứng trên bục giảng hơi mất kiên nhẫn, nhắc lại lần nữa:
"Tôi hỏi lại, Moon Hyeonjun có mặt kh-"
"Có ạ"
Mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài, đứng ở cửa lớp là gã thanh niên cao kều, một tay đút túi quần, một tay cầm cặp sách, đồng phục hơi xộc xệch, với tư cách là một đứa theo trường phái nghiêm túc, Choi Wooje đánh giá: nhìn không có cảm tình nổi. Mặt hắn đã thế lạnh tanh chẳng hề có ý định xin lỗi. Dáng vẻ bất cần đời này, Choi Wooje lại hơi chút ấn tượng, còn mấy bạn nữ thầm cảm thán với nhau, người này đẹp trai quá đi. Khiếp, ra vẻ gớm, tại sao gu tụi con gái bây giờ là mấy thằng có ngoại hình bad boy đũa boy như Moon Hyeonjun gì đó thay vì những người tRầM TíNh, TrƯởNg tHàNh như Choi Wooje ta đây.
Cơ mà khoan đã dừng khoảng chừng là hai năm, cái bản mặt hận đời này cùng với tên "Moon.....Hyeon.......Jun", ghép vào nhau, không thể lẫn đi đâu được, chính là cái gã hôm trước Wooje gặp trong ngõ.
Vãi l** thật.
Choi Wooje nhịn không được giật mình đứng phắt dậy sau khi load được tình hình, chân ghế sắt bị đẩy mạnh ra sau tạo tiếng động chói tai làm cả lớp chú ý. Giáo viên khó hiểu nhìn nó "bạn học này có vấn đề gì sao", Ryu Minseok ngồi cách nó hai dãy bàn lặng lẽ ra hiệu ngồi xuống, tại nhìn mắc cỡ dùm.
"dạ em xin lỗi không có gì đâu ạ"
Thầy giáo gật đầu, sau đó ông nhìn ra cửa "Hyeonjun vào lớp nhanh lên"
"Dạ"
Ơ sao hắn chẳng bị nhắc nhở gì thế, ơ ơ ơ...
Choi Wooje nhìn chằm chằm Moon Hyeonjun không rời mắt, hắn sải bước như đi trên sàn run away, thần thái ngút trời, bình đạm đặt mông ngồi nơi bàn cuối, nhưng thế cũng có nghĩa là, hắn ngồi ngay sau nó luôn. Cái tình huống cẩu huyết gì đây, nó không muốn đóng vai chính trong bộ truyện tình cảm thanh xuân vườn trường đâu.
"nhìn tôi mãi thế? mê tôi rồi à?"
Moon Hyeonjun cất cặp sách vào ngăn bàn rồi hỏi nó, mặt vẫn không cảm xúc. Choi Wooje sau cơn đần thối mới nhận ra mình đã quay hẳn người xuống bàn dưới nhìn hắn trong vô thức quá lâu.
"chê"
"ăn nói cho cẩn thận"
"cho cái lý do" Choi Wooje hếch hàm.
Moon Hyeonjun hơi nhếch mép, nói ra thông tin khiến Wooje đơ cả người.
"vì tôi lớn hơn cậu hai tuổi đấy nhóc con"
"...cái con mẹ gì vậy trôn nhau à" đôi lông mày Choi Wooje nhăn lại kèm theo hai cái mắt gấu trúc trông nó càng trở nên ngớ ngẩn hơn.
"tôi, là học sinh lưu ban, không những lưu ban một năm mà là hai năm một lượt luôn"
Thông tin rất hữu ích, Wooje không muốn nghe cũng không muốn tin, cảm ơn.
"vậy nên, liệu mà lễ phép nhé, MƯỜI NGHÌN WON"
Nói xong hắn nằm hẳn xuống bàn để ngủ, không thèm lôi sách vở ra học bài. Và Choi Wooje hình như bị vẹo cột sống, hay đúng hơn là hoá đá luôn rồi, nó không thể nào cử động người để quay lên trên được, ngơ ngác ngỡ ngàng và bật ngửa, hoá ra Moon Hyeonjun vẫn nhớ đến sự tồn tại của nó, thậm chí hắn ta còn biết tại sao nó còn lọt vào cái "lãnh địa đầu gấu" khỉ gió đấy, tất cả chỉ vì nó bảo vệ tờ tiền mười nghìn won kia, nên nghiệt duyên này mới chớm nở.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top