31
Choi Wooje thút thít tỉnh giấc, cổ họng vẫn còn nghẹn lại vài ba tiếng nấc đến khi nó trông thấy Moon Hyeonjoon đang đọc sách ngay bên cạnh. Lòng nó dâng lên tia sáng hạnh phúc muốn ôm chầm lấy anh, nhưng liền bị dập tắt khi nhớ đến mấy lời khi ta cãi nhau. Hyeonjoon đánh mắt sang đã thấy em tỉnh giấc, liền từ tốn cất sách đi, đỡ em ngồi dậy tựa thể chẳng có chuyện gì từng xảy ra trước giấc ngủ thiếp đi ấy.
- Em có xuống nhà ăn cơm được không? Anh mang lên cho nhé?
Nó bấu víu lấy tấm chăn rồi tránh đi khuôn mặt của anh, ngượng nghịu sau một trận cãi vã mà cả hai ai cũng là người đau, chỉ là thật khó để nó nói chuyện với anh như những gì trước kia. Nên nó im lặng, rồi bước xuống giường mở cửa ra thay cho câu trả lời.
Hyeonjoon chỉ chậm rãi đi theo sau, anh không trách nó, vì anh biết nó cũng buồn mà.
Hiểu được tâm trạng của nó, Hyeonjoon cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng kéo ghế, chuẩn bị thức ăn và bát đũa cho Choi Wooje. Nó cũng không nói chuyện với cả nhà, chắc là cũng vừa cãi nhau chuyện phẫu thuật, nên nó cúi gằm mặt không muốn nhìn ai.
Bố Wooje thì không mềm mỏng được như mẹ của nó, thấy nó vẫn còn bướng bỉnh cũng chậc lưỡi không hài lòng.
- Bố mẹ đặt vé máy bay rồi, dù gì cũng phải phẫu thuật đấy.
Bàn tay cầm muỗng của nó cũng siết chặt lại, uất ức mà run lên, chẳng buồn động vào thức ăn. Hyeonjoon thấy thế cũng giữ lấy bả vai đang run bần bật của em nhỏ, cố xoa lưng nó trấn an, nói vài lời vì muốn xua tan bầu không khí căng thẳng.
- Chuyện này... Mình để sau đi ạ.
Bố Wooje thở dài, cau mày nhìn anh chăm cho nó từng li từng tí, đến đũa muỗng cũng phải đặt vào tay nó như trông trẻ.
- Hyeonjoon không có chiều em như vậy nữa.
Anh cũng không trả lời thêm gì, chỉ cố thủ thỉ nhắc nhở em nhỏ ăn nhiều thêm chút, đến khi Choi Wooje tức giận buông đũa rồi đứng phắt dậy.
- Hyeonjoon à, anh chỉ có thể gặp em trong ba tháng nữa thôi, nên làm sao thì làm đi nhé?
Anh trông thấy đôi mắt nó long lanh sắp khóc, giọng cũng vì thế mà nghẹn lại.
- Dù sao... Chúng ta cũng chia tay rồi mà.
Nó quay lưng bước về phía cầu thang, Hyeonjoon chỉ ủ rũ đứng đấy như chôn chân, sợ đuổi theo nó lại khiến nó nhạy cảm rồi oà khóc. Bản thân anh cũng mệt mỏi, cứ nghĩ đến Choi Wooje chịu đựng với cơn đau một mình là lại đau lòng, đã mấy lần anh thở dài, lại đắn đo suy nghĩ, suy cho cùng cũng chỉ hướng về nó. Câu chuyện ba tháng nó khơi mào cũng là câu trả lời cho chuyến bay của bố nó, làm ông tức giận, nhưng không muốn mắng trách gì, chỉ ngồi giúp nhâm nhi tí trà để hạ hoả.
- Mười tám tuổi rồi vẫn luôn ương bướng như vậy.
Hyeonjoon không nói gì, chỉ dọn dẹp thức ăn vào tủ lạnh để hờ cho buổi tối nó đói, chuẩn bị sữa và trái cây vì biết em nhỏ ăn chưa no.
Tiếng ngã cầu thang vang lên làm cả nhà giật mình quay lại. Choi Wooje ngất trên đấy, máu mũi chảy ra, đầu vì bị va đập cũng gặp tình cảnh tương tự, lồng ngực yếu ớt phập phồng như cố thở. Hyeonjoon hốt hoảng chạy đến đỡ nó dậy, càng giật mình hơn khi thấy mặt nó chỗ nào cũng đổ máu. Tâm trí anh trắng xoá, nhìn bố mẹ nó gọi điện cho bác sĩ từ xa, còn anh chỉ có thể ôm chặt nó vào lòng mà run rẩy.
- Wooje ơi... Em sao thế này...
Anh cúi xuống hôn lên môi nó, với khát cầu em nhỏ được chút dưỡng khí để thoải mái hơn, và cũng để thoả mãn tình yêu của anh.
Wooje mơ màng mở mắt ra, đã thấy Hyeonjoon bên cạnh ôm chặt nó vào lòng với bờ má ướt đẫm nước mắt. Anh thấy nó cựa quậy, liền bật dậy ôm lấy má nó mà hôn lên cánh môi mềm, nó chỉ ngẩn người trước một Moon Hyeonjoon như thế. Mấy giọt nước mắt của anh rơi lên mặt nó, làm Wooje cũng luống cuống lau nước mắt cho anh rồi vỗ về lưng như cách anh luôn dỗ nó.
Wooje không chịu nổi cảnh thấy anh đau lòng, lại quay về dỗ dành, hôn lên má anh để lau đi mấy giọt lệ.
- Anh xin lỗi Wooje... Anh không bắt em phẫu thuật nữa đâu.
- Wooje làm gì anh cũng ủng hộ hết... Nếu em đau, thì anh cũng thế mà.
Nó ngẩn người, rồi khẽ mỉm cười hôn lên môi anh.
- Em sẽ đi phẫu thuật mà.
Hyeonjoon bất ngờ ngẩng mặt lên, lại lắc đầu: "Nếu em không thích thì—", đến khi Wooje hôn môi anh chặn mấy lời của bạn trai, nó vui vẻ ôm lấy gáy anh.
- Em muốn bên cạnh Hyeonjoon.
Anh trông thấy đôi mắt Wooje vẫn lo lắng, chất chứa nhiều nỗi sợ, nhưng giọng nói cũng rất kiên quyết. Nó nép vào lồng ngực anh, cũng không rõ mình làm thế vì bản thân hay vì Hyeonjoon, nó không chịu được cảnh anh lo lắng cho nó đến kiệt quệ, và cũng mong muốn chúng ta có sau này.
Bác sĩ bước vào để tiêm cho em nhỏ, nó mím môi muốn chối từ, liền được Hyeonjoon ôm vào lòng vỗ về. Anh xoay mặt nó vào mình để tránh đi mũi kim tiêm, từ tốn hôn cái chốc lên môi nó trấn an, làm nó cũng khúc khích cười mà quên đi hiện tại.
Choi Wooje với cánh tay ê ẩm dựa vào anh, mè nheo vẽ lên ngực người ấy một hình trái tim.
- Anh ơi, làm tình cũng giúp cho tim mạch đấy.
Nó tinh nghịch nở nụ cười, trèo lên người anh để rút vào hõm cổ, để lại trên đấy vài vết hôn trước khi lần xuống cởi áo cho người yêu. Anh thở dài, cưng nựng đôi má mềm đã gầy đi nhiều của nó, nâng niu khuôn mặt đó và mỉm cười.
- Một chút thôi đấy.
Nó phấn khích: "Dạ" một tiếng kéo dài, nhào tới hôn tới tấp lên mặt anh rồi nhanh chóng cởi hết phía dưới cho anh nới lỏng. Mọi thao tác của anh đều chậm rãi nhưng đủ để làm nó sướng rơn, đôi lúc anh phải chạm môi chặn mấy tiếng rên rỉ quá khích của nó kẻo lọt qua khe cửa, xuống đến dưới nhà.
- Anh ơi... Cho em nhún.
Anh nhướn mày, bế nó dậy như ẵm em bé, để nó chống tay ngồi trước anh, trước cả dương vật đang dựng đứng làm nó phải nuốt nước bọt chậm rãi ngồi xuống. Tầm nhìn Wooje nhoè dần, chỉ có thể cố bám víu lên cơ bụng anh rồi rên rỉ, mông rất chăm chỉ lên xuống bên dưới.
- Nhẹ thôi.
Hyeonjoon giữ mông nó, dạy nó mấy nhịp đưa đẩy chậm rãi, dường như chỉ cần nó nứng đến nỗi dập mạnh hông xuống, anh sẽ tát lên đấy trừng phạt. Wooje bĩu môi, muốn được anh dập như cỗ máy những ngày trước, nhưng giờ cũng phải cam chịu thoả mãn theo ý anh.
Những nhịp đẩy chậm rãi nhưng tê đến da đầu, dương vật được anh căn chỉnh rất đúng chỗ mà xỏ xiên toàn chỗ sung sướng, tiếng nhóp nhép vì mông nó chậm rãi mà cũng có thời gian vang lên rõ ràng hơn, lỗ nhỏ lại vô cùng tận hưởng như được mát xa. Đến khi cảm nhận cả hai sắp lên đỉnh, Wooje mới tăng tốc độ lên thêm chút, lại ngửa cổ rên lớn rồi xuất ra.
Nó nằm dài trên người anh, tìm đến đôi môi ấy mà mút mát, dương vật thoả mãn trơn tuột khỏi lỗ hậu co rút. Hyeonjoon ôm ấp nó âu yếm, trông chừng từng nhịp thở của nó rồi lại xoa lấy cái eo mềm, cả hai cứ dính lấy nhau trên giường như thế, để tinh dịch nhoe nhoét dính lên bụng hai người và mấy giọt từ lỗ dưới của em cũng co thắt chảy xuống ga giường. Wooje cuộn tròn trong lồng ngực anh, được anh nâng cằm lên để hôn hít, nó sung sướng cứ bám lấy anh mãi.
- Hyeonjoon biết ngày sinh nhật, em đã ước gì không?
Anh lắc đầu, xoa lên vành tai đang đỏ lên của em nhỏ, cưng chiều bao bọc cơ thể nó.
- Em đã ước anh đừng quên em.
Hyeonjoon chìm sâu vào đôi mắt long lanh của nó trước ánh đèn, cảm thấy trong đấy có những điều xa xăm anh đã cố hiểu. Sau cùng, anh gật đầu, hôn lên môi nó như một lời khẳng định chắc chắn.
- Anh sẽ không quên em.
- Wooje à, ngày em trở về, mình làm đám cưới nhé?
Nó ngẩn ngơ trước khung cảnh anh vẽ ra, con ngươi lay động, rồi chần chừ mím môi, nghĩ thế nào cuối cùng lại đồng ý. Hyeonjoon nâng tay em kề môi, hôn lên ngón áp út như thấy trước tương lai nơi ấy sẽ lấp lánh chiếc nhẫn. Choi Wooje, qua bờ vai anh, ngắm nhìn vầng trăng ngoài khung cửa sổ chợt thấy sao băng vụt ngang qua giống tia sáng điểm xuyến bầu trời. Nó nhắm mắt lại, thầm ước nguyện hạnh phúc sẽ gõ cửa cả hai.
- Em rất sợ thực tại, nhưng cũng mong chờ tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top