Chương 53
Chương 53
Tạ Trường Sinh không cần phải giả vờ, biểu cảm hiện tại của y cũng đã ngây dại.
Cố Phi Y lại thản nhiên như không.
Hắn như đang thảo luận về thời tiết, mang theo vẻ tùy ý, lại nói với Tạ Trường Sinh: "Thái thú nói với ta, vật này còn có một vài ý tưởng tinh xảo bên trong."
"Ví dụ như bên ngoài được khắc hoa mai sóng nước, bên trong thì rỗng, có thể rót nước ấm vào, khi đi vào cơ thể sẽ không quá lạnh."
Tạ Trường Sinh cười gượng: "Haha, lần đầu tiên ta thấy một cái gậy chống ngắn như vậy đấy."
Cố Phi Y: "..."
Ngón tay trắng như ngọc của hắn nhẹ nhàng gõ hai cái lên nắp hộp, cong môi cười, nhưng cuối cùng cũng không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa.
Cố Phi Y nghiêng nghiêng tựa vào chiếc giường kéo Tạ Trường Sinh vào lòng mình, một tay ôm vai Tạ Trường Sinh, tay còn lại vô thức cong lên, dùng ngón tay làm lược, vô thức vuốt theo mái tóc Tạ Trường Sinh.
Hắn hỏi Tạ Trường Sinh: "Tiểu điện hạ nhớ Thái tử và nhị điện hạ sao?"
Lại kéo dài giọng ra, thong thả nói: "Sao trước đây ta ra khỏi cung, chưa từng nghe tiểu điện hạ nói nhớ ta, ta không phải chủ nhân của tiểu điện hạ sao?"
Tạ Trường Sinh hỏi hắn: "Sao ngươi biết ta chưa từng nói?"
"Đương nhiên ta biết."
Cố Phi Y chơi tóc Tạ Trường Sinh đã đủ, chuyển sang chơi ngón tay Tạ Trường Sinh, hắn dùng đầu ngón tay cọ xát vào đầu ngón tay Tạ Trường Sinh: "Mỗi câu Tiểu điện hạ nói, ta đều biết."
Tạ Trường Sinh xòe tay ra: "Đấy, ta đã nói rồi, ngươi rất hợp để làm bảo vệ phòng camera."
Cố Phi Y: "..."
Hắn cũng không để ý đến những lời linh tinh của Tạ Trường Sinh, buông ngón tay Tạ Trường Sinh ra, lại luồn tay vào vạt áo Tạ Trường Sinh, thỉnh thoảng vuốt ve ngực y.
Cơ thể mềm mại của Tạ Trường Sinh trong lòng hắn lập tức căng cứng lại. Nhưng ngay khi Tạ Trường Sinh muốn ngửa người ra sau để tránh tay Cố Phi Y, y lại nghe Cố Phi Y thong thả lên tiếng: "Tiểu điện hạ và ta ước hẹn ba điều, thế nào."
Đôi mắt vô hồn của Tạ Trường Sinh nhìn Cố Phi Y: "Ba điều gì? Ước hẹn thế nào?"
Cố Phi Y nói: "Nếu sau này ta lại ra ngoài, mỗi ngày tiểu điện hạ phải viết cho ta một lá thư, cũng không cần tiểu điện hạ viết nhiều, chỉ cần một chữ 'nhớ' là được."
"Khi ta trở về, tiểu điện hạ cũng phải tự nói nhớ."
"Còn phải chủ động hôn ta trong thời gian một tuần trà,* thế nào?"
(Khoảng 10-15 phút)
Tạ Trường Sinh nhận xét sắc sảo: “Thanh niên tuấn tú thì chơi ếch, đẹp trai thì chơi bời lăng nhăng.”
Cố Phi Y: "..."
Hắn hỏi Tạ Trường Sinh: "Không được sao?"
Tạ Trường Sinh không trả lời, chớp chớp mắt, đột nhiên nhảy dựng lên: "Haha ha ha! Vận động là tuyệt đối, tĩnh là tương đối, ngài Lỗ Tấn từng nói, có bạn từ xa đến, ắt trước phải khổ tâm chí, lao gân cốt, đói thể xác..."
...Lại phát bệnh rồi.
Cố Phi Y mặc kệ Tạ Trường Sinh đi lại lung tung trong phòng một lúc, kéo cổ tay Tạ Trường Sinh lại kéo về trong lòng. Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, đột nhiên hỏi Tạ Trường Sinh một câu hỏi không liên quan đến chủ đề vừa rồi: "Tiểu điện hạ muốn một cuộc sống như thế nào?"
Tạ Trường Sinh không cần nghĩ, dứt khoát đáp: "Ăn! Ngủ! Chơi!"
Cố Phi Y khẽ cười thành tiếng: "Không có chí tiến thủ."
Cố Phi Y ở lại Tuyên Thành tổng cộng ba ngày, ban ngày hắn ra ngoài, đêm khuya mới về.
Khi về, trên người luôn có một mùi máu nhàn nhạt, và một chiếc hộp gỗ. Có kinh nghiệm từ lần trước, Tạ Trường Sinh cũng đoán được trong hộp đựng gì.
Y coi như không thấy, bất kể Cố Phi Y đặt chiếc hộp đó ở nơi dễ thấy đến đâu, y cũng nhất quyết không tò mò, chỉ tránh chiếc hộp mà đi.
Tuế Tuế cũng học theo, bắt chước dáng vẻ của Tạ Trường Sinh, rón rén đi vòng quanh.
Cố Phi Y thấy vậy, lại chỉ có một suy nghĩ —
Người hèn nuôi chó hèn.
Nhưng vẻ mặt Tạ Trường Sinh với đôi mắt mở to cẩn thận như vậy, quả thật rất dễ thương.
Đợi khi Cố Phi Y làm xong việc ở Tuyên Thành, trong hai ngày liên tiếp, lão hoàng đế đã ban xuống năm đạo chỉ dụ khẩn cấp triệu hồi Cố Phi Y về kinh.
Nghe có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó.
Cố Phi Y hoàn toàn không ngạc nhiên, chỉ ra lệnh tăng tốc độ trở về kinh. Điều này lại làm Tạ Trường Sinh khổ sở, thỉnh thoảng Cố Phi Y chán ngồi xe ngựa, còn có thể cưỡi ngựa.
Tạ Trường Sinh thì chỉ có thể cuộn tròn trong xe ngựa, bị sự xóc nảy của chuyến đi dài làm toàn thân đau nhức. Tay chân Tạ Trường Sinh thực sự đau nhức không chịu nổi, y thò đầu ra khỏi xe ngựa: "Cố Phi Y!"
Cố Phi Y nghe vậy, khẽ đạp bụng ngựa, quay đầu ngựa lại, nở nụ cười đi đến bên cửa sổ xe ngựa của Tạ Trường Sinh.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo lụa vân tím, thắt lưng đeo ngọc quý, khoác ngoài một chiếc áo choàng màu sẫm.
Dáng vẻ cưỡi ngựa này, vừa cao quý vừa toát lên vẻ phóng khoáng. Nhưng hành động lại hoàn toàn không liên quan đến sự cao quý.
Hắn cũng không vội hỏi Tạ Trường Sinh gọi hắn đến có chuyện gì, nhìn cái đầu Tạ Trường Sinh thò ra từ cửa sổ, chỉ cảm thấy đáng yêu, nhìn một lúc, lại đưa tay nhéo hai má Tạ Trường Sinh.
Sau khi làm miệng Tạ Trường Sinh há ra, Cố Phi Y lại nhân lúc Tạ Trường Sinh chưa kịp phản ứng, nghiêng người cúi xuống sát mặt Tạ Trường Sinh.
Hắn dùng đầu lưỡi miêu tả một vòng theo hình dạng môi Tạ Trường Sinh, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn, đứng thẳng người hỏi: "Tiểu điện hạ, có chuyện gì?"
Tạ Trường Sinh dùng tay áo lau mạnh môi mình, ngơ ngác một lúc mới nhớ ra mình định nói gì: "Ta muốn cưỡi ngựa."
"Cưỡi ngựa?"
Cố Phi Y hỏi: "Tiểu điện hạ quên lần trước cưỡi ngựa, bẹn bị mài tróc rồi sao?"
Dừng một chút, Cố Phi Y lại hỏi: "Hay là tiểu điện hạ lại muốn được ta bôi thuốc một lần nữa?"
Tạ Trường Sinh lập tức nói: "Ồ, không cưỡi nữa, không cưỡi thì thôi, được rồi. Thực ra ta cũng không muốn cưỡi ngựa lắm, cười chết, hahaha, hài hước chết mất, ta thật là giả tạo."
Cố Phi Y: "..."
Hắn nhéo mặt Tạ Trường Sinh, chặn đứng những lời lảm nhảm của y, trong đầu lại không khỏi hồi tưởng lại ký ức ở trường săn.
Lúc đó hắn chỉ coi Tạ Trường Sinh như một con mèo con hay chó con để trêu chọc, thấy Tạ Trường Sinh bị thương, cũng chỉ cảm thấy Tạ Trường Sinh có một làn da đẹp…
Nếu để lại sẹo, thì thật đáng tiếc.
Bây giờ nếu phải bôi thuốc cho Tạ Trường Sinh một lần nữa, Cố Phi Y nghĩ, có lẽ toàn bộ thuốc sẽ bị hắn liếm sạch.
Mặc dù lời nói từ chối, nhưng Cố Phi Y vẫn cho thị vệ đi đến quán trọ dắt một con ngựa lùn hiền lành đến, lại lót đệm mềm lên yên ngựa, vươn tay gõ gõ vào xe ngựa.
Rèm cửa sổ được vén lên, Tạ Trường Sinh và Tuế Tuế cùng nhau thò đầu ra ngoài nhìn.
Khi thấy con ngựa nhỏ đó, Tạ Trường Sinh không dám tin. Y nhìn con ngựa nhỏ, lại nhìn Cố Phi Y, rồi lại nhìn con ngựa nhỏ.
Đợi đến khi cuối cùng cũng xác định con ngựa nhỏ này là Cố Phi Y tìm cho mình, một dòng ấm áp kỳ lạ trào dâng trong lòng Tạ Trường Sinh.
Đợi dòng ấm áp đó qua đi, hắn vui vẻ cảm ơn Cố Phi Y: "Ngươi đúng là người tốt! Ta sẽ nói cho ngươi một bí mật lớn!"
Cố Phi Y nhướng mày, ánh mắt đăm chiêu nhìn Tạ Trường Sinh: "Bí mật gì?"
Tạ Trường Sinh thần bí nói cho hắn:"...Chỉ cần giữ hơi thở, đừng đứt hơi, là có thể trường thọ, có phải rất thần kỳ không?"
Dừng một chút, Tạ Trường Sinh lại thần bí hơn nữa: "Cha của Cố Phi Y là cha của Cố Phi Y, mẹ của Cố Phi Y là mẹ của Cố Phi Y, thần kỳ không?"
Cố Phi Y: "..."
Cố Phi Y thực sự không thể nghe tiếp được nữa.
Hắn nhịn cơn đau âm ỉ ở trán, cong ngón trỏ búng mạnh vào trán Tạ Trường Sinh: "Im lặng, cút xuống khỏi xe ngựa, tiểu súc sinh chỉ biết nói linh tinh."
Trở về cung, vì lão hoàng đế thúc giục, Cố Phi Y dẫn Tạ Trường Sinh đi gặp lão hoàng đế.
Lão hoàng đế ở Dưỡng Tâm Điện, hiếm khi không nằm trên giường, một tay mỹ nhân, một tay rượu ngon mà là vẻ mặt hoang mang, vội vã đi về phía Cố Phi Y.
Cố Phi Y không để lại dấu vết tránh khỏi bàn tay lão hoàng đế vươn tới, hỏi: "Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì?"
Lão hoàng đế liền kể lại.
Có lẽ vì lão uống rượu nhiều, đầu óc cũng không tỉnh táo, rất nhiều lời nói nghe có vẻ trước sau bất nhất.
Tạ Trường Sinh lại cảm thấy rất giống phong cách của mình.
Y chỏng tai nghe một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
Hóa ra khi Cố Phi Y ra ngoài, lão hoàng đế cao hứng đi thượng triều một lần. Vì Cố Phi Y không có mặt, các quan đại thần đã cãi vã trên triều.
Lúc thì có người liều chết khuyên nhủ lão hoàng đế rằng không thể giữ lại Cố Phi Y, lúc thì có người nói rằng ở Đông Bắc, Tây Bắc đã nổi lên nhiều tai họa.
Thậm chí còn có người mang cả sổ sách ra, muốn tính toán cho lão hoàng đế xem chi tiêu mấy năm nay rốt cuộc là bao nhiêu!
Dù đang ở trên triều, lão hoàng đế chỉ cảm thấy những lời này thật chói tai. Lão tức giận gọi thị vệ, bất chấp lời khuyên ngăn của Tạ Trừng Kính và Tạ Hạc Diệu, chém đầu những người này ngay tại chỗ, nhưng sau đó nhớ lại, chỉ cảm thấy tất cả những điều xấu dường như đều chồng chất lên nhau, đang hướng về phía mình, nhất thời chỉ còn lại sự hoảng loạn.
Lão dùng đôi mắt đục ngầu, lo lắng nhìn Cố Phi Y: "Phi Y, Đại Chu của trẫm thật sự kinh khủng như bọn họ nói sao?"
Cố Phi Y cười khẽ: "Ba người thành hổ là chuyện thường, dù là chuyện không có, đặt trong miệng những người dễ hoảng loạn, thì cũng thành chuyện long trời lở đất."
"Chỉ là nổi lên tai họa, phái người đi trấn áp là được."
Hai câu nói nhẹ nhàng đã làm vẻ mặt lão hoàng đế ổn định lại.
Lão "phịch" một tiếng ngồi trở lại chỗ, uống cạn một ngụm rượu, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì: "Phải rồi, Phi Y..."
Đôi mắt đục ngầu của lão dần sáng lên: "Vị mỹ nhân tuyệt sắc của ngươi, đã về kinh chưa?"
Tạ Trường Sinh vốn đang im lặng ngồi xổm dưới đất, dùng một chiếc muỗng nhỏ cạo lớp bột màu vàng trên cây cột rồng cuộn bên cạnh, bỏ vào vạt áo.
— Thực ra Tạ Trường Sinh cũng không biết đây có phải vàng hay không, nhưng nếu không phải vàng, Tạ Trường Sinh sẽ có được niềm vui, nếu là vàng, Tạ Trường Sinh sẽ có được tiền bạc và niềm vui.
Tạ Trường Sinh thực sự lời to.
Nhưng lúc này, Tạ Trường Sinh thấy sau khi lão hoàng đế giết trung thần, còn đang tơ tưởng đến mỹ nhân, thực sự không thể nghe nổi nữa.
Y không nhịn được lại bắt đầu hát: " Cắt kê cắt kê cắt kê*..."
(Ý ở đây là cắt cái ấy :)))) )
Cố Phi Y quay lưng về phía Tạ Trường Sinh, bất ngờ nghe thấy giọng Tạ Trường Sinh, khóe môi cũng nhếch lên một chút.
Hắn đè khóe môi xuống, nhìn lão hoàng đế mặt mày đen sạm, trả lời: "Chưa về kinh."
Lão hoàng đế "Ồ" một tiếng.
Lão thúc giục: "Mau chóng mang đến cho trẫm xem, trẫm sẽ ban hôn cho các ngươi."
Câu nói này có năm phần thật, năm phần giả.
Dù bình thường lão hoàng đế luôn nói muốn gả phụ nữ cho Cố Phi Y, nhưng cho đến lúc này lão mới nhận ra, mình không thực sự muốn nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt thế ở bên cạnh Cố Phi Y.
Mỹ nhân đều phải là của lão mới đúng…
Cố Phi Y chỉ là một thái giám…
Một cảm xúc không tên dần lan tỏa trong lòng lão hoàng đế.
Nhưng sau một lúc im lặng, lão hoàng đế lắc đầu, tạm thời vứt bỏ ý nghĩ đen tối đó ra sau đầu, bất kể thế nào, Cố Phi Y vẫn là con chim ưng thân cận nhất của lão, ngoài Cố Phi Y ra, lão không tin ai cả.
Đợi Cố Phi Y đã an ủi xong lão hoàng đế, lại cho Tạ Trường Sinh để lại một chiếc trâm cài tóc ngọc hồng đeo bên người cho Từ mỹ nhân, Cố Phi Y dẫn Tạ Trường Sinh ra khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Tạ Trường Sinh vừa ra khỏi Dưỡng Tâm Điện là như Tuế Tuế được thả rông, chạy biến mất không thấy tăm hơi.
Chỉ còn lại Cố Phi Y một mình đứng tại chỗ, vẻ mặt trầm tư rất lâu. Hắn thấu hiểu lòng người, đương nhiên đã nhìn thấy sự đề phòng thoáng qua của lão hoàng đế vừa rồi.
Có lẽ vì cơ thể đã khỏe hơn, suy nghĩ cũng trở nên minh mẫn hơn trước. Nếu lão hoàng đế thực sự muốn nhắm vào hắn…
Thật là có chút khổ não.
Khổ não, cách đối phó có quá nhiều, lại không biết nên chọn cách nào mới thú vị hơn.
Cố Phi Y cúi đầu, chậm rãi lật bàn tay mình.
Bàn tay thon dài, xương xẩu rõ ràng, ngón giữa đeo một chiếc nhẫn đồng thô kệch như đồ chơi trẻ con.
Chỉ với một bàn tay như vậy là có thể lật tay tạo nên thời thái bình, úp tay gây ra thời loạn lạc.
Thật sự rất kỳ diệu.
Một đoạn hội thoại đột nhiên xâm nhập vào đầu Cố Phi Y.
— "Tiểu điện hạ muốn một cuộc sống như thế nào?"
— "Ăn! Ngủ! Chơi!"
Cố Phi Y nhếch khóe môi.
"Nếu thực sự có một ngày như vậy," Hắn sờ nụ cười trên môi: "Vậy thì... nhân cơ hội tặng cho tiểu điện hạ một thời thái bình vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top