Chương 16
Mọi người vote, comment để mình có thêm động lực edit truyện nhé ❤️
Chương 16 Em muốn nói chuyện với ngài
Hôm nay Đoạn Cảnh trở về rất muộn, Tang Chẩm vẫn như mọi khi, không ăn cơm mà ngồi đợi Đoạn Cảnh.
Đoạn Cảnh vừa vào cửa đã thấy Tang Chẩm đang chăm chú tưới hoa bên bệ cửa sổ, vừa tưới vừa vẩy, nước chảy lênh láng hết cả bệ cửa.
Hắn nhíu mày, bước tới lấy bình nước để qua một bên, nhìn đôi bàn tay lấm bẩn của em trách.
"Nhìn bùn trên tay ngươi kìa."
Tang Chẩm ngoan ngoãn đưa tay ra cho Đoạn Cảnh lau, hai mắt sáng ngời nhìn hắn.
Đoạn Cảnh lau xong, nhìn mấy chậu hoa nhỏ bên cửa sổ, kỳ quái hỏi: "Những thứ này là gì đây?" Sao trông xấu thế.
Trong chậu có mấy cây hoa ngã trái ngã phải , bên cạnh là mấy thứ nhìn giống cỏ, còn chưa nói đến thân hoa dính đầy bùn, mà hoa cũng héo rũ.
Tang Chẩm nhăn nhó nói: "Ơ, người không thích ạ?" Em muốn trồng hoa cho Đoạn Cảnh ngắm để thư giãn một chút.
Đoạn Cảnh nhìn bộ dáng bỗng dưng ngượng ngùng của Tang Chẩm, hơi khó hiểu, cũng may hắn đã quen Tang Chẩm như này, xoay người sai hạ nhân dọn cơm.
Khi ăn cơm, Đoạn Cảnh gắp cho em miếng cá, dạy dỗ nói: "Sau này ngươi không cần chờ ta, muốn ăn cái gì thì nói cho nhà bếp làm, biết chưa?"
Nhưng em muốn đợi phu quân cơ, Tang Chẩm nghĩ thầm, còn chưa kịp nói gì thì Đoạn Cảnh đã cúi đầu ăn cơm.
Khi ăn không được nói.
Tang Chẩm nhìn Đoạn Cảnh không biểu cảm gì ở đối diện, lại nhìn tỳ nữ đứng thẳng hầu hạ trong bữa ăn, nuốt xuống lời định nói ra.
Cơm nước xong, Đoạn Cảnh muốn đi thư phòng luyện chữ, Tang Chẩm quấn lấy hắn đòi được mài mực, sau đó được cho phép đi cùng.
Tang Chẩm đứng cạnh bàn, cẩn thận mài mực, như nín thở mà chăm chú nhìn dáng vẻ Đoạn Cảnh lúc viết chữ, chỉ sợ làm phiền hắn.
Đoạn Cảnh viết rất nhanh, đầu bút lông đưa nét sắc bén, khiến ngươi ta cảm tưởng như không phải đang luyện thư pháp mà là múa đao trả thù.
Tang Chẩm bên cạnh hoàn toàn không để ý đến nét chữ cứng cáp của Đoạn Cảnh, chỉ cúi đầu chuyên tâm mài mực, tâm trạng cực kỳ buồn chán.
Vừa nãy sao không giữ phu quân lại chứ, Đoạn Cảnh viết chữ, em cũng chẳng cách nào nói chuyện cùng hắn cho được.
Đoạn Cảnh viết một hồi, ngẩng đầu nhìn nhóc con đứng bên cạnh, ho khan một tiếng.
Mực trong nghiên sắp tràn ra ngoài.
Tang Chẩm lúc này mới hồi thần liếc nhìn nghiên mực, ối chao một tiếng, luống cuống tay chân bỏ thanh mực xuống muốn đi tìm khăn lau.
Đoạn Cảnh thấy em định chạy đi, duỗi tay kéo em lại.
"Đi đâu?"
Tang Chẩm nói em đi tìm khăn lau, Đoạn Cảnh thở dài, tâm trạng có vẻ tốt hơn nhiều.
"Ngươi không cần làm những việc này." Hắn sờ đầu Tang Chẩm, như cười em ngốc, nói: "Sao cả mài mực cũng không được thế này?"
Tang Chẩm hơi xấu hổ cúi đầu.
"Đi thôi." Đoạn Cảnh dắt tay em trở về phòng ngủ, tắt đèn, trong phòng hoàn toàn tối om.
Tang Chẩm nép vào ngực Đoạn Cảnh, ấm áp, lắng nghe nhịp tim hắn, ngâm nga thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể nó chuyện với phu quân rồi.
Ai ngờ Đoạn Cảnh vỗ vỗ lưng em, nhẹ giọng nói: "Đã muộn rồi, đừng làm nũng, đi ngủ nào."
Hắn thấy Tang Tang lớ ngớ cả ngày như có tâm sự, nên sẽ để em yên tĩnh tối nay.
Tức là tha cho nên không chịch đó =))))))
Thấy người trong lòng im lặng, Đoạn Cảnh nhắm mắt lại, nhè nhẹ vỗ vỗ lưng Tang Chẩm.
Kết quả là hắn đột nhiên thấy ngực mình ươn ướt, đưa tay sờ hai má Tang Chẩm mới biết em đang khóc.
Đoạn Cảnh thở dài, ôm em vào lòng dỗ dành: "Làm sao thế này, ai bắt nạt ngươi?"
Tang Chẩm được hắn ôm lại càng thấy ấm ức hơn, càng nghẹn ngào: "Người, người không nói chuyện với em..."
Em chờ cả ngày, chờ mãi phu quân mới về mà phu quân lại không để ý đến em.
Ban ngày khi Tang Chẩm đang đi trong vườn tìm hoa, nghe thấy sau hòn non bộ có mấy tỳ nữ đang nói chuyện, nghe như đang nói về mình.
"Vị trong phòng đại nhân kia, không biết lai lịch như nào thế?"
"Lo mà làm việc của ngươi đi..."
"Nhắc mới nhớ, cậu ta còn hỏi Xuân Hương tên của đại nhân đấy..."
Tang Chẩm ngồi xổm dưới đất yên lặng lắng nghe, nhìn hai hạ nhân vừa đi vừa cười nói.
Họ nói đúng, Tang Chẩm bây giờ mới phát hiện rằng em chẳng biết gì chút gì về phu quân cả...
Bởi vậy nên hôm nay mới vắt óc nghĩ nên nói chuyện với Đoạn Cảnh như thế nào, em muốn biết thêm về phu quân. Tang Chẩm không muốn mình cái gì cũng không biết, như thế chỉ tổ thêm phiền phức cho hắn.
Đoạn Cảnh dùng ngón tay lau nước mắt cho em, dỗ dành nói.
"Thật là hết cách với ngươi, ngủ đi, ngày mai ngươi hỏi cái gì ta cũng nói."
"Ngày mai hưu mộc*, mang ngươi ra ngoài chơi nhé?"
*Như nghỉ phép, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là "hưu mộc nhật" 休沐日.
Hắn thầm suy đoán, chẳng lẽ Tang Tang bị nuôi trong phủ quá lâu đâm ra buồn chán sao?
Dẫn em ra ngoài dạo một chút vậy, đúng là biết quấy người mà.
Hắn dém lại góc chăn cho Tang Chẩm, quả nhiên nhóc vô lương tâm này đã chìm vào giấc ngủ.
bản edit này ĐƯỢC UP DUY NHẤT TRÊN WATT @bunchanee, những nơi khác đều là ĂN CẮP o(・x・)/
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top