Chương 6
Kiến thức về chuyện hôn hít này của Dung Khê chỉ giới hạn trong mấy bộ phim truyền hình.
Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, cậu đã suy xét kĩ lưỡng, canh đúng vị trí và góc độ, quên mất suy xét những yếu tố khác.
Ví dụ như răng của cậu có chút bén.
Lại như môi của Thiệu Bắc Nam có chút mỏng.
.......
Trước khi làm chuyện này trong bộ não của Dung Khê đã suy nghĩ không dưới ba lần cách bỏ trốn sau khi hôn. Vị giác nếm thấy một mùi máu tươi, trong chớp mắt cậu liền đẩy anh ra, xoay người, bỏ chạy.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, Dung Khê vẫn chưa chạm tới tay nắm cửa, phía sau bàn tay so với cậu lớn hơn một chút của Thiệu Bắc Nam nhanh hơn một bước bắt được cổ áo cậu, tiện tay kéo người vào phòng khóa cửa lại.
Ngón tay Thiệu Bắc Nam đè lên nơi vừa bị Dung Khê cắn, có hơi đau, nhưng càng nhiều hơn là sự mềm mại đến tê dại.
Này là muốn trả thù anh vừa nãy trêu ghẹo xong liền không để ý đến cậu sao ?
Tính tình cùng lá gan lớn như nhau.
Tối hôm qua ở tiệc rượu rốt cuộc con mắt nào của anh đem Dung Khê lầm thành một con thỏ nhỏ trong trắng đáng thương, lại còn nhát gan vậy ?
Cửa phòng của khách sạn này thiết kế như để chống quỷ, từ bên trong mở ra còn phải yêu cầu dấu vân tay kiểm chứng. Dung Khê không mở được, chỉ có thể quay đầu cầu xin sự giúp đỡ từ Thiệu Bắc Nam.
Nhưng mà Thiệu Bắc Nam lúc này sắc mặt âm tình không rõ, Dung Khê khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng xin lỗi người ta: "Thực xin lỗi thực xin lỗi tôi sai rồi, tôi lần đầu tiên làm việc này nên không có kinh nghiệm, tôi không biết môi anh lại mỏng như vậy, anh đừng tức giận....."
Thiệu Bắc Nam không trả lời, tháo cà vạt bị người kéo tới nhăn nhúm ném qua một bên.
Dung Khê đột nhiên cảm thấy có chuyện lớn gì đó chuẩn bị phát sinh, theo bản năng mà lui về sau mấy bước, lưng đụng đến cửa gỗ phía sau. Thiệu Bắc Nam ngày càng lại gần cậu, cuối cùng lấy hai tay chống sang hai bên nhốt cậu vào giữa.
Dung Khê cố gắng khắc chế nội tâm kích động của mình, khó xử nói: "Thiệu tiên sinh, anh có thể trước tiên mở cửa phòng ra hay không, tôi còn muốn về trường học ...."
"Không vội". Thiệu Bắc Nam đem chiếc áo khoác Dung Khê mới mặc vào cách đây không lâu cởi xuống dưới, "Vẫn còn chuyện chưa làm."
Dung Khê làm bộ làm tịch tỏ ra chống cự, dùng lực nhẹ hều đẩy đẩy người trước mặt ra, cosplay bộ dáng ngây thơ vô tư, hỏi: "Chuyện, chuyện gì ?"
Đem lễ vật được đóng gói cẩn thận này từng lớp cởi ra, Thiệu Bắc Nam nhìn thẳng vào mắt Dung Khê, âm thanh trầm thấp nghe vào tai còn có chút khàn khàn, "Thỏa mãn nhu cầu của bạn nhỏ."
Tuyến lệ của cậu năng suất hoạt động. Rõ ràng anh vẫn chưa làm gì liền thấy kẻ khơi mào trước này trong mắt ngập một tầng nước, giống như dòng suối trong vắt, khiến người ta khao khát ném một viên đá vào bên trong, muốn nhìn bộ dáng cậu nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Dung Khê phát hiện Thiệu Bắc Nam thật sự thích cái loại bộ dáng rụt rè, e sợ, nội liễm này.
Cậu giống như đã tìm được bí quyết, tiếp tục chơi trò lạt mềm buộc chặt nói: "Nhưng hôm nay tôi có rất nhiều bài cần phải học...."
Địa điểm chuyển từ của về sopha, vẫn là tư thế ngồi ở trên đùi Thiệu Bắc Nam, chỉ là lần này anh hoàn toàn thỏa mãn những mong muốn của Dung Khê.
"Chiều nay tôi đưa em về trường học." Thiệu Bắc Nam nặng nề nói.
Trán của anh hơi đổ mồ hôi, mi đen gắt gao mà nhíu lại, ngũ quan thâm thúy, dáng vẻ ẩn nhẫn kết hợp với biểu tình nhẫn nại này quả thực gợi cảm đến cực điểm.
Dung Khê giả vờ không nổi nữa, nhanh chóng sửa lại xưng hô, kêu vài tiếng Thiệu lão sư, nói là muốn nghiên cứu cơ thể của Thiệu lão sư để phục vụ cho chuyên ngành sinh vật học.
Thiệu Bắc Nam nghe cậu nói xong huyệt thái dương trướng đến phát đau, đem cậu đè ở trên sofa, "Đầy là nguyên nhân đêm qua em muốn đổi chuyên ngành học ?"
Dung Khê ngơ ngác mà quay đầu nhìn hắn, "Có chỗ nào không đúng hở ?"
Cậu đúng thật là sau khi xuyên qua biết chí hướng của nguyên chủ không hợp với mục tiêu tương lai của bản thân nên thay đổi.
Dung Khê là thạc sĩ cũng là một người hướng dẫn rất nghiêm khắc, yêu cầu tốt nghiệp lại cao, vài vị học trưởng học tỷ không thỏa mãn yêu cầu anh đề ra đều không được tốt nghiệp.
Cậu thật sự thích, nói đúng hơn là rất yêu ngành nghề này của mình. Thời điểm xuyên qua trên tay cậu còn một hạng mục vẫn chưa kịp làm xong đến nơi đến chốn, bây giờ ở trong hoàn cảnh mới cậu dĩ nhiên là muốn tiếp tục con đường này.
"Không có." Thiệu Bắc Nam không muốn nghe Dung Khê nói nữa, dùng miệng của anh ngăn lại thời điểm cậu đang mở miệng.
Cuối cùng nửa lọ thuốc mỡ còn lại cũng bị dùng hết. Dung Khê ngồi ở ghế sau xe mơ màng sắp ngủ.
Cũng kông biết chạy bao lâu, Dung Khê cảm giác được xe dừng lại, mở mắt, ngồi dậy nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, không phải là con đường quen thuộc trong trí nhớ, nơi này cách chỗ tập huấn của cậu khoảng hai con phố nữa.
Cậu qua đầu hỏi người bên cạnh, "Tại sao lại dừng ?"
Thiệu Bắc Nam đem lực chú ý từ máy tính dời sang người cậu, "Tiểu Trần xuống xe mua vài món đồ."
Tiểu Trần là trợ lý cá nhân của anh, tên đầy đủ là Trần Thăng, năm nay hai mươi sáu, làm việc nhanh nhẹn lại cẩn thận.
Dung Khê đáp một tiếng, tiếp tục ngủ.
Đợi một lúc, Trần Thăng đã trở lại. Trong tay còn xách túi hoa quả, còn cầm hộp khẩu trang cùng khăn quàng cổ, nhỏ giọng nói với Thiệu Bắc Nam: "Thiệu tổng, dự báo thời tiết nói chiều nay có bão tuyết, tí nữa còn phải ghé nhà máy xem xét nguyên vật liệu, mùi trong đó khá hăng, ngài xem nếu không thì......."
Dung Khê còn chưa ngủ, khẽ mở một bên mắt trộm nhìn môi của Thiệu Bắc Nam.
Nơi bị cắn đã kết vảy, một màu nâu đỏ, ngay chính giữa trung tâm, muốn xem nhẹ cũng khỏ.
Nhìn xuống chút nữa, trên cổ cũng có vài dấu vết ái muội. không mấy rõ ràng, chỉ có nhìn gần mới thấy được sự khác thường.
Dung Khê cảm thấy mình lần này thật sự quá phận rồi.
Nhưng Thiệu Bắc Nam trong mắt cậu lúc ấy như là một miếng thịt nướng thơm ngon. Thịt ba chỉ nướng, hương vị tinh tế, màu sắc đẹp đẽ, nhìn nhìn chỉ muốn gặm một phát nếm thử hương vị bên trong.
Tầm mắt nóng rực của cậu dững trên môi anh khó có thể phớt lờ được, Thiệu Bắc Nam nhận lấy khăn quàng cổ với khẩu trang, nhướng mày nhìn cậu, "Đang quan sát kiệt tác của chính mình ?"
Dung Khê bị bắt tại trận, xấu hổ hai giây. Hai giây sau liền thề son sắt hướng Thiệu Bắc Nam đảm bảo: "Lần sau tôi nhất định sẽ không cắn ở vị trí dễ thấy như vậy!"
Thiệu Bắc Nam cười nhạo một tiếng, "Còn có lần sau ?"
Còn nghĩ muốn cắn ở đâu của anh ?
Dung Khê nghe vậy lộ ra biểu tình mất mát, cũng không che giấu tâm tư nhỏ này của mình, nói :"Không phải là tôi sợ không có lần sau nữa nên mới nghĩ muốn lưu lại chút gì đó hay sao."
Dung Khê lần này đúng thật là lưu lại được vết tích khó phai.
Một ngụm này cắn xuống, vết sẹo chắc phải hai ba ngày sau mới lành, trước đó vẫn ở vị trí chói mắt như thế.
Hóa ra lúc ấy anh ta xoay người né tránh là vì vậy.
Nguyên chủ tham gia khóa học và ở trọ cùng một chỗ trong tòa nhà của học viện sân khấu từ trước. Từ cửa chính đi bộ vào mất 10 phút.
Thiệu Bắc Nam trước đó đã nói trong điện thoại là hai giờ chiều có việc, Dung Khê nhìn thời gian, nói với anh: "Hay anh dừng trước cổng trường đi, tôi một mình đi bộ vào."
"Không có việc gì, không sao." Máy tính đẻ ở trên đùi không biết khi nào đã bị ném sang một bên, Thiệu Bắc Nam ngắm nhìn khuôn mặt ôn hòa của Dung Khê sau đó dời từ từ xuống dưới, một lần nữa cảm thấy ánh mắt của Trần Thăng thật sự không tồi. Áo lên cổ lọ bên trong ôm lấy, lộ ra vùng cổ trắng nõn mịn màng, đặc biệt thuận tiện dễ dàng kéo ra, cắn một ngụm.
Một lúc sau Dung Khê mới cảm nhận được Thiệu Bắc Nam dần áp sát người mình.
Bị khuôn mặt đột nhiên phóng đại làm cho hoảng sợ mà lui về phía của, "Anh tính làm cái gì.....?
"Tôi cũng muốn lưu lại cái gì đó."
Trong trường hợp có quy định tốc độ xe, tài xế chỉ có thể lái xe với vận tốc 10 km/h.
Thời điểm xuống xe Thiệu Bắc Nam đem khăn quàng cổ và một túi đồ khác đưa cho Dung Khê, "Lần sau gặp mặt nhớ mang theo khăn quàng cổ này."
Dung Khê nhanh tay đem khăn quàng cổ quân vào, che lại mấy vết tích đỏ đỏ trên cổ, nhìn vào mấy đồ vật tròn vô bên trong túi, "Quả táo ?"
Thiêu Bắc Nam ừ nói: " Cầm đi, mài răng "
Dung Khê: "........."
_ Hết chương 6 _
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top