Chương 82 - 83

Chương 82: Thích Dực Ám Long.

Bản dịch thuộc về Howl Team. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức. (¬ ¬ )

"Chính xác thì chuyện gì vừa xảy ra ở đây vậy?"

Yerim hỏi, nhìn phòng bệnh như vừa bị cuồng phong quét qua.

"Không có gì đâu."

"Không có gì mà trên tường lại xuất hiện mấy vết nứt sao? Họ chắc chắn đã nói rằng mấy bức tường này là đặc chế mà?"

"Dù sao thì chú vẫn ổn, nên cứ coi như là chưa có gì đi. Chirpie, lại đây nào."

-Chíp!

Chuyện hôm qua đã bị ém đi rồi. Tôi không thể nói là 'một quỷ vương cấp SS đã xuất hiện, sau đó lại biến mất rồi', nên chỉ có Kim Sunghan và tôi biết về Vua Yêu tinh.

"Có nói thế thì trông sắc mặt chú cũng tệ lắm đấy? Nhìn chú có vẻ mệt mỏi."

"Đó là vì chú không thể... ngủ."

Tôi cứ tưởng mất ngủ một hôm thôi thì sẽ chẳng ai nhìn ra được gì vì trước đó tôi đã ngủ hẳn hai ngày. Uầy thật sự, nếu là một hầm ngục cấp S, thì hai đứa đã phải tốn thời gian hơn rất nhiều rồi. Tại có mỗi hai đứa thôi mà, ít nhất cũng phải mất mười ngày.

"...Cái đứa em khốn kiếp duy nhất của tôi này thật là..."

"Chà, ông chú của chúng ta đang căng thẳng; chúng ta nên làm gì đây? Chút nữa vào bữa tối chú có muốn làm một ly không?"

"Có nói gì thì rượu cũng...Yerim?!"

Tôi vừa mới nghe cái gì thế này? Khi tôi nhìn Yerim với vẻ sửng sốt, tự hỏi liệu tai mình có vấn đề gì không, thì con bé cười như không.

"Dù gì thì rượu cũng như nước lọc thôi ấy mà. Nhờ chỉ số của mình mà trừ khi cháu nốc một loại khá mạnh, cháu sẽ không say đâu."

"Có say hay không thì ai cho cháu uống rượu chứ! Nhãi ranh hư hỏng này!"

"Thì cháu biết bay(*) mà ~" (*Ghi chú của người dịch (bản anh): Từ hư hỏng dùng ở đây là biheng, mà biheng cũng có nghĩa là bay)

Không phải cái nghĩa đó (*)... Khi tôi dùng tay che mặt, Yerim bật cười ha hả và đánh vào tay tôi. (beta: bản gốc "not that 'biheng'..." mà 'biheng' đã ghi chú ở trên, nên mình sửa bản dịch một chút cho phù hợp)

"Cháu chỉ thử chút vì tò mò thôi. Vị của nó tệ lắm."

Con bé tò mò về rượu bia cũng dễ hiểu thôi, nhưng Yerim, con nhóc này thật là. Dù sao thì, tôi tự hỏi liệu có phải do mình không đủ chú ý đến con bé dù cho bản thân là người giám hộ của nó hay không.

"Dù thế thì hãy chờ cho đến khi cháu trưởng thành đi. Tất nhiên là những việc khác nữa. Và nếu có thể, đừng hút thuốc ngay cả sau khi trưởng thành. Dạo này cháu học hành có tốt không đấy?"

"Ư...."

Yerim cứng người. Coi một cấp S đóng băng ngay lập tức kìa, xem bộ một câu nói này còn hiệu quả hơn cả kỹ năng nữa.

"Cháu phải đã phải nghỉ nhiều do vào hầm ngục, nên không phải cháu nên cố gắng hơn để bắt kịp sao? Vậy mà hôm qua cháu lại ở lại bệnh viện nguyên ngày, và sáng nay cháu cũng đến nữa."

"Đ- đúng là vậy, nhưng chú quan trọng hơn mà! Không sao đâu, cháu đã báo với giáo viên rồi, và họ cũng nói là không có vấn đề gì..."

Dù có là gia sư cho Thợ Săn cấp cao, họ cũng chỉ là thợ săn cấp thấp hoặc người bình thường được nhận phụ cấp nguy hiểm nên sao mà họ có thể từ chối một cấp S nói muốn nghỉ ngơi cơ chứ?

"Hôm nay chú đã có người hộ tống rồi. Chú cũng sẽ được người đó hướng dẫn về trại huấn luyện nữa."

"Người đó là ai vậy?"

"Lãnh đạo ban Quản Lý Thức Tỉnh Giả."

Yerim nghiêng đầu. Có vẻ con bé không biết nhiều lắm.

"Người thợ săn cấp S có liên hệ với cả Bộ Công An, đã cho phép Hiệp hội Thợ săn quản lý cả những ngục tối Hạng S, Song Taewon. Trong nước, anh ta là Thợ săn cấp S duy nhất không gia nhập hội quán mà làm việc cho nhà nước. Cho đến hiện tại, lịch trình của bọn chú không trùng nhau nên còn chưa gặp mặt được, nhưng anh ta đã liên hệ yêu cầu hướng dẫn cũng như hẹn gặp một lần."

Song Taewon là một Thức Tỉnh Giả từng là một cảnh sát. Kỳ lạ ở chỗ ngay cả khi đã là một thức tỉnh giả cấp S, anh ta vẫn ở lại với tư cách quan chức nhà nước. Có lẽ anh ta hướng tới mục tiêu thăng tiến nhanh trong bộ máy chính phủ, nhưng anh ta lại là người không có cái lòng tham danh vọng đấy.

Nguyên nhân to lớn giúp Hiệp Hội có thể đứng vững giữa các hội quán lớn, là nhờ vào Song Taewon. (Bản dịch thuộc về Howl Team. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức.)

"Sẵn đây cháu cũng gặp anh ta luôn đi. Vì anh ta là người đầu tiên chạy đến khi một thợ săn cấp S phạm luật đó."

Tôi cùng Yerim đi xuống bãi đỗ xe của bệnh viện. Có lẽ vì là tòa nhà dành riêng cho Thợ Săn nên ở đây rất im ắng. Cũng bởi đã có trị liệu sư để điều trị vết thương, mà Thợ Săn cũng không hay mắc bệnh nên chẳng có lý do để đến bệnh viện. Đối với Thợ Săn cấp F với chỉ số tốt hơn người thường một chút, bảo hiểm y tế còn chẳng thể dùng được ở đây nên họ chỉ đến bệnh viện bình thường.

"Hình như anh ta chưa đến."

"Đúng thật, chúng ta có nên chờ ngoài bãi đỗ xe không?"

Không lâu sau khi chúng tôi ngồi xuống một bồn hoa bên ngoài, một chiếc xe nhỏ màu đỏ trông có vẻ cũ kỹ lái đến. Thấy vậy, gương mặt Yerim thoáng qua vẻ kinh ngạc.

"Ấy chú, kia kìa, kìa.... Có vẻ trong đó là một Thợ săn cấp S... Không lẽ có gì không ổn với giác quan của cháu hở?"

"Anh ta bình thường là người như vậy đấy."

Tôi nói, đứng lên khỏi chỗ ngồi. Tôi đã nghe qua những lời đồn, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khiến tôi hơi ngơ ra.

Chiếc xe dừng lại, ngay ngắn giữa vạch kẻ. Người đàn ông bước ra khỏi đó có thân hình to lớn, chẳng hợp với chiếc xe nhỏ chút nào. Với bộ đồ thẳng thớm hoàn hảo và gương mặt như nam chính của một bộ phim hành động, anh ta cẩn thận đóng cửa xe miễn cho nó khỏi bị bung ra.

"....Sao anh ta lại như thế?"

"Bởi vì anh ta là một nhân viên công chức."

"Ý cháu là, dù có là công chức thì nhiều người vẫn sống rất khá giả mà, anh ta còn là một Thợ săn cấp S..."

Con bé lẩm nhẩm với vẻ mặt như nó vừa thấy thứ không nên thấy. Hơi khó hiểu thật. Tôi biết anh ta không được trả lương với tư cách Thợ săn, nhưng chức vụ anh ta vẫn cao mà, đáng ra thu nhập hàng năm cũng không thấp mới phải.

Nhân viên công chức cấp S, Song Taewon, khẽ gật đầu. Ngay khi anh ta vừa gật đầu, một chiếc sedan cỡ lớn, kiểu dáng đẹp, trông rõ là đắt tiền chạy vào bãi đỗ. Như thể đang đua trên đường cao tốc, nó quay xe mà chẳng buồn giảm tốc, nhưng rồi.

Rầm!

Nó đâm thẳng vào đuôi chiếc xe nhỏ. Chiếc xe bé nhỏ đáng thương bị hư hại vài phần, nhưng chiếc sedan thì chỉ bị trầy chút đỉnh. Yerim chứng kiến cảnh đó, nhỏ giọng lầm bầm.

"Ngon."

Coi như tôi chưa nghe thấy gì cả.

Cái con người bước xuống khỏi ghế lái của chiếc sedan không ai khác chính là Sung Hyunjae. Với gương mặt tươi tắn, tên điên đó đưa một tay về phía Song Taewon. Trong tay anh ta là một tờ giấy trông có vẻ như là danh thiếp.

"Báo cáo chi phí sửa chữa ở đây. Hay là tôi nên đưa chìa khoá xe cho anh nhỉ? Thấy anh khom lưng đi quanh với cái thân hình đấy, chân tôi vô thức đạp ga. Không phải cố tình đâu."

"Ít nhất thì lúc này cháu về phe Hội trưởng Hội quán Seseong."

Yerim thì thầm. Theo tôi thì, lái một chiếc xe nhỏ cũng có sao đâu? Với tư cách từng là một tiểu tư sản, tôi theo phe của Song Taewon.

"Nhận tiền quá mức quy định là phạm pháp."

Song Taewon nhẹ nhàng nói. Nhưng ánh mắt nhìn Sung Hyunjae thì chẳng vui vẻ xíu nào. Ngay từ đầu, anh ta đã có mối quan hệ như chó với mèo với các hội trưởng của hội quán lớn.

Bởi, các bang hội lớn nhận được khoản miễn thuế khổng lồ tới mức có thể coi là tổ chức trốn thuế.

Các hội trường cũng vậy, họ khó chịu với vị Thợ săn cấp S có đặc quyền điều tra các sự vụ liên quan đến Thợ Săn. Nhưng cũng chỉ có thể loại người như Sung Hyunjae mới làm ra mấy trò khiêu khích khùng điên vậy; chứ có là hội trưởng tiếng tăm đi nữa thì cũng phải kiêng dè Song Taewon.

"Ngoài ra, sao anh lại phải đến tận đây thế? Việc hướng dẫn cậu Han Yoojin nên giao cho tôi mới phải."

"Tôi đến để hộ tống cha của bọn trẻ."

Nói thế, Sung Hyunjae quay sang nhìn về phía tôi.

"Đã hoàn thành đợt tấn công hầm ngục Thích Dực Ám Long vào sáng nay."

Nhìn cái dáng vui vẻ của anh ta, có vẻ như họ đã thành công bắt giữ được con rồng con.

Xe của Song Taewon không chạy được nữa nên chúng tôi đành ghé qua Hội quán Seseong trước. Song Taewon không vừa ý gì, nhưng anh ta không có xe mà cũng tiện đường, và việc nuôi dưỡng quái vật cũng nằm trong hợp đồng, nên anh ta cũng chả cản được.

Trên đường đi, Sung Hyunjae chế nhạo hỏi anh ta tính hộ tống nhân vật quan trọng với cái xe mỏng manh kia hay gì, và Yerim cũng đồng tình. Và khi Song Taewon, nãy giờ vẫn ngồi im nghe như tượng phật, nói anh ta đã không suy xét kỹ càng và lần sau sẽ ít nhất thuê xe thì tôi càng cảm thấy tội lỗi hơn.

Tôi bắt đầu thấy lo về việc Yerim có quan hệ tốt với Sung Hyunjae...

"Xin chào, anh Han Yoojin!"

Thợ săn Kang Soyoung đón chào tôi với gương mặt tươi như hoa. Cô ấy hiển nhiên đang vô cùng hài lòng, nhưng nhanh chóng trở nên lo lắng.

"Cơ thể của anh ổn chứ? Đáng ra tôi nên tự đến, nhưng người kia lại là đội trưởng Song Taewon."

"Không sao đâu. Tôi ổn."

Cỏ vẻ Kang Soyoung là người biết nói chuyện, vậy sao cô ấy không đến tận nơi nhỉ. Nếu vậy cái xe kia chắc sẽ được an toàn...nhỉ?

Tôi không chắc được. Chỉ xét mỗi kỹ năng thôi thì Kang Soyoung có vẻ cũng giỏi việc đạp chân ga.

"Xin hãy đi lối này!"

Nơi mà Kang Soyoung dẫn chúng tôi đến có một chiếc lồng. Trong cái tổ nhỏ mềm mại bên trong, một sinh vật màu đen đang cuộn người ngủ.

[Chủng loài Phi Long hạng 3 - Thích Dực Ám Long (Thiếu niên)

Chỉ số hiện tại: Cấp D

Khả năng phát triển: cấp A~S

Kỹ năng tối ưu ban đầu

Hơi Thở Acid (S) Đạt được sau khi trưởng thành

Áo Giáp Gai (A) Đạt được sau khi trưởng thành

Bay Tốc Độ Cao (A) Đã Đạt

Vảy Độc (B) Đạt được sau khi trưởng thành

※ Không thể phát triển nếu không có sự trợ giúp của con trưởng thành]

Nhóc này có điều kiện giống với Hỏa Sư Độc Giác. Tôi đưa Chirpie cho Yerim và tiến đến gần hơn. Xem ra họ đã đợi đến lúc trứng nở rồi bắt nó đem ra, trông nó giống mới sinh lắm. Còn không bằng nhỏ, kích cỡ của nó y chang một chú cún con vậy. Phải chăng đó là nguyên nhân vì sao chỉ số của nó là cấp D, khác Peace và Blue?

Có lẽ vì nó còn nhỏ, nó còn chưa có gai. Lớp vảy trông cũng mềm chứ không cứng cáp lắm. Cái bụng tròn tròn nhấp nhô lên xuống, và đầu đuôi thỉnh thoảng giật giật. Có một chiếc vòng cổ bằng bạc quanh chiếc cổ gầy nhỏ kia.

"Dễ thương lắm nhỉ? Nhỉ?"

Kang Soyoung nhỏ giọng thì thầm. Nó đáng yêu thật. Dù đa phần mọi sinh vật đều đáng yêu khi còn nhỏ.

"Tên nó là Comet."

"Nó là giống cái hở?"

"Không quan trọng."

Tức là cô ấy không biết.

"Chúng ta sẽ biết khi nó lớn. Nếu cánh nó to và nọc độc mạnh hơn thì nó là con cái, còn nếu những chiếc gai dài hơn cánh, thì nó là con đực."

Thế con cái làm kị thú sẽ tốt hơn nhỉ?

Kang Soyoung lấy ra chiếc mề đay chủ nhân. Cô ta giữ chặt nó bằng hai tay và nhìn tôi rơm rớm nước mắt. Từ phía sau, tôi nghe Yerim nhỏ giọng lầm bầm rằng chị Soyoung diễn vẻ ngây thơ cũng ra gì lắm đấy. (Bản dịch thuộc về Howl Team. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức.)

"Comet của chúng tôi, xin hãy chăm sóc tốt cho nó. Tôi sẽ thường xuyên đến thăm. Ngày nào không tấn công hầm ngục tôi đều sẽ đến. Nếu có vấn đề gì, xin hãy liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Nếu anh cần gì thì cứ nói với tôi, cái gì cũng được"

"Xin đừng lo lắng; tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó."

Tôi nhận lấy mề đay, bỏ nó vào túi trữ đồ, rồi mở cửa lồng ra. Chú rồng con chẳng cho thấy dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại cả.

"Chỉ số của nó cao hơn anh Han Yoojin, sẽ không sao chứ?"

"Không sao đâu."

Cùng lắm thì tay tôi sẽ bị cắn chút thôi. Ngay bên cạnh tôi có một cấp A và ba cấp S đứng bảo hộ phía sau, họ sẽ giúp trước khi có chuyện lớn xảy ra.

Tôi với tay vào và vuốt ve cái đầu có sừng nhỏ, hơi mát và mịn. Khi tôi cẩn thận vòng tay quanh nó và nhấc lên, nó vẫy đuôi và lặng lẽ mở mắt.

Đôi mắt kia màu xám kim loại pha chút bạc. Chúng chớp chớp và rồi,

-Puoooo

Nó khịt mũi, mở lớn miệng rồi ngáp. Trong nháy mắt tôi chỉ thấy một chiếc lưỡi đỏ mà nó còn chưa có răng. Nó nhìn lên về phía tôi, vẫy cánh một cái rồi lần nữa cuộn người lại trên tay tôi. Kích thước nó vừa bằng hai bàn tay tôi trong khi đuôi và cánh hơi nhỉnh ra.

Nghĩ đến việc thứ bẻ nhỏ này sẽ lớn đến mức người ta có thể cưỡi được thì tôi giật mình thật.

"Nó lại ngủ rồi kìa. Đáng yêu quá đi, Comet của chúng ta."

Kang Soyoung quắn quéo cả lên, nói rằng nó dễ thương đến mức trái tim cô ta run rẩy luôn. Tôi có hơi đồng tình. Đúng là nó dễ thương thật.

Trên đường đi đến trại huấn luyện, Kang Soyoung cũng đi theo vì cô muốn xem nơi Comet sẽ sống. Tôi mong Sung Hyunjae đừng có theo, nhưng có vẻ như anh ta chẳng có ý định đó. Anh ta nói nào là cả hai vị Hội trưởng của Haeyeon và Breaker đều đi tấn công hầm ngục rồi, nên là người còn ở lại, anh ta phải chịu trách nhiệm với tôi. Bỏ MKC sang một bên thì sao anh ta lại coi như Hanshin không tồn tại vậy?

Kang Soyoung lái chiếc mô tô của cô ta và đi trước. Theo lời của Yerim, nó có cả tấn vé vi phạm tốc độ. Cô ta là một Thợ săn hệ chiến đấu cấp A nên sẽ không bị tai nạn đâu nhưng ít ra cũng phải tuân thủ luật giao thông chứ.

Hai người bọn họ có vẻ gần gũi hơn tôi tưởng, thế nên tôi hỏi thử và xem ra bọn họ cùng Moon Hyuna đã nhiều lần đi chơi chung. Họ còn cùng nhau đi đến tiệm cafe escape room nữa cơ.

"Bọn cháu đã lập kỷ lục ngắn nhất đó!"

Thế ra bọn cháu đã phá nó, ha.

Bọn tôi cuối cùng cũng đến trại huấn luyện, một tòa nhà vừa tròn vừa rộng, như tôi đã thấy từ góc nhìn toàn cảnh từ trên cao hôm trước. Trần nhà nhìn từ bên ngoài khá cao làm nó giống như một phòng tập thể dục lớn trong nhà.

Trước lối vào nối với tòa nhà và tại cổng vào của tòa nhà chính đều có xếp đặt Thợ săn cấp A. Theo thứ tự, họ là người của Haeyeon rồi Seseong. Ngoài những người đó, họ còn nói là sẽ có thêm hai Thợ săn cấp A và khoảng 15 Thợ săn cấp B đứng canh giữ.

Tôi đã hỏi qua liệu có hơi quá với chừng ấy số Thợ săn từ trung đến cao cấp đi canh giữ tòa nhà của người khác không, nhưng họ nói rằng thêm vào hiệu ứng của Myeongwoo thì có rất nhiều người tình nguyện. Đều là nhờ vào việc ai cũng biết rằng Yoo Myeongwoo sẽ đến đây.

Và đa phần những lời giải thích này đến từ, không phải Song Taewon, mà là Sung Hyunjae. Tài năng chặn họng Song Taewon và tiếp chuyện của anh ta thật sắc sảo đến mức đáng ghét. Nếu không phải là Song Taewon ở đây, mà là Yoohyun hay Moon Hyuna thì không phải một trận chiến lớn sẽ nổ ra sao?

Nhưng Song Taewon giống như một người quay lại với thế tục sau khi tu luyện mười năm trên núi để đạt đến cảnh giới giác ngộ, dù ánh mắt anh ta rất tàn bạo.

「Liệu có phải người đã giết chết Song Taewon chính là Sung Hyunjae không?」

Khó mà cố nói họ hòa hợp, nhưng có vẻ cũng không tệ đến mức đó. Dù sao đi nữa thì đấy cũng chỉ là tin đồn vô căn cứ thôi. Về phần thông báo chính thức, họ nói rằng đó là cái chết trong một cuộc tấn công hầm ngục.

-Kkyaa! Kkya!

Khi chúng tôi vào bên trong tòa nhà, một sảnh lớn hiện ra. Blue đã đến từ trước, giờ đang bay lượn ở đó. May là trần nhà cao nên nó có thể bay thỏa thích, không như lúc nó còn ở nhà.

Đúng như dự đoán, một nơi rộng rãi rất tốt cho việc nuôi dưỡng bọn trẻ. Và khả năng đồ đạc bị hư hỏng cũng thấp hơn.

-Kkyaooo!

Phát hiện ra tôi, Blue lập tức bay đến. Tôi muốn ôm lấy đứa trẻ với đôi mắt sáng rực chào đón, nhưng tôi lại đang ôm con rồng con trên một tay.

"Blue, đợi đã."

-Kkyooo?

"Kang Soyoung-ssi, chúng ta có thể đeo cho nó một vật phẩm an toàn như Chirpie, hoặc thử cho nó làm quen với Blue mà không đeo, nhưng cô nghĩ sao? Nếu nó không đeo vật phẩm thì nó cũng có thể bị thương đấy."

Sau này chúng cũng mạnh ngang nhau thôi, nhưng hiện tại thì Blue mạnh hơn. Nghe tôi nói vậy, Kang Soyoung nhìn qua nhìn lại giữa Blue và Comet.

"Anh nói Blue cấp C đúng không? Nếu chỉ có nhiêu đó thì hẳn sẽ không sao chứ? Chiếc vòng cổ đó là loại tăng chỉ số thể lực, nên ít nhất thì chỉ số thể lực của chúng bằng nhau. Với lại tôi cũng có thể ngăn cản nếu nó có khả năng bị thương nặng."

Nếu vậy thì, tôi nhẹ nhàng đánh thức Comet và đưa nó ra cho Blue nhìn.

"Blue, đây là đứa em mới của con đó. Em nó mới sinh chưa bao lâu nên con phải nhẹ nhàng với em đó."

-Kkyaa

Blue nghiêng đầu khi nó bay đến gần ngực tôi. Có lẽ con rồng con cảm thấy báo động, vì nó ngẩng đầu lên và dang rộng đôi cánh của mình.

-Kyak! Kyak!

-Kkyaoo!

Cất cao giọng và kêu lên, Blue mở to cái mỏ của nó, rồi nhanh chóng cắn lấy cánh của con rồng con, và,

Vút-

Quẳng nó đi. Comet vỗ phành phạch đôi cánh to hơn so với thân thể của nó rồi ngã phịch ra sàn, kêu lên 'kyak kyak' như thể đang chịu uất ức. Blue nhìn nó với vẻ tự hào.

-Kkyooo!

Sau khi ưỡn ngực tự hào và ré lên, con bé không tấn công nữa.

Ừm, tôi không hiểu được, nhưng có vẻ như con bé đã chấp nhận rồi, đúng không?

__________________________________

Chương 83: Kháng Sợ Hãi.

Bản dịch thuộc về Howl Team. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức. (¬ ¬ )

Qua khỏi sảnh chính, những cái chuồng trải dài phía tay phải của căn phòng nuôi dưỡng. Chúng to hơn hẳn chuồng, đủ để gọi là phòng, và tất nhiên, có lắp đặt hệ thống lọc khí và điều hòa, ngoài ra còn có cả CCTV. Theo thứ tự, những chiếc chuồng nhỏ có sức chịu đựng được cấp 10 hạng B, và độ bền của cái lớn nhất lên đến cấp A.

Những con kỳ lân cũng đã được chuyển đến đây rồi.

Tên của Peace và Blue cũng đã được ghi trên bảng tên của mấy cái chuồng. Khi tôi vắng mặt, chúng được Thợ săn phụ trách chăm sóc ở đây.

Trong một cái chuồng còn trống được đặt một cái tố từ Seseong và Comet được để xuống đó.

-Sii shwik!

Bé rồng con quấn chiếc đuôi dài của nó quanh cổ tay tôi và khịt mũi với Blue đang lảng vảng bên ngoài. Chỉ số cân nặng và năng lực giữa chúng khác nhau nên nó không thể lao vào con bé, nhưng trông nó có vẻ cực kỳ khó chịu.

"Được rồi, được rồi. Blue không thể vào đây nên nhóc cứ ngủ ở đây đi."

Sau đó tôi rời đi, để lại Blue và Chirpie ở phòng chăn nuôi. Đồ dùng của tôi vẫn còn ở ký túc xá nên tôi dự định sẽ đem tụi nhỏ về nhà sau khi mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa. Tuy đồ của tôi cũng không được coi là nhiều lắm, nhưng nếu chuyển chúng cùng tụi nhỏ thì tôi sẽ chẳng còn gì cả, đặc biệt là với Blue.

Kang Soyoung đã đi mua sắm, cô ta nói sẽ trang trí chuồng của Comet. Em nên ra đây mà học tập đi, Han Yoohyun. Nhanh mang về ít nhất là một chiếc giường thú cưng cao cấp nhất để đặt vào chuồng của Peace đi nào.

"Cậu có thể sử dụng cổng dịch chuyển nhỏ trên tầng 2 nếu có mã đăng ký."

Sung Hyunjae nói, anh ta lấy từ trong túi trữ đồ ra một tấm thẻ cỡ bằng danh thiếp được làm từ đá ma thuật cấp S được cắt mỏng và mã hoá. Nhưng làm sao cái con người đó lại có được thẻ đăng ký chứ?

"Có tổng cộng sáu thẻ đăng ký. Với bốn hội quán, không tính MKC, mỗi người có một cái. Hai cái còn lại là của cậu Han Yoojin. Chúng đã được gửi đến Hội quán Haeyeon nên cậu chỉ việc đến đó và lấy về thôi."

"Bộ tôi không có chút quyền riêng tư nào à?"

Tại sao mấy người lại đi chia nhau chìa khóa nhà người khác vậy hả?

"Bên trong còn một cánh cửa nữa, nên cậu không phải lo."

"Cửa bình thường so với cấp S thì có khác gì giấy đâu?."

"Không đến mức đó, cũng cỡ một tấm gỗ chứ nhỉ? Dù sao nó cũng được đặc chế mà."

Bị phá thành một đống xà bần thì cái gì cũng như nhau cả thôi. Cũng đành vậy, ai nói trước được ở nhà có xảy ra vấn đề gì không chứ.

"Nghe nói bức tường bên ngoài của căn hộ có thể cầm cự được một Thợ săn cấp A hệ chiến đấu trong vòng 30 phút."

"Nó chắc chắn lắm."

"Lớp da của một con rồng giáp hạng 3 được sử dụng làm bọc ngoài. Không có cách nào xử lý được thứ ấy nên đã phải nhờ đến một thợ săn Hạng A."

Tôi thấy biết ơn ghê đó. Trong nước không có hầm ngục nào có rồng giáp hạng 3 cả, họ đã nhập chúng từ nước ngoài sao?

Chìa khoá nhà đã được chuyển đến Haeyeon nên tôi chưa thể vào bên trong. Họ đúng là làm tốt thật đấy. (Bản dịch thuộc về Howl Team. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức.)

Ngoài ra, Sung Hyunjae đột nhiên tốt bụng thừa thãi mà đi giải thích về phòng huấn luyện, phòng bảo trì, phòng tiếp tân và các thứ. Tôi bỗng cảm thấy tội nghiệp thay Song Taewon cứ bị chặn họng mãi, nên đã cố ra ám hiệu nhưng có vẻ chẳng có tí tác dụng nào cả.

"Hội trưởng Seseong à, chắc anh bận lắm nhỉ. Xin lỗi vì đã chiếm dụng thời gian của anh nhé, phần còn lại tôi sẽ nghe từ Đội trưởng Song Taewon là được."

Nghe câu có ý đuổi khác đó, ánh nhìn của Sung Hyunjae chuyển về phía tôi. Khoé mắt của anh ta như ẩn chứa ý cười.

"Khoảng thời gian tôi dành cho cậu không hề phung phí một chút nào cả, xin đừng lo về chuyện đó."

Đệt, nói vòng vo quả nhiên không có tác dụng.

"Đối với tôi thì là gánh nặng, nên cảm phiền anh rời đi cho."

Tôi nói thẳng thắn và ngắn gọn. Nghe vậy, anh ta tỏ vẻ đau lòng. Điên thật chứ.... Đúng như dự đoán, điên thật rồi.

"Cậu vô tình hơn vẻ bề ngoài đấy."

"...Mối quan hệ của chúng ta chưa đến thân thiết đến độ có thể vô tình, nhỉ?"

"Tôi đã nghĩ bản thân đã đủ chân thành rồi cơ. Ngoài việc kiểm tra kỹ năng, tôi chưa hề đối xử tệ với cậu lần nào. Thành thật mà nói, không phải thản nhiên chấp nhận loại kỹ năng đó mới lạ hả?"

Một suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu tôi 'cái quần què gì vậy'.

「Hình như là Sung Hyunjae... đối xử với tôi khá tốt....?」

Nghĩ lại thì, trừ cái lần từ chối kỹ năng ra, anh ta chưa từng làm điều gì thương tổn tôi. Khi tôi đến Seseong cũng thế, anh ta vẫn luôn tỏ ra thân thiện, thậm chí tôi còn nhận được đồ chơi cho Peace và đôi hoa tai. Và khi vào hầm ngục, tuy anh ta cũng khá rắc rối vì đã kiếm chuyện với những người khác, nhưng lại rất nghe lời tôi. Anh ta còn mua quà và đến thăm tôi trong bệnh viện nữa, và hôm nay, anh ta lại phá hỏng chiếc xe của Song Taewon, nhưng cũng nhờ vậy mà chúng tôi được đi thoải mái hơn. (Bản dịch thuộc về Howl Team. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức.)

Có vẻ như anh ta thực sự đối xử chân thành với tôi, như đã nói vậy.

「...Cứ có cảm giác như mình đang bị lừa vậy.」

Xét về việc là hội trưởng của một hội quán lớn, anh ta quả thực rất đáng kinh ngạc. Thậm chí hiện tại khi tôi thẳng thắn kêu Sung Hyunjae lượn đi thì trông anh ta cũng chẳng có vẻ gì là đang giận cả.

Đúng là vậy thật, mà anh ta cũng không sai vụ kỹ năng, mấy chuyện tôi trải qua cũng không sai nhưng sao tôi vẫn cứ cảm thấy như đang bị lừa vậy?

Khi tôi đang thấy bực mình, Yerim bỗng nắm lấy cánh tay tôi.

"Ông chú, đừng có bị dụ!"

Gì mà 'bị dụ' chứ. Khó chịu vãi lúa.

"Nghĩ lại thì đúng là thế thật. Thời gian qua anh quả thực đã rất quan tâm đến tôi."

Tôi công nhận điều đó, rồi nói tiếp khi nhìn vào bản mặt tươi cười kia.

"Vậy nên, mong rằng anh có thể tiếp tục cho tôi thấy sự chân thành đó ở cả lần này nữa. Nếu anh chịu ngoan ngoãn rời đi, tôi sẽ có chút cảm động đấy."

Nếu anh đã đối tốt với tôi thì tốt cho trót vào.

Trước lời nói mang hàm ý tiếp tục xua đuổi anh ta, ánh mắt của Sung Hyunjae nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Tôi là người nuôi dưỡng đứa trẻ nhà anh đó, làm ơn bình tĩnh lại đi.

"Xem ra tôi không còn lựa chọn nào khác nhỉ. Dù sao thì ai ngã lòng* trước là người thua." (note: bản gốc là "fall for", có hai nghĩa là phải lòng và bị thuyết phục (hay bị lừa thì đúng hơn), mình thay bằng từ ngã lòng để có phần nào đó cả hai nét nghĩa)

Anh ta đang nói nhảm gì vậy.

Sung Hyunjae liếc nhìn một cái về phía Song Taewon, rồi mới ngoan ngoãn quay đi. Anh ta rõ ràng có ý đồ bí ẩn nào đó, nhưng lại nghe lời tôi đến mức khó chịu luôn.

"Yerim, cháu nên rời đi rồi đấy, quay trở lại học bù mấy lớp mà cháu đã cúp đi."

"Sao mà cháu có thể đi mà bỏ lại chú được chứ?"

"Giờ nơi này là nhà của chú rồi. Vẫn còn có Thợ săn canh giữ nữa mà."

Trước lời nói của tôi, Yerim im lặng lườm về phía Song Taewon đang đứng.

"Dù là vậy, bọn họ chỉ là cấp A thôi. Nếu ông chú kia cùng cháu rời đi thì cháu sẽ đi."

Cho dù con bé có là cấp S đi chăng nữa thì hiện tại Yerim vẫn chưa thể so sánh với anh ta. Trong nước, anh ta là người có nhiều kinh nghiệm đối chiến với Thợ săn nhất, hơn cả với lũ quái vật. Anh ta sẽ dễ dàng chế ngự được Yerim cấp thấp.

"Sao cháu hung hăng thế? Dù có làm gì đi chăng nữa, anh ta vẫn là một cảnh sát đó, xảy ra chuyện gì được chứ? Anh ta cũng không thể bắt người đi mà không thông qua thủ tục được."

"Đôi lúc tôi có làm thế."

Song Taewon thẳng thắn nói. ...Vậy là anh ta có tóm cổ người khác đi. Tôi không biết luôn á. Yerim càng dùng lực nắm lấy tay tôi, đau đấy.

"Thợ săn cấp B trở lên có khả năng hủy diệt hàng loạt, nên việc chế ngự ngay lập tức hoàn toàn có thể dựa trên phán đoán của tôi. Dựa theo kỹ năng, nó cũng có thể được áp dụng với Thợ săn từ cấp C trở xuống."

"...Hiện tại, chú cũng là cấp B."

Yerim thì thầm, nhíu mày. Mặc dù chỉ số của tôi chỉ ở cấp F và không có kỹ năng tấn công nào cả.

"Thành thật mà nói, nếu có ai bị tóm đi, thì cháu mới là người đầu tiên đó, không phải chú đâu...này này"

Đừng có nhéo chú chứ. Những người lớn xung quanh con bé đều tồi tệ nên tôi lo rằng không lâu nữa sẽ có chuyện khiến tôi phải ghé thăm trung tâm giam giữ.

"Đương nhiên hôm nay tôi không đến đây vì điều đó, vậy nên nếu chưa làm điều gì phạm pháp thì cậu không cần lo."

...Có giết người, đe dọa, hành hung. Mặc dù tôi sẽ không bị phát hiện đâu. Khi tôi bảo Yerim đi học đi lần nữa, con bé nhìn tôi đầy ngờ vực.

"Chú sẽ không xuất hiện trên bản tin lúc 9 giờ hay gì đấy đại loại như vậy chứ, đúng không?"

"Nếu thế thì nhớ gửi đồ ăn từ bên ngoài vào cho chú nhé."

Tiếng càu nhàu của Yerim khiến tôi nhớ lại một thứ, tôi lấy một cây bút cùng giấy ghi chú làm từ phụ phẩm trong hầm ngục ra khỏi túi trữ đồ của mình. Sau khi viết hai dãy số điện thoại lên giấy ghi chú, tôi đưa nó cho Yerim.

"Phòng trường hợp chú bị mất tích, hãy liên lạc với họ và bảo họ tìm chú."

"Thông tin liên lạc này của ai vậy?"

"Cháu cứ gọi là biết. Nhưng đừng tự tiện gọi vô cớ đấy."

Đó là thông tin liên lạc của Do Hamin và Yoon Yoon.

Tôi đã thay đổi điện thoại của mình, nhưng vẫn còn thẻ ID được cấp từ lâu. nên nếu con bé ủy thác cho Do Hamin, nó sẽ tìm được vị trí của tôi ngay. Còn về Yoon Yoon, người từng có chỉ số cấp B và không thể đem người khác đi xa, hiện tại đã là cấp S và có kỹ năng cổng dịch chuyển với cự ly cực dài, nên là một cuộc đào tẩu vừa dễ dàng vừa an toàn là hoàn toàn có thể.

Điều đó có nghĩa miễn là tôi còn sống thì không có gì phải lo lắng.

Khi tôi dỗ dành Yerim và tiễn con bé đi, cuối cùng thì chỉ còn lại Song Taewon và tôi. Không cần thiết phải đi vòng quanh cơ sở nữa nên chúng tôi đến phòng tiếp khách đã đi ngang qua trước đó.

"Anh hẳn không đến để tóm cổ tôi đi đâu nhỉ?"

Tôi vừa đi vừa hỏi một cách vô nghĩa.

"Không. Mặc dù tôi đã gặp em trai của cậu vừa nãy."

"...Xin lỗi?"

"Vì có nhiều người tử vong trong vụ án bắt cóc của cậu Han Yoojini, tôi đã hơi bất ngờ vì đó là lần đầu Hội trưởng của Haeyeon ngoan ngoãn phối hợp điều tra."

"Cái đó... Nếu đó là lần đầu, thế có nghĩa là trước đây đã có trường hợp tương tự?"

"Có thể nói nó là sự kiện mỗi quý."

Mỗi quý... một năm bốn lần... Yoohyun?!

Tôi mở cửa phòng tiếp khách trong những cảm xúc phức tạp. Nó là một căn phòng được trang hoàng sang trọng với một bức tường làm từ kính, có cả một phòng nghỉ khá lớn được nối liền với nó nữa. Hiện tại không có ai ở đây cả, nhưng tôi nên mướn nhân viên sớm thôi.

"Tôi chưa từng... nghe về điều đó. Có lần nào xảy vấn đề khá nghiêm trọng không?"

"Khá nhiều thứ không được công khai trước công chúng nên cậu không biết cũng là điều dễ hiểu. Hầu như vụ nào có cấp S nhúng tay vào thì đều nghiêm trọng cả, nhưng dù sao thì gần đây mọi thứ đã tốt hơn nhiều rồi. Vì mấy vụ hầm ngục bị phá hủy hầu như không xảy ra."

Song Taewon tiếp tục nói, mỉm cười nhẹ.

"Vì việc sử dụng các kỹ năng tấn công không thể bị hạn chế ở những khu vực đã xảy ra các vụ vỡ ngục, trước đây, tôi đã phải chuẩn bị tinh thần hi sinh một cánh tay, nếu không may. Như cậu đã biết, Hội trưởng Haeyeon có khuynh hướng không được bình thường."

"....."

"Tôi xin lỗi."

Khi tôi do dự và không biết nên nói gì, Song Taewon xin lỗi.

"À không, đúng hơn là, tôi xin lỗi. Em trai của tôi... có vẻ như nó đã khiến anh gặp nhiều rắc rối rồi."

Ài, chết tiệt, Yoohyun, em đã làm những gì vậy hả? Không phải là một hội quán khác hay một Thợ săn thường, mà sao 'chuẩn bị tinh thần hi sinh một cánh tay' lại đến từ miệng của một cảnh sát vậy hả? (Bản dịch thuộc về Howl Team. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức.)

"Xin đừng để ý quá nhiều. Đó là chuyện bình thường khi các Thợ săn cấp cao trở nên nhạy cảm sau những lần giải quyết các hầm ngục bạo phát thôi, thậm chí còn í không phải các cuộc tấn công hầm ngục. Đặc biệt là khi có từ hai Thợ săn cấp S trở lên trong cùng khu vực vụ nổ, chẳng có biện pháp nào khác ngoài việc đặt các đường chắn và để các trị liệu sư chờ sẵn. Tuy nhiên, thời gian đó quả là khó khăn thật, nên không được công khai. So với lúc trước thì bây giờ vẫn còn yên bình lắm."

"Cái đó, Yoohyun... Hội trưởng Hội Haeyeon cũng có thể..."

Song Taewon đánh mất biểu hiện bình tĩnh mà anh ta vẫn luôn duy trì ngay từ đầu và lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

"Tôi đã bắt đầu thấy sợ khi kể với cậu về khoảng thời gian đó đấy. Cậu có thể coi như đó là điều mà các Thợ săn cấp S thức tỉnh lần đầu đều phải trải qua ít nhất một lần. Vì vậy, tôi đã rất lo lắng khi nghe tin bốn Thợ săn cấp S sẽ vào cùng một ngục tối. Trên hết, hai trong số đó... quên nó đi."

Họ đã gây sự với nhau, nhưng không có vấn đề gì to tát. Tôi còn nhớ Yoohyun cảm thấy tiếc nuối vì không có lý do để Thợ săn cấp S tụ tập như thế trong ngục tối. Nếu ngay ban đầu mà đã đấu đá với nhau nhiều thế, hẳn là họ đã dồn nén rất lâu rồi, cũng là lâu rồi các hầm ngục không còn bạo phát thường xuyên nữa. Các kỹ năng của họ đã có những thay đổi đáng kể trong khoảng thời gian đó, nên tò mò cũng dễ hiếu thôi

Dù vậy thì sai vẫn hoàn sai. Cứ chờ đến lúc các cuộc thi xếp hạng tương đối an toàn xuất hiện đi.

"Ừm, anh có muốn uống gì không? Ít nhất tôi cũng nên mời anh uống cà phê nhỉ?"

Đồ uống tương đối rẻ, nên không có vấn đề gì. Song Taewon gật đầu. Khi tôi đi vào phòng nghỉ, tôi nhìn thấy một cái máy pha cà phê cỡ lớn. Cái này dùng sao vậy... Khi tôi mở tủ, trong đó còn có cà phê gói.

"Nguyên nhân tôi đến tìm cậu ngày hôm nay, là để kiểm tra trạng thái của cậu Han Yoojin."

Một giọng nói bất ngờ đến từ sau lưng khi tôi đang xé mở gói cà phê. Tại sao anh không thể chờ chứ; sao lại sang đây rồi?

"Trạng thái của tôi?"

Khi tôi xoay người lại, Song Taewon nhìn tôi với gương mặt bình tĩnh như thường lệ.

"Đúng vậy. Chỉ số của Han Yoojin-ssi là cấp F. Ngược lại, xếp hạng các kỹ năng đặc biệt của cậu lại rất cao. Điều đó có nghĩa là cậu là một người rất dễ bị động tay động chân."

Điều đó tôi cũng biết. Đó là nguyên nhân vì sao Yoohyun thỉnh thoảng lại đưa ra đề nghị, và tôi cũng phải cảnh giác bằng cách của mình và chuyển đến nơi ở hiện tại.

"Cậu đã thảo luận với năm hội quán, nhưng bởi vì MKC, sự cân bằng đã bị sụp đổ. Tôi nghe nói Hanshin cũng đang chịu áp lực từ nhiều phía."

Không lẽ đó là nguyên nhân mà Hanshin không có bất cứ liên lạc nào sao?

"Vì đang giữa cuộc hỗn loạn mà họ lại đem cậu Han Yoojin vào một hầm ngục cấp A nên tôi đã thấy nghi ngờ."

Nhưng thực chất, tôi mới là người đem họ vào đó.

"Cậu đã bao giờ phải chịu chấn thương về mặt tinh thần hoặc thể chất chưa?"

"...Xin thứ lỗi? Chà, tôi cũng khá mệt mỏi vì họ cứ sinh sự với nhau. Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi."

"Cậu cứ thoải mái đi. Không phải cậu Han Yoojin không xây xát gì mới càng kỳ lạ hả? Có thể cậu không rõ, nhưng trong cộng đồng Thợ săn có những kỹ năng và vật phẩm có thể điều khiển con người theo ý muốn. Hơn hết, chỉ số của cậu càng thấp, những thứ đó càng dễ có tác dụng."

Cái đó tôi cũng biết luôn. Và tôi cũng có lần suýt dính chưởng. Nhưng hiện tại thì không có gì phải lo ngại.

Các loại về tâm trí, đặc biệt là các loại tẩy não, còn không thể ảnh hưởng đến những người có chỉ số cấp F, nếu có tinh thần đủ vững vàng. Và cách dễ nhất để đánh vỡ phòng tuyến tâm lý một người là nỗi sợ. Một chút bạo lực và đe dọa đã là đủ rồi.

「Nhưng tôi lại có kỹ năng【Kháng Sợ Hãi】」

Đứng trước quái vật SS mà còn không nhíu mày một cái, thế thì họ có thể làm gì được chứ? Vậy nên tôi chẳng lo lắng về mấy cái kỹ năng hay vật phẩm đó.

"Tôi ổn mà nên anh không cần lo lắng đâu."

Dù vậy, tôi cảm thấy biết ơn anh ấy đã lo lắng cho tôi. Nghe tôi đáp vậy, ánh mắt của Song Taewon trở nên nặng trĩu và trầm lặng. Phản ứng đó khá kỳ lạ đối với lời nói khẳng định bản thân không sao.

Và rồi một bàn tay chạm đến cổ tôi. Khi tôi không để ý bàn tay đó đã đến gần, vòng lấy cổ tôi và ngón cái hơi đè lên mạch đập của tôi.

"Đội trưởng Song?"

Tôi chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, nên có phần bối rối.

"Thật sự là không có gì xảy ra với cậu?"

Giọng nói càng nặng nề hơn trước vang lên bên tai tôi.

"Xin lỗi? Không có chuyện g- hự."

Bàn tay đang nắm lấy cổ tôi tăng thêm lực. Cảm nhận được hô hấp của mình bị tắc nghẽn, tôi đã nghĩ rằng mình phải làm gì đó bằng bất cứ giá nào nhưng thật sự không có biện pháp nào hết. Tôi tự hỏi liệu mình có nên đeo theo một cái chuông báo khẩn cấp hay gì đó không.

Trước hết, chẳng có lí do gì mà việc này lại xảy ra cả.

"Khụ, khụ!"

May mắn thay, Song Taewon buông tôi ra không lâu sau đó. Khi hơi thở tắc nghẽn tuôn ra thành một tràng ho, tôi nhìn lên anh ta. Ý tôi là, tại sao vậy—

"Xin thứ lỗi cho tôi. Xem ra người có vấn đề không phải là các vị hội trưởng, mà là cậu Han Yoojin."

".....Xin lỗi?"

Song Taewon vừa mở lọ thuốc và đưa nó ra, vừa tiếp tục nói.

"Tôi đã luôn quan sát cậu Han Yoojin kể từ khi còn ở bệnh viện."

Tôi nhận lấy lọ thuốc và hớp một hơi. Cơn đau trên cổ tôi đã thuyên giảm đi phần nào. Không lẽ lí do anh ta không có mấy phản ứng trước sự khiêu khích của Sung Hyunjae là vì anh ta đang quan sát tôi?

"Tôi đã nghĩ là thế, đối với Thợ săn Bak Yerim thì do cô ấy vẫn còn nhỏ, và hai người có vẻ thân thiết. Tuy nhiên, cậu Han Yoojin vẫn có thể đối xử thoải mái với Hội trưởng của Hội quán Seseong."

"Vì chúng tôi là người quen, theo một phương diện nào đó."

"Vì thế nên càng khó hiểu. Hai người đã cùng nhau tiến công hầm ngục cấp A. Tôi có biết cậu Han Yoojin đã mất đi ý thức ở tầng hai, sau khi con quái vật cấp SS bị giết chết. Có đúng là cậu đã chứng kiến Hội trưởng Hội Seseong tấn công con quái vật cấp SS không?"

Tôi gật đầu.

"Sau khi xác nhận cấp bậc của người kia là một trời một vực so với cậu, nhưng vẫn đối xử với người đó một cách tuỳ ý. Đó là điều cực kỳ bất thường đối với một cấp F. Một người bình thường còn cảm thấy sợ hãi khi gặp phải một con chó dữ đang hung hăng sủa. Nếu dây trói tuột ra và nó chạy lung tung khắp nơi, khó ai có thể bình tĩnh đối mặt với nó. Không chỉ như thế, cậu Han Yoojin còn hoàn toàn không thấy sợ hãi trong những trường hợp khác."

"Trường hợp khác?"

"Đúng vậy. Không phải cậu đã không chút do dự mà với tay lấy con rồng con có chỉ số còn cao hơn cậu sao? Đúng hơn là, Thợ săn Kang Soyoung còn lo lắng hơn. Đó là lý do tại sao tôi phải kiểm tra, xin mạo phạm, nhưng đúng như dự đoán, cậu rất lạ."

Anh ta đang nói về việc bóp cổ tôi ấy hả? Tôi đã thắc mắc vì sao anh ta đột nhiên lại làm thế, nhưng anh ta không thật sự có ý định hại tôi.

"Ngay cả trong trường hợp tính mạng gặp nguy hiểm, cậu chỉ đơn giản có chút bất ngờ và sửng sốt - hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu sợ hãi nào từ cậu. Như thể là nỗi sợ của cậu đã được hóa giải vậy."

Anh ta nói đúng rồi.

"Nhưng đó không phải chuyện gì xấu đâu, đúng không?"

"Đó là chuyện xấu đó."

Song Taewon nói ngắn gọn.

"Hiện tại cũng giống như là đèn báo động của Han Yoojin-ssi đã bị tắt đi vậy. Cậu có thể vượt qua nỗi sợ là điều tốt, nhưng nếu ngay từ đầu đã không có chút sợ hãi nào, cậu sẽ trở nên liều lĩnh. Chỉ số cậu thấp nên càng thành vậy hơn. Nếu cừu không sợ sói, chuyện gì sẽ xảy ra?"

Hẳn là nó sẽ trở thành một bữa tối được chuẩn bị sẵn.

"Nhưng nếu nó biết con sói nguy hiểm, nó sẽ chạy đi ngay."

"Chính xác, nhưng cậu Han Yoojin của hiện tại càng giống thể loại sẽ thử quan sát bầy sói, nghĩ rằng khoảng cách này sẽ ổn thôi. Cũng không thật sự nguy hiểm, nhưng cũng không đủ an toàn."

Là như vậy sao? Nhưng cũng có trường hợp đáng sợ mà cửa sổ kỹ năng không nhảy ra đấy thôi. (Bản dịch thuộc về Howl Team. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức.)

Khi Yoohyun và Yerim đấu đá với nhau, tôi đã hơn run và tôi cũng hơi sợ khi Suk Simyeong liên lạc. Tôi cũng hơi giật mình khi nghe nói phải tìm đủ 50 cấp, và...

...Nghĩ lại thì, gần đây, cứ ở một mức độ nhất định thì tôi đều bỏ qua. Thậm chí là khi tổ hợp Thợ săn cấp S kia gầm gừ với nhau, thay vì cảm thấy sợ, tôi lại cảm thấy phiền phức. Khi Yoon Yoon hoá thân thành quỷ vương, cửa sổ kỹ năng của【Kháng Sợ Hãi】còn chẳng thấy đâu. Dù bọn tôi có quen biết nhau, nhưng đó cũng là một quái vật cấp SS.

So với một tháng trước, tôi chắc chắn đã trở nên vô cảm.

「Phải chăng là tôi đang trở nên buồn chán vì không có gì kích thích xảy ra?」

Thiết nghĩ cứ để thế này thì sẽ nguy hiểm đây, tôi có nên tắt kháng sợ hãi ít nhất là khi ở nhà không nhỉ? Hoặc tắt nó đi rồi coi phim kinh dị.

"Có vẻ đúng thật. Tôi sẽ cố gắng cẩn thận. Cảm ơn vì đã chú ý."

"....Cậu là một người khá khó nhằn đấy."

Trước lời cảm ơn, Song Taewon nở một nụ cười hơi bất đắc dĩ.

"Dấu tay trên cổ của cậu còn chưa tan hết đi đâu."

"....Ồ."

Chuyện này quả là kỳ lạ, kể cả khi tôi những khi tôi nghĩ về nó. Tôi nên cẩn thận thì hơn.

"Tôi muốn đích thân cảm ơn cậu Han Yoojin. Tôi đã lo lắng về Trung Tâm Thức Tỉnh, nhưng chẳng thể làm được gì cả. Thế nên tôi càng mong là sẽ không có vấn đề gì xảy ra xung quanh cậu hơn."

Anh ta nói vậy trước, không có vấn đề gì to tát, nên tôi có thể thả lỏng. Sau đó anh ta lấy ra một cây bút và giấy ghi chú từ trong túi trữ đồ và viết xuống một dãy số.

"Đây là thông tin liên lạc cá nhân của tôi. Nếu cậu có cần giúp đỡ gì, xin hãy liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."

"Cảm ơn."

Nhưng giờ anh Song Taewon phải về nhà thế nào đây? Anh ta thậm chí còn không có xe.

"Ừm, có lẽ sẽ có nhân viên hoặc Thợ săn nào đó có xe. Tôi sẽ nhờ họ đưa anh về-"

"Không, cảm ơn. Tôi sẽ về trực tiếp bằng tàu điện ngầm."

Thậm chí còn không phải là taxi, mà là tàu điện ngầm. Nếu có bằng lái thì tôi cũng muốn chở anh ta về. Tôi nên thi lấy một cái.

"À, không biết cậu đã xem trên tin tức chưa, nhưng gần đây có vài cuộc khủng bố chống lại Thợ săn. Họ tập trung chủ yếu vào Hiệp Hội Thợ Săn, nhưng cơ sở huấn luyện giờ còn có cả cậu Yoo Myeongwoo, thế nên cậu hãy cẩn thận nhé, dù sao thì cậu cũng nổi tiếng rồi."

"Vâng, tôi sẽ cẩn thận."

Nhóm người khăng khăng rằng hầm ngục cần phải bộc phát không tấn công vào Hàn Quốc cho đến tận một thời gian lâu sau. tôi không nhớ rõ những trường hợp xảy ra ở nước ngoài, nhưng tôi chắc chắn nhớ rõ những vụ xảy ra trong nước.

Nhưng tương lai cũng đâu thể y chang như trước được, tôi có nên chú ý hơn không nhỉ.

______________________________________________

Bản dịch thuộc về Howl Team. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức. (¬ ¬ )

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top