Chương 2

Tháng hai trời xuân se lạnh, trên núi sẽ càng lạnh hơn.

Sáng sớm, bầu trời biến một dải màu mực, tầng mây âm trầm không thấy ánh sáng, hai ba canh giờ sau gió bắc bắt đầu gào thét, tuyết bay đầy trời.

Hôm nay không nên ra ngoài.

Khi thời tiết lạnh, mọi người càng dễ dàng lười biếng. Chu Tử Thư cũng là người bình thường, tự nhiên cũng như thế, năm nay thân thể càng lúc càng xấu, lại càng lười nhúc nhích. Sắc trời âm u, trong phòng cũng tối tăm theo, không phân biệt được là ban ngày hay ban đêm, giờ Dần không nghe thấy tiếng đồ đệ ra ngoài luyện kiếm, giờ Mão không thấy lão Ôn đến gõ cửa, y cũng nhắm một mắt mở một mắt không quản, mơ màng ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã gần trưa.

Trong phòng rất ấm áp, hơi nóng theo ống đồng rỗng một đường leo lên, đem phòng hun đến ấm, một tia gió lạnh từ khe cửa sổ lẻn vào bị ấm áp nhanh chóng bao bọc, tiêu tán trong hương rượu thuần hậu.

Chu Tử Thư ngồi trước giường, thân thể hơi nghiêng về phía trước, giơ tay rót cho mình một chén rượu ấm áp, hai ngón tay nắm ly rượu đặt ở chóp mũi ngửi một cái, còn chưa kịp uống vào miệng, đã bị đồ đệ Thành Lĩnh đột nhiên xông vào cửa cắt đứt.

Chu Tử Thư thấy cậu thở hồng hộc, đầu vai còn vương tuyết, nhíu mày hỏi, "Có chuyện gì mà kinh hoảng thế? "

Trên tay Thành Lĩnh còn xách theo kiếm, vừa rồi vội vàng chạy tới trong lúc nhất thời đầu óc có chút không theo kịp, thiếu chút nữa liền mang gió bắc cùng tuyết lạnh thấu xương một đường đưa vào trong phòng sư phụ, cũng may lúc đến của liền dừng bước, thật cẩn thận đẩy cửa ra, vừa thở hổn hển vừa nói:

"Sư thúc mất tích rồi!"

Lời này vừa nói ra, Chu Tử Thư ngồi không yên, trong lòng rùng mình, lúc đứng dậy thân hình hơi lắc lư, suýt nữa không đứng vững được. Thành Lĩnh vội vàng đỡ người lại, thấy sư phụ giơ tay lấy bội kiếm treo trên tường xuống như muốn xông ra cửa.

"Sư phụ, bên ngoài rất lạnh, mặc thêm quần áo đã! "Thành Lĩnh thấy thế, vội vàng từ bên cạnh kéo áo khoác mang theo, cũng đuổi theo ra cửa.

Trên núi gió tuyết vừa chặt vừa dày, mới hai canh giờ liền trải đầy một mảnh tuyết trắng, cỏ dại trên đường đều bị chôn vùi dưới tuyết. Chu Tử Thư ở phía trước một cước sâu một cước nông mở đường, đi rất không thoải mái. Liền cắn răng một cái, điều động nội lực ẩn chứa trong đan điền, khí hải bị kích thích  điên cuồng lao về phía kinh mạch tứ chi, Chu Tử Thư cố nén khó chịu, dùng một tay kéo Thành Lĩnh lên, ở trong rừng hoang khẽ điểm vài cái, hướng về phía chân núi.

Khi vào đến thành, tuyết đã ngừng. Tuyết dừng mây tan, ánh nắng mặt trời phá vỡ tầng mây, tuyết đọng trên mặt đất bắt đầu tan chảy. Đường phố vốn tiêu điều cũng dần dần trở nên nhộn nhịp,, cửa hàng tửu quán thấy tuyết ngừng nhao nhao mở cửa đón khách, khung cảnh náo nhiệt nhộn nhịp.

Lúc Chu Tử Thư và Thành Lĩnh tách ra tìm người, Ôn Khách Hành đang chơi đùa với mấy đứa nhỏ trong rừng già ngoại ô.

Trong tay hắn không có kiếm, chỉ cầm một cành mai, kiếm chiêu lại sắc bén, cành mai ở trong tay hắn hóa thành một thanh kiếm vô hình, cổ tay hơi dùng sức, nội lực kiếm khí theo kiếm quang không nhìn thấy một đường bay đi, kinh động đàn quạ đang đậu trên thân cây bị tuyết đọng đông cứng.

Mấy tiểu khất cái ngồi dưới tàng cây đồng loạt vỗ tay khen ngợi, thấy Ôn Khách Hành chỉ một chiêu liền khiến đàn chim bay lên, cây cối gãy đổ, không khỏi nhao nhao kinh hô hâm mộ, vây quanh đòi hắn dạy võ công.

Ôn Khách Hành kỳ thật cũng không nghĩ tới bàn tay ngày thường nhìn như không có lực của mình có thể có uy lực như vậy, vốn chỉ muốn khoe khoang với đám bạn nhỏ này một phen, hiện tại còn có chút sợ hãi. Nhưng hắn rất nhanh liền đem loại kinh ngạc này đè xuống, vui vẻ chắp tay sau lưng, "Không dạy không dạy, ta phải dùng ba con châu chấu với một con diều mới đổi được đó, cho các ngươi xem một chút là được rồi. "

"Đại ca ca, ngươi học kiếm pháp gì nha!"

Ôn Khách Hành kiêu ngạo ngẩng đầu dưa lên, "Đương nhiên là kiếm pháp lợi hại nhất! "

Nhóm tiểu khất cái hai mắt lấp lánh, có đứa hỏi, "Đại ca ca, võ công của ngươi lợi hại như vậy, sao không đi tham gia đại hội Ngũ Hồ Minh đi? "

"Đúng đúng đúng, ta nghe nói có rất nhiều đại hiệp cũng đi luận võ đó!"

"Có phải không? Gần trong thành không phải cũng có lôi đài luận võ sao? Nghe nói nếu thắng còn được nhận tiền thưởng, đại ca ca ngươi mau đi đánh ngã bọn họ! "

"Ta..." Ôn Khách Hành hơi chần chờ, dù sao hắn cũng lén chạy xuống núi, hắn trốn sư huynh dụ Trương Thành Lĩnh dạy mình hai chiêu, vốn đã phá giới, nếu lại để cho sư huynh biết mình tự tiện xuống núi luận võ với người khác, cái này... cũng đủ no đòn.

Mấu chốt là, hắn bị đánh chuyện nhỏ, nếu liên lụy Thành Lĩnh thì không tốt. Về sau làm sao lừa gạt Thành Lĩnh dạy hắn võ công nữa chứ.

Hắn một bên mím môi rối rắm, một bên bị nhóm bạn nhỏ lôi kéo, đám tiểu hài tử này rất hiếu thắng, nhất định muốn hắn đi so tài một hồi xem kiếm pháp của hắn rốt cuộc có phải là lợi hại nhất hay không, Ôn Khách Hành bị kích đến cũng có chút ngồi không yên, đầu nóng lên, liền đi theo luôn.

04

Võ trường được an bài bên cạnh tửu lâu lớn thứ hai trong thành, lan can được sơn đỏ cắm cờ xí đỏ tươi. Nghe nói đài đã dựng được ba ngày, sáng nay bởi vì thời tiết không tốt nên phải thu dọn một hồi, lúc này mặt trời đã ló rạng nên liền khai đài, mặc dù gió đông lạnh lẽo, cũng vẫn dẫn tới một đám người vây xem.

Thiếu niên trên lôi đài chắp tay mà đứng, khuôn mặt trong trẻo, thân hình tuy đơn bạc, tia ngân quang trong tay lại sắc bén, chẳng qua phát huy không ổn định lắm, có lẽ là bởi vì còn trẻ, có đôi khi một chiêu là có thể đem người ném xuống đài, có đôi khi lại tốn rất nhiều công sức.

Ôn Khách Hành lúc này đã thắng hai trận liên tiếp, có hơi không muốn đánh nữa. Hắn luôn cảm thấy có một loại lực đạo khác thường chạy quanh người mình, chính mình còn không khống chế nổi mà phát lực, mới vừa rồi kiếm quang đảo qua, khó khăn lắm mới từ sườn mặt người đối diện lướt qua, gọt bỏ nửa đoạn lan can, thu hoạch được vô số tiếng hít khí, cùng với... một đối thủ sợ hãi tè ra quần.

"Luận võ chiêu thân mà thôi! Sao lại ra tay tàn nhẫn như thế huhuhu, ỷ vào đẹp mắt nên có quyền khi dễ người ta có phải hay không! "Hán tử cao tám thước cứng rắn khóc lóc sướt mướt lên án tố cáo một trận, bị kéo xuống lôi đài.

Ôn Khách Hành không hiểu rõ hắn nói "luận võ chiêu thân" là gì, nhưng biết mình nếu tiếp tục đánh thì có thể xảy ra chuyện, cụ thể chuyện gì thì không rõ ràng lắm, nhưng để sư huynh biết được khẳng định sẽ đánh gãy chân hắn. Nghĩ thế liền khoát tay áo nhảy khỏi đài, "Không chơi nữa, ta muốn về nhà. "

Cô nương trên tửu lâu lại ngồi không yên, vội vàng đưa ánh mắt sang bên cạnh. Ngay từ đầu nàng đã để mắt tới vị bạch y công tử này, bộ dáng đoan đoan chính chính ôn nhuận như ngọc, thứ đang tung bay kia không phải là vạt áo công tử, mà là trái tim thiếu nữ đang nhảy lên.

Hạ nhân tiếp ý, vội vàng chạy xuống an bài. Ngay sau đó người tiếp theo thượng đài, tiếng chiêng trống dày đặc vang lên, đốc thúc mọi người mau bắt đầu thi đấu. Ôn Khách Hành vừa muốn xoay người xuống đài, đã bị một cái lưu tinh chùy trước mắt dọa tới ngửa ra sau, nếu không phải eo dẻo thì có khi tàn phế luôn rồi. Hắn có chút tức giận xoay người, "Đã nói không chơi với ngươi, sao lại còn quấn lấy ta! "

"Thiếu hiệp thân thủ bất phàm, tại hạ tới lĩnh giáo một phen!" Người nọ không chịu buông tha, vũ khí trong tay thần quỷ khó lường từ các phương hướng đánh tới, Ôn Khách Hành dựa vào cảm giác né tránh, thế mà cũng không bị đánh trúng. Trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, mình rõ ràng chỉ học một chiêu nửa thức, sao lại chống đỡ thuận tay như thế.

Trong lòng chần chờ một giây, động tác dưới chân chậm nửa phần. Ôn Khách Hành hô to "Không ổn", chỉ thấy lưu tinh chùy cực lớn kia hướng thẳng vào mặt hắn mà lao đến, hắn theo bản năng lui về phía sau một bước, lại bị bức lui đến góc chết của lan can, nhất thời không thể động đậy. Trong chớp nhoáng, có một đạo ngân quang hiện lên, vũ khí lạnh lẽo va chạm phát ra tiếng cọ xát chói tai, trên nhuyễn kiếm không biết bị đổ bao nhiêu nội lực, bốn lạng đẩy ngàn cân đem thiết chùy nặng mấy chục cân đẩy ra, xiềng xích cùng lưỡi kiếm dán sát mài ra một mảnh hỏa tinh.

"Thật không để cho ta bớt lo." Lời nói nhẹ nhàng rơi vào bên tai, không cần quay đầu lại cũng biết người đến cứu viện là ai.

Ôn Khách Hành nhìn đến choáng váng, các huynh đệ tiểu khất cái vỗ tay khen ngợi hắn còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy đại ca ca đang đứng trên đài bị người nào đó ôm eo kéo đi, hắc bạch lưỡng đạo thân ảnh lên xuống, chỉ chốc lát liền biến mất trong tầm mắt.

Bọn họ thậm chí còn không thấy rõ người mang Ôn Khách Hành đi là người hay chỉ là một trận gió.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top