Chương 50

Xung quanh Đại học Seoul hầu hết là cửa hàng tự kinh doanh, nhà cho thuê rất ít, phòng ở có điều kiện tốt, an ninh tốt, giao thông thuận tiện đã ít lại càng ít.

Chuyện tìm phòng vốn là Yu Jimin đã chuẩn bị tinh thần cùng tìm với Kim Minjeong nhưng kết quả là Kim Minjeong vì không để cô phải mệt mỏi, nhận hết trách nhiệm, không chịu để cho cô phải lo lắng nửa phần.

Yu Jimin bị ép làm bà chủ chỉ cần ngồi nhìn, mặc dù có chút mất mặt xấu hổ nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng cảm giác cũng không tệ lắm.

Biết là khó tìm phòng, trong vòng một tuần lễ có thể tìm được đã là nhanh rồi nên Yu Jimin cũng không vội.

Vừa hay Kim Aeri và Ning Yizhuo từ lúc biết hai người họ định dọn ra ngoài tâm tình vẫn còn không yên ổn, ở thêm mấy ngày, coi như cho bọn họ một bước đệm để chuẩn bị tinh thần .

"Một tuần á? Tôi thấy một tháng cũng còn khó đấy."

Kim Chaehyun nói: "Trước đây bạn gái tôi cũng định đưa tôi ra ngoài ở, bọn tôi đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, cuối cùng lại bị kẹt ở chỗ tìm phòng đây."

"Cũng không biết rốt cuộc là làm sao, xung quanh trường người ta phòng cho thuê vơ một cái cũng được cả đống, chúng ta ở đây lại ngay cả một căn phòng cũng khó tìm, tiểu khu xa hoa thì nhiều nhưng người ta đã có thể mua được nhà ở đó thì làm sao sẽ cần chút tiền thuê cỏn con đây."

Yu Jimin gật đầu tán thành.

Đúng là vậy, nếu không thì lúc trước cô cũng sẽ không đến mức phải nhẫn nhịn sự dằn vặt của chứng khát da thịt để cố gắng ở lại ký túc xá.

Nói cho cùng cũng là vì không tìm được phòng ở.

"Tôi đề nghị cô nên chuẩn bị tinh thần an ủi người ta."

Kim Chaehyun nói: "Ban đầu tôi phải an ủi suốt ba ngày, suốt đêm làm này kia mới miễn cưỡng dỗ được người ta đó."

Nói xong dừng một chút, nhanh chóng bổ sung thêm: "Đương nhiên đây chỉ là kiến nghị, chỉ có giá trị tham khảo, chuyện giữ khoảng cách lần trước tôi vẫn còn hổ thẹn lắm, bỗng dưng lại gây thêm phiền phức cho hai người."

"Không sao đâu, không tính là thêm phiền phức."

"Thiệt hay giả? Lẽ nào cô còn thu hoạch được cái gì sao?"

"Coi như thế đi."

Không nói những cái khác, ít nhất là khiến cô cảm nhận được rõ ràng, nữ sinh thẳng thắn nhà cô thích cô nhiều như thế nào.

Buổi chiều chỉ có một, hai tiết.

Trước khi tan học, Kim Chaehyun hẹn cô đi ăn bánh ngọt và uống trà chiều, Yu Jimin đang định trả lời thì người nào đó đúng lúc gửi tới một tin nhắn:

Đông lạnh thế giới: 【 Karina, sắp tan học rồi đúng không? Chị đợi em dưới lầu tòa nhà nghệ thuật, đưa em đến một nơi (o^^o) 】

YuJimin gõ một chữ được định gửi đi, nghĩ lại một chút, liền gắn thêm một cáiicon đáng yêu rồi mới đi.

Cô ngẩng đầu từ chối Kim Chaehyun: "Tôikhông đi được rồi, có chút việc."

Kim Chaehyun hiểu rõ: "Nam thần Kim?"

"Ừm." Yu Jimin: "Chị ấy nóimuốn đưa tôi đến một nơi."

Đối với cái cụm từ "một nơi" này, YuJimin cũng không ôm quá nhiều mong đợi, chỉ nghĩ rằng Kim Minjeong đã phát hiệnmột quán ăn ngon, không thể chờ đợi được nữa muốn chia sẻ với cô.

Mãi đến tận khi cùng nàng đi vào cổng lớn của Jongno-gucô mới phát hiện hình như sự tình không giống những gì mình hình dung lắm.

"Chị, chị tìm được phòng rồi sao?"

"À... Xem như là vậy."

"Ở đây, Jongno-gu?"

"Sao vậy, không thích sao?"

"Không phải..."

Không phải không thích, chỉ là quá bất ngờ .

Ở trong số những tiểu khu xa hoa, Jongno-gucũng có thể coi như người nổi tiếng, như Kim Chaehyun từng nói, người có thểmua được nhà ở đây chắc hẳn sẽ tình nguyện bỏ trống chứ không thèm khát sốtiền thuê ít ỏi của bọn họ.
Kim Minjeong sao lại tìm được chỗ này ? Cômang theo khó hiểu đi lên tầng, mở cửa đi vào nhìn xung quanh một hồi, càngthêm nghi ngờ.

Phòng này quá mới.

Trang trí toàn bộ bằng màu lạnh, nhưng có lẽđều dùng màu sáng nên trái lại cho người ta có cảm giác vô cùng khoan khoái.

Mỗi một góc đều sạch sẽ không dính một hạtbụi, toàn bộ đồ gia dụng đều giống như đồ mới, hoàn toàn không giống phòng chothuê, càng không có vết tích từng có người ở.

"Thế nào Karina, hài lòng chứ?"

Yu Jimin chầm chậm gật đầu, bỗng nhiên quayđầu nhìn về phía nàng: "Chị, có thể hỏi một câu không?"

Kim Minjeong: "Đương nhiên, câu gìthế?"

Yu Jimin nghiêm túc bày tỏ sự nghi hoặc:"Sao chị lại thuyết phục được chủ căn phòng này cho thuê phòng? Là dùngđến pháp luật về việc cho thuê phòng sao?"
"Cái này à..."

Kim Minjeong đặt tay trước ngực: "Thực racũng không cần dùng kiến thức chuyên ngành gì cả, chị tự thuyết phục bản thâncũng không phải là chuyện khó đúng không?"

"... ?"

Tự thuyết phục bản thân?

"Cái gì gọi là ——" Yu Jimin hỏi đượcmột nửa mới phản ứng lại, hơi mở to mắt: "Chủ nhà?"

Kim Minjeong cười híp mắt gật đầu.

"Không phải thuê phòng, là mua ?"

"Đúng vậy." Kim Minjeong nói nhưchuyện đương nhiên: "Cho Karina của chúng ta ngôi nhà đầu tiên, sao có thểdùng phòng cho thuê được?"

Nàng nói không phải phòng ở, mà là nhà.

Nàng cho cô một mái nhà.

Yu Jimin ngơ ngác nhìn Kim Minjeong, đại nãođang dần mất kiểm soát, rối như tơ vò, nhất thời không biết nên nói gì.

Kim Minjeong chủ động kéo tay cô, giao chiếcchìa khóa vào trong tay cô: "Nào, chiếc chìa khóa nhà đầu tiên của chúngta, cầm thật chắc, đừng làm mất nha."
Một cái chìa khóa nho nhỏ, gần như không cótrọng lượng gì nhưng Yu Jimin lại cảm thấy được vật đặt trong lòng bàn tay nặngtrình trịch, ép cô không biết nên làm gì.

"Chị."

Cô mở miệng gọi nàng một tiếng.

"Ừ, chị đây, sao vậy?"

Viền mắt Yu Jimin nóng lên, định nói gì đó rồilại không biết nói gì, cuối cùng lại gọi nàng một tiếng: "Chị..."

Thật ngoan, lại ngốc đến đáng yêu.

"Bảo bối, chị ở đây."

Kim Minjeong khom lưng nhìn hai mắt cô:"Có phải là Karina của chúng ta bị cảm động đến muốn khóc rồi không?"

Yu Jimin động động quai hàm muốn phủ định, KimMinjeong đã cầm lấy chìa khóa giúp cô bỏ vào trong túi áo, nắm chặt tay cô,dùng tay cô che đôi mắt của mình lại.

"Được rồi, em khóc đi."

Nàng nói: "Bây giờ chị không nhìn thấy."

"..."

Yu Jimin đỏ mắt lên lại bị nàng chọc cho bật cười.
"Còn lâu mới khóc."

Cô thuận theo tư thế này đưa tay xuống xoa xoagò má của nàng: "Chị, em như vậy, có tính hay là ôm được một cái đùi vànglớn không?"

Kim Minjeong chỉ vào mũi mình: "Đùi vànglớn là nói chị sao?"

Yu Jimin gật đầu.

Kim Minjeong lại lắc đầu: "Khôngđúng."

Yu Jimin nghiêng đầu: "?"

Kim Minjeong có chút đắc ý khó giải thíchđược: "Rõ ràng là chị mang đồ cưới đến."

Đồ cưới này có hơi quá "quý giá".

Yu Jimin: "Nhưng mà em không có sính lễquý trọng như vậy cho chị."

"Đồ cưới lại còn muốn lấy sính lễ gìchứ?"

Mặt Kim Minjeong giãn ra: "Chị cũng khôngdám có mặt mũi lớn như vậy, chỉ cần người là của chị là được."

Kim Minjeong đứng thẳng lên nắm tay cô:"Đi thôi, mang chị bạn nhỏ của chúng ta đi tham quan nhà mới!"

Phòng ở Jongno-gu nổi danh là rộng rãi.
Kim Minjeong mua một căn bốn phòng hai sảnh,riêng phòng khách đã đủ rộng để có thể đánh cầu lông trong phòng.

Thông qua phòng khách dọc theo hành lang, KimMinjeong lần lượt mở cửa từng phòng giới thiệu với cô.

"Đây là thư phòng, hai máy tính là loạimới nhất, có thể thoái mái chơi tất cả các loại game, chỉ cần lag một chút thìcoi như chị thua. Giá sách đã làm xong, chỉ là không có sách để lên, sau nàychúng ta cùng mua đặt vào một ít, không đọc cũng phải giả làm ra dáng bác học."

"Đây là phòng chiếu phim, máy chiếu đãlắp xong rồi, chúng ta có thể xem phim, cũng có thể chơi game ở đây, bên kiacòn có một cái tủ lạnh nhỏ, sau này em thích ăn gì thì mua để vào đó, vừa ănvừa xem."

"Đây là căn phòng dành riêng cho nghệthuật gia của chúng ta, phòng vẽ tranh, là căn phòng lấy ánh sáng tốt nhất,phong cảnh bên ngoài xinh đẹp nhất, có thể nhìn thấy hơn một nửa Seoul, bancông chị không làm gì cả, chỉ trồng cây cảnh rồi thêm ghế treo, làm thành sàntatami, chắc chắn em sẽ thích."
Đi tới gian phòng trung tâm, Kim Minjeong mởcửa, ngữ khí rõ ràng nâng cao lên: "Cuối cùng, phòng ngủ của chúng ta, cốý làm cửa sổ sát đất, đối diện chính là quảng trường tháp truyền hình, buổi tốinhìn từ đây ra ngoài, cảnh đêm sẽ rất đẹp."

Rốt cục cũng giới thiệu xong, nàng đứng đóđánh giá mà nhìn Yu Jimin, đôi mắt sáng lấp lánh muốn được khen.

Yu Jimin rốt cục cũng nhớ ra chỗ nào khôngđúng: "Chị, chỉ có một căn phòng ngủ, không có phòng khách sao?"

Kim Minjeong nháy mắt mấy cái: "Karina,nhà của chúng ta, trang trí còn phải tính đến khách sao?"

Người này biết rõ mà còn hỏi.

Yu Jimin đè xuống khóe miệng liếc nàng:"Nhưng mà em chỉ đồng ý dọn ra ngoài cùng chị, không phải là đồng ý ngủchung một phòng với chị."

"A..."

Kim Minjeong cắn cắn quai hàm, rất nhanh lạinói: "Không sao, không phải còn có phòng khách sao, em có thể đuổi chị rangủ ngoài ghế sô pha."
Nói xong, cũng không cho Yu Jimin thời gian mởmiệng, lại nói tiếp: "Cùng lắm thì là sinh bệnh cảm mạo, hông sẽ đau nhứcthôi, chị có thể uống thuốc, cũng có thể đi bệnh viện bó xương, ừm, vẫn được,không có vấn đề gì lớn."

"..."

Yu Jimin cuối cùng vẫn không nhịn được cười ratiếng.

Cô giơ tay ôm lấy nàng, có chút ngạo kiều màhất cằm lên: "Bạn học Winter, em có yêu cầu nếu chúng ta ngủ chung."

"Em lúc ngủ thích mở rèm cửa sổ một chútnhưng sáng sớm sẽ bị ánh nắng chói mắt, vậy nên chị phải ngủ ở bên ngoài, giúpem chặn ánh sáng."

Kim Minjeong nhíu mày: "Chỉ có việcnày?"

Yu Jimin: "Ừm, chỉ có việc này, đồng ýkhông?"

"Không đồng ý là người ngu."

Kim Minjeong đặt tay lên sống lưng cô ép vềphía mình: "Đừng nói là mở một chút, cho dù em có muốn bỏ hết rèm cửa sổđi thì chị cũng không có ý kiến."
Yu Jimin dựa vào vai nàng, sung sướng mànhếch khóe miệng lên.

"Vậy em cũng đồng ý với chị."

"Còn nữa, em khát."

Kim Minjeong cười buông tay ra: "Tuânmệnh, tiểu nhân đi lấy nước ngay đây."

"Không uống nước." Cô kéo người trởvề: "Họa sĩ nhỏ nhà chị muốn uống trà sữa."

"Vị dâu tây."

Phòng ở quanh trường học không nhiều, tiệm tràsữa thì có thể nói đi một bước là có ba cái.

Nhưng mà Kim Minjeong dẫn cô đi tới một tiệmnằm ngay trong khuôn viên Jongno-gu, không có nhiều khách, trang trí đơn giản thanhthoát, là tiệm mà Yu Jimin chưa từng nghe thấy bao giờ.

Cô cảm thấy con chó chiêu tài trước cửa tiệmrất đặc biệt, nhưng sau khi đi vào mới phát hiện ra điểm đặc biệt nhất khôngphải là con chó chiêu tài mà là cách gọi tên trong cửa hàng.

Không phải là số mấy số mấy, cũng không dùngchữ cái tiếng Chị mà là trực tiếp gọi tên khách hàng để lại.

Jeon tiên sinh, Min tiểu thư, đại soái ca,tiểu tiên nữ... Cô dám để lại tên, bọn họ liền dám gọi.

Còn rất mới mẻ.

Kim Minjeong đi vào liền đưa Yu Jimin đến mộtchỗ trống ngồi xuống, tự mình đi gọi đồ, lúc trở lại liền nảy ra một ý nghĩ:"Karina, có muốn xem mèo không?"

"Bây giờ sao?"

Kim Minjeong gật đầu: "Chị nhớ ở quanhđây có một nhà bán mèo, nhưng vị trí cụ thể thì không nhớ rõ, em ở đây chờ chịmột chút, chị tìm được sẽ trở lại đón em."

"Ừm, được."

Yu Jimin nhận lấy phiếu đặt đồ của nàng, đangđịnh nhìn xem nàng gọi những gì, điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, KimChaehyun nhắn tin đến cho cô.

Bé Chaehyun: 【 Karina!Tôi đột nhiên nghĩ ra! Có khả năng, Nam thần Kim muốn đưa cô đi xem phòng đúngkhông? 】
KA. : 【...】

KA. : 【 BạnChaehyun, phản ứng hơi chậm, bọn tôi xem phòng xong rồi. 】

Bé Chaehyun: 【! !! 】

Bé Chaehyun: 【Thật sự tìm được sao? ! Nam thần Kim giỏi như thần! Phòng ở đâu, cách trườnghọc xa không, điều kiện thế nào? Xung quanh còn phòng cho thuê không ? Tôi cũngmuốn dọn ra ngoài cùng vị kia, nha nha nha 】

KA. 【 Ở Jongno-gu,cách trường học không xa, điều kiện cũng không tồi, còn xung quanh còn phòngcho thuê không thì tôi không hỏi qua, không rõ lắm. 】

Bé Chaehyun: 【! !! 】

Bé Chaehyun: 【 Jongno-gu?! Các cô thế mà thuê được phòng ở Jongno-gu! ! ! Jongno-gu cũng có phòng chothuê! ! ! Tôi đệt! ! Tôi đệt! ! ! 】

Bé Chaehyun: 【 Oaoa oa, tiền thuê nhà có phải là rất đắt không? Còn phòng không? Tôi có thể cómột cơ hội không? ! 】
KA. : 【Không phải, hẳn là không cho thuê. 】

KA. : 【 Tiềnthuê nhà không biết có đắt không, nhưng mà giá phòng thì đúng là đắt thật. 】

Bé Chaehyun: 【? 】

Bé Chaehyun: 【? ?? 】

Bé Chaehyun: 【...Cái này, không phải là tôi hiểu sai chứ? Nên ý của cô là, Nam thần Kim ... ? 】

KA. : 【Không sai đâu. 】

KA. : 【 Chịấy mua nhà ở đó luôn . 】

Bé Chaehyun: 【...】

Bé Chaehyun: 【Làm phiền rồi, xin cáo từ. 】

Bé Chaehyun: 【...】

Bé Chaehyun: 【Không được! ! Nuốt không trôi cơn giận này! ! Trước khi cáo từ tôi còn phảirống lên một câu, cái mùi chủ nghĩa tư bản ác độc a a a a a! ! Quá bất hợp lí,đậu xanh! ! ! 】

Bé Chaehyun: 【Trong khi mọi người còn đang đau đầu vì thi cử, vì chốn dung thân mà phiềnmuộn! ! ! Chỉ có các cô! Thậm chí ngay cả nhà mới cũng sắp xếp xong rồi! ! ! 】
Yu Jimin bị cô ta rống đến thiếu chút nữa ngơngười, may là nhân viên của tiệm trà sữa đúng lúc mở miệng: "Bạn học Kim,vị nào là Bạn học Kim?"

Yu Jimin trả lời ngắn gọn một câu: 【 cóviệc, sau này lại nói tiếp】,cất điện thoại đứng dậy đi lấy trà sữa.

"Xin chào, là bạn của tôi."

"Xin chào, là tôi "

Cùng lúc Yu Jimin mở miệng, có một nữ sinhkhác cũng tới đây, nói mình cũng để tên là Bạn học Kim.

"Hai vị cùng là Bạn học Kim sao."

Nhân viên cửa hàng cúi đầu liếc nhìn nhãn têntrên cốc trà sữa: "Đây là trà sữa dâu tây trân châu, hai vị xem là ai gọi?"

Yu Jimin không biết Kim Minjeong gọi cái gì,đang định cúi đầu xem, lại có một nhân viên khác cầm một cốc trà sữa tới đây:"Còn có một cốc dâu tây thạch, và dâu tây trân châu, tên là... Bảo bối củaBạn học Kim."

Nhân viên cửa hàng ngừng một chút, không khỏicười rộ lên: "Hai vị, vị nào là bảo bối nhỏ của Bạn học Kim?"

"..."

Xung quanh còn có mấy nữ sinh đang đứng đợi,nghe vậy cũng không khỏi đưa ánh mắt tò mò nhìn cô.

Nữ sinh bên cạnh nghe thấy là dâu tây trânchâu liền biết là không phải của mình, cười nói câu xin lỗi rồi lùi về sau ngồixuống.

Yu Jimin hàm hồ đáp một tiếng "Làtôi", nhận lấy trà sữa, trong ánh mắt sáng lấp lánh của nhân viên cửa hàngcùng mấy nữ sinh, đỏ lỗ tai nhanh chóng rời đi.

"Oa, thật là một cô nàng đẹp gái, sao lúcnãy tôi không chú ý đến nhỉ?"

"Ai bảo cô cứ chơi điện thoại cơ?"

"Nhưng mà có chú ý tới cũng vô dụng,người ta đã có bạn gái, đó là bạn gái cô ấy gọi đi? Ghi chú cũng thật là đángyêu."

"Tôi đã biết bạn gái cô ấy là airồi..."

"Cô quen sao?"

"Vừa nãy thấy được, hình như là con lai,rất đẹp trai!"

. . .

"Nhanh vậy sao?"

Kim Minjeong nhặt được người bạn gái đang lặngyên đứng uống trà sữa ở một chỗ không xa tiệm trà sữa.

Thấy nàng lại đây, Yu Jimin nhả ống hút, đemtrà sữa đưa tới: "Bạn học Kim, trà sữa của chị."

Kim Minjeong nhận lấy: "Sao vậy, khôngvui à?"

Yu Jimin liếc nàng một cái, lại nhìn cốc tràsữa trong tay nàng, mím môi không nói lời nào.

Kim Minjeong nhìn thấy vành tai đỏ ửng của bạngái vẫn chưa tan hết, nhanh chóng hiểu ra.

Nàng nhếch miệng bật cười: "Xin lỗi, lầnsau chị sẽ chú ý, nhất định về kịp lúc."

"... Bạn học Kim xin lỗi, một chút thànhý cũng không có." Yu Jimin rầu rĩ nói.

"Có mà."

Kim Minjeong nghiêm túc nói: "Chẳng quasự chân thành của lời nói không đáng giá một đồng, vẫn là hành động thực tếđáng tin hơn."

Nói xong liền biết nghe lời phải ôm qua vai YuJimin, nhẹ nhàng đưa cô đi về phía trước: "Đi thôi, chị gái dẫn em đi xemmèo nhỏ ~ "

Nhà bán mèo kia cách không xa nhưng vị trí khákhuất, quả thật có điểm khó tìm. Trước khi đi vào, Kim Minjeong lấy ra khẩutrang vừa mới mua đưa cho Yu Jimin đeo lên.

Chủ nhân của ổ mèo là một nữ sinh trẻ tuổi,thoạt nhìn không lớn hơn bọn họ mấy tuổi.

"Tôi tên Jinsu, các cô gọi tôi là Jinđược rồi."

"Thích mèo sao, mèo đẹp ở đây có rấtnhiều, như con Ragdoll này, tuyệt đối là cực phẩm nhan sắc trong họ mèo, bảođảm trong đôi mắt đều là sao trời biển rộng."

Bạn Jin ôm lấy một con mèo nhỏ, một tay cầmgậy đồ chơi chơi với nó: "Xem này, rất đẹp đúng không?"

"Đẹp!" Kim Minjeong chân thành thannhẹ: "Nhưng mà đây là mèo lông dài sao?"

Bạn Jin: "Đúng, lông dài, phải được chảilông thường xuyên nếu không sẽ dễ bị thắt nút rối, vệ sinh cũng phải rất chú ý,đặc biệt là phần mông, các cô cũng hiểu mà."

Kim Minjeong và Yu Jimin hiểu ngầm liếc mắtnhìn nhau, lại nhìn về phía Bạn Jin: "Bọn tôi nhìn những con khác thửxem."

Bạn Jin gãi cằm con mèo Ragdoll bị ghét bỏ,nhếch miệng cười rộ lên.

"Được."

"Đây là Exotic... Đây là British longhair... Sau đó là American shorthair rất hoạt bát... British shorthair lông xám xanhhầu hết đều rất ngoan... Còn đây là Napoleon chân ngắn..."

Bạn Jin kiên nhẫn giới thiệu hết một lượt,cuối cùng ánh mắt của Yu Jimin dừng lại trên người bé mèo chân ngắn

Đôi mắt long lanh, đuôi xõa tung, lại thêmtiếng mèo kêu meo meo, dù là ai cũng phải liếc mắt nhìn một cái.
"Chân ngắn là loại chúng tôi bán chạynhất ."

Bạn Jin nói: "Ngoại trừ lúc đi ra ngoàidễ bị bẩn bụng thì căn bản là không có khuyết điểm, hơn nữa động vật mà, cũnggiống như con người vậy, chân càng ngắn thì thân thể càng mềm mại lại càng đángyêu, có đúng không?"

Rất có đạo lý, không có cách nào phản bác.

Kim Minjeong nhanh nhẹn thay bạn gái nhẹ nhàngvuốt đuôi mèo một cái, quả nhiên là cảm giác rất tốt.

"Thích bé này sao?" Nàng hỏi.

Đầu ngón tay của Yu Jimin rục rịch, giống hệtnhư lúc trước đối mặt với Đường Đường, muốn sờ nhưng lại không dám sờ:"Ừm! Thích."

Kim Minjeong nở nụ cười: "Vậy chúng tachọn nó được không —— "

"Meo meo ~ "

Một tiếng mèo kêu đột ngột vang lên ngắt nganglời nàng.

Hai người theo tiếng nhìn lại, là một con mèotam thể đang ở trong lồng, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng ba bốn tháng tuổi, thângầy nho nhỏ, con mắt màu xanh sẫm cũng đẹp đẽ như những con mèo khác.

Giữa một loạt các giống mèo ngoại cao quý, bétam thể thoạt nhìn có hơi không hợp.

"Con mèo kia cũng bán sao?" Yu Jiminhỏi.

"Không phải." Bạn Jin nói: "Conđó không bán, chỉ có thể nhận nuôi."

Kim Minjeong: "Là mèo hoang nhặt vềsao?"

"Có lẽ... Cũng coi như vậy đi."

Bạn Jin nhìn về phía mèo tam thể: "Là chủnhân của nó đưa tới, trong nhà nuôi mèo lông dài và mèo tam thể, người tathường thích mèo thuần chủng, chủ nhân của nó chê nó không đáng giá muốn vứtđi, lúc đó vừa hay tôi đi ngang qua nên liền mang về."

"Thường ngày có người đến mua mèo tôi đềuhỏi trước xem bọn họ có muốn nhận nuôi tam thể không, nhưng mà người ta đềukhông thèm khát loại mèo cỏ này, dần dần cũng không hỏi nữa, ở chỗ này của tôituy có hơi chật chội nhưng vẫn tốt hơn một mình nó đi lang thang."
Bạn Jin đi tới ngồi xổm trước cái lồng, lấygậy đồ chơi trêu nó một chút: "Thật ra thì vẫn rất đáng yêu đúng không,chẳng kém các loại mèo khác."

"Ánh mắt nó rất đẹp, màu lông cũng làđẳng cấp trong họ tam thể, bây giờ có hơi gầy chút, nhưng cũng chỉ là tạm thời,sau này lớn lên nhất định sẽ rất đẹp."

Bé tam thể rất hoạt bát, trong đôi mắt có sựngây thơ không rành thế sự, giống như không hề biết chuyện mình đã từng bị vứtbỏ.

Yu Jimin ngẩng đầu nhìn Kim Minjeong.

Ánh mắt hai người gặp nhau trong nháy mắt,người sau liền hiểu rõ .

Cười xoa đầu cô, tiến lên ngồi xổm xuống trướccái lồng cùng Bạn Jin, duỗi một ngón tay chỉ vào trán nó: "Tôi mang đi nóđược không?"

Bạn Jin kinh ngạc quay đầu: "Các cô muốnnhận nuôi nó?"

"Ừm." Kim Minjeong nói: "Tôicảm thấy nó và chúng tôi rất có duyên, tôi và bạn gái tôi đều rất thích nó,chúng tôi bảo đảm nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt."
Bạn Jin vui vẻ đến mức thiếu chút nữa thìkhông nói rõ lời: "Các cô nói muốn con mèo xinh đẹp nhất, tôi còn tưởngrằng, ừm, nghĩ là các cô sẽ không thích loại mèo này."

"Nó cũng rất đẹp mà."

Yu Jimin cũng ngồi xổm xuống, nghiêm túc đánhgiá con mèo nhỏ đang đuổi theo cây gậy đồ chơi: "Nó là con mèo có đôi mắtxinh đẹp nhất mà tôi từng thấy ."

"Có muốn ôm một cái không?"

Bạn Jin hỏi bọn họ: "Trên người nó khôngbẩn, lúc mang về tôi đã tắm cho nó rồi, ngày hôm qua còn mới cắt móngxong."

"Để tôi ôm đi."

Kim Minjeong mở cửa lồng, cẩn thận ôm bé mèotam thể ra ngoài.

Là thật sự gầy, nép ở trong lòng bàn tay chỉcó một nắm nhỏ, lại rất ham chơi không sợ người lạ, đôi mắt nhìn chằm chằm KimMinjeong xong liền đùa nghịch đầu ngón tay của nàng.

"Này cũng thật là đáng yêu."
Kim Minjeong chạm vào móng vuốt nhỏ của nó,xem nó ngáp, ngạc nhiên nói: "Karina em xem, ngay cả hàm răng của nó cũngđáng yêu!"

Yu Jimin dựa vào bên cạnh Kim Minjeong nhìnchằm chằm không chớp mắt, cô cũng rất muốn sờ.

"Bà chủ, chúng tôi vẫn chưa dọn nhà, thứcăn và đồ dùng cho mèo cũng chưa mua, có thể đợi mấy ngày nữa rồi quay lại đónnó không?" Kim Minjeong hỏi.

"Đương nhiên, hơn nữa hôm nay các cô cómuốn đưa đi cũng không được."

Bạn Jin nói: "Nó còn một mũi vaccinephòng bệnh cuối cùng chưa tiêm, các cô để lại số điện thoại, chờ tiêm xong tôisẽ gọi các cô đến đón."

"Được, cám ơn bà chủ."

"Khách khí cái gì." Bạn Jin xua tay:"Người nên nói cảm ơn phải là tôi mới đúng, cám ơn các cô đã nguyện ý nhậnnuôi nó."

"Nhìn con mèo nhỏ đáng yêu như vậy, thấythế nào cũng là chúng tôi chiếm tiện nghi mà."
Kim Minjeong liếc mắt liếc nhìn bạn gái, lạiđưa tay gãi cằm bé tam thể, thấp giọng nói: "Không có chuyện gì đâu bảobối nhỏ, những người đó không tinh mắt gì cả, không cần để ý đến thái độ củabọn họ."

"Rồi sẽ có người thương em."

Bọn họ trở lại con đường tràn ngập ánh nắngcuối chiều.

Hai người sóng vai chậm rãi đi về trường.

Trên con đường rợp bóng cây, Kim Minjeong bỗngnhiên nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu nói: "Aizz, Karina, chị cảm thấy rấthài lòng với biểu hiện của mình hôm nay, cảm thấy thể đòi phần thưởng."

Yu Jimin: "Muốn thưởng gì?"

Kim Minjeong chọc chọc gò má của chính mình:"Cái này thì thế nào, có thể được lãnh đạo phê chuẩn không?"

Khóe miệng của Yu Jimin cong lên, lại khônglập tức gật đầu mà lại nói: "Đi thêm ba mươi mét nữa."
Kim Minjeong không hiểu ý, cùng cô đi thêm bamươi mét nữa, ra khỏi con đường nhỏ, đến một ngã tư có ít người qua lại, gò mácủa bọn họ đều bị phủ lên ánh sáng ấm áp.

Sau đó một nụ hôn rơi lên hai má, nhanh chóngrụt về.

"Ầy, Bạn học Kim." Yu Jimin xưng hônhư vậy với nàng: "Phần thưởng của chị, có thể ký nhận rồi."

Kim Minjeong hài lòng.

Lại hỏi: "Nhưng mà tại sao lại muốn hôn ởđây, ngã tư này có điểm gì đặc biệt sao?"

"Bởi vì nơi này không có bóng cây."

Yu Jimin nói: "Bởi vì em muốn hôn chịdưới ánh mặt trời."

Đúng lúc gặp một chiếc xe đi ngang qua, giólàm cho vài sợi tóc của cô lay động.

Nói ra thì có chút khó mà tin nổi, thế nhưngtrong nháy mắt đó, Kim Minjeong thật sự cảm thấy mình thấy được ánh sáng củabản thân trong đôi mắt của Yu Jimin.
Còn nghe được cả âm thanh nhảy nhót của tráitim mình.

Nàng ngập tràn sung sướng, đưa tay ra trướcmặt Yu Jimin: "Karina, có thể nắm không?"

Yu Jimin giương mắt nhìn nàng, nói:"Nóng."

Nói xong, trước khi Kim Minjeong chán nản thutay lại liền dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng ngoắc lấy tay nàng.

"Vậy nên chỉ có thể nắm một chútxíu."

__________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top