C5

Chương 5:
Tiếng còi xe cảnh sát xé tan bầu không khí căng thẳng bao trùm công ty Phát Đạt. Từ xa, những ánh đèn xanh đỏ chớp nháy liên hồi, phản chiếu lên những tòa nhà cao tầng, vẽ nên một bức tranh hỗn loạn nhưng đầy ám ảnh, báo hiệu sự xuất hiện của lực lượng chức năng. Sự hỗn loạn ban đầu trên tầng 5 dần được thay thế bằng một trật tự mới, lạnh lẽo và nghiêm trang hơn, như một tấm màn nhung đen sắp sửa kéo lên cho vở bi kịch.
Vài phút sau, một đoàn xe công vụ nối đuôi nhau dừng lại trước cổng công ty. Từ chiếc xe đầu tiên, một người đàn ông với vóc dáng cao lớn, khuôn mặt cương nghị và đôi mắt sắc như dao cạo bước xuống. Đó là Phạm Minh Luân, Trưởng phòng Công an Zone Mũi Né. Vị cảnh sát dày dạn kinh nghiệm này toát ra một khí chất mạnh mẽ, quyết đoán, pha lẫn sự trầm tĩnh của một người đã chứng kiến quá nhiều sự tăm tối của xã hội. Đi cùng ông là một trợ lý trẻ tuổi, nhanh nhẹn, cùng một đội ngũ cảnh sát điều tra và kỹ thuật viên pháp y, tất cả đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, chuyên nghiệp, như những con ong thợ đang chuẩn bị lao vào tổ ong vỡ.
Khi Phạm Minh Luân cùng đoàn người tiến vào, không khí trong công ty như đông đặc lại, trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ, mang theo sự sợ hãi, tò mò và cả một chút hy vọng mong manh về công lý. Giám đốc Lê Phát Đạt vội vàng bước tới, khuôn mặt vẫn còn tái nhợt, đôi môi mím chặt, bắt tay Phạm Minh Luân và bắt đầu tường trình sơ bộ về vụ việc, giọng nói run rẩy nhưng cố gắng giữ sự bình tĩnh.
Trần Phong đứng cách hiện trường một khoảng, vẫn giữ thái độ điềm tĩnh đáng ngạc nhiên. Hắn quan sát từng cử chỉ của Phạm Minh Luân. Vị Trưởng phòng này toát ra một khí chất mạnh mẽ, quyết đoán, ánh mắt ông lướt qua đám đông hỗn loạn một cách chuyên nghiệp, dừng lại một chút ở hiện trường rồi ra hiệu cho cấp dưới bắt đầu công việc.
"Khoanh vùng hiện trường, không cho ai ra vào!" Phạm Minh Luân ra lệnh, giọng nói trầm và rõ ràng, đủ để át đi mọi tiếng xì xào, lập tức mang lại sự kỷ luật. "Kiểm tra camera an ninh, thu thập lời khai của tất cả những người có mặt trên tầng 5 vào thời điểm xảy ra vụ việc!"
Ngay lập tức, các cảnh sát bắt đầu căng dây phong tỏa khu vực ban công bằng băng dính chuyên dụng, những kỹ thuật viên pháp y mặc đồ bảo hộ trắng muốt, như những bóng ma vô hồn, cẩn trọng tiến vào, cúi xuống kiểm tra thi thể Lâm Viễn. Máy ảnh liên tục chớp flash, ghi lại từng chi tiết nhỏ nhất của vụ án mạng. Mùi thuốc sát trùng và mùi máu tươi hòa quyện vào nhau, tạo nên một không khí ngột ngạt, ám ảnh đến lạ thường.
Phạm Minh Luân đích thân đến gần thi thể, cúi xuống quan sát kỹ lưỡng, đôi mắt sắc bén không bỏ qua bất kỳ điều gì. Ánh mắt ông dừng lại ở vết thương trên đầu Lâm Viễn – một vết lõm sâu đáng ngờ – rồi lướt qua bàn tay co quắp của nạn nhân, nơi ngón trỏ vẫn cứng đơ chỉ về một hướng vô định. Ông ra hiệu cho trợ lý ghi chép cẩn thận từng chi tiết, và một cuộc điều tra chuyên nghiệp chính thức bắt đầu, từng bước một, theo đúng quy trình.
Trong khi đó, Trần Phong vẫn đứng yên, nhưng đôi mắt hắn không ngừng hoạt động, như hai tia laze quét qua mọi ngóc ngách của hiện trường. Hắn không chỉ nhìn bằng thị giác thông thường, mà còn cảm nhận bằng một giác quan khác, một giác quan được mài giũa qua những dòng code và sự nhạy bén của Metanium. Hắn chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhất mà có thể những người khác sẽ bỏ qua trong sự hoảng loạn, từng hạt bụi, từng dấu chân, từng dao động năng lượng vô hình.
Hắn quan sát những người đang có mặt trên tầng 5, những người được Phạm Minh Luân ra lệnh giữ lại để lấy lời khai. Họ là những gương mặt quen thuộc, những đồng nghiệp hàng ngày, nhưng giờ đây, dưới ánh đèn chói chang và không khí căng thẳng của vụ án mạng, mỗi người lại mang một vẻ mặt khác nhau, ẩn chứa những bí mật riêng.
Đầu tiên là Tiểu My, cô thư ký giám đốc. Cô vẫn còn bàng hoàng, nhưng đã cố gắng trấn tĩnh hơn, đôi tay vẫn còn hơi run rẩy. Cô ngồi trên một chiếc ghế gần đó, được một nữ cảnh sát hỏi chuyện. Trần Phong nhớ lại tiếng thét thất thanh của cô, nhớ lại vẻ mặt hoảng sợ tột độ khi hắn đến. Hắn tự hỏi, liệu đó có phải là sự sợ hãi thật sự, hay là một màn kịch được dàn dựng để đánh lạc hướng? Trong đầu hắn, những giả thuyết bắt đầu được hình thành, giống như cách Thần thám Lý Anh Kiệt phân tích tâm lý tội phạm. Hắn biết, trong thế giới trinh thám, kẻ đầu tiên phát hiện ra nạn nhân đôi khi lại là kẻ tình nghi lớn nhất, hoặc là nhân chứng quan trọng nhất.
Tiếp theo là Phó phòng nhân sự Triệu Lộ Vân. Cô là một người phụ nữ trung niên, luôn giữ vẻ ngoài thanh lịch và điềm đạm. Giờ đây, khuôn mặt cô trắng bệch, đôi mắt lộ rõ vẻ lo lắng, không còn vẻ tự tin thường thấy. Cô liên tục nhìn về phía Giám đốc Lê Phát Đạt, dường như đang tìm kiếm sự trấn an, hoặc một tín hiệu ngầm nào đó. Trần Phong biết Triệu Lộ Vân là người rất cẩn trọng, luôn tuân thủ quy tắc, nhưng đôi khi, sự cẩn trọng quá mức lại là dấu hiệu của sự che giấu. Liệu cô có che giấu điều gì không? Hay chỉ đơn thuần là bị sốc trước cảnh tượng kinh hoàng này?
Sếp Hưng, Trưởng phòng thiết kế, người quản lý trực tiếp của Trần Phong, đứng gần đó. Mái tóc bù xù của anh càng thêm rối bời, chiếc kính cận dày cộp trượt xuống sống mũi. Anh liên tục xoa thái dương, vẻ mặt đầy suy tư và mệt mỏi, như thể gánh nặng của cả thế giới đang đè nặng lên vai. Sếp Hưng là một người trung thực, luôn đặt công việc lên hàng đầu. Anh có vẻ đang rất sốc và đau buồn trước cái chết của đồng nghiệp. Trần Phong quan sát, liệu sự đau buồn đó có che giấu điều gì khác không? Hay chỉ đơn thuần là nỗi lo lắng cho tương lai của công ty, cho vụ án có thể bùng phát này?
Hoàng Huy, đồng nghiệp chung phòng kỹ thuật với Lâm Viễn, đứng nép mình ở một góc, cố gắng làm mình trở nên vô hình. Hắn ta là một người ít nói, thường xuyên cắm mặt vào màn hình máy tính, tránh giao tiếp xã hội. Giờ đây, Hoàng Huy cúi gằm mặt, vai run rẩy bần bật, như đang cố nén một điều gì đó. Có phải hắn đang sợ hãi tột độ vì chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, hay là đang che giấu một bí mật đen tối? Ánh mắt Trần Phong lướt qua Hoàng Huy, ghi nhận từng cử chỉ nhỏ, từng biểu hiện trên khuôn mặt, từng nhịp thở dồn dập.
Và cuối cùng, Huỳnh Đức. Kẻ đồng nghiệp mà Trần Phong "mới" cảm thấy khó chịu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hắn ta vẫn giữ vẻ ngoài bóng bẩy, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự căng thẳng, đôi môi mím chặt. Huỳnh Đức đứng cách xa hiện trường nhất có thể, liên tục liếc nhìn về phía Tiểu My và Lâm Viễn, ánh mắt hắn ta như đang dò xét, hoặc tìm kiếm điều gì đó. Trần Phong nhớ lại xích mích giữa Huỳnh Đức và Lâm Viễn về chuyện đạo ý tưởng, một mối thù cá nhân không hề nhỏ. Một nụ cười khẩy thoáng qua trên môi Trần Phong. Kẻ tình nghi số một đây rồi, hắn thầm nghĩ. Nhưng liệu có đơn giản như vậy không? Trong những vụ án phức tạp, kẻ nghi ngờ nhất thường lại là kẻ bị lợi dụng.
Trần Phong không chỉ quan sát con người. Hắn còn chú ý đến những chi tiết vật lý của hiện trường, những thứ mà đôi khi chỉ cần một cái nhìn sắc bén đã có thể hé lộ chân tướng. Hắn nhìn lại vết trượt trên lan can – một đường sáng bạc mờ ảo, không giống vết va chạm thông thường. Vết trượt đó là gì? Một vật thể nặng đã bị kéo qua? Hay là dấu vết của một cuộc giằng co? Hắn nhớ lại những kiến thức về Code và Metanium. Liệu có Code nào được thi triển ở đây mà mắt thường không thể thấy? Một Code gây ảo giác, một Code đẩy lùi, hay thậm chí là một Code làm tê liệt đối thủ?
Hắn nhắm mắt lại trong giây lát, cố gắng cảm nhận luồng Metanium còn sót lại trong không khí, như một làn sương mỏng vô hình. Dòng Metanium yếu ớt, lẫn lộn với những rung động hoảng loạn của đám đông, khiến việc phân tích trở nên khó khăn. Nhưng hắn vẫn kiên trì, tập trung cao độ, lắng nghe từng "tiếng vọng" của năng lượng. Hắn biết, nếu có một Code nào đó được sử dụng, dù là Code cơ bản hay một VIP Code tinh vi, nó sẽ để lại dấu vết Metanium đặc trưng, một "chữ ký" năng lượng mà chỉ những Huyền Đạo Sư nhạy bén mới có thể cảm nhận được.
Trần Phong mở mắt, ánh nhìn sắc bén hơn bao giờ hết, như lưỡi kiếm vừa được mài dũa. Hắn biết, công an sẽ điều tra theo cách của họ, dựa trên bằng chứng vật lý và lời khai. Nhưng với máu trinh thám và bộ não Huyền Đạo Sư trong người, hắn muốn điều tra theo cách riêng của mình, một cách toàn diện hơn. Hắn sẽ tìm kiếm những manh mối mà chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy, những dấu vết của Metanium và Code bị bỏ lại, những thứ nằm ngoài tầm hiểu biết của cảnh sát thông thường.
Trong đầu hắn, một "bản đồ hiện trường" chi tiết đang dần được xây dựng, không chỉ bao gồm các vật thể hữu hình mà còn cả những luồng Metanium vô hình, những tần số Code có thể đã được kích hoạt, và cả những dấu hiệu tâm lý của từng người có mặt. Hắn sẽ không bỏ qua bất cứ điều gì, cho đến khi chân tướng sự thật được hé lộ hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top