Chương 29*
Từ lần Hoa Duẫn Quan cãi nhau với Hoa Chính Diệu ở Hoa gia trở đi thì không xuất hiện nữa, cái này là do Hoa Cẩm Niên nói. Hoa Cẩm Niên còn nói, có lẽ Hoa Chính Diệu sắp không trụ nổi nữa rồi.
Vẻ mặt Tiêu Chiến phức tạp, gật đầu một cái. Đời này cậu không có một chút tình cảm gì với Hoa Chính Diệu, sở dĩ phức tạp là bởi vì đời trước cậu coi ông ta là ông nội mình, là một vị trưởng bối đáng kính.
Trong những năm từ lúc cậu mười sáu tuổi vào Hoa Gia đến năm hai mươi lăm tuổi chết trong biển lửa, cậu sống là bởi vì muốn nhận được sự công nhận của Hoa Chính Diệu. Nhưng đời này, đối với cậu mà nói thì Hoa Chính Diệu là một người xa lạ, nếu thù dai thì có thể coi ông ta là kẻ thù.
Bây giờ kẻ thù đang ở ranh giới sống chết, cậu cũng chẳng thấy vui vẻ, mọi chuyện cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hoa Chính Diệu gần đây không khỏe, con trai cả Hoa Duẫn Giang còn đang trong tù, con thứ hai Hoa Duẫn Hòa không ra hồn, không ôm đàn bà thì cũng chỉ khư khư với cái chức vụ giám đốc phòng thiết kế, con thứ ba Hoa Duẫn Quan đã sớm thành kẻ thù. Trong đám cháu trai trừ Hoa Cẩm Lăng bây giờ còn có thể chống đỡ được công việc, còn lại hai đứa không muốn hưởng thụ thì cũng chỉ muốn bỏ đi thật xa.
Người đến cái tuổi gần đất xa trời mới phát hiện chẳng có một ai có thể giao phó công việc về sau. Trong đám con cháu thì bọn vô dụng đã chiếm già nửa. Dã tâm của Hoa Cẩm Lăng thì lớn như thế, chẳng lẽ Hoa Chính Diệu lại không nhìn ra?
Cơ mà mấy thứ này cũng chẳng liên quan gì đến cậu cả, cậu sắp phải đi học rồi.
Nghĩ đến đây cậu bắt đầu thấy buồn bã. Mấy ngày này chú Nhất Bác không bảo thì cậu cũng cùng hắn đi làm, tranh thủ chút thời gian còn lại mà ở bên nhau vậy.
Buổi sáng chú Nhất Bác với Vương Văn Bân đi ra ngoài một chuyến, hình như là đến công ty nào đó thương lượng chuyện server, Vương Nhất Bác có nói rồi nhưng cậu không nghe tử tế. Buổi trưa hai người vẫn chưa về, Tiêu Chiến vươn vai bẻ khớp trong phòng làm việc rồi chuẩn bị tự đi mua cơm ăn.
Mấy ngày này Lục Thất im lặng hơn nhiều, Tiêu Chiến thấy anh bận đến nỗi quay mòng mòng, nếu không có thời gian ăn cơm thì cậu có thể chuẩn bị một phần cơm mang lên. Cậu nói với Lục Thất như vậy, mấy người Hoa Gia với lão Ngũ cũng không khách khí.
"Chị dâu, em muốn ăn thịt, tảng thịt to thế này này."
"Chị dâu, em muốn ăn cơm thịt kho của tiệm Trần Ký dưới lầu."
"Chị dâu, mua cho em bát phở ốc với, nhiều ớt tí."
Tiêu Chiến nghe thấy câu này lập tức lắc đầu: "Không mua."
"Lão Ngũ, cậu đừng hòng ăn phở ốc trong văn phòng, bọn tôi phản đối."
"Mấy người các cậu... haiz." - Lão Ngũ đau đớn ôm tim.
Tiêu Chiến ăn cơm xong thì mua cơm cho từng người. Lúc cậu đang đi nhanh qua giao lộ phía dưới công ty thì sau lưng đột nhiên có hai người đàn ông lao ra.
Tiêu Chiến không phản ứng kịp liền bị bọn họ kéo cổ áo lôi vào ngõ hẻm bên cạnh, cơm hộp nước canh trong tay rơi vãi đầy đất.
"Mấy người là ai?" - Tiêu Chiến hoảng sợ thở hổn hển mấy cái, dựa vào tường bình tĩnh lại.
"Bọn tao là ăn cướp đấy." - Một tên lùn trong đám vừa cười vừa nói, tên côn đồ bên cạnh cười đen tối tán thành một tiếng.
Tiêu Chiến nhíu nhẹ mày lại, nhìn con dao trong tay bọn chúng sau đó nói: "Được, tôi đưa cho mấy người."
Sau đó Tiêu Chiến móc điện thoại di động với tiền trong túi ra, "Đều ở đây."
"Nhãi con mày cũng thức thời đấy." - Tên lùn cười xoay xoay con dao, sau đó ra hiệu với tên bên cạnh: "Đi lấy lại đây."
Tên cao gầy vừa cầm điện thoại di động với ví tiền đến, tên lùn lập tức giật lấy mở ra, thấy bên trong có mấy tấm hóa đơn, hắn đếm đếm được chừng mười hai cái.
Tay phải cầm tiền, tay trái cầm dao, hắn nhìn Tiêu Chiến một lượt từ đầu xuống chân: "Nhìn mày mặc toàn đồ hiệu, chỉ có từng này tiền thôi à?"
"Chỉ có từng này tiền." - Tiêu Chiến nói.
Tên lùn tiến lên một bước, bị tên cao gầy sau lưng kéo lại: "Lão đại."
"Ờ ờ." - Có vẻ như hắn nhớ đến cái gì, gật đầu một cái, sau đó ra hiệu cho tên gầy. Tên gầy cầm dao đi lên trước, dí dí vào Tiêu Chiến, sau đó đá một cú lên bụng Tiêu Chiến.
"Nhanh cái tay lên." - Tên lùn nhìn ra ngoài hẻm một cái, sau đó cũng đi lên trước.
Tiêu Chiến ôm đầu ngồi thụp xuống, không biết ai trong số hai tên kia kề dao lên cổ khiến cậu thấy lạnh rùng mình.
Lưng, eo với chân đều bị đánh, tên lùn càng đánh càng hưng phấn, kéo cậu từ dưới đất lên, đánh một quyền lên mặt cậu.
Hắn nhổ một bãi nước bọt, sau đó nói: "Tao hận nhất là mấy kẻ có tiền chúng mày, cao cao tại thượng thực ra cũng chả có gì đặc biệt hơn người."
"Lão đại!" - Tên cao gầy kêu lên, tên lùn ngừng tay, hùng hùng hổ hổ nói mấy câu sau đó nắm tóc Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nhắm hai mắt, tên kia lại đánh cậu một cú, giật mạnh tóc cậu.
"Hự..." - Tiêu Chiến khó chịu hừ một tiếng, tên kia đẩy cậu ngã xuống đất.
"Đi thôi lão đại." - Tên cao gầy thúc giục.
Tên lùn do dự một hồi, siết chặt tay sau đó gật đầu.
Sau khi hai tên kia đi, Tiêu Chiến lề dề một lúc mới đứng lên được. Da đầu cậu bị kéo đau, Tiêu Chiến cảm thấy chắc là mình ngốc đi một ít rồi. Cậu sờ lên đầu một cái, không thấy máu nhưng tay lại đè vào đúng chỗ bị đau.
Vừa rồi lúc cậu tự vệ khiến sau lưng bị thương nặng, bụng bị đánh mấy cú, mặt cũng bị đập, những chỗ khác vẫn ổn. Cậu ra khỏi con hẻm, thấy cơm trưa mình mua bị rơi tung tóe. Tiêu Chiến nghĩ nghĩ một chút rồi chạy đi mua thêm một phần.
Ông chủ quán thịt kho thấy cậu mặt mũi sưng vù đi vào, hoảng sợ vội vàng muốn báo cảnh sát, bị Tiêu Chiến ngăn lại.
"Không sao." - Tiêu Chiến cười, bảo ông chủ lại cho một phần cơm thịt kho vào túi cho cậu.
Lúc cậu xách mấy hộp cơm về, Lục Thất với Hoa Gia thấy vết thương trên người cậu liền nhảy dựng lên.
"Ai làm vậy???"
Tiêu Chiến đặt thức ăn lên bàn, nói: "Đụng phải cướp, bị cướp ít tiền thôi."
"Cái đjt! Ở dưới tầm mắt chúng ta mà lại dám ra tay với chị dâu, chán sống rồi." – Tính tình Hoa Gia nóng nảy y như mấy cục mụn trên mặt anh ta vậy, lập tức giận đùng đùng muốn ra ngoài dạy dỗ mấy tên kia một trận.
Tiêu Chiến cũng chẳng còn cách nào, đành kéo anh ta lại, "Chạy đi từ lâu rồi, đuổi cũng chẳng đuổi kịp, bọn chúng còn cầm dao."
"Dao?" - Lục Thất lo lắng nhìn Tiêu Chiến, "Có bị thương không? Mà dù có bị thương hay không thì lúc thiếu gia về cũng bóp chết tụi mình mất."
"Không được, em phải tìm ra hai tên này." - Hoa Gia vỗ bàn một cái ngồi xuống, cơm không ăn đã nhìn chằm chằm vào máy tính.
Lục Thất thấy vậy cũng không cản, chỉ nói: "Chú ý đừng để lại dấu vết."
Hoa gia cùng lão Ngũ cùng ra trận, nhanh chóng xâm nhập vào camera trên đường, rất nhanh đã tìm thấy hai tên cướp kia.
"Có đúng là bọn này không? Bây giờ ông đi xiên chết bọn nó." - Hoa Gia tức giận chỉ máy tính, Tiêu Chiến nhìn, đúng là bọn chúng.
Cậu đè bả vai Hoa Gia lại, nhìn trong video thấy hai tên kia sau khi đánh cậu thì đi từ ngõ hẻm ra ven đường, việc đầu tiên là ném điện thoại di động của cậu vào thùng rác.
Ném? Không phải cướp à? Cái điện thoại kia dù đã dùng rồi nhưng vẫn bán được năm sáu ngàn (16 ~20 triệu), còn có giá hơn mấy tờ tiền bọn chúng cướp đi, sao lại ném đi nhỉ?
Tiêu Chiến nghi hoặc, sau đó thấy hai tên đó chặn một cái taxi, chạy thẳng tới một quán ăn nhỏ.
Quán cơm nhỏ này là do cư dân ở bên ngoài mở vốn nhỏ làm quán ăn, bên trong không thể có camera, cho nên khi hai tên này đi vào thì chẳng thấy gì nữa.
Lục Thất ở bên cạnh nói: "Được rồi, biết dáng dấp hai tên này như nào rồi, tiếp theo để anh."
"Anh Lục cho em đi theo với." - Hoa Gia tức giận nói.
Lục Thất gật đầu coi như là đồng ý. Tiêu Chiến không cản, cậu đoán là Lục Thất sẽ đánh hai tên kia một trận cho hả giận, nhưng trong lòng cậu vẫn mơ hồ cảm thấy kỳ quái, hai tên này không giống bọn cướp ven đường tùy tiện tóm được ai là cướp luôn mà ngược lại có vẻ như là theo đuôi cậu mà đến.
Hai tên này không muốn điện thoại di động đắt tiền? Lại chỉ cướp một ngàn tiền mặt?
Cao gầy tên là Lý Hâm, tên lùn là Trương Thiên. Đều là mấy tên côn đồ vô danh tiểu tốt chuyện cướp giật trên đường. Bình thường toàn cướp của mấy người già yếu bệnh tật nên nghèo vẫn hoàn nghèo.
Hai tên này hôm nay kiếm một lúc được tận một ngàn (3 triệu), nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ do hôm nay cầm dao ra cửa nên bọn chúng mới phát tài. Sau khi vào tiệm thì kêu bà chủ mang hai bát mì thịt bò lên, còn vô cùng phóng khoáng gọi thêm mỗi người tận năm tệ tiền thịt.
"Lão đại." - Tên cao gầy Lý Hâm cúi đầu nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói, "Sao người còn chưa tới, sẽ không lừa bọn mình chứ?"
"Chắc là không." - Trương Thiên vỗ túi mình, nói: "Mình đã mang đồ đến cho hắn rồi, hắn nhất định sẽ tới lấy."
Lý Hâm vẫn thấy lo lắng, nhưng mì thịt bò vừa bưng lên hắn liền không rảnh để nghĩ tiếp nữa, hai tên sung sướng xì xụp ăn mì. Đang giờ ăn trưa, mặc dù tiệm nhỏ nhưng bàn đều ngồi kín, bà chủ cũng không dám đuổi bọn chúng.
Sau đó ngoài tiệm có một thanh niên đi tới, hắn mặc quần áo thường ngày màu đen, đầu đội mũi lưỡi trai. Sau khi đi vào, hắn gọi: "Một tô mì thịt bò." rồi nhìn lướt vào trong tiệm. Thấy mọi người ngồi kín rồi thì đi tới bàn bọn Lý Hâm vừa ăn xong.
"Có phiền tôi ngồi chung không?" - Người kia hỏi.
"Đương nhiên là phiền." - Trương Thiên tỏ vẻ côn đồ, nhưng lời còn chưa kịp nói xong, thấy người tới lập tức cười cười: "Không ngại không ngại, anh ngồi đi."
"Cảm ơn." - Người kia sau khi ngồi xuống cũng không lên tiếng, có vẻ như đang chờ mì bưng lên.
Trương Thiên kích động nhìn người kia, Lý Hâm đá đá dưới chân nháy mắt một cái. Trương Thiên lập tức phản ứng, đứng lên vỗ bụng.
"Ăn no rồi, đi thôi." - Hắn cầm đầu đi ra ngoài, lúc đi qua người kia, nhanh chóng đặt một cái túi nilon nhỏ bên tay hắn, người đó lập tức cầm lấy. Lý Hâm sung sướng đi ra ngoài tiệm, nháy mắt với Trương Thiên: "Vừa rồi tôi diễn có đạt không? Chắc không ai nhận ra đâu nhỉ?"
Trương Thiên trả lời trái với lương tâm: "Đạt."
Sau đó hắn đẩy Lý Hâm đi nhanh: "Hắn ta không muốn cho chúng ta biết, vậy thì cũng không cần biết, dù sao cũng chỉ là ra mặt làm hộ thôi, tiền cũng đến tay rồi, đi nhanh lên."
"Đúng đúng." - Lý Hâm phục hồi tinh thần vội vàng gật đầu, hai người nhanh chóng lẩn vào trong một khu nhỏ.
Camera giám sát chiếu đến hình ảnh nhà bọn chúng, hai tên về nhà ngồi chưa ấm mông đã bị người ta phá cửa xông vào hung hăng đánh cho một trận.
Tiêu Chiến ngồi trong phòng làm việc của chú Nhất Bác chờ chú về. Lục Thất muốn báo cho chú Nhất Bác nhưng Tiêu Chiến ngăn lại. Chú Nhất Bác còn phải làm việc, bây giờ cậu không muốn làm phiền.
Cậu ngồi trên sofa, nghi ngờ trong lòng vẫn chưa biến mất. Bọn Lục Thất đều cho là cậu chỉ đơn giản là gặp cướp, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy không đúng.
Cậu lại sờ đỉnh đầu một cái, vẫn còn đau, chỗ tóc bị túm giật ra chắc hói luôn rồi quá.
Vương Nhất Bác trở về nhìn thấy Tiêu Chiến đầy vết thương thì nổi trận lôi đình, cho tới giờ Tiêu Chiến chưa từng thấy Vương Nhất Bác giận đến vậy.
"Xảy ra chuyện gì? Lục Thất, lăn ra đây!"
"Thiếu gia." Lục Thất sợ sệt vô thức nhìn Vương Văn Bân, Vương Văn Bân không nhìn anh, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
"Bao nhiêu người như thế mà để Tiểu Chiến bị đánh?!" Vương Nhất Bác nổi thịnh nộ, "Một đám thanh niên đầu hai đầu ba cả rồi, Tiêu Chiến mới bao tuổi? Mười mấy tuổi! Các cậu lại bảo em ấy ra ngoài mua cơm?"
"Lão đại, chuyện này là do chúng tôi sai." Lão Ngũ khó xử đứng dậy, "Chị dâu bị thương là do chúng tôi."
Bây giờ tới lượt Tiêu Chiến khó xử, cậu duỗi tay kéo kéo Vương Nhất Bác, bị hắn trừng lại, "Em đứng sang một bên, tý nữa tôi dạy dỗ em sau."
"Dạ." Tiêu Chiến không dám động đậy.
Vương Nhất Bác mắng một trận tơi bời, Lục Thất bị hắn mắng như tát nước vào mặt không dám ngẩng đầu lên. Vương Nhất Bác giáo huấn bọn họ xong thì lôi Tiêu Chiến vào văn phòng, "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.
Tiêu Chiến sợ muốn chết, sắc mặt của chú Nhất Bác vô cùng tệ, hắn kéo cậu ngồi xuống sofa. Lúc chú Nhất Bác vươn tay ra, Tiêu Chiến nhắm mắt rụt cổ lại theo bản năng.
"Trốn cái gì?" Vương Nhất Bác trầm giọng, "Dăm hôm ba bữa lại bị thương, tôi vừa rời mắt đi là có chuyện, tôi nên nhốt em lại mới đúng, không cho đi bất kỳ đâu hết!"
"Được." Tiêu Chiến hận không thể gật đầu cái rụp đồng ý luôn, vừa lúc cậu không muốn đến trường để rồi xa chú Nhất Bác. Cậu không muốn rời khỏi hắn, vậy cứ để chú Nhất Bác nhốt cậu lại đi.
"Bị thương chỗ nào?" Vương Nhất Bác nhìn khóe miệng cậu bị bầm một vết xanh tím, cánh tay cũng bị ứ máu, hắn đen mặt, cứ như một giây tiếp theo sẽ rút dây lưng ra quật Tiêu Chiến vậy.
Í? Tại sao lại là dây lưng?
"Thuốc đâu? Lục Thất không mua thuốc à?!" Vương Nhất Bác quát lên, Lục Thất đứng ngoài cửa sợ run như cầy sấy.
"Có có, anh Lục có mua rồi." Tiêu Chiến lập tức lấy thuốc ra, Vương Nhất Bác nghiêm mặt xốc áo Tiêu Chiến lên, mặt lại tối sầm.
Tiêu Chiến không dám lên tiếng, bây giờ cậu có mở miệng cũng không dỗ nổi, chú Nhất Bác đang nóng, cậu nói gì cũng thành sai, chú Nhất Bác có khi còn giận thêm.
Vương Nhất Bác bôi thuốc xong thì gọi Lục Thất vào. Lục Thất đơn giản thuật lại sự việc một lần, cuối cùng kết thúc bằng việc Lục Thất dẫn theo vài người đi tẩn cho bọn kia một trận.
"Bọn kia hai tháng nữa chắc cũng chưa xuống giường được." Lục Thất sợ Vương Nhất Bác kích động quá sẽ làm ra mấy chuyện phải vào tù ngồi, lập tức bổ sung thêm một câu.
Vẻ mặt Vương Nhất Bác trở nên hung ác ngoan độc, bảo Lục Thất lấy video giám sát ra cho hắn xem.
Vương Nhất Bác xem lại đoạn video hai tên cướp kia đi ra từ hẻm, cơm nước xong rồi đi vào tiểu khu. Tiêu Chiến ngồi ở sofa, cảm thấy chú Nhất Bác đã bớt giận đi một chút thì đi vòng ra phía sau ghế của Vương Nhất Bác.
"Chú Nhất Bác?" Cậu nhìn Vương Nhất Bác vẫn còn xem video, cậu định dỗ dành chú một chút, nhưng làm thế có khiến ổng giận thêm không nhỉ?
Cậu vừa định mở miệng thì thấy chú Nhất Bác tua đi tua lại đoạn hai tên côn đồ đi vào quán cơm. Cậu khó hiểu hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Vương Nhất Bác chăm chú nhìn, đáp: "Hai tên kia có gì đó rất kì quái, lúc đi vào thì bình thường, ăn cơm xong đi ra thì lại trở nên vui vẻ?"
Tiêu Chiến cũng thấy nghi ngờ nhưng không có chứng cứ, cũng không muốn Vương Nhất Bác nghĩ nhiều, đang chuẩn bị chuyển đề tài thì nhìn thấy một người đi vào quán ngay sau khi hai tên kia đi vào, đó là một người đàn ông mặc đồ đen đội mũ lưỡi trai.
Tiêu Chiến kinh ngạc kêu lên: "Hạ Dật!?"
Vương Nhất Bác quay phắt đầu lại nhìn cậu, Tiêu Chiến nhìn hắn, vẻ khiếp sợ trong mắt còn chưa tan hết, Tiêu Chiến gật đầu khẳng định: "Là Hạ Dật."
Vương Nhất Bác lại quay ra tua lại nhìn cho thật kỹ, mộc lúc lâu sau nói với Tiêu Chiến, "Không thấy mặt, chỉ thấy một người mặc đồ đen, em chắc đó là Hạ Dật?"
Tiêu Chiến không nghĩ nhiều, cậu chỉ nghĩ tới chuyện có khả năng Hạ Dật đã mướn người tới đánh mình, cho nên trả lời: "Nhất định là Hạ Dật, đây chính là dáng người của anh ta."
Mắt Giang Tử Mặc lóe lên rồi lập tức thu lại, nhìn chằm chằm vào bóng người màu đen kia. Bất cứ ai nhìn vào cũng không thể nhận ra, vì suốt quá trình hắn ta luôn cúi đầu, ngay cả một động tác đặc thù nào đó cũng không có.
Nhưng còn một khả năng, nếu là người thân cận thì chỉ cần liếc mắt là nhận ra.
Nếu là Tiêu Chiến, cho dù cậu có biến thành dạng gì thì Vương Nhất Bác vẫn nhận ra được.
Nhưng trong video không phải hắn, Tiêu Chiến lại có thể nhận ra ngay lập tức. Vương Nhất Bác có rất nhiều suy nghĩ trong đầu, vẻ mặt trở nên khó chịu thấy rõ.
Hắn nheo mắt nhìn Tiêu Chiến, cậu liền cảm thấy không ổn. Tiêu Chiến nhanh chóng nhớ lại lời mình vừa nói, nhận ra ngay là mình đã lỡ miệng rồi.
Cậu bất an nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhìn cậu rất lâu, Tiêu Chiến đổ mồ hôi lạnh ướt cả lưng áo, dường như trở về những ngày đầu tiên chạm mặt Vương Nhất Bác.
Bầu không khí như ngưng đọng, Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn cậu. Tiêu Chiến nhớ chú Nhất Bác từng nói một câu: "Đừng để chú phát hiện ra bí mật của cháu nhé." Cậu cảm thấy chân như mềm oặt, ngón tay lại cứng đờ.
Cậu vươn tay ra ôm lấy cổ Vương Nhất Bác.
Giang Tử Mặc đột nhiên nở nụ cười, hắn kéo Tiêu Chiến vào trong lòng xoa tóc cậu, nói: "Tiêu Chiến, vẫn sợ tôi như vậy sao?"
"....Không." Tiêu Chiến buông lỏng, ngập ngừng nói.
Có đôi khi Vương Nhất Bác vẫn làm cậu sợ, đặc biệt là lúc hắn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cậu. Cho dù cậu không làm gì sai thì vẫn thấy chột dạ theo bản năng, đừng nói bây giờ cậu quả thực có chuyện giấu giếm.
Sống lại là bí mật lớn nhất mà Tiêu Chiến giấu sâu trong lòng, nếu chú Nhất Bác biết... thì hình như cũng chẳng sao cả?
Nhưng đời trước xảy ra nhiều chuyện mà chính cậu không muốn nhắc tới, cậu hy vọng có thể chôn vùi cái tôi yếu đuối ấy mãi mãi, đời này cậu sẽ trở thành một Tiêu Chiến đàng hoàng hơn.
Nhưng Tiêu Chiến vẫn do dự, nếu nói cho chú Nhất Bác thì có sao không?
Chú Nhất Bác sẽ ghét cậu?
Sẽ không đâu nhỉ?
"Chú Nhất Bác, thực ra..." Có những chuyện khi mở miệng nói mới phát hiện ra rằng không hề khó khăn chút nào.
Cậu đã từng nghĩ sẽ bảo vệ bí mật này cả đời, cho dù có ở bên chú Nhất Bác rồi thì cậu cũng không muốn nói. Nhưng bây giờ cậu thật sự muốn nói ra, không che giấu bất cứ chuyện gì nữa.
Cậu dùng những từ ngữ súc tích ngắn gọn nhất thuật lại hai mươi lăm năm cuộc đời mình trong quá khứ. Lúc nói ra khỏi miệng, Tiêu Chiến mới phát hiện ra những ký ức ấy đã đi rất xa rất xa rồi.
Như đang kể câu chuyện của một người khác, Tiêu Chiến bình tĩnh lạ thường.
"Chính là như vậy, em cũng không biết vì sao... tự dưng tỉnh lại..." Tiêu Chiến thấp giọng nói xong thì ngừng lại nhìn Vương Nhất Bác.
Người bình thường sẽ tin câu chuyện như vậy sao?
Chú Nhất Bác sẽ...
"Ưm..." Môi cậu bị ép mở ra, Vương Nhất Bác hung ác hôn cắn, môi lưỡi quấn quít, hơi thở giao hòa.
Tiêu Chiến không rảnh suy nghĩ xem nụ hôn này có ý gì, bây giờ cậu chỉ biết môi lưỡi Vương Nhất Bác thật ấm, sưởi ấm cả cõi lòng cậu. Cậu dần trở nên an tâm, trừ ấm áp thì không cảm nhận được gì khác.
Vương Nhất Bác hôn xong buông cậu ra, Tiêu Chiến thấy toàn thân vô lực. Vương Nhất Bác nắm eo cậu, tiếp tục cắn môi Tiêu Chiến, tay luồn vào trong áo.
Vương Nhất Bác tránh đi vết thương của cậu, tay thuận theo thắt lưng chầm chậm đi xuống dưới.
Tiêu Chiến đỏ mắt, nhỏ giọng nói: "Bây... bây giờ sao?"
"Ừm, bây giờ." Vương Nhất Bác hôn cậu, tay chặn lại không cho Tiêu Chiến kéo áo xuống.
Hắn cẩn thận tránh vết thương trên người Tiêu Chiến sau đó chậm rãi đẩy vào. Chỉ có giờ khắc này tất cả những nỗi chua xót mới trào ra, lòng hắn đau như dao cứa, chỉ muốn tiến vào bên trong Tiêu Chiến ngay lúc này.
Hắn nhìn Tiêu Chiến dưới thân mình, trong đầu bỗng dưng nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp cậu. Tiêu Chiến nhát gan, tính tình mềm mỏng hoặc nói thẳng ra chính là dễ bị bắt nạt, không chỉ hắn thích bắt nạt, người khác cũng thích.
Chưa bao giờ hắn nghĩ người như vậy đã sống qua hai đời, hơn nữa đời trước lại còn... chết thảm như vậy.
Hắn bị Hoa gia chèn ép, hắn liền một lòng ghi thù để sau này sẽ đòi lại tất cả. Lòng hắn tràn đầy thù hận, cả thế giới chính là kẻ địch.
Nhưng Tiêu Chiến thì sao, trải qua một đời bị phản bội bị ức hiếp cuối cùng chết thảm, sao cậu có thể giữ lại được tâm tư đơn thuần thiện lương như vậy.
Những người từng gặp Tiêu Chiến đều nói cậu rất "sạch sẽ", cái sạch này là ở khí chất nhẹ nhàng khoan khoái, ở chung với cậu rất dễ chịu. Không giống với một người đã từng lăn lộn giữa đám người Hoa gia, càng không giống một người trưởng thành đã từng trải qua ngần ấy tang thương đau xót.
Tiêu Chiến không có những nỗi lo của người trưởng thành, không có tâm tư mưu toan suy tính, giống như cậu cố ý tránh khỏi những rối loạn, đứng bên cạnh gió bão mà sống một cách tỉnh táo và sạch sẽ gọn gàng.
Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến không còn sức lực tới sofa, đắp chăn cho cậu, "Ngủ một lúc đi, tan làm sẽ gọi em."
"Dạ." Tiêu Chiến mệt mỏi ngáp một cái sau đó thiếp đi.
Vương Nhất Bác nhìn cậu thêm một lúc rồi đứng lên quay về bàn làm việc. Hắn viết một cái mail, gõ vài chữ rồi gửi cho toàn bộ A Uyển.
Lục Thất đang ảo não ngồi trước cửa thì nghe thấy Hoa Gia gào ầm lên: "Lão đại đây là... cuối cùng cũng ra tay!??"
"Cái gì? À tôi cũng nhận được rồi." Lão Ngũ nhìn máy tính cười hê hê, "Tôi đợi ngày này lâu lắm rồi."
Lục Thất mở mail ra xem, tiêu đề ghi bốn chữ: Thu mua Hoa thị.
Không có nội dung, duy nhất chỉ có bốn chữ tiêu đề này.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hoa Cẩm Lăng nhíu mày nhìn về phía Hoa Chính Diệu.
Hoa Chính Diệu nằm trên giường xem tài liệu trên tay, một lát sau run rẩy nói với Hoa Cẩm Lăng "Nhìn đi, nhìn đi, ta đã nói là thật rồi."
Hoa Cẩm Lăng lại xoa xoa mí mắt, sau đó đi đến bên người Hoa Chính Diệu, không hề nhìn tờ giấy trong tay lão, chỉ nói: "Ông nội đã biết từ sớm rồi?"
"Ta không biết vì sao ta lại cho nó bước vào nhà chúng ta nữa." Hoa Chính Diệu hừ lạnh một tiếng, sau đó bắt đầu ho khù khụ.
Hoa Cẩm Lăng an ủi: "Ông nội đừng quan tâm tới chuyện này nữa, tĩnh dưỡng phục hồi sức khỏe mới quan trọng."
Hoa Chính Diệu nghe xong liền nổi giận: "Ta tĩnh dưỡng kiểu gì đây? Hết đứa này tới đứa khác, không phải muốn tranh quyền đoạt lợi thì chính là sa đọa vào đám đàn bà, cái nhà này còn ra gì nữa không?! Ta còn sống nhăn ra đây này, ai cũng đừng hòng đoạt quyền trong tay ta... khụ khụ khụ..."
Hoa Cẩm Lăng không nói gì, vỗ lưng thuận khí cho Hoa Chính Diệu. Lão thở hồng hộc trong chốc lát rồi nói tiếp, "Hoa Duẫn Quan cứ dính tới đàn bà là y như thằng đần độn, con của mình mà lại khăng khăng không muốn nhận, trong mắt chỉ có con đàn bà kia, ngay cả con ruột của mình cũng không thèm để ý!"
"Chú ba thật sự không biết? Cháu thấy hình như Tạ phu nhân cũng không biết chuyện này, vậy sao ông nội biết được?" Hoa Cẩm Lăng thử thăm dò, giọng điệu bình thản như không hề để tâm.
Hoa Chính Diệu hơi khó xử hừ một tiếng, lão muốn che giấu quá khứ. Mắt Hoa Cẩm Lăng sắc lẹm nhận ra ngay, nhưng cũng không hỏi lại.
Hoa Chính Diệu nói là không thoải mái nên bảo Hoa Cẩm Lăng đi ra, anh ta ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Hạ Dật đang tựa vào tường đứng hút thuốc. Hoa Cẩm Lăng đi tới cạnh Hạ Dật, hắn ta lập tức dập thuốc.
Hoa Cẩm Lăng nhìn Hạ Dật, bình thản cảm ơn một câu: "Lần này cảm ơn cậu đã hỗ trợ."
"Không có gì, giúp được đại ca là vui rồi." Hạ Dật cười.
Hoa Cẩm Lăng gật đầu, vừa đi vừa nói: "Thời gian này muốn về nhà thì cứ về đi, Vương Nhất Bác hẳn là không có rảnh rỗi để ý tới cậu đâu."
"Ừ." Hạ Dật gật đầu nhưng vẫn đi theo Hoa Cẩm Lăng, "Em vẫn theo đại ca thôi, bây giờ trong nhà loạn lắm, em về cũng chẳng làm gì." Trong lúc Hạ Dật không xuất hiện, bà mẹ kế của hắn ta cùng với thằng con trai lại bắt đầu tranh gia sản, bây giờ về lại bị cuốn vào trong đó.
Hoa Cẩm Lăng trầm ngâm gật đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn phía trước, "Tôi cần cậu hỗ trợ thêm một chút nữa, ảnh chụp lần trước cậu còn giữ không?"
Hạ Dật sửng sốt: "Ảnh nào?"
Hoa Cẩm Lăng liếc mắt, thản nhiên đáp: "Ảnh chụp Tiêu Chiến."
Hạ Dật sực nhớ ra, gật gật đầu: "Còn."
"Vậy thì tốt rồi."
Hoa Cẩm Lăng đi thẳng tới công ty, hiện giờ Hoa thị do một trưởng bối giữ chức tổng giám đốc quản lý, vừa mới ngồi vào vị trí này chưa bao lâu. Có điều Hoa Cẩm Lăng không mấy để tâm, bởi vì trừ phòng thiết kế chưa làm gì được thì tất cả các phòng ban khác đều đã được cài cắm người của anh ta vào.
Lần này Vương Nhất Bác ra tay khí thế như chẻ tre khiến Hoa Cẩm Lăng trở tay không kịp. Cơ nghiệp Hoa thị tuy lớn nhưng không chịu nổi sâu mọt, bao nhiêu vấn đề tích lũy nhiều năm, Hoa Cẩm Lăng muốn giấu cũng không giấu được.
Đã nhiều ngày, bên Cục Giám sát quản lý thường tới kiểm tra, nói là nhận được báo cáo sai phạm, lập tức tiến hành rà soát kiểm tra tài chính và an toàn phòng cháy chữa cháy. Chuyến kiểm tra này tra xét ra rất nhiều vấn đề, nhỏ hay lớn đều có cả.
Vương Nhất Bác nghĩ Hoa Cẩm Lăng sẽ phản đòn, ít nhất sẽ làm gì đó để cứu vãn, nhưng Hoa Cẩm Lăng chẳng làm gì cả, trái lại mấy lão già trong Hoa thị thì như bị lửa cháy đến mông.
Ngay sau đó vài ngày, Hoa thị bị phát hiện ra có sai phạm trong quản lý tài chính, chuyện giám đốc tài chính biển thủ công quỹ cũng bị đưa ra ánh sáng. Tiếp đó Hoa thị gặp phải vấn đề trả hàng đồng loạt đối với lô hàng nhẫn phỉ thúy mới đưa ra thị trường. Hoa thị cho kiểm tra thì phát hiện ra những viên phỉ thúy đó đều bị trầy xước, giám đốc sản xuất của Hoa thị cũng dính trấu.
Hoa thị như thể bị nguyền rủa, các tin tức phản đối đều được phát ra, dư luận công chúng bày tỏ thất vọng cùng châm biếm mỉa mai.
Hoa Chính Diệu nằm ở bệnh viện mà tức tới hộc ra máu, còn Hoa Cẩm Lăng vẫn bình chân như vại.
Lục Thất thấy rất lạ nên phái người đi theo dõi Hoa Cẩm Lăng, phát hiện ra anh ta thật sự không làm gì cả, trơ mắt nhìn Hoa thị hủy hoại thanh danh, giá cổ phiếu tụt giảm với tốc độ chóng mặt.
"Thiếu gia, chúng ta phải cảnh giác với Hoa Cẩm Lăng." Lục Thất lo lắng nói.
Vương Nhất Bác gật đầu, sau đó kêu Vương Văn Bân vào văn phòng để thương lượng. Lục Thất rời đi mà trong lòng vẫn suy nghĩ về sự khác thường của Hoa Cẩm Lăng, anh thấy rất bất an, luôn cảm thấy Hoa thị bị thu phục quá nhanh.
Tiêu Chiến hôm nay lại ra ngoài làm bánh ngọt, tốn bao nhiêu sức lực Vương Nhất Bác mới cho cậu ra khỏi nhà. Tuy rằng Vương Nhất Bác đồng ý nhưng vẫn giám sát Tiêu Chiến qua định vị, cho đến khi Tiêu Chiến an toàn tới tiệm bánh ngọt thì hắn mới thở phào.
Mấy ngày nữa là sinh nhật Vương Nhất Bác rồi, cậu phải tập trang trí bánh cho thật đẹp. Cậu chăm chú luyện tập tới giữa trưa, cuối cùng cũng làm ra được hình Cừu Vui Vẻ khá là vừa lòng.
Thợ làm bánh cũng khen cậu một câu: "Cừu Vui Vẻ đáng yêu thế này thì bạn nhỏ trong nhà chắc chắn sẽ rất thích."
"Vâng." Tiêu Chiến vui vẻ gật đầu.
Lúc cậu đi ra khỏi tiệm bánh thì trời tối sầm. Cuối mùa hè cơn mưa tới rất nhanh, rào rào đổ xuống như trút nước, Tiêu Chiến lại quay về tiệm bánh chờ cho mưa tạnh rồi về.
Cậu ra phía sau cửa hàng chuẩn bị luyện thêm một chút nữa. Chưa làm được bao lâu thì có người tới tìm cậu.
"Ai vậy?" Tiêu Chiến sửng sốt đi ra, "Bà tìm tôi?"
"Phải." Tạ Chi rời mắt khỏ màn mưa ngoài cửa sổ, nhìn thấy Tiêu Chiến thì cười nói: "Vừa rồi lái xe đi qua thấy con đứng trước cửa nên tới đây xem sao."
Nói xong Tạ Chi nhíu mày nhìn cậu, lại nhìn tứ phía, "Con... làm thuê ở đây?"
Vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Chi lọt vào tầm mắt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cười nói: "Không được sao?"
Tạ Chi im lặng, cau mày nói: "Ta nghĩ con có Vương Nhất Bác rồi thì không tới nỗi phải..."
"Không tới nỗi phải làm gì?" Tiêu Chiến hỏi, không hiểu sao cậu thấy hơi tức giận, "Bây giờ tôi sống bằng sức mình không dựa vào người khác, không tốt sao?"
Tạ Chi nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng: "Hôm nay ta không tới đây để cãi nhau với con, con sắp lên thủ đô rồi đúng không, mấy ngày nữa ta cũng về bên đó, vậy đi cùng nhau đi."
Giọng nói rất nghiêm như thể đang ra mệnh lệnh. Tiêu Chiến vốn đã bất mãn chuyện phải lên thủ đô học, giờ phút này liền bùng nổ, "Tạ phu nhân có lòng thương xót thì hãy hiến tặng cho cô nhi viện hoặc trẻ nghèo vùng sâu vùng xa đi. Từ nhỏ tới lớn, Tiêu Chiến tôi chưa bao giờ cảm nhận được cho nên thấy phu nhân có lòng tốt nhiệt tình như thế, tôi không quen."
"Tiêu Chiến!" Tạ Chi xanh mặt đứng lên, bà tức giận nhìn Tiêu Chiến, "Tiêu Chiến, ta không nợ con, nếu không có ta thì con làm gì còn mạng mà sống trên cõi đời này!"
Tiêu Chiến nhìn bà, nói: "Phu nhân, dù thế nào thì bây giờ chúng ta là người xa lạ."
Tạ Chi tức giận run người, nếu không phải vì sĩ diện thì bà đã trực tiếp giáo huấn Tiêu Chiến ngay tại chỗ này.
Tiêu Chiến thấy trời mưa mãi không tạnh, chạy vào mượn một cái dù rồi vọt vào trong màn mưa.
Tạ Chi cũng đi ra cửa, vẻ mặt lạnh lùng tái đi vì giận.
Trợ lý của bà đứng một bên mở dù, "Phu nhân, cứ từ từ thôi."
"Từ từ cái gì mà từ từ!" Tạ Chi liếc mặt, lạnh giọng nói: "Chỉ là ta thấy nó một thân một mình lên thủ đô thì tội quá nên mới muốn giúp. Trước kia ta không cần đứa con này, hiện tại cũng cũng cần."
Trợ lý gật đầu không phản bác. Phu nhân rất khôn khéo khi đối nhân xử thế nhưng cứ đối mặt với con trai thì lại trắc trở, lần nào gặp nhau cũng nói ra những lời trái lòng.
Trợ lý cảm thấy có lẽ về sau nên đối xử với cậu thiếu gia này cẩn thận tử tế hơn một chút.
Mấy ngày nay Hoa thị liên tục bị bóc phốt. Lúc mọi người tưởng là mình ăn đủ dưa rồi thì bỗng nhiên lại có một tin tức mới.
Nhà thiết kế của Hoa Gia là Lỗ Văn bị dính phốt đạo thiết kế ở cuộc thi thiết kế toàn quốc, ngay sau đó các tin tức về người này bị cuộc thi khai trừ tên liền càn quét cả internet.
Lỗ Văn là nhà thiết kế lão làng của phòng thiết kế Hoa thị, được Hoa Gia coi trọng trong nhiều năm qua, thậm chí còn coi như đại diện cho danh tiếng của Hoa Gia.
Cuộc thi lần này vốn là mời Lỗ Văn đến làm giám khảo, không cần ông ta đem tác phẩm tới dự thi. Nhưng Hoa Gia muốn bù đắp danh dự bị tổn thất hai ngày nay nên mới để Lỗ Văn mang sản phẩm thiết kế mới nhất tới, mục đích cuối cùng là để gây ấn tượng trên sân khấu.
Nhưng vừa gây ấn tượng chưa được một giây đã bị một chuyên gia ở đó chỉ ra là hàng đạo nhái, đạo của quán quân một cuộc thi thiết kế tại New York vào tháng 6 năm nay.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, ban tổ chức thì không chịu nổi áp lực, ban đầu mời Lỗ Văn xuống khỏi sân khấu, sau đó để phủi sạch quan hệ và tỏ ra công bằng thì lập tức khai trừ tên Lỗ Văn ra khỏi cuộc thi.
Tin tức vừa nổ ra, mọi người rúng động, người Hoa Gia vội vàng áp chế dư luận nhưng cũng không kịp nữa rồi.
Hoa Doãn Hòa hung hãn đóng sầm cửa, sau đó sải bước rời khỏi phòng họp.
Sau khi Hoa Doãn Hòa bỏ đi, phòng họp chỉ im lặng một lúc, bầu không khí nhộn nhịp trở lại khi Hoa Cẩm Lăng mở miệng cười.
"Nhờ có các vị trưởng bối đây, Hoa Cẩm Lăng tôi nếu đã ngồi vào chức vị này thì sẽ tận chức tận trách. Các vị cũng biết hai ngày nay công ty xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ ai cũng sẽ thấy lo lắng, nhưng dù là ông nội tôi hay tôi thì chắc chắn vẫn có thể giữ vững được Hoa thị. Từ hôm nay tôi sẽ tiếp quản phòng thiết kế."
"Hoa Cẩm Lăng tiếp nhận phòng thiết kế?" Vương Nhất Bác nhướn mày, nghi hoặc hỏi.
Lục Thất gật đầu đáp: "Bây giờ cổ phiếu Hoa thị tụt dốc không phanh, trừ mấy nhà đầu tư cá nhân ra, trong hội đồng cũng có mấy người sắp không giữ nổi ghế nữa rồi."
"Cũng dễ hiểu." Vương Nhất Bác nói, bây giờ Hoa thị tràn ngập nguy cơ, trừ một số người không nỡ vứt bỏ đống cổ phần ít ỏi trong tay thì số còn lại lén lút tìm người bán tống bán tháo cũng là điều bình thường.
Lục Thất hỏi: "Chúng ta có cần mua về một ít về không?"
Vương Nhất Bác trầm ngâm một lát rồi lắc đầu: "Không cần, chúng ta không ra tay thì vẫn có người hành động thôi."
Quả nhiên, đêm đó Lục Thất thử điều tra tài khoản của một số cổ đông thì thấy cổ phần trong tay bọn họ đã bị bán ra ngoài. Tiếp tục lần theo đầu mối này tra thêm thì phát hiện ra người mua cổ phần chính là Hoa Cẩm Lăng.
Mà bên ngoài, ngoại trừ việc Hoa Cẩm Lăng tiếp nhận phòng thiết kế thì tất cả vẫn diễn ra bình thường.
"Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?" Lục Thất nhíu mày. Hoa Cẩm Lăng mua hết cổ phần Hoa thị nhưng làm thế cũng đâu đòi lại danh dự cho Hoa thị được, cổ phần trong tay cậu ta vẫn sẽ ngâm nước, thậm chí sẽ biến thành cục nợ không ai muốn gánh.
Quan trọng là thiếu gia còn lâu mới để cho Hoa thị vực dậy, Hoa Cẩm Lăng tự tìm chết sao.
Tan làm, Vương Nhất Bác đứng lên chuẩn bị về còn Lục Thất vẫn ngồi suy tư. Vương Nhất Bác đi tới bên sofa đánh thức Tiêu Chiến dậy.
"Chúng ta về nhà thôi."
Tiêu Chiến vốn chỉ chợp mắt, ngủ không sâu, chú Nhất Bác kêu một tiếng cậu liền tỉnh. Cậu ngồi dậy vươn vai duỗi eo sau đó nói: "Chúng ta về ăn sủi cảo đi."
"Em định về nhà làm?"
"À, cô Thúy làm rồi để trong tủ lạnh đó." Tiêu Chiến xấu hổ nói, tuy cậu cũng đã từng thử gói sủi cảo nhưng mà cứ cho vào nồi là vỡ ra. Vài lần như thế, cậu xấu hổ không muốn làm nữa.
Vương Nhất Bác cười, lúc đi ra cửa thì quay đầu lại nói với Lục Thất và Vương Văn Bân, "Ngày kia tôi tổ chức sinh nhật ở nhà Hạ phu nhân, cùng đến cho vui đi."
Tiêu Chiến ngồi trên xe rồi vẫn còn kinh ngạc, quay đầu hỏi Vương Nhất Bác: "Tổ chức ở nhà Hạ phu nhân á?"
"Ừ, hôm nay vừa báo cho tôi là tổ chức ở nhà thôi, toàn người quen thuộc cả." Vương Nhất Bác nghĩ Tiêu Chiến không muốn gặp quá nhiều người nên giải thích.
"Ồ." Nếu chú Nhất Bác tổ chức sinh nhật ở nhà Hạ phu nhân thì bánh ngọt của cậu phải làm sao đây? Hạ phu nhân nhất định sẽ chuẩn bị bánh ngọt cho chú Nhất Bác, Cừu Vui Vẻ của cậu phải tặng cho ổng kiểu gì bây giờ?
"Tiêu Chiến?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu gọi cậu.
"Dạ?" Tiêu Chiến hồi thần.
Vương Nhất Bác cười nói, "Gọi điện cho cô Thúy trước đi, hỏi trong nhà còn sủi cảo không, nếu không thì chúng ta đi mua."
"Ồ, vâng." Tiêu Chiến lấy di động ra gọi điện.
Bên kia, thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi rồi thì Vương Văn Bân cũng đứng dậy. Lục Thất thu dọn tài liệu xong xuôi rồi cũng ra khỏi văn phòng, anh đi ra thì thấy Hoa Gia đang ghé vào vai Vương Văn Bân, hai người nhìn máy tính thì thầm to nhỏ.
Lục Thất thất thần nhìn, đột nhiên di động vang lên. Cái tên "Tiểu Nhã" hiển thị trên màn hình khiến anh giật mình, chột dạ đi ra bấm nghe máy.
"Tiểu Nhã, gọi có chuyện gì vậy?"
"Có chuyện gì à, mấy ngày anh không liên lạc với em, công ty chỉ có mình anh làm được việc à, mà khiến anh phải đi sớm về muộn, ngay cả gọi điện thoại cho bạn gái cũng không có thời gian?"
"Không, mấy ngày nay anh tăng ca muộn quá chứ không phải cố ý, aishh..." Lục Thất kêu lên một tiếng, anh mải nghe điện thoại nên không cẩn thận đụng đầu vào cửa thủy tinh.
"Anh Lục, không sao chứ? Điện thoại của ai mà phấn khích thế, đi cũng không nhìn cửa." Hoa Gia nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nhìn, vừa cười vừa vỗ vai Vương Văn Bân, "Anh Bân nhìn xem, anh Lục có bạn gái mới ghê chứ."
Vương Văn Bân cũng liếc nhìn một chút rồi thôi, cậu ta cười cười ấn đầu Hoa Gia, "Lắm mồm, hơn ba mươi rồi, có bạn gái quá là bình thường luôn."
"Vầng bình thường, rất bình thường." Hoa Gia cười cười gạt tay Vương Văn Bân ra, Vương Văn Bân chỉ cần mạnh tay một chút thì Hoa Gia còn lâu mới đấu lại, nhưng Hoa Gia không phục, thế là hai tên lao vào cấu xé nhau.
Lục Thất ừ một tiếng với bên đầu kia điện thoại, thấy Vương Văn Bân và Hoa Gia bắt đầu đùa giỡn thì đi ra cửa thoát hiểm đến đầu cầu thang, ngồi xuống ở đó.
"Này, Lục Thất anh có nghe em nói không?"
Lục Thất xoa xoa mi mắt, cố hết sức làm giọng điệu trở nên bình tĩnh: "Có, anh nghe."
Tiểu Nhã cười nói: "Ngày kia bà ngoại với cậu em sẽ qua đây, bà ngoại muốn gặp anh một chút, lúc đó anh về nhà cùng em đi."
"Ngày kia?" Lục Thất nói, "Ngày kia không được, anh không..."
Tiểu Nhã tức giận ngắt lời anh: "Không được cái gì, anh báo với thiếu gia nhà anh một tiếng là được rồi, chẳng lẽ nghỉ một ngày cũng không cho?"
"Không phải, hôm đó là sinh nhật thiếu gia."
"Lục Thất! Anh không coi em ra gì đúng không, bà ngoại em đi một chuyến xa xôi tới tận đây chỉ để gặp anh một lát, anh không bớt ra được ít thời gian chắc? Lúc nào cũng thiếu gia nhà anh! Thiếu gia nhà anh! Chẳng qua chỉ là lớn lên cùng nhau, anh thật sự coi như thiếu gia mà hầu hạ đấy à!?"
"Cậu ấy chính là thiếu gia của anh, Tiểu Nhã về sau em đừng nói như vậy."
Tiểu Nhã ở đầu kia im lặng, Lục Thất nghe thấy tiếng thở thật mạnh truyền qua ống nghe giống như là đang kìm nén cơn giận, Tiểu Nhã nói: "Em không nói nhảm với anh nữa, ngày kia kiểu gì anh cũng phải đến, em đã nói với bà ngoại rồi."
"Tiểu Nhã." Lục Thất bất đắc dĩ nói, "Anh cùng thiếu gia vượt qua bao nhiêu cái sinh nhật rồi, năm nay cũng không thể vắng mặt, gặp mặt bà ngoại em để hôm nào khác đi."
"Không được, Lục Thất, nếu anh còn coi em là người yêu thì ngày kia anh nhất định phải tới."
Nói xong Tiểu Nhã dập điện thoại.
Lục Thất giật mình, sau đó bực bội đấm mạnh vào tường. Anh không biết bị làm sao nữa, giống như tất cả mọi người đều trở nên không đúng, ngay cả anh cũng thấy thật mỏi mệt, nói chuyện với Tiểu Nhã giờ đây biến thành một loại nhiệm vụ.
Đã mấy ngày anh không buồn làm cái nhiệm vụ này rồi, mấy ngày nay luôn phiền não, phảng phất như trong lòng nghẹn bí bách cái gì.
Anh thấy không thoải mái, rất không thoải mái.
Nghĩ đến Tiểu Nhã sẽ khó chịu.
Nghĩ đến... Vương Văn Bân cũng sẽ khó chịu.
Làm gì cũng không đúng, nhưng rõ ràng mọi thứ đang đi theo chiều hướng mà trước kia anh mong muốn.
Đệch!
Anh đá văng cái thùng rác ở góc tường, cảm giác bực bội không giảm bớt mà trái lại còn tăng thêm.
"Sao vậy?"
Lục Thất vừa quay đầu lại thì thấy Vương Văn Bân đứng ở cạnh cửa thoát hiểm, vươn tay đưa cho anh một điếu thuốc.
Lục Thất giật mình nhận lấy.
Vương Văn Bân mở bật lửa châm thuốc cho Lục Thất, sau đó hỏi: "Cãi nhau à?"
"Không." Lục Thất lắc lắc đầu.
Vương Văn Bân không nói chuyện, rít nốt mấy hơi thuốc cuối cùng rồi dập đầu lọc đi, lấy một điếu mới ra châm lửa tiếp. Lục Thất nhíu mày, không nhịn được hỏi: "Sao giờ nghiện thuốc quá vậy? Hôm nay thấy mày hút mấy điếu rồi đấy."
"Tôi đi ra hút thuốc lúc nào làm sao anh biết được?"
Lục Thất nghẹn họng, Vương Văn Bân thấy thế thì cười nhạo một tiếng, khói thuốc trong miệng chẳng còn hương vị gì nữa. Khoảng thời gian này cậu ta cứ luôn thấy hẫng hẫng, kiểu như bỗng nhiên tâm trạng sẽ cực kỳ xấu. Bởi vì chẳng còn mục tiêu gì để kiên trì nữa.
Từ thời khắc thua ván cược kia, cậu ta đã đánh mất tất cả mục tiêu.
"Bớt hút đi, hút nhiều không tốt đâu...."
Vương Văn Bân bỗng nhiên nhích lại gần, giọng nói của Lục Thất dần nhỏ xuống.
"Vì sao anh còn phải quan tâm đến tôi? Tôi có làm sao đi nữa thì liên quan gì đến anh?" Vương Văn Bân nhìn chằm chằm Lục Thất, "Anh..." Cậu không thể nói ra khỏi miệng mấy lời châm chọc khi nhìn vào đôi mắt này.
Mắt của Lục Thất không thâm sâu như Vương Nhất Bác, cũng không diễm lệ như Tiêu Chiến, ánh mắt Lục Thất rất phù hợp với khuôn mặt anh, Lục Thất không đẹp trai thu hút ánh nhìn của người khác như Vương Nhất Bác, anh chỉ là một chàng trai bình thường có chút tuấn tú mà thôi.
Khuôn mặt vừa vặn ưa nhìn, chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ, ánh mắt Vương Văn Bân dần lướt xuống, dừng trên mũi rồi trên môi Lục Thất.
Cậu ta quay đầu đi rít một hơi thuốc, sau đó xoay người ra kéo đầu Lục Thất hôn lên môi anh. Khói thuốc trắng mịt mờ lơ lửng xung quanh hai người, mùi nicotine lan tràn, như là... rơi vào trong mộng.
Bây giờ đầu óc quay cuồng thế này chắc chắn là do mùi thuốc lá, Lục Thất thầm nghĩ.
"Tiêu Chiến." Hoa Cẩm Niên gọi điện tới, "Ông nội muốn gặp cậu."
Tiêu Chiến lập tức nhíu mày, Hoa Cẩm Niên bên kia lại nói thêm, "Có thể là lần gặp mặt cuối cùng."
"Sao có thể chứ?"
"Bởi vì chuyện Hoa thị nên kích động tâm tình nhiều ngày rồi, với lại hai năm trước đã có bệnh sẵn, đến bây giờ thì..."
Tiêu Chiến im lặng, Hoa Cẩm Niên thở dài một hơi, "Thật sự là lần gặp mặt cuối cùng đó, bệnh viện thông báo rồi."
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đồng ý đi, hắn không ngăn cả nhưng hắn phải cùng đi với cậu, Vương Nhất Bác không yên tâm về đám người Hoa gia kia chút nào, mỗi lần Tiêu Chiến đụng phải bọn họ là toàn bị thương.
Hoa Cẩm Niên đứng ở cổng bệnh viện đón Tiêu Chiến, thấy Vương Nhất Bác đi cùng thì chào hỏi một câu: "Chú Nhất Bác."
"Ừm." Vương Nhất Bác gật đầu. Năm 12 tuổi hắn bất đắc dĩ bị Hoa Chính Diệu nhận nuôi, khi đó Hoa Cẩm Niên mới tầm hai ba tuổi. Tiêu Thanh Thanh quản Hoa Cẩm Niên rất nghiêm nên Vương Nhất Bác hầu như không tiếp xúc với anh. Nhưng tính theo vai vế thì vẫn là hàng con cháu, cho nên Hoa Cẩm Niên cũng gọi Vương Nhất Bác là "chú Nhất Bác".
Vương Nhất Bác vừa đi vừa hỏi: "Sức khỏe chú Hoa sắp không xong rồi?"
Hoa Cẩm Niên gật gật đầu, Vương Nhất Bác hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Tiêu Chiến cứ nghĩ tới phòng bệnh sẽ nhìn thấy một Hoa Chính Diệu đang hấp hối, nhưng thực tế thì lão chỉ tái nhợt sắc mặt, ngoài ra không có gì khác thường.
Một đám người vây quanh giường bệnh, Tiêu Chiến liếc mắt thì thấy toàn người quen. Đời trước vào những buổi tụ họp gia đình nhà họ Hoa, những người này đều có mặt. Hoa Chính Diệu ngồi trên giường, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu nhìn ra.
"Tiêu Chiến.... sao mày lại tới đây!?" Lão nhìn thấy Vương Nhất Bác thì tức phát ngất, tựa vào giường ho dữ dội. Bác sĩ đứng bên cạnh lập tức lấy ống thở oxy để Hoa Chính Diệu thở dễ hơn, một lúc sau mới bình ổn trở lại.
Vương Nhất Bác bước tới bên giường bệnh nhìn Hoa Chính Diệu phập phồng hít từng ngụm khí, hắn cười: "Chú Hoa đây là lao lực quá độ? Chú già cả rồi, cứ nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, có việc gì cứ bảo tụi Hoa Cẩm Lăng Hoa Cẩm Niên làm, đúng lúc để các cháu nó quen với công việc."
Vì trận ho vừa rồi mà sắc mặt Hoa Chính Diệu trắng bệch, thoạt nhìn như sắp lìa đời đến nơi, ai cũng cảm nhận được Hoa Chính Diệu sắp hết thời gian rồi.
Lão thở hồi lâu mới khôi phục lại một chút, bác sĩ đỡ lão ngồi dậy uống một hớp nước, Hoa Chính Diệu chậm rãi nói: "Hôm nay chúng ta cần nói chuyện riêng của Hoa gia, Nhất Bác có chuyện gì thì hôm nào lại đến."
Vương Nhất Bác quét mắt nhìn xung quanh, cười khẽ nói: "Cháu sợ hôm khác tới thì chẳng được gặp chú nữa rồi."
Hoa Chính Diệu lại tái mặt thở không ra hơi. Tiêu Chiến nghĩ thầm: Có khi Hoa Chính Diệu chưa nói xong chính sự thì đã bị chú Nhất Bác khiến cho uất quá mà chết trước rồi.
Hoa Cẩm Niên không nhìn nổi nữa, lên tiếng nói: "Chú Nhất Bác, hôm nay ông nội có việc muốn nói, chú vẫn là nên..." Anh nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến bất động, anh bất đắc dĩ lại gần Vương Nhất Bác, thấp giọng nói: "Chú Nhất Bác yên tâm, cháu sẽ để ý tới Tiêu Chiến."
Vương Nhất Bác trêu tức liếc nhìn một cái, không đáp lời. Hắn lôi Tiêu Chiến đi ra ngoài, "Tiêu Chiến nhà tôi không mang họ Hoa thì không việc gì phải đứng đây nghe, về thôi."
"Đứng... đứng lại!" Hoa Chính Diệu ngoài mạnh trong yếu quát lên: "Vương Nhất Bác mày đừng có càn quấy quá đáng, khụ khụ, Hoa thị không dễ sụp đổ đâu, người nhà họ Hoa chúng ta cũng... khụ khụ, không dễ bị ức hiếp!"
Lão lại ho khù khụ, thấy Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến ra tận cửa thì rống lên: "Tiêu Chiến là người nhà họ Hoa, là con trai của Hoa Duẫn Quan, hôn nay nó phải ở đây!"
"Con ai cơ?" Tiêu Chiến còn chưa ra tới cửa thì cửa đã mở ra. Hoa Duẫn Quan khiếp sợ nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn Hoa Chính Diệu, lặp lại một lần: "Ông vừa nói con ai cơ?"
Vương Nhất Bác siết chặt cổ tay Tiêu Chiến, nghiêng đầu nhìn cậu, Tiêu Chiến lắc đầu tỏ vẻ mình không sao.
Hoa Chính Diệu thấy Hoa Duẫn Quan đi vào thì nói: "Người đã đông đủ, ta bắt đầu nói đây. Hôm nay mời các vị trưởng bối tới đây là để tuyên bố một việc."
Mọi người âm thầm nhìn nhau, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đứng ở cạnh cửa.
"Hoa thị là tâm huyết của tổ tông Hoa gia, không thể để mất trong tay thế hệ chúng ta được. Hoa thị sẽ không sụp đổ, vĩnh viễn không sụp đổ." Bởi vì kích động, sắc mặt Hoa Chính Diệu hơi đỏ lên như thể hồi quang phản chiếu.
Lão gật đầu ra hiệu cho người đàn ông đứng bên cạnh mở tài liệu ra. Người đàn ông kia rất quen thuộc, chính là luật sư Hoắc.
Luật sự Hoắc mở tài liệu ra nói: "Đây là di chúc của Hoa tiên sinh, bên trong gồm quyền thừa kế Hoa thị và phân chia tài sản."
Mọi người đều kinh hãi, sắc mặt Hoa Duẫn Hòa thay đổi, Hoa Cẩm Lăng thì rũ mắt che đi ánh mắt mình.
Trừ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không có hứng thú với di chúc của Hoa Chính Diệu thì còn hai người nữa cũng như vậy, đó là Hoa Cẩm Niên và Hoa Duẫn Quan. Hoa Duẫn Quan còn đang mải suy nghĩ về lời nói ban nãy của Hoa Chính Diệu, còn Hoa Cẩm Niên là thật sự không có hứng thú.
Hoa Chính Diệu thều thào nói: "Trừ chỗ cổ phần công ty đứng tên ta và một bộ phận tài sản sẽ chia ra cho mấy đứa, còn lại sẽ để hết vào Quỹ đầu tư Viễn Thần, ai đạt được điều kiện ta đặt ra thì số tiền này sẽ thuộc về người đó."
"Điều kiện gì?" Hoa Duẫn Hòa vội vàng hỏi.
Hoa Chính Diệu liếc mắt nhìn gã, bây giờ lão không còn hơi sức giáo huấn Hoa Duẫn Hòa nữa, nói tiếp: "Ai có thể tăng giá trị vốn hóa thị trường của Hoa thị lên gấp 5 lần thì tiền sẽ thuộc về người đó."
Lời này vừa nói ra, tất cả những ai định thử sức đều bỏ cuộc. Hoa thị giống như một con trâu đã già cỗi, cố thế nào thì cũng không còn được như một con trâu mộng dai sức nữa.
Trừ số tiền đó ra thì nửa còn lại vẫn được chia cho thế hệ con cháu. Luật sư Hoắc nói: "Hoa Duẫn Hòa thừa hưởng 4% cổ phần công ty của Hoa tiên sinh. Hoa Duẫn Quan thừa hưởng 6%, Hoa Cẩm Lăng thừa hưởng 3%, Hoa Cẩm Niên nhận 2%, Tiêu Chiến là 2%."
"Vì sao Tiêu Chiến cũng có phần?" Hoa Duẫn Hòa chỉ vào Tiêu Chiến, "Cậu ba nói Tiêu Chiến không phải con trai cậu ấy, ba phải nghĩ cho chính xác rõ ràng chứ!"
Như đã có chuẩn bị trước, luật sư Hoắc lấy tài liệu xét nghiệm ADN ra, "Đây là kết quả giám định ADN của Hoa Duẫn Quan tiên sinh và Tiêu Chiến tiên sinh, kết quả đã chỉ rõ Hoa Duẫn Quan tiên sinh và Tiêu Chiến tiên sinh là quan hệ cha con ruột thịt."
Hoa Duẫn Quan đoạt lấy tờ giấy kết quả, trực tiếp nhìn xuống chỗ cuối giấy ghi kết quả: Xác nhận thân sinh.
Hoa Duẫn Quan cảm giác vô cùng mịt mù, "Không thể nào, mấy tờ giấy xét nghiệm này muốn làm giả bao nhiêu chẳng được, trước đây tôi cũng làm giả đưa cho ông đấy thôi? Không ai nhận ra là giả hết."
"Đó là bởi vì ta vẫn luôn biết rằng Tiêu Chiến chính là con trai mày, cho nên lúc mày đem Tiêu Chiến và giấy giám định về ta mới không nghi ngờ thật giả, khụ khụ, dù là giả hay thật, mày và Tiêu Chiến thật sự có quan hệ huyết thống." Hoa Chính Diệu nói.
Tay Hoa Duẫn Quan run lên, móng tay sắp đâm rách tờ giấy, "Không thể nào, không thể nào, tôi với A Chi vẫn chưa..." Ông ta thì thào, không thể tin nổi nhìn Hoa Chính Diệu.
Hoa Chính Diệu thở dài, sắc mặt xám ngắt như tro. Hoa Duẫn Quan xoay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, khuôn mặt này giống y đúc Tạ Chi, không tìm ra một chút bóng dáng nào của người cha, hơn nữa tính cách cũng khác xa, sao lại có thể là con trai ông ta được?
Hoa Duẫn Quan gục xuống bên giường Hoa Chính Diệu, túm cánh tay lão lắc mạnh: "Ba, ba, rốt cuộc là có chuyện gì?!"
Hoa Chính Diệu nhắm mắt lại không nói gì cả, Hoa Duẫn Quan sốt ruột muốn biết đáp án, Hoa Duẫn Hòa thì tức giận chất vấn: "Ba, vì sao mà cậu ba được nhiều cổ phần hơn con?"
Hoa Chính Diệu công bố xong di chúc thì như thì bị rút hết sức lực, chỉ còn nằm phập phồng thở trên giường, chú Cốc đi lên ngăn Hoa Duẫn Hòa và Hoa Duẫn Quan lại, "Hai vị thiếu gia có chuyện gì thì chờ lão gia tỉnh lại hãy nói."
Sau đó chú Cốc tiễn những trưởng bối đến chứng kiến di chúc ra về, Tiêu Chiến cũng kéo Vương Nhất Bác về luôn.
Đi ra cửa, Tiêu Chiến thở dài một hơi, sau đó quay qua hỏi: "Chú Nhất Bác, cuối tuần phải tới trường rồi, đưa em đi nhé?"
"Đương nhiên tôi sẽ đưa em đi, nhiều đồ đạc như thế một mình em làm sao mang hết được."
"Ồ." Nhắc tới chuyện này, Tiêu Chiến lại bắt đầu rầu rĩ.
Ngày mai là sinh nhật chú Nhất Bác, qua sinh nhật hắn là cậu sẽ phải lên thủ đô đi học.
"Không vui?" Vương Nhất Bác hỏi, "Em không cần bận tâm tới chuyện của Hoa gia, để tôi xử lý là được."
"À, không phải..." Tiêu Chiến rầu rĩ không phải vì chuyện đó, "Bọn họ ra sao cũng không quan trọng, dù sao bọn họ nói gì thì em cũng đâu có nghe."
"Vậy thì là làm sao?"
Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, hắn chẳng có vẻ gì là lưu luyến trước lúc chia xa cả, cậu bực rồi. Tiêu Chiến nhìn bốn phía, ở đây là bãi đỗ xe nên rất vắng người, làm gì cũng tiện.
Cậu đưa tay kéo cà vạt của Vương Nhất Bác xuống hôn lên môi hắn, vừa hôn vừa đẩy Vương Nhất Bác dựa vào tường, cắn môi chú Nhất Bác.
"Em sắp phải đi học rồi đấy anh không biết à? Em ở thủ đô, anh ở Kim Thành cách nhau cả nghìn cây số, buổi tối không được gặp nhau, chỉ có thể tranh thủ cuối tuần về gặp anh một chút, anh không để tâm tý nào hay sao? Một tuần không được gặp em đó!"
Tiêu Chiến tủi thân đồng thời vô cùng tức giận. Một tuần quá lâu, sao chú Nhất Bác có thể thờ ơ như vậy được chứ!
Vương Nhất Bác "à" một tiếng sau đó cười càng lúc càng tươi, cười vô cùng vui sướng, kiểu như bây giờ mà có thanh kiếm ở đây thì hắn có thể tiếu ngạo giang hồ.
"Tôi còn nghĩ em không nói cơ đấy, còn đang chờ xem lúc nào thì em chịu nói ra."
Tiêu Chiến mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn: "Anh cố tình?!"
Vương Nhất Bác thấy cậu bừng bừng lửa giận thì híp mắt cười, "Ừ, tôi cố tình đấy, cố tình nhìn em sốt sắng, nhìn em không nỡ rời xa."
Tiêu Chiến duỗi ngón tay chỉ vào Vương Nhất Bác, giận tới mức không nói nên lời. Cậu nhớ lại khoảng thời gian này lúc nào cũng lo âu nghĩ ngợi, ngày nào cũng lo lắng phải chia xa, còn chú Nhất Bác thì lại ở một bên xem kịch vui, xem cậu như một đứa ngốc vậy.
Tiêu Chiến hơi đỏ mắt lên xoay người bỏ đi. Vương Nhất Bác thấy thế thì lập tức đuổi theo.
Hắn cảm thấy hơi mới lạ, đây có lẽ là lần đầu tiên Tiêu Chiến tỏ thái độ giận dỗi rõ ràng như vậy. Tuy hắn thích nhìn Tiêu Chiến tức giận, nhưng nếu giận quá mà hại thân thể thì lại đau lòng.
Vương Nhất Bác chạy lên hai bước, ôm lấy Tiêu Chiến từ phía sau, "Được rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi."
Tiêu Chiến mím miệng, vẫn rất là tức giận muốn giãy tránh ra.
Vương Nhất Bác dỗ mấy câu mà Tiêu Chiến vẫn còn giận, hắn biết là lần này thật sự chọc giận Tiêu Chiến rồi. Vương Nhất Bác ôm cậu vào lòng, tay sờ vào trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa.
"Tôi đã mua một căn nhà ở thủ đô ngay đối diện trường học của em, sắp xếp xong xuôi cả rồi, chỉ chờ chúng ta qua đó ở."
Tiêu Chiến sửng sốt, Vương Nhất Bác đặt chìa khóa vào tay cậu, Tiêu Chiến nắm chặt lấy theo bản năng, sức nặng từ chiếc chìa khóa làm tâm trạng đang vô cùng dao động của cậu dần bình tĩnh xuống.
Cảm giác ấm áp lan tràn khiến Tiêu Chiến không nhịn được cong khóe môi, Vương Nhất Bác buồn cười nhéo mặt cậu, "Còn giận nữa không?"
"Không giận."
Tiêu Chiến cười lắc đầu, nghĩ ngợi một lát rồi lại lắc đầu.
Vốn dĩ không thật sự giận, sao có thể giận anh được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top