Chương 23

| Night |

Bước vào sân, cảm giác rợn tóc gáy ập đến khi bắt gặp ánh mắt đăm chiêu từ một góc sân. Như mọi ngày, Ohm vẫn ngồi chờ ở sân bóng đợi tôi đến, sở dĩ không liên lạc qua số điện thoại do lo sợ phát sinh những nghi ngờ, Day cũng mở khoá được điện thoại tôi. Chúng tôi có cùng vân tay mà ...

" Gì ? Vẻ mặt chào đón gì đây ? " tôi cau mày nhìn đối phương, nóc vẫn phải cao hơn cột. Night này chưa từng sợ ai trừ nhỏ Love.

" Sao bảo bị bệnh ? Sáng nay còn né tránh người ta. Dỗi ! "

Ra thằng đực bị Day mắng chẳng tiếc lời là Ohm, ai bảo mày ngu đi sờ eo nó làm gì, Day nó chửi mà quên bén đi mất việc đề cập tên luôn cơ, đời nào nó nhớ được tên ai. Chỉ gọi thằng đực, thằng trâu, thằng điên, ... tuyệt vời luôn.

" Ai cho phép mày sờ eo tao, muốn bị phát hiện hay gì ? Có chịu hết dỗi không ? "

" Không hết dỗi. Người yêu là kẻ nói dối "

" Tao nói dối cái gì ? "

" Nói dối, người ban sáng không phải là người yêu. "

Người ban sáng không phải là người yêu ...

Ôi đếch, làm cách nào mà nó có thể nhận ra được. Cùng một thể xác, cùng một tên gọi, cùng một vẻ mặt cau có. Vậy thì làm sao ... ?

" Nói khùng điên ba trợn gì vậy ? "

" Người ta nhận ra được đó ạ. Hai người tuy có ngoại hình khá giống nhưng mà tính cách thì trái ngược luôn, người yêu người ta nên người ta biết đó nha " đối phương nói với giọng nũng nịu, hình như chẳng có tí băn khoăn hay thắc mắc gì cả, chẳng có ý muốn moi móc thông tin hay tra khảo. Chỉ đơn giản nháy mắt một cái, não bộ tôi bắt đầu viết ra một kịch bản cuộc đời giả tạo nhằm che đậy sự thật này.

" Muốn biết không ? "

" Muốn ạ "

" Đến nhà mày đi "

" Muốn về ra mắt không, hôm nay có bố mẹ ở nhà "

" Vậy thì đến Rama VIII* đi " cái thái độ lẳng lơ vừa nãy của nó khi nghe tôi rủ về nhà chỉ muốn đạp cho một cái nát mặt. Đồ đểu.

*Cây cầu huyền thoại trên Sotus, Tonhon Cholatee, ...




Trên nửa đoạn đường từ sân bóng ra đến cầu thì chiếc xe bám theo sau biến mất lúc nào chẳng hay, chắc là tấp vào mua nước hay đồ ăn. Ngồi trên nắp Capo xe, dùng tay làm trụ rồi thả người về sau, cảm giác hưởng thụ gió sông thiệt ngầu, xung quanh vắng không bóng người. Tự băn khoăn đôi chút, chẳng biết đồ điên đó có chạy lên trên cầu hay không, rẽ đi giữa chừng nên không biết được tôi ở dưới chân cầu là điều bình thường thôi.

Ánh đèn pha từ đằng sau rọi đến, may là đủ thông minh, khoé miệng tôi giật nhẹ. Vừa hài lòng vừa không, vụt mất cơ hội chọc quê người ta rồi. Việc bây giờ là điều chỉnh lại cảm xúc, chuẩn bị cho một màn kịch mới được dựng lên, buộc phải đáng tin cậy.

" Bia ! "

" " tôi đón lấy lon nước từ tay người còn lại, dịch người sang một chút nhường chỗ.

" Nói đi ! Người ta nghe nè. "

" Bỏ cái kiểu xưng người ta này người ta nọ được không ? Nghe khó chịu "

" Vậy xưng chồng yêu được không ạ ? "

" Đừng có mà ghẹo gan tao. Muốn ăn chân à ? "








" Về sớm vậy ạ ? " giọng nói tôi muốn nghe nhất bây giờ đang vọng lại từ phía sau vườn. Nonnie ngồi trên chiếc xích đu đong đưa trong ánh đèn mập mờ len lỏi từ bếp qua cửa sổ nhỏ ra bên ngoài vườn.

" Vào nhà đi, sao lại ngồi đây. Muỗi lắm Non "

" Ngồi chờ P'Non về. Bố vừa ghé về nhà, rời đi cách đây cũng không lâu là anh về. " tôi nhận ra được vẻ buồn buồn trên gương mặt con bé khi tôi đến gần.

Bố, quý ngài chủ tịch Kirdpan đáng kính, người mà cộng hết thảy thời gian gặp mặt suốt một năm cũng không được 1 tuần. Từ bé Nonnie đã được ở với bố, khác với cậu bé cứ ru rú ở nhà ngoại như tôi. Nhưng con bé tội nghiệp hơn rất nhiều, chỉ ở nhà với người trông trẻ vì bố mãi cắm mặt ở công ty. Đến khi bà ngoại mất, tôi với Non mới được sống cùng nhau, chỉ riêng hai đứa. Mẹ tôi mất khi con bé mới được một tháng tuổi, tôi ở cạnh trong suốt những thời gian quan trọng nhất trong đời từ khi em ấy biết nhận thức. Chẳng có gánh nặng về tiền bạc, vui vẻ sống bên nhau là được. Còn ông bố đáng kính như một thành viên part-time, mất đi người mà ông ấy yêu thương hết mực đã là một vết sẹo hở trong tim rồi.

" Anh ... hôm nay đã nói dối "

" Với ai ? với người yêu hả ? Thảo nào lại về sớm thế "

" Thôi chọc ghẹo anh đi Nonnie. Người đó đã phát hiện ra anh và Day không giống nhau "

" Thế nào ? Làm sao có thể phát hiện ra được cơ chứ ? " Nonnie mắt chữ A mồm chữ O nhìn tôi. Tôi còn thấy sốc cơ mà, nói gì đến con bé " rồi anh đã xử lí chuyện này như thế nào ? "

" Anh đã nói dối rằng bọn anh là sinh đôi "

" Vậy có tin không ? Nếu tin thật thì chắc chắn là bị ngốc luôn "

" Tin "

Cái biểu cảm khó đỡ của con bé nhìn hài kinh khủng. Biết nói dối là sai, phải cảm thấy tội lỗi ... nhưng mà tôi đã nhoẻn miệng cười khi thấy phản ứng của Nonnie, tôi xứng đáng xuống địa ngục. Ohm ngủ ngốc thật, tự nhiên đâm đầu vào yêu người ngu ngốc. Do tôi là con cáo hay thực sự cậu ấy ngu thật ?








" Là sinh đôi "

" Hèn gì giống nhau thật đấy " mẹ ơi, nó tin tôi thật này. Cái câu nói vô lí như vậy cũng tin, có sinh đôi nào mà giống đến 100% không cơ chứ ? Đến AJ-JJ còn tìm được điểm khác biệt về ngoại hình cơ mà.

" "

" Vậy sao cả hai đều tên Nanon vậy ? "

" Đăng kí 1 giấy khai sinh thôi, trên giấy tờ thì không có tồn tại người đang ngồi đây, chỉ tồn tại người đi học thôi " xin lỗi Ohm Pawat yêu dấu.

" Không hiểu lắm " đối phương đưa tay lên gãi đầu khó hiểu. Khó hiểu thật mà, có thật đâu mà đòi hiểu. Tôi thậm chí còn chẳng biết bản thân đang nói khùng điên gì, phải bịa sao cho đáng tin.

" Ba mẹ sinh ra 2 đứa nhưng theo truyền thuyết trong gia phả thì Sinh đôi là đại diện cho điềm xui xẻo. Hai đứa trẻ sinh ra đại diện cho thiên thần và ác quỷ, bắt buộc phải loại bỏ một và đứa khoẻ hơn sẽ là đứa bị loại. " tôi nói bằng giọng nghiêm túc, cái chuyện này tôi đã từng đọc ở đâu đó rồi. Chỉ là kể chuyện lại thôi.

" Au, tại sao chứ ? Thường thì phải là đứa yếu hơn chứ "

" Đứa khoẻ hơn là đứa đã tranh giành chất dinh dưỡng từ người anh em của mình, nó đại diện cho kẻ tham lam - là cái ác cần được triệt tiêu. Và tao là đứa khoẻ hơn, tao đã bị giết. "

" Rồi có chết không ? " thấy hỏi ngu ghê không :)

" Rồi chết có ngồi đây được không ? "

" Ờ ha " nó cười trừ.

" Tao được đặt trong một cái hộp nhỏ rồi chôn dưới đất vào 12h trưa. Những người lớn đã đứng xung quanh để làm lễ, ngay khi buổi lễ được hoàn thành và họ rời đi thì bà ngoại đã cứu tao lên. Không may là do thiếu không khí quá lâu nên tao đã bị ngạt thở, thêm cái nắng gắt chiếu vào suốt 2 tiếng trước khi bị chôn đã làm tao bị bất tỉnh. May mắn là đã cứu được nhưng tao lại bị phản ứng với ánh nắng mặt trời, tao đã được đem về nhà ngoại và sống cùng người mày thấy sáng nay cho đến khi ngoại tao mất "

" Vậy đó là lí do người khác gọi mày là Night ? Vì mày chỉ ra ngoài được vào ban đêm hả ? "

" Ừm, thêm nữa nếu tao xuất hiện vào ban ngày thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến gia đình. Chuyện phá lệ của hủ tục, chuyện cứu sống tao rồi cả chuyện ảnh hưởng đến việc kinh doanh của gia đình tao nữa. Ngoài P'Tay, Chi và Love ra thì chẳng còn người ngoài nào biết cả. "

" Còn việc mày phải về sớm với Nonnie ? Không phải có thằng kia ở nhà rồi hay sao ? "

" Nó sống cùng ba tao ở căn hộ gần công ty để giúp việc kinh doanh. Ở nhà thực sự chỉ có tao và Nonnie sống cùng nhau. Nanon mệt lắm, sáng phải đi học rồi chiều đến cống ty để phụ giúp, bọn tao thống nhất rằng sẽ cho nhau thời gian để ra ngoài hít thở không khí. Hai đứa tao tuyệt đối không được xuất hiện cùng một thời điểm "

" Vậy ... "

" Đặc biệt không được để nó biết về chuyện tình yêu này. Ở trường thì tránh xa nó ra hiểu chưa ? "

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top