chương 9

Mười giờ tối, Nanon dẫn Ohm về phòng của mình, do tu viện không lớn nên không có phòng riêng cho khách, vì thế cậu đành để hắn ngủ cùng với cậu. 

Ohm cũng không có ý kiến gì vì đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người ngủ cùng nhau, chỉ là địa điểm ngủ lần này là phòng của cậu thay vì là phòng của hắn.

Ohm bước vào phòng quan sát một vòng xung quanh, căn phòng khá nhỏ được đặt một chiếc giường đơn, một bàn học và một tủ đựng quần áo. Căn phòng khá đơn sơ nhưng lại vô cùng gọn ràng và sạch sẽ, khác xa một trời với căn phòng rộng lớn nhưng không khác gì cái ổ của hắn.

Nanon lục tung tủ đồ của mình để tìm một cái áo cho hắn thay ra, tuy cả hai có chiều cao không trên lệch nhau bao nhiêu nhưng Ohm lại to con hơn Nanon rất nhiều, sau một lúc tìm kiếm thì cậu cũng đã tìm được một chiếc áo oversize lúc trước đặt mua nhưng kích cớ quá lớn nên cậu không mặc vừa, nên đành vứt một góc trong tủ, không ngờ hôm nay lại có dịp dùng đến.

Nhận chiếc áo từ tay Nanon, Ohm như một thói quen mà đưa lên mũi ngửi, dù chiếc áo này cậu chưa mặc lần nào nhưng vì để chung với những chiếc áo khác nên nó cũng nhiễm mùi hương của cậu. Vẫn là mùi thơm dịu nhẹ của hoa cỏ, Ohm hứng thú mà hít lấy hít để, mãi đến khi Nanon nhắc nhỡ hắn mới cầm chiếc áo đó đi thay.

Do giường của Nanon chỉ là giường đơn cho nên hắn và cậu chỉ có thể nằm sát vào nhau mới đủ chỗ cho cả hai, Nanon sợ hắn ngủ không thoải mái nên cố gắng nép mình về phía thành giường để chừa khoảng cách cho Ohm ngủ thoải mái hơn, nhưng có một chuyện Nanon không biết dó chính là Ohm không hề không thoải mái mà hoàn toàn ngược lại hắn đang vô cùng hưởng thụ, nằm ở trên giường của cậu đã vậy còn rất gần cậu khiến hắn có thể ngửi được mùi hương mình yêu thích nhiều hơn.

Khi Ohm thấy Nanon nằm quay lưng về phía mình, hắn tưởng cậu vẫn còn giận chuyện buổi tiệc mà không biết rằng cậu đang cố nhường phần lớn giường cho hắn. Ohm liền nằm sát lại gần, bày trò để dỗ dành cậu: "Mày vẫn còn giận chuyện ở buổi tiệc sao."

Nanon không hiểu hắn đang nói gì nên hỏi lại: "Sao cậu lại hỏi như vậy?"

"Thì do mày quay lưng lại với tao, như vậy không phải đang giận thì là gì?"

"Không có, cậu nghĩ nhiều quá rồi."

"Nếu không giận thì mày mau xoay người lại đây và cười cho tao xem."

Không còn cách nào khác Nanon đành xoay người lại đối mặt với Ohm, cậu nở một nụ cười thật tươi tắn. Nhìn thấy nụ cười đó Ohm bỗng có chút mất tự nhiên, dù cả hai thường bên cạnh nhau nhưng đây là lần đầu tiên hắn có thể quan sát Nanon ở khoảng cách gần như thế.

Lúc này hắn mới nhận ra rằng Nanon thật sự rất điển trai, không phải kiểu mạnh mẻ nam tính như hắn, ở cậu có một vẻ đẹp gì đó mà hắn rất khó miêu tả được, cậu anh tuấn, nhẹ nhàng lại không yểu điệu như con gái nhưng cậu lại có nhiều thứ khiến một đứa con gái còn phải ghen tỵ.

Nanon bẩm sinh đã có làn da trắng hồng tự nhiên, dù cậu có ở ngoài trời lâu như thế nào đi nữa thì ánh nắng cũng không khiến da cậu đen thêm một chút nào, bên cạnh đó Nanon còn có một đôi môi đỏ hồng mà không cần dùng đến son như bọn con gái, ngoài ra trên khuôn mặt cậu còn có hai thứ vô cùng thu hút người khác chính là đôi mắt và nụ cười.

Đôi mắt của Nanon to, tròn con người màu nâu mang đậm chất của người châu á, khi nhìn vào nó người ta như thấy cả các vì tinh tú trên bầu trời. Còn về nụ cười của Nanon được ví von đẹp như ánh nắng đầu xuân, bởi mỗi khi cậu cười sẽ lộ ra hàm răng trắng đều và hai cái má lúm xinh xắn, nụ cười ấy như có sức lan tỏa hạnh phúc đến xung quanh, cũng chính điều này Ohm rất thích nhìn thấy cậu cười và hắn sẵn sàng trừng trị bất kỳ kẻ nào khiến cho nụ cười của cậu biến mất.

Nhìn thấy nụ cười như mình mong muốn kia, Ohm liền đưa tay lên nhéo vào má của Nanon, đây là một trong những thói quen yêu thích của hắn khi ở gần cậu. Má của Nanon rất mềm, khi nhéo vào cảm giác rất thích, dù Nanon không muốn nhưng Ohm vẫn không từ bỏ thối quen này dần dần về sau cậu cũng để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Nhìn khuôn mặt vốn đang tươi cười nay lại nhăn nhó lại vì bị hắn nhéo, Ohm bỗng cảm thấy Nanon lúc này rất đáng yêu, hắn nhịn không được mà buộc miệng nói: "Sao mày là con trai lại có thể dễ thương như vậy chứ, nếu mày mà là con gái thì tao sẽ theo đuổi mày, yêu thương chăm  sóc mày, nhất định phải lấy mày về làm vợ, hahaha."

Một câu nói đùa này của Ohm đã khiến Nanon phải đứng hình, có một thứ cảm xúc gì đó đang bao trùm lấy trái tim cậu, nó mãnh liệt và dữ dội nhưng một cơn đại hồng thủy. Đến lúc này cậu mới ngu ngốc nhận ra thứ cảm xúc dạo gần đây luôn làm cậu xao xuyến mỗi khi gần hắn thì ra chính là tình yêu.

Hạt giống tình yêu trong trái tim Nanon đã nảy mần từ lúc nào không biết, đến khi nhận ra thì nó đã trưởng thành mất rồi, điều này cũng giống như việc cậu có tình cảm trên mức bạn bè với Ohm từ bao giờ cậu cũng không rõ để hôm nay chỉ vì câu nói kia cậu mới nhận ra mình đã yêu người trước mặt này mất rồi.

"Mày sao vậy, sao lại im lặng nữa rồi, vừa rồi tao chỉ nói đùa thôi mà." Ohm lên tiếng khi thấy biểu hiện kỳ lạ của Nanon, hắn vừa nói vừa tiến sát lại khuôn mặt của cậu xem xét như thể muốn tìm ra đáp án trên khuôn mặt kia.

"Không... không có gì đâu, khuya rồi chúng ta ngủ thôi." Nanon lúng túng trả lời, cậu liền quay đi tắt đèn để Ohm không nhìn thấy khuôn mặt đang bối rối của mình lúc này.

Ohm nhìn thấy cậu như không muốn tiếp tục cậu chuyện nên hắn đành nhắm mắt lại ngủ, dù sao hôm nay hắn cũng cảm thấy khá mệt. Chỉ một lúc lâu sau Nanon đã nghe được tiếp thở đều đều của người bên cạnh, có vẻ nhưng hắn đã ngủ rất say, còn Nanon lại hoàn toàn không ngủ được.

Trong đầu cậu lúc này toàn là hình ảnh của hắn, từ lần đầu hai người gặp nhau, hắn bảo vệ cậu trước bọn đầu gấu, hắn chủ động kết bạn với cậu, hắn bảo vệ cậu trước những lời sỉ nhục của bạn nữ trong lớp, hắn làm nũng, mè nheo với cậu, hắn cùng cậu lần đầu chơi đàn với nhau, hắn tổ chức tiệc sinh nhật bất ngờ cho cậu cho đến hôm nay hắn lại một lần nữa đứng ra bảo vệ cậu, tất cả cứ như một cuốn phim chiếu chậm trong đầu Nanon.

Những kỷ niệm đó điều khiến Nanon vô cùng hạnh phúc, nhưng cậu hiểu được rằng Ohm làm những việc đó chỉ vì xem cậu là "bạn thân". Ohm từng nói nếu quen người yêu hắn sẽ không quen bạn thân, vì hắn sợ nếu hai người chia tay thì hắn sẽ mất cả người yêu lẫn bạn thân.

Nhưng đó không phải là vấn đề. Nanon hiểu được giữa cậu và hắn có quá nhiều rào cản, đầu tiền là địa vị của cả hai đã quá khác biệt, kế đến cả hai đều là con trai dù xã hội đã khá cởi mở nhưng đâu đó vẫn còn nhiều người kì thị tình yêu đồng giới ngoài ra bản thân Ohm chỉ thích con gái và điều quan trong nhất là Ohm kỳ thị người đồng tính.

Làm sao Nanon biết được hắn thích con gái?

Đơn giản vì Ohm đôi lúc sẽ cùng cậu bàn tán về mẫu bạn gái lí tưởng, về mái ấm gia đình sau này. Những lúc như vậy cậu cũng từng tưởng tượng về một tương lai tươi đẹp của bản thân, về một gia đình mà ở đó cậu sẽ đi làm, vợ ở nhà lo việc nội trợ và chăm con, buổi tối cả nhà sẽ quay quần bên nhau tạo nên một gia đình thật hạnh phúc, nhưng nay vì cậu có tình cảm với Ohm mà cuộc đời cậu đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.

Còn về việc Ohm kỳ thị người đồng tính thì đã có một chuyện xảy ra mà có lẽ cậu sẽ khó mà quên được. Nanon vẫn còn nhớ chuyện xảy ra sau khi cả hai thi xong học kỳ một, vì gia thế và tài năng, Ohm được rất nhiều người ngưỡng mộ, có cả nữ lẫn nam.

Rồi một hôm, Ohm bị một bạn nam khác lớp tỏ tình ngay giữa sân trường, người nam sinh kia còn bất ngờ ôm lấy hắn. Phản ứng lúc đó của Ohm vô cùng dữ dội, hắn đẩy mạnh người nam sinh kia ra còn giáng một đấm khiến nam sinh chảy cả máu mũi và miệng, không chỉ vậy hắn còn buông ra những lời rất khó nghe.

Đó là lần đầu tiên Nanon nhìn thấy Ohm mất bình tĩnh và có những hành động bạo lực như thế, sự việc không dừng lại ở đó, suốt một tuần sau đó hắn liên tục nói với cậu cảm giác ghê gợm khi bị nam sinh kia ôm lấy là như thế nào và hắn cảm thấy buồn nôn ra sao khi bị nam sinh kia chạm vào. 

Ohm còn kỳ thị nam sinh kia đến mức dùng quyền thế nhà mình ép nam sinh kia phải chuyển trường hắn mới cam lòng. Chỉ bấy nhiêu việc cũng đủ biết Ohm kỳ thị đồng tính như thế nào, vì thế làm sao Nanon dám thừa nhận với hắn rằng cậu có tình cảm với hắn. Liệu khi nói ra hắn sẽ đối xử với cậu giống như nam sinh kia hay sẽ tệ hơn nữa.

Nanon nhìn người đang nằm bên cạnh, giọt lệ không tự chủ rơi ra từ nơi khóe mắt. Nanon khóc cho mối tình còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc của mình.

"Nếu đã biết kết quả như thế nào tốt nhất không nên bắt đầu, mọi chuyện sẽ ổn thôi Nanon, trước nay mày đều mạnh mẻ và lạc quan lắm kia mà." Nanon tự an ủi bản thân.

Vì hiểu quá rõ sự tàn khốc của hiện thực, chính vì thế Nanon quyết định từ bỏ mối tình đầu vừa mới chớm nở của mình, nhưng cậu vẫn sẽ cất nó vào một góc trong tim và vẫn tiếp tục bên cạnh Ohm với thân phận là một người "bạn thân", chí ít như thế cậu và hắn vẫn còn có thể bên nhau.

Nanon không đủ cang đảm để đặt cược vào tình yêu mong manh này, nếu thua cậu sẽ mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình, đó chính là Ohm Pawat.

Dù trái tim đau đến rỉ máu nhưng Nanon vẫn cố ru mình vào giấc ngủ, cậu không muốn khi thức dậy hắn sẽ nhìn thấy cậu với khuôn mặt hốc hác và đôi mắt sưng húp, cậu không muốn hắn phải vì cậu mà lo lắng. Nanon không muốn điều đó, vì hắn là người cậu yêu nhất. Nanon Korapat yêu Ohm Pawat rất rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top