chương 7
Gần đây Ohm có những biểu hiện rất kỳ lạ, hắn đã không còn thường xuyên rủ Nanon đi chơi với mình sau mỗi buổi học như trước mà thay vào đó vừa tan học hắn liền biến mất dạng, đã vậy cậu còn nhìn thấy hắn dán rất nhiều băng dán ở cả hai bàn tay, thẩm chí đôi lần cậu còn ngửi được mùi cao dán mỗi khi hắn gần cậu.
Dù rất hiếu kỳ, nhưng nếu hắn không nói Nanon sẽ không hỏi. Mặc dù cả hai đã rất thân với nhau nhưng cậu tôn trọng quyền riêng tư của hắn, bởi lẽ dù không còn đi chơi chung với nhau sau mỗi buổi học nhưng khi ở trên lớp hắn vẫn là hắn của trước đây, vẫn thân thiết và đối xử rất tốt với cậu. Chính vì vậy Nanon quyết định đợi, cậu tin tưởng hắn nhất định sẽ nói cho cậu biết gần đây hắn đang làm gì.
Dẫu quyết định đợi nhưng Nanon vẫn thể hiện sự quan tâm của mình đến Ohm, đôi khi thấy tay hắn bị thương ghi chép khó khăn, cậu sẽ chép bài cho hắn, cũng có lúc cậu sẽ xoa bóp tay hay vai mỗi khi hắn than nhức mỏi và mỗi lần được cậu xoa bóp như vậy Ohm đều chấp nhận với vẻ mặt hưởng thụ.
Hôm nay sau khi tan học, cứ tưởng Ohm sẽ biến đi mất dạng như những ngày vừa rồi, nhưng không hắn đã ở lại đợi Nanon.
"Non, sáu giờ tối nay đến nhà tao nhé, tao có thứ quan trọng muốn cho mày xem?" Ohm nói với giọng điệu làm nũng.
Nanon cảm thấy hiếu kỳ trước lời mời đột ngột từ Ohm, nhưng vì vẫn phải đi làm thêm nên cậu đã từ chối: "Không được, cậu biết tối nay tớ phải đi làm mà. Khi khác được không?"
"Không được, tối này mày nhất định phải đến, tao có chuyện thật sự rất quan trọng, vả lại đã hơn một tháng nay mày không đến nhà tao rồi, tao thực sự nhớ mày lắm, mày đến đi mà, nhé nhé nhéeee." Ohm vừa nói vừa nắm tay Nanon lắc qua lắc lại.
Nanon bật cười trước câu nói "nhớ mày lắm" của Ohm, rõ ràng cả hai luôn gặp nhau mỗi khi đi học thì nhớ cái nổi gì chứ, nhưng trước sự làm nũng của của hắn cậu đành bất lực đồng ý: " Được rồi, được rồi cậu đừng lắt tay tớ nữa, để tớ gọi xin quản lí cái đã."
Đã đạt được mục đích, Ohm liền bỏ tay Nanon ra vẻ mặt vô cùng hớn hở không khác gì một đứa trẻ được cho kẹo. Nanon lắc đầu bất lực trước sự trẻ con của hắn, nếu hỏi Nanon sợ thứ gì nhất thì có lẽ có chính là sự làm nũng từ quý ngài Chittsawangdee, quả thật mỗi lần hắn làm nũng thì cậu đều đầu hàng vô điều kiện mà đồng ý.
Nhưng đó là đặt quyền chỉ duy nhất Nanon có được, ngoài cậu ra Ohm chưa từng làm nũng với bất kỳ ai kể cả đó có là cha hay mẹ của hắn, chính vì thế đặc quyền này của cậu là độc nhất vô nhị.
Sau khi nói chuyện với quản lí một chút thì cậu cũng xin đổi được từ ca tối qua ca chiều, cũng may ngày thường cậu làm việc chăm chỉ lại ngoan ngoãn nên mới có thể xin dễ dàng như vậy, nếu đổi là người khác chắc chắn sẽ không được.
Đúng sáu giờ tối, sau khi làm xong công việc Nanon liền chạy thẳng một mạch đến nhà Ohm, khác với ngày thường, hôm nay khi cậu nhắn chuông cửa thì người ra đón không phải là người làm mà lại chính là hắn. Vừa nhìn thấy cậu hắn liền vui vẻ kéo cậu vào trong, còn làm ra vẻ mặt vô cùng thần bí.
Nanon bị Ohm kéo vào trong thì càng hiếu kỳ hơn nữa, căn nhà rộng lớn không hề có một bóng người ngoài hắn và cậu ra, đã vậy còn không mở đèn khiến căn nhà càng trở nên u tối và có phần đáng sợ. Cậu nhớ Halloween đã qua lâu rồi chẳng lẽ hắn lại có nhã hứng muốn chơi lại sao???
Đang mãi về suy nghĩ mà Nanon không biết rằng Ohm đã bước ra phía sau cậu từ lúc nào, đã vậy còn dùng một miếng vải bịt mắt cậu lại. Nanon ban đầu còn có chút giật nhưng khi giọng nói trầm ấm của hắn vang lên thì cậu liền bình tĩnh lại: "Đừng tháo ra, tao có một bất ngờ cho mày, để tao dẫn mày đi, khi đến nơi mày mới được tháo bịt mắt ra có biết không?"
Nanon gật gật đầu đồng ý, vì thế Ohm nắm tay cậu dẫn đi đến đâu đó, Nanon không biết hắn dẫn cậu đến nơi nào nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến tay cậu khiến cậu vô cùng an tâm. Đi mãi một lúc cuối cùng hắn mới dừng lại và đẩy nhẹ Nanon về phía trước, lúc này hắn mới lên tiếng: "Giờ thì mày tháo bịt mắt ra được rồi đó, mau tháo ra đi."
Nanon từ từ tháo miếng vãi đang bịt mắt mình ra, do đã một lúc lâu bị bịt mắt nên khi vừa tháo ra trước mắt cậu mọi thứ đều mờ ảo, đến khi nhìn rõ lại cậu mới thấy mình đang ở phòng bếp, trên bàn có một vài món ăn và có cả một chiếc bánh kem để tên cậu và hai cây nến số 1 5 tương ứng với số tuổi của cậu.
Lúc này một tiếng hát bên cạnh vang lên, là giọng của hắn: "Happy birthday to you... happy birthday to you... happy birthday... happy birthday... happy birthday to you. Chúc mừng sinh nhật mày, Nanon!"
Đến lúc này Nanon mới nhận ra hôm nay là 18 tháng 12, cũng chính là sinh nhật của cậu. Trước đây cậu cũng được sơ Nina tổ chức sinh nhật giống như vậy nhưng kể từ khi cậu đi làm thêm từ năm mười hai tuổi thì đã không con tổ chức nữa, bản thân cậu cũng không quá để tâm tới ngày sinh của mình như của người, một người suốt ngày phải lo cuộc sống mưu sinh như cậu thì làm gì còn thời gian để ý đến chuyện này chứ.
Vậy mà ngày hôm nay, Nanon lại được Ohm tổ chức sinh nhật ngay tại nhà của hắn, điều này khiến cậu vô cùng cảm động, hốc mắt cũng đã đỏ ửng lên. Ohm bên cạnh thấy cậu không có phản ứng gì nên lên tiếng nhắc nhở: "Mau ước rồi, thổi nến đi, nến sắp cháy hết rồi kìa."
Nanon gật đầu, cậu chấp hai tay lại bắt đầu ước, sau khi ước xong cậu liền thổi nến, lúc này Ohm cũng bật đèn trong nhà trở lại, hắn kéo cậu về phía bàn ăn vẻ mặt vô cùng hào hứng đưa ra cho cậu một hộp quà, nhưng chưa kịp để cậu nói hắn đã nói trước: "Không được từ chối, tao biết mày sẽ không chịu nhận những món quà đắt tiền, vì thế tao đã tự đi làm thêm kiếm tiền bằng chính sức của mình để mua quà cho mày đấy, cho nên mày nhất định phải nhận lấy."
Nanon nhận lấy hộp quà màu xanh lục được gói rất kỹ lưỡng, cậu nhẹ nhàng tháo từng lớp giấy gói quà ra, cậu muốn giữ lại hết tất cả những gì Ohm tặng, kể cả miếng giấy gói quà kia cũng vậy. Sau khi tháo ra hết thì cậu thấy bên trong là một cái áo hoodie màu đen, phía trước được trang trí bằng hình pháo hoa màu trắng và đỏ, nhìn đơn giản như lại vô cùng đẹp mắt.
"Tao thấy trời đã dần lạnh hơn mà áo lạnh của mày có vẻ đã không còn vừa nên tao mới mua áo này tặng cho mày, nhớ phải mặt đấy, tao cũng mua cho mình một cái y như vậy, đến lúc đó chúng ta sẽ mặt cùng nhau." Ohm nói với vẻ mặt vô cùng đắt ý.
Nanon lúc này đã vô cùng nghẹn ngào, rõ ràng mỗi khi ở bên cậu Ohm đều biểu hiện rất vô tư nhưng cậu không ngờ hắn lại có thể để ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt như thế. Chưa kịp để cậu hết bất ngờ hắn lại kéo cậu ngời xuống ghé, trước mắt là bốn món ăn hai mặn, một canh, một xào, dù không quá bắt mắt nhưng miễn cưỡng vẫn nhìn được.
"Trước giờ mày luôn nấu cho tao ăn, hôm nay đích thân tao nấu lại cho mày, phải công nhận nấu ăn khó thật, tao vất vả lắm mới làm được bốn món này đó, mày mau ăn thử đi xem có ngon không?"
Vừa nói xong Ohm liền gấp một miếng cải xào đút cho Nanon, mùi vị cũng tạm được nhưng không hiểu sao cậu lại khóc. Đến bây giờ cậu mới hiệu được thì ra suốt một tháng nay hắn bị thương ở tay là do học nấu ăn cho cậu, hắn đau tay đau vai là vì đi làm thêm kiếm tiền mua quà cho cậu, hắn làm tất cả chỉ vì muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ cho cậu vào hôm nay, từ trước đến giờ không một ai vì cậu mà làm đến mức như thế, kể cả là sơ Nina, thử hỏi cậu làm sao không cảm động, không khóc cho được.
Nhưng có vẻ Ohm đã hiểu làm biểu cảm đó của cậu, nhìn thấy cậu khóc hắn liền luống cuống tay chân: "Khó ăn lắm sao, vậy.... vậy mau nhả ra đi, đừng ăn nữa, để tao gọi món đến cho mày."
"Khô...không phải vậy, cậu nấu ngon lắm, chỉ là.... Chỉ là tớ cảm động quá mà thôi. Lần đầu tiên có người làm nhiều thứ cho tớ như vậy, cảm ơn cậu nhiều lắm Ohm!" Nanon nói một cách nghẹn ngào.
"Vậy mà làm tao cứ tưởng tao nấu tệ đến mức mày ăn mà khóc luôn chứ. Mà mày không cần cảm ơn tao đâu, mày là bạn thân của tao mà, vì bạn thân làm chút chuyện này có đáng là gì. Giờ chúng ta ăn thôi, tao đói rồi." Ohm vừa nói vừa gấp thức ăn cho vào chén cho cậu.
Cả hai cùng ăn với nhau vô cùng vui vẻ, sau đó Nanon phụ trách rửa chén còn Ohm bên cạnh phụ trách rửa sạch lại bằng nước. Do muốn tốt chức sinh nhật cho cậu nên hôm nay hắn đã cho người làm nghỉ rất sớm nên giờ cả hai phải tự mình dọn dẹp.
Đêm hôm đó dưới sự mè nheo của hắn, cuối cùng cậu cũng ở lại ngủ cùng hắn, nằm trên giường cùng hắn, không hiểu sao Nanon không tài nào ngủ được, nhìn người bên cạnh đã sớm say giấc nồng, môi cậu bất giác nở nụ cười.
Có lẽ Nanon không hề hay biết có một hạt mầm mang tên "Pawat Chittsawangdee" đã lặng lẽ gieo xuống trái tim cậu và đang dần phát triển, đến một ngày khi hạt mầm ấy trưởng thành liệu cả hai có thể làm bạn giống như bây giờ hay sẽ trở thành một mối quan hệ khác, phức tạp hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top