chương 6
Đến giữa trưa thì cả hai cũng dọn dẹp xong đám cỏ phía sau vườn. Cả Ohm và Nanon đều đã thấm mệt, đang ngồi nghỉ ngơi dưới một tán cây thì một đứa nhóc chạy đến vào bảo cả hai vào ăn trưa.
Nhìn trên bàn ăn chỉ là những món ăn đạm bạc nhưng không biết có phải lao động mệt hay không mà Ohm ăn vô cùng ngon miệng điều này khiến sơ Nina rất vui, bà cứ lo một thiếu gia như hắn sẽ không ăn được những món giản dị này.
Nhưng sơ Nina không biết rằng hơn ba tháng nay sáng nào hắn cũng ăn những món như vậy do ai kia nấu, nếu không ăn được thì cả ngày hắn sẽ bức rức khó chịu.
Sau khi ăn xong thì Nanon dẫn Ohm dạo một vòng tham quan tu viện, vừa đi cậu vừa thao thao bất tuyệt giới thiệu cho Ohm biết rằng nơi này tốt ra sao, sơ Nina có ơn dưỡng dục cậu như thế nào. Hắn nhìn thấy vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt của cậu khi nói về nơi đây bất giác hắn cảm thấy bản thân cũng yêu quý tu viện nhỏ bé này.
Đi một lúc, cả hai đến một căn phòng nhỏ, Nanon hào hứng dẫn Ohm vào bên trong. Bước vào phòng Ohm nhận ra đây là một phòng chứa nhạc cụ, theo lời của Nanon kể thì thời còn trẻ sơ Nina từng là nhạc công, bà có một niềm đam mê bất tận với âm nhạc, vì thế bà đã học và biết chơi rất nhiều loại nhạc cụ.
Sau vì một số chuyện bà trở thành sơ của tu viện này, kế đó bà bắt đầu nhận nuôi những đứa trẻ cơ nhỡ không nơi nương tựa như Nanon, dù vậy niềm đam mê với âm nhạc và nhạc cụ trong bà vẫn luôn cháy bỏng và thế là phòng nhạc cụ này ra đời.
Dạo quanh một vòng, Ohm bị thu hút bởi một cây violin nhìn có chút cũ kỹ, nhưng có vẻ nó được bảo quản rất tốt. Đặt nhẹ cây đàn lên vai, Ohm tay phải cầm cây vĩ nhẹ nhàng kéo lên dây đàn, từng tiếng du dương phát ra từ cây đàn violin, âm thanh trầm bổng sâu lắng đánh thẳng vào tâm hồn của người nghe, Ohm cũng thả hồn theo bài nhạc, đã lâu lắm rồi hắn mới có cảm hứng chơi một bản nhạc đến như vậy, cũng không biết là do hoàn cảnh tác động hay do có tâm lý hắn muốn chơi cho "một người nào đó" nghe.
Nanon rất bất ngờ khi thấy Ohm cũng biết chơi đàn vĩ cầm, đã vậy còn chơi rất giỏi nữa. Trông Ohm lúc này cứ như một nhạc sĩ thật thụ, dù trang phụ không qua phù hợp lại còn dính bẩn do lúc sáng làm vườn, nhưng những vết bẩn ấy không thể làm lưu mờ vẻ quý tộc của Ohm lúc này, rất anh tuấn và phong nhã.
Khi Ohm kết thúc bản nhạc, hắn liền nhận được cái vỗ tay khen thưởng từ Nanon: "Tớ không ngờ cậu lại biết chơi violin đấy, đã vậy còn chơi rất hay nữa, cậu đúng là quý ngài hoàn hảo mà mọi người hay nói."
"Chỉ là lúc nhỏ được học mà thôi." Ohm cười ngượng ngùng trước lời khen của Nanon, nhưng thâm tâm hắn đang vô cùng hưng phấn.
Dù trước giờ hắn vẫn luôn nhận được vô số lời khen đại loại như vậy nhưng chỉ có lời khen của Nanon mới khiến hắn vui sướng đến thế.
Bỗng lúc này ngoài cửa truyền đến một tiếng nói: "Oa! Không ngờ P' đẹp trai lại chơi đàn hay đến vậy, không hề thua kém P'Nanon."
Người nói là một bé gái 5 tuổi, bên cạnh bé còn những đứa trẻ khác, không biết chúng đến đây từ lúc nào, có lẽ là do tiếng đàn của hắn thu hút đến, nhưng đây không phải là điều Ohm chú ý đến, thứ khiến hắn chú ý đến là việc bé gái kia nói Nanon cũng biết chơi nhạc cụ.
"Mày cũng biết chơi nhạc cụ sao?" Ohm nhìn về hướng Nanon hỏi.
Nhưng chưa kịp để cậu trả lời thì bé gái lúc nảy đã cất lên: "Đúng vậy đó ạ, P'Nanon chơi piano siêu siêu giỏi luôn, P'Nanon còn nói muốn là một nhạc công piano, sau này sẽ đi trình diễn khắp thế giới."
Lời của bé gái vừa dứt thì một bé trai khác tiếp lời: "Nếu không tin, thì P' đẹp trai cứ kêu P'Nanon chơi piano thử một lần đi, đảm bảo P'đẹp trai sẽ liền mê mẫn."
"Có thật vậy không, vậy thì Pi phải nghe thử một lần mới được." Ohm làm vẻ mặt bất ngờ trước lời nói của đám trẻ, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ hắn chỉ đang hùa theo để làm vui lòng đám trẻ nhưng chỉ có bản thân hắn biết, hắn cũng đang vô cùng hiếu kì và mong muốn nhìn thấy Nanon chơi piano.
Nhận được sự hưởng ứng từ Ohm, đám trẻ nhau nhau đòi Nanon chơi nhạc cho chúng xem, bất đắc dĩ cậu đành làm theo, bước đến bên cạnh chiếc piano, Nanon ngồi xuống ngón tay lướt nhẹ trên từng phím đàn, cậu quyết định chọn bản Lovesickness để thể hiện, không biết tại sao nhưng trong lòng cậu muốn chơi bản nhạc này.
Quả thật như lời lũ trẻ nói Nanon chơi đàn pianon vô cùng tốt, nhưng thứ khiến Ohm chú ý giờ này không phải là bản nhạc mà là nhạc công đang chơi bản nhạc đó. Ngón tay thon dài đang lướt đi một cách nhẹ nhàng trên từng phím đàn, hai mắt của cậu nhắm nghiền lại, trên môi nở một nụ cười mỉm làm cho chiếc má lúm hình bán nguyệt trên mặt cậu lúc ẩn lúc hiện, vẻ mặt say xưa phiêu theo từng giai điệu kế hợp với nước da trắng hồng kia.
Nanon trong mắt Ohm lúc này không khác gì một thiên sứ hạ phàm đang tấu lên một ca khúc về tình yêu bất tận, bất chợt Ohm cảm thấy bản thân như bị người trước mặt quyến rũ mê đắm không cách nào dời đi sự chú ý được, đến mức Nanon kết thúc bản nhạc Ohm vẫn không rời mắt khỏi cậu, chỉ khi tiếng vỗ tay của đám trẻ vang lên mới khiến hắn hoàn hồn lại.
Bất ngờ, cô bé lúc đầu lại lên tiếng: "Hai Pi chơi nhạc hay như vậy liệu hai người có thể chơi chung một bài cho bọn em được không, chắc chắn sẽ hay lắm."
Cả Ohm và Nanon đều không muốn bọn trẻ thất vọng nên một lần nữa phải chiều theo ý chúng. Bản hòa tấu mà cả hai chọn chính là River Flows In You. Không ngoài dự đoán, khi tiếng piano và violin vang lên, âm thanh cộng hưởng từ hai loại nhạc cụ đã tạo ra những âm thanh mê đắm, không chỉ với người nghe mà cả hai người đang chơi đàn kia.
Đúng như tên bản nhạc, một thức cảm xúc không tên như một dòng sông không ngừng chảy cuồng cuộn trong tâm hồn cả hai, dù là lần đầu hoà tấu cùng nhau nhưng cả hai đã có sự đồng bộ từ giai điệu đến cả cả trái tim.
Mãi đến khi kết thúc bản nhạc cả hai vẫn không thể thoát khỏi cảm xúc không tên ấy, ánh mắt cả hai vô tình chạm vào nhau, ngay khoảnh khắc ấy thời gian cứ như ngưng động lại, trong mắt bản thân chỉ có duy nhất hình bóng của đối phương, bầu không khí trở nên ngại ngùng một cách lại thường.
Để phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này, Nanon lên tiếng nhưng giọng nói có chút lắp bấp: "Được...được rồi mấy đứa, đã đến giờ ngủ trưa rồi mau về phòng ngủ đi."
Mặc kệ lời kháng nghị của đám trẻ, Nanon cương quyết dẫn bọn trẻ về phòng ngủ chỉ để lại Ohm một mình tại đó.
Sau khi dỗ được đám trẻ đi ngủ, lúc này Nanon cũng bình tĩnh lại, cậu trở về phòng nhạc để tìm Ohm nhưng cậu lại không thấy hắn đâu, đi một vòng khắp tu viện cậu mới phát hiện hắn đang ở vườn hoa bên cạnh tu viện.
Vườn hoa này diện tích không lớn lắm, sơ Nina tạo ra nó để bọn trẻ có chỗ chơi đùa, bên trong trồng rất nhiều hoa cũng có rất nhiều cây xanh to lớn lại vô cùng thoáng mát, quả thật vườn hoa này là một nơi lí tưởng để có thể nghỉ trưa.
Bước từng bước đến gần, Nanon phát hiện Ohm đang ngủ dưới một tán cây to lớn. Tay trái gác phía sau đầu còn tay phải che hai mắt để không bị chói. Điều này vô tình làm phô ra từng đường nét hoàn hảo trên cơ thể hắn, bắp tay săn chắc, cùng với cơ ngực to lớn ẩn ẩn hiện hiện sau chiếc áo thun ôm body kia, Nanon nhìn mà có chút ghen tỵ, rõ ràng cậu có có chơi thể thao nhưng không hiểu lại lại không được như hắn.
Nanon nhẹ nhàng bước đến bên cạnh hắn, ngồi tựa lưng vào gốc cây muốn ngắm nhìn Ohm lúc ngủ, bỗng lúc này giọng của hắn cất lên: " Tại sao mày lại muốn trở thành một nhạc sĩ biểu diễn piano."
Nanon có chút giật mình, thì ra trong lúc cậu không để ý hắn đã thức từ bao giờ và đang nhìn chằm chầm cậu, ánh nhìn quan tâm đó khiến Nanon có chút mất tự nhiên, cậu quay đi chỗ khác rồi trả lời hắn: " Cũng không có gì, khi còn bé tớ không hề có bạn, làm gì cũng chỉ có một mình, những lúc như vậy tớ cảm thấy vô cùng buồn tủi nhưng sơ Nina đã bên cạnh an ủi tớ, bà dạy cho tớ chơi piano và còn nói khi con không biết làm gì thì cứ chơi đàn, âm nhạc sẽ xoa diệu đi nỗi đau, sẽ chia sẻ niềm vui và bầu bạn bên con. Chính vì thế khi vui hay buồn đều sẽ chơi đàn piano, nhờ thế mà tâm trạng tớ tốt hơn rất nhiều, chính vì điều đó tớ quyết định trở thành một người biểu diễn piano, tớ muốn lan tỏa những cảm xúc tích cực đến mọi người. Vậy còn cậu, sau này cậu muốn làm gì?"
Nghe câu hỏi từ Nanon, Ohm trầm ngâm một chút rồi trả lời: "Tao cũng không biết, có thể sẽ học về kinh tế để sau này tiếp quản công ty chẳng hạn, tao vẫn chưa có dự định cho riêng mình."
Ohm quả thật chưa từng nghĩ đến tương lai sẽ làm gì, có lẽ vì sinh ra trong gia đình giàu có hắn chưa từng phải lo lắng điều gì nên hắn cũng không tìm được mục tiêu tương lai cho hắn.
Nhận thấy Ohm trả lời có chút uể oải, Nanon muốn hắn vui lên bằng một câu nói đùa: " Nếu cậu không tìm được mục tiêu thì hãy thành nghệ sĩ violin đi, đến lúc đó chúng ta sẽ lại cùng hòa tấu, sẽ cùng nhau nhìn ngắm khắp nơi trên thế giới này."
Nhưng Ohm lại bị câu nói của Nanon làm nhớ lại cảm xúc lúc hai người cùng hòa tấu, điều đó khiến hắn có chút bối rồi, vì thế hắn đánh trống lãng sang chuyện khác: "Chuyện của tương lai để tương lai tính, giờ cho tao mượn chân của mày nằm một chút,tao mệt quá, muốn ngủ."
Nói rồi hắn liền xoay người, gối đầu lên đùi của cậu, hai mắt nhắm nghiền lại ngủ. Nanon có chút bất ngờ trước hành động của Ohm nhưng cậu vẫn để im như thế, có vẻ hắn đã thật sự rất mệt, vừa phải thức sớm,đi một đoạn đường khá xa, đã vậy hắn còn giúp cậu làm khá nhiều việc nên mệt mỏi cũng là chuyện đương nhiên, bản thân cậu cũng có chút mệt vì thế chẳng mấy chóc cậu cũng tựa đầu vào thân cây mà chìm vào giấc ngủ.
Khung cảnh hai mỹ thiếu niên, một người tựa vào thân cây, còn một người gối đầu lên chân người kia giữa một vườn hoa đầy màu sắc đã tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ khiến người nhìn vào có cảm giác bình yên đến lạ.
Đến buổi chiều thì Ohm và Nanon cùng nhau chơi với bọn trẻ, lúc này Ohm và bọn trẻ đã thân với nhau hơn nên hắn cũng không còn cứng ngắt như lúc sáng, hắn nhận ra rằng đám trẻ này dù thiếu đi tình thương của cha mẹ nhưng ở tại tu viện này chúng vẫn giữ được vẻ ngoan ngoãn và đáng yêu như vậy.
Đến khi hắn chuẩn bị ra về đám trẻ còn luyến tiếc bảo hắn lần sau lại đến, Ohm cũng rất vui vẻ gật đầu đồng ý, vì nơi đây cho hắn cảm giác gọi là "nhà".
Vậy là kết thúc một ngày nghỉ với bao kỉ niệm tuyệt vời giữa hắn và cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top