chương 1


Reng...reng...reng.....

Tiếng chuông báo thức từ chiếc đồng hồ đầu giường vang inh ỏi trong căn phòng nhỏ hòng đánh thức người đang ngủ kia, nhưng có lẽ mọi nổ lực của chiếc đồng hồ đã trở nên vô dụng, người nằm trong chăn kia vẫn không động đậy, mãi đến khi tiếng chuông báo thức vang lên lần thứ ba thì người kia mới với tay ra tắt nó đi.

Nanon vươn người ngồi dậy, miệng không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt lim dim vẫn chưa chịu mở hẳn, có vẻ cậu vẫn còn rất buồn ngủ.

Cũng phải thôi, ngày hôm qua Nanon phải làm đến tận khuya mới xong công việc, đã vậy luận văn tốt nghiệp cậu vẫn chưa làm xong nên cậu đã cố thức đến ba giờ sáng để làm nó. Chỉ còn không đến một tháng nữa là cậu đã tốt nghiệp nên cậu cần phải gấp rút hoàn thành cho xong luận văn của mình, nhưng vừa phải đi làm, đi học còn phải làm luận văn điều này đã có phần quá sức đối với cậu.

Nanon vỗ vỗ mặt mình để bản thân tỉnh táo hơn, cậu vươn tay lấy chiếc điện thoại ở đầu giường để xem có thông báo gì mới không, đồng thời cũng xem hiện tại là mấy giờ, nhưng khi cậu nhìn thấy con số hiện trên điện thoại, hai mắt cậu liền mở lớn miệng không tự chủ mắng: "Chết tiệt! đã trễ nhưng vậy rồi sao."

Ngay lập tức cậu liền rời khỏi chiếc giờ yêu quý, dùng một tốc độ sét đánh vệ sinh cá nhân và thay đồ sau đó đạp xe tức tốc đến trường, trên chiếc xe đạp cũ kỹ Nanon đang dùng hết sức để có thể đến trường nhanh nhất có thể.

Khi chạy ngang một quán ăn, như nhớ ra điều gì đó Nanon liền dừng xe lại dùng chút thời gian ít ỏi của mình chen lấn trong đám đông để mua được một phần cơm. Sau đó cậu lại tức tốc chạy đến trường.

Càng đến gần cổng trường Nanon càng dễ dàng nhận ra một bóng hình quen thuộc, người đó không ai khác chính này Pawat Chittsawangdee hay có tên ngắn gọn hơn là Ohm, con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Chittsawangdee, cũng là người mà Nanon dành cả thời thanh xuân để theo đuổi.

Nanon và Ohm biết nhau từ năm lớp mười, khi ấy cả hai học cùng lớp với nhau và dần trở nên thân thiết với nhau, nhưng thứ tình bạn thuần khiết ấy không biết từ khi nào đã biến thành tình yêu say đấm trong lòng Nanon, đến khi cậu nhận ra thì đã không thể quay đầu, cứ thế cậu dành trọn thanh xuân của mình để yêu Ohm Pawat.

Khi Ohm vừa nhìn thấy Nanon chạy đến vẻ mặt liền cau có. "Nếu lần sao còn trễ như vậy thì đừng mong tao sẽ đợi mày."

Nanon cuối thấp đầu, tay chìa ra đưa phần cơm bản thân khó khăn lắm mới mua được cho Ohm, miệng mấp mấy nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, hôm nay tớ ngủ quên mất không kịp làm cơm cho cậu, nhưng tớ có mua một phần để thay thế, cậu yên tâm cơm này tớ mua ở quán cậu thích nên sẽ hợp khẩu vị với cậu."

Ohm giật lấy phần cơm trong tay Nanon không nói thêm lời nào xoay người bước đi, hắn không hề quan tâm đến sắc mặt tái nhợt, hơi thở hỗn loạn và vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cậu vì phải đạp xe gấp đến kịp đưa cơm cho hắn.

Nanon như đã quá quen với thái độ này của hắn nên cậu không nói gì, chỉ mĩm cười tự an ủi bản thân. Cậu nhớ khi lần đầu cậu đưa cơm đến cho hắn. Ohm Pawat còn không nói không rằng hất đổ hộp cơm cậu vất vả lắm mới làm được lên người cậu.

"Ghê tởm" đó là hai từ mà hắn nói lúc đó, mặc kệ xung quanh có rất nhiều người đang chú ý đến của hai, sau đó hắn choàng vai đám bạn mới quen của mình rời đi, bỏ mặt cậu với một thân lắm bẩn và bị những người xung quanh cười nhạo một cách đầy nhục nhã.

Hiện tại Ohm Pawat hắn dù vẫn lành lùng nhưng hắn cũng đã chịu nhận lấy cơm của cậu thì đã tốt hơn so với cái quá khứ kia gấp trăm lần rồi.

Nanon đứng lại một chút để điều hòa nhịp thở, sau đó cậu từ từ dắt chiếc xe đạp cũ của mình vào nhà xa và gấp rút đi đến lớp học. Giảng viên hôm nay của cậu được mệnh danh là người khó nhất khoa cậu, Nanon thật không dám nghĩ bản thân sẽ như thế nào khi bị vị giáo viên kia "chăm sóc đặc biệt" chỉ vì cậu đi trễ, nhưng may là cậu đã đến kịp lúc và ngồi yên vị kế bên người bạn thân của mình.

Vừa ngồi xuống, bên cạnh Nanon đã vang lên một giọng nói, dù không lớn lắm nhưng vẫn nghe ra được người kia đang rất bực bội: " Nanon Korapat, mày có biết hôm nay là tiết của ai không hả, sao mày lại dám đi trễ, có phải lại vì tên khố....."

Nanon chỉ có thể im lặng chịu sự trách móc của người kia, vừa định xin lỗi thì cậu không nghe thấy người kia nói gì nữa, vì thế cậu quay sang phía người kia để xem xảy ra chuyện gì thì giọng nói của người kia lại vang lên nhưng lần này không còn sự bực bội nữa mà thay vào đó là một sự lo lắng tột độ: " Non, mày khỏe không vậy? sắc mặt mày tệ quá? đã ăn uống gì chưa? có phải mày bệnh rồi không?"

Người kia vừa hỏi vừa dùng khăn giấy lao mồ hôi trên trán Nanon tiện thể xem xét cậu có thực sự ổn hay không. Nhìn hành động quan tâm của người kia Nanon chỉ biết phì cười.

Quả nhiên Chimon vẫn luôn là Chimon, dù có bực tức như thế nào đi nữa nhưng vẫn luôn quan tâm đến cậu. Quen biết và được trở thành bạn thân của Chimon có lẽ là một trong những điều may mắn nhất trong cuộc đời của Nanon.

Giới thiệu một chút về Chimon thì tên đầy đủ của em là Wachirawit Phunsawat Adulkittiporn*. Em là con trai độc nhất của Off Jumpol và Gun Atthaphan, đồng thời của là cậu chủ nhỏ của cả một chuỗi nhà hàng khách sạn nổi tiếng khắp Băng Cốc, nói một cách khác Chimon cũng là một tiểu thiếu gia chính hiệu.

Dù là vậy Chimon chỉ có duy nhất một mình Nanon thực sự là bạn và nguyên nhân là do em có tận 2 người cha mà không có mẹ. Phải! Chimon được sinh ra thông qua thụ tinh nhân tạo và nhờ người khác mang thai hộ, chính vì điều này khi còn nhỏ em thường bị những đứa nhỏ khác trêu chọc và không ai thèm chơi với em cả.

Điều đó đã gây ám ảnh lớn đối với Chimon, nó khiến em trở nên sống khép kính và ngại giao tiếp với mọi người xung quanh, dù Off và Gun vẫn luôn yêu thương và cố gắng bù đắp cho em nhưng bao nhiêu đó vẫn không đủ để lấp đầy những tổn thương lúc nhỏ.

Chimon cứ thế lớn lên, luôn một mình, độc lai độc vãng, mãi đến lên đại học đã có một sự cố xảy ra và cũng nhờ sự cố này em đã gặp được Nanon và từ đó cả hai trở thành bạn thân của nhau. Khi đó, Chimon đang trên đường về sau khi kết thúc buổi sinh hoạt đầu khóa, em đang đợi người nhà đến trước thì bắt ngờ từ đâu có một con chó điên xông đến tấn công em.

Quá hoảng sợ, Chimon cứ biết cắm đầu mà chạy, không biết có phải do xui rủi hay không khi em vô tình chạy vào ngõ cục, khi quay đầu để chạy hướng khác thì con chó điên ấy đã đuổi đến, em lúc đó vô cùng hoảng sợ, nước mắt cũng rơi ướt đẫm cả khuôn mặt, nhìn con chó ngày càng tới gần em chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Đúng lúc này Nanon đi ngang qua và đã nhìn thấy mọi chuyện vì thế cậu đã cố đuổi con chó kia đi, dù bị nó cắn đến chảy máu nhưng cuối cùng cũng đuổi nó đi được. Hình ảnh Nanon dũng cảm đuổi con chó kia đã được Chimon khắc sâu vào tâm trí, ngoại trừ hai người ba của mình lần đầu tiên trong đời có một người khác bảo vệ em như vậy, chính vì thế em vô cùng cảm kích Nanon.

Sau sự việc lần đó Chimon đã luôn chăm sóc Nanon đến khi vết thương của cậu lành hẳn, cũng nhờ vậy mà hai người trở thành bạn của nhau và một điều càng trùng hợp hơn là cả hai lại là bạn cùng lớp chính vì thế tình bạn đã thân lại càng thêm thân.

Nanon và Chimon cứ thế làm bạn với nhau suốt bốn năm đại học, trong bốn năm này không biết vì lí do gì nhưng Chimon vẫn luôn chăm sóc Nanon rất cẩn thận thậm chí đôi khi có phần hơi thái quá, em luôn để tâm đến Nanon dù là những điều nhỏ nhặt nhất, về phần Nanon, cậu không hề cảm thấy khó chịu gì mà ngược lại cậu vô cùng cảm kích Chimon.

Từ khi việc cậu thích Ohm bị phanh phui, khi đi đến đâu cậu cũng bị người khác nhìn bằng ánh mắt soi mói và buông những lời chế nhạo, những lúc như vậy chính Chimon là người luôn đứng ra bảo vệ cho cậu. Nếu có một phép so sánh thì cậu nghĩ Chimon như gà mẹ đang bảo vệ con của mình và đó là điều mà Nanon quý nhất ở người bạn thân này. Chimon với Nanon mà nói thì em chính là người bạn tốt nhất trên đời này mà cậu không bao giờ muốn đánh mất.

*Do mình xây dựng Chimon là con của OffGun nên sẽ mang họ của cả Off và Gun luôn nha.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top