Phiên ngoại (4)
Dáng vẻ cố tỏ ra trấn định nhưng nội tâm thì kinh hoàng thất thố của Lãnh Vô Sương trêu chọc ba con sói đói dục vọng tăng vọt.
Huyền Thiên xem như chịu được, ít nhất thần sắc của y không hề biến động, còn trong lòng, công tác tư tưởng cho bản thân không hề ngừng, y vô hạn lặp lại câu 'Sư phụ còn nhỏ, ta không thể làm như vậy, như thế quá cầm thú.'
Sư phụ hiện tại là thân phàm nhân, làm quá nặng tay sẽ lộng hỏng hắn mất, hắn nhất định sẽ nổi giận không thèm để ý đến ta, công tác tư tưởng như vậy một hồi lâu, Huyền Thiên mới dám nhìn lại tiểu sư phụ đang ngồi trên giường, xao động trong lòng y không những không giảm bớt trái lại càng cháy càng hăng.
Nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy... Y cơ hồ có thể ôm gọn hắn vào trong ngực, toàn thân trên dưới, hảo hảo yêu thương một phen.
Vì thế y lại nghĩ ' làm nhẹ một chút chắc cũng không sao, hôn một chút sờ một chút là được.
Gánh nặng cuối cùng cũng vứt đi được, hầu kết y lên xuống đầy mờ ám, ánh mắt nhìn Lãnh Vô Sương cũng trở nên sâu kín thâm trầm, nói sao đây, như một đầu sói quen thói ẩn đi dã tính của bản thân đột ngột bùng phát?
Hàn Sở Nhượng cùng Bạch Sơ cũng sáp đến mép giường.
Bạch Sơ đã sớm muốn ôm lấy Lãnh Vô Sương, nội tâm vừa thèm thuồng vừa ngứa ngáy, mở to đôi mắt tròn xoe ôm Lãnh Vô Sương lên đùi mình, gục đầu xuống, ngượng ngùng hôn má hắn một cái.
Tiếp đó liền một phát không thể vãn hồi, một tay ôm eo Lãnh Vô Sương, cái tay khác lại sờ lên mái tóc đen nhánh của hắn, như dỗ bé con mà vuốt vuốt, cuối đầu, hôn từ vành tai đến môi Lãnh Vô Sương, nơi nơi đều đều đánh lên dấu hôn ướt át, hiển lộ diễm sắc kiều diễm.
Hàn Sở Nhượng 'sách' một tiếng, nâng mắt, tỉnh bơ bước đến cời xuống từng kiện quần áo trên người Lãnh Vô Sương, thấy hắn giãy giụa liền cười trấn an nói "Sư phụ đừng hoảng, đợi lát nứa ta sẽ cho người mặc bộ này trông còn đẹp mắt hơn."
Y lột sạch Lãnh Vô Sương từ trên xuống dưới, thân thể trắng nõn tinh tế trần trụi trước mắt ba người.
Hiện tại từ đầu đến chân hắn cái gì cũng vừa nhỏ vừa khéo léo.
Vành tai bạch ngọc tinh xảo, đôi đầu vú nhạt màu vểnh lên ở trước ngực lại càng thêm đáng yêu, tiểu dương vật giữa háng sạch sẽ trắng nõn, mông nhỏ tròn trịa mềm mại, đôi chân thon dài mảnh khảnh kẹp chặt thẹn thùng, ngón chân cuộn tròn, run run.
Bạch Sơ si ngốc nhìn người trong ngực, tay lớn không chút tự chủ mò lên chỗ mềm oặt giữa hai chân hắn xoa nắn một trận, thấy trước sau không có phản ứng gì, có hơi tiếc nuối "thật nhỏ, hơn nữa còn không chịu cứng, chạm nửa ngày vẫn mềm."
Lãnh Vô Sương tức đến trắng bệch mặt mày, thần sắc lãnh đạm cũng bắt đầu tan vỡ.
Hàn Sở Nhượng nương ánh nến thưởng thức vẻ trấn định dần dần sụp đổ của hắn, lôi ra một bộ y phục từ túi trữ vật treo bên hông, cầm nó lên lắc lư trước mắt Lãnh Vô Sương.
"Sư phụ nhìn thử xem, có phải đẹp hơn bộ người mặc hồi nãy hay không?"
Lãnh Vô Sương trợn mắt lên nhìn, sắc mặt càng trắng.
Trong tay Hàn Sở Nhượng là một cái yếm đỏ rực thêu uyên ương, trên dưới buộc hai sợ dây thật dài rũ xuống, đây rõ ràng là đồ mà mấy tiểu cô nương mới mặc.
Hắn liên tục lắc đầu, gắt gao túm lấy vạt áo của Bạch Sơ, toàn bộ thân mình đều treo trên người Bạch Sơ không chịu buông.
"Muốn mặc thì ngươi tự đi mà mặc, ta mới không mặc loại đồ này đâu!"
Hàn Sở Nhượng áp sát từng bước, y cười nói: "Nó nhỏ như vậy thì sao đồ nhi có thể mặc vừa chứ? Thân thể nhỏ nhắn của sư phụ người hiện tại mới vừa vặn này."
Nói xong, mặc kệ hắn giãy giụa, cường ngạnh ôm hắn vào lòng, trực tiếp cột yếm lên trên người hắn, bàn tay men theo sống lưng trơn tuột xuống phía dưới, nắn bóp mông Lãnh Vô Sương một phen, ngón tay hạnh kiểm xấu đi vào nơi bí ẩn giữa cánh mông, trêu chọc cào nhẹ, tiếc nuối than thở "Đại sư huynh, tiểu sư đệ, phía sau của sư phụ quá nhỏ, chỉ sợ không chịu nổi chúng ta dày vò."
Lãnh Vô Sương nghe thế, tuy thấy thẹn muốn chết, nhưng tốt xấu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may bọn chúng không cầm thú đến nổi bá vương ngạnh thượng cung.
Nhưng mà, Hàn Sở Nhượng sẽ dễ dàng buông tha hắn như vậy sao?
Giây tiếp theo, chỉ thấy trong tay y hô biến ra một thứ đồ lông xù, trông khá giống đuôi cáo, phần đầu thô dài như dương vật của nam nhân, kích cỡ thứ đó lại kém xa sư huynh đệ ba người.
Lãnh Vô Sương kinh ngạc trừng to đôi mắt.
Y chẳng lẽ muốn... Muốn dùng thứ đồ đó đặt vào.... phía sau của mình?
Hắn nhìn chằm chằm thứ đó, càng xem càng cảm thấy khả năng Hàn Sở Nhượng sẽ làm ra loại chuyện này rất lớn, trong lòng càng thêm hoảng loạn, tức giận cũng từ đâu trỗi dậy.
"Không cho!"
"Không cho cái gì?"
Sắc mặt của Lãnh Vô Sương vừa đỏ vừa trắng, nhất thời không nói nên lời, Hàn Sở Nhượng thấy hắn nhăn tít mặt mày, sợ dồn ép hắn quá mức chọc hắn nổi giận, vì thế liền nhẹ giọng trấn an "Sư phụ yên tâm, thứ này được chế thành từ nhuyễn ngọc trên Vô Danh Sơn, sẽ không làm đau người."
Huyền Thiên thấy khuôn mặt nho nhỏ của ai kia vẫn căng cứng, ánh mắt lại như nai con bị kinh hách, sợ hãi bất an, vì thế đến gần hai bước, hơi hơi cong eo, tay to vỗ vỗ đầu hắn an ủi "Sư phụ chớ lo lắng, A Sở biết chừng mực, thân thể hiện giờ của người chịu không nổi kích cỡ của ba người chúng ta, nếu độc kia đột ngột tái phát, sư phụ chịu không nổi nhất định muốn chúng ta đi vào, khẳng định sẽ khiến người bị thương, đêm nay dùng thứ này khuếch trương một phen, cũng có thể làm chút chuẩn bị."
Lý do thoái thác vô cùng đường hoàng, Lãnh Vô Sương tuy đã dần bình tĩnh nhưng vẫn không chịu phục, ủy khuất bò lên giường nằm sấp xuống.Đúng là xui xẻo tột đỉnh.Rõ ràng cho rằng độc này có thể giải, kết quả, tình huống thì không chút cải thiện, ngược lại càng thêm không xong hơn.
Có lẽ hiện giờ Lãnh Vô Sương mang dáng vẻ của tiểu hài tử, tâm tính cũng yếu ớt theo, suy nghĩ lung tung rối loạn một hồi, trong lòng vùa chua xót vừa ủy khuất, ghé vào trên giường chu mông nhỏ, vùi đầu lên đệm chăn, thế nhưng 'lách tách' rơi lệ.
Ba người nhất thời không phát hiện, Hàn Sở Nhượng khuếch trương cho Lãnh Vô Sương, cầm đuôi cáo trong tay, thử đút vào một ít.
Huyền Thiên nghe Lãnh Vô Sương không rên một tiếng, gọi Lãnh Vô Sương hai tiếng, hắn vẫn không thèm để ý, vẫn vùi đầu như cũ, Huyền Thiên nghi hoặc, cởi giày bò lên trên giường, nâng mặt hắn lên nhìn thử, chỉ thấy khóe mắt hắn đỏ bừng, trên gò má toàn là nước mắt.
Y tưởng Hàn Sở Nhượng xuống tay không nặng không nhẹ làm đau Lãnh Vô Sương, lập tức đau lòng vô cùng, quát lớn Hàn Sở Nhượng, dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Lãnh Vô Sương, thanh âm mềm nhẹ dỗ dành "Là ta không đúng, sư phụ đừng khóc."Lãnh Vô Sương vẫn cứ khóc, Huyền Thiên càng đinh ninh hắn rất đau, vòng ra sau xem xét chỗ kia.
Chỗ này quả như lời Hàn Sở Nhượng, rất nhỏ nhưng cũng rất đẹp, cúc huyệt xinh xắn hồng hồng, miệng nhỏ khép khép mở mở vô cùng kiều diễm, dụ dỗ tà tâm của kẻ khác.
Huyền Thiên cảm thấy yết hầu khô khốc phát đau, nhấc Lãnh Vô Sương trở mình, cầm mắt cá chân của hắn, gập đầu gối, mở rộng hai chân, chính mình thì vùi đầu giữa hai chân Lãnh Vô Sương, vươn lưỡi liếm láp nơi riêng tư của hắn, liếm đến khi chung quanh đầy thủy quang ướt át, đầu lưỡi mới đi vào từng tấc mà liếm láp.
Cảm thấy như có con cá linh hoạt khéo léo không ngừng chuyển động hậu huyệt ấm áp trơn trợt, Lãnh Vô Sương nhịn không được co rụt huyệt thịt, kẹp chặt lưỡi Huyền Thiên, Huyền Thiên liền nhận ra, đĩnh lưỡi đâm thọc vào càng sâu, Lãnh Vô Sương tức khắc nhỏ giọng rên rỉ, thanh âm vừa mềm vừa ngọt, nghe vào mà tê dại tim gan.
Đợi khuếch trương không sai biệt lắm, Huyền Thiên chưa đã thèm rút đầu lưỡi ra, tiếp nhận đuôi cáo trong tay Hàn Sở Nhượng, thử dùng đầu cứng của đuôi cáo nhét vào, ngược lại còn rất thuận lợi, huyệt động bị liếm láp đến nước chảy dầm dề, đầu cứng của đuôi cáo lập tức trợt vào trong, chỉ còn mỗi cái đuôi bông xù lộ ra bên ngoài, Lãnh Vô Sương không thoải mái lắc lắc mông, cái đuôi trắng muốt liền lắc lư theo hắn cứ như nó thực sự là một phần của cơ thể hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top