Chương 16: Bị nhị đồ đệ kéo vào hẻm nhỏ ba ba ba (1)

Cơ thể xụi lơ vô lực, cước bộ trở nên nặng nề, mỗi bước đi như rót thêm chì, đại não trống rỗng mờ mịt dường như muốn ngã xuống, mang theo trái tim bị tàn phá đến đẫm máu kia rơi vào địa ngục không chút kẽ hở.

Ngõ hẻm đen kịt đưa tay không thấy được năm ngón, Lãnh Vô Sương vươn tay đặt dưới cánh mũi, hít sâu một hơi, luồng máu tanh dày đặc còn chưa phai đi xông vào vòm miệng, gay mũi đến nỗi mắt hắn ứa ra lớp nước mỏng manh.

Đây là máu của Huyền Thiên.

Đứa nhỏ nhu thuận gọi hắn sư phụ, nỗ lực hoàn thành hết thảy nhiệm vụ.

Đứa nhỏ luôn miệng nói yêu hắn, sẽ ôm lấy hắn, ôn nhu an ủi hắn.

Đứa nhỏ chung sống từ thuở ban đầu, nương tựa lẫn nhau, dìu dắt nhau đi qua vỏn vẹn 100 năm, nếm đủ bốn mùa xuân hạ thu đông . . . Tiểu Thiên. . .

Hai tay nắm thành quyền, Lãnh Vô Sương ngây ngốc bước đi, từng bước gian nan, hắn không biết mình có nên trở lại hay không, trở lại thì có ích lợi gì, hắn chỉ biết lang thang không mục đích, linh lực đã gần tiêu hao sạch, trong thân thể chỉ còn lại chút ít đủ chống đỡ để hắn không ngã xuống, thúc giục hắn tiếp tục đi về phía trước.

Tâm trí mịt mờ đau thương, nội tâm tràn đầy nước biển tanh nồng lạnh lẽo thấu xương, ngũ giác phong bế đã sớm mất đi sức quan sát vốn có đối với bên ngoài.

Cái bóng phía sau hắn vẫn rập khuôn bước theo, đến tận khi... Lãnh Vô Sương quẹo vào một ngõ hẻm không người càng thêm yên tĩnh.

Bóng đen đột nhiên lao ra, Lãnh Vô Sương bất ngờ bị người che chắn hai mắt, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị người đặt trên vách tường ở cuối ngõ, sau gáy, sống lưng cùng cặp mông đều bị áp sát lên mặt tường thô ráp, đạo bào trên người bị thô bạo lôi kéo vạch ra, hiển lộ làn da nhẵn nhụi trắng nõn bên dưới, hô hấp nặng nề gần sát bên tai, nhiệt khí nóng bỏng gấp gáp phun đến sau gáy khiến vùng da xung quanh nổi lên một lớp da gà.

Lãnh Vô Sương hoảng hốt, kịch liệt vặn vẹo thân thể, giãy giụa muốn đẩy người chặt chẽ vây nhốt mình ra, nhưng linh lực trên người thoáng chốc không thể khôi phục, pháp bảo trong bao trữ vật cũng đều bị ném ở trấn Khê Sơn, mặc dù hắn cũng có chút công phu phòng thân nhưng hoàn toàn không có đất dụng võ, bằng vào mấy lạng công phu ấy của hắn căn bản không đủ chống đối người trước mắt, không bao lâu đã bị người cố định hai tay, mất đi năng lực chống cự.

Tức giận lẫn gấp gáp xông thẳng lên đầu, sắc mặt Lãnh Vô Sương tức khắc đỏ bừng, tàn nhẫn quát mắng "Bọn đạo tặc vô liêm sỉ! Ngay cả đánh lén vô liêm sỉ cũng dám dùng! Mau thả ta ra!"

Bên tai chợt vang lên tiếng cười nhạo, tấm áo lót cuối cùng để che đậy thân thể cũng bị thô bạo kéo xuống vắt vẻo bên hông, làn gió lạnh lẽo ban đêm thổi đến khiến đôi đầu vú trước ngực hắn run run dựng thẳng, Lãnh Vô Sương vừa thẹn vừa gấp, vung cánh tay che chắn thân mình.

"Đạo trưởng nào phải nữ nhân, che ngực làm gì?"

Dứt lời, người kia vươn tay dùng sức kéo tay Lãnh Vô Sương lên cao, ấn giữ trên mặt tường, tay còn lại lần mò trước ngực Lãnh Vô Sương, trong bóng tối sâu thẳm, nam nhân ngạc nhiên 'sách' một tiếng, hưng phấn nhào nặn đầu vú của hắn.

"Thật không nghĩ tới, núm vú của ngươi cư nhiên lớn hơn, có thể phun ra sữa hay không?"

Âm điệu quái lạ trầm thấp vang lên, thanh âm như đang cố ý vọng lại bên tai, ngôn ngữ hạ lưu mang theo vài phần cà lơ phất phơ.

Vài phần cà lơ phất phơ ấy khiến Lãnh Vô Sương cảm thấy chút ít quen thuộc, nhưng hắn còn chưa kịp nghiền ngẫm, tiết khố nơi hạ thân đã bị thẳng tay kéo xuống, bắp đùi trắng nõn đột nhiên bại lộ trong không khí, hơi hơi run rẩy.

Ngón tay của người nọ cũng tùy ý vuốt ve nhào nặn đầu vú, chưa bao lâu đã lộ ra nhũ lỗ nhỏ bé, bàn tay to lớn xoa nắn toàn bộ ngực hắn, xoa đến quầng vú Lãnh Vô Sương phồng lên, có gì đó bắt đầu tụ lại ở ngực, phảng phất muốn phun ra ngoài bất cứ lúc nào.

"A... Đừng, đừng xoa nhẹ, mau cút ngay cho ta!"

Bên tai chợt tê rần, vành tai bị người kia hung hăng cắn xuống một ngụm, giọng điệu âm trầm đáng sợ như một thanh lợi kiếm, đâm thẳng vào tim hắn, đâm đến máu me đầm đìa.

"Ta hạ lưu? Còn chưa biết ai hạ lưu hơn ai, núm vú này hẳn bị người chơi rất lâu đi? Dâm đãng đến độ sắp phun ra sữa tới nơi rồi kìa." nói xong, y khom người, cúi đầu tập trung quan sát đầu vú bị y đùa bỡn đến đỏ bừng dị diễm lệ lạ lùng, hơi thở ấm áp phun lên ngực Lãnh Vô Sương, kích thích da thịt mềm mại như cánh hoa run rẩy từng đợt, bàn tay dần gia tăng lực đạo xoa nắn, cái lỗ nho nhỏ trên đầu vú đột nhiên mở ra, bạch quang chợt loé lên trước mắt, người kia còn chưa kịp phản ứng liền bị dòng sữa ngọt ngào phun đến khoé môi, chất lỏng dinh dính nhỏ xuống từng giọt đều bị người kia nhanh chóng liếm hết vào miệng, cong cong khoé môi, tà ác cười trêu "Đạo trưởng thật lợi hại, không biết bị ai đùa bỡn đến độ rõ ràng mang thân thể của nam nhân lại tiết ra sữa tươi mà nữ nhân mới có."

Lãnh Vô Sương chợt nhớ tới điều gì, hai mắt đột nhiên ửng hồng, chất lỏng ấm áp trào ra thấm ướt mảnh vải vắt ngang đôi mắt, phúc chốc ngừng giãy giụa, chỉ dùng cánh tay chặn ngang đẩy đầu người nọ ra xa một chút, mềm giọng cầu xin "Van cầu ngươi, đồ nhi của ta không còn bao nhiêu thời gian nữa, trước để ta trở lại xem đồ nhi một chút có được hay không."

Người kia nở nụ cười quái dị.

"Không được, ta không muốn để ngươi toại nguyện."

Sau đó, y chợt nghĩ đến điều gì, dừng lại một chút rồi nói tiếp "Nếu như ta có thể cứu đồ nhi của ngươi, ngươi tính như thế nào?"

Lãnh Vô Sương ngẩn ra, trầm mặc chốc lát, lẩm bẩm đáp "Nếu ngươi có thể cứu đồ nhi của ta, cái mạng này ngươi lấy cũng được."

Người kia thoáng sững người, đột nhiên cười lạnh, tiếng cười kia làm người ta sợ hãi cự kỳ, âm trầm xen lẫn tức giận cùng ghen tuông không sao giải thích được.

Y trở người Lãnh Vô Sương để hắn đối diện với bức tường, bày ra tư thế chổng mông, lực tay vừa nặng vừa tàn nhẫn "Ba ba ba" vỗ vài chưởng lên mông Lãnh Vô Sương, vỗ chỗ kia từ trắng nõn sang đỏ bừng, đánh đến khi Lãnh Vô Sương không chịu nổi hạ người đè nén tiếng rên rỉ, lắc lắc mông muốn trốn tránh.

"Sách, đạo trưởng thật dâm đãng, chỉ đánh lên mông ngươi mấy cái, bên trong cúc huyệt dâm đãng này liền chảy nước không ngừng. Nhìn tay ta bị ngươi làm dính đầy dâm thuỷ này, đạo trưởng, ngài có muốn nếm thử hay không?"

Y nói xong liền không thèm quan tâm, dùng ngón tay cắm trực tiếp vào miệng Lãnh Vô Sương quấy rối tình dục, ngón tay lôi kéo trêu chọc chiếc lưỡi mềm mại trơn trượt trong khoang miệng ấm áp, khuấy đến bên trong vang lên tiếng nước "tí tách" xen lẫn âm thanh nghẹn ngào của Lãnh Vô Sương.

"Ân... Cầu ngươi, buông ta ra."

Người kia trầm thấp nở nụ cười trộn lẫn chút ít tự giễu, âm thanh nghe qua nhẹ nhàng vô cùng, yếu ớt đến độ như hư như ảo, tựa lời thì thào nhỏ nhẹ bên tai.

"Nhưng ta không muốn...rõ ràng rất chán ghét ngươi..."

Ngay sau đó y liền đổi giọng cười cợt "hơn nữa, dường như đạo trưởng cũng không có ý bảo ta thả ngài ra."

Y rút ngón tay ướt nhẹp khỏi miệng Lãnh Vô Sương, thuận tiện bóp đầu vú hắn một cái, đầu vú sớm bị chà đạp thảm thương tức khắc bị nặn ra dòng sữa thơm ngọt trộn lẫn nước miếng trong suốt dính trên tay y, ngón tay nhanh chóng trượt xuống giữa hai chân Lãnh Vô Sương, khuấy động tiểu huyệt nóng hổi không ngừng co rút, trước tiên chậm rãi xâm nhập, cảm thụ huyệt thịt chưa bị thao mở quấn đến dây dưa, người nọ thở gấp một tiếng, nghe tiếng ngâm nga khó nhịn của Lãnh Vô Sương, dục hỏa lẫn lửa giận tức khắc tăng lên vùn vụt, lại hung hăng vỗ mông hắn một cái, âm trầm cười lạnh "Thật sự quá dâm, ngươi sốt ruột như vậy để làm chi? Dù sao ta cũng sẽ thoả mãn cho ngươi."

Nói xong, y vội vàng mở rộng huyệt động, mãi đến khi tiểu huyệt có thể chứa đựng dương vật của y tiến vào, lúc này y mới cỡi tiết khố xuống, lôi côn thịt đã sớm cứng rắn như bàn ủi ra đặt ở miệng huyệt Lãnh Vô Sương.

Nào ngờ, Lãnh Vô Sương lại bắt đầu giãy giụa vào lúc này, lực đạo rất lớn, thậm chí chặt đứt đoạn thừng cuốn lấy hai tay, người nọ còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn quăng một cái tát vang dội, y bụm mặt sửng sốt trong chốc lát, lúc hồi thần lại, tức giận dâng lên suýt nữa phun trào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top