Chương 38.2: Song sinh khủng bố (2)
Chử Toái Bích nói tiếp: "Màn thăng cấp của anh tên là Song sinh khủng bố."
Cao Yến hỏi: "Ý anh là, cặp chị em sinh đôi trong đề mục này có quan hệ cạnh tranh lẫn liên quan đến hiện tượng kia?"
"Có khả năng."
"Anh còn nhớ rõ bối cảnh màn đó không?"
Hắn dựa vào cạnh cửa sổ, nghe vậy gật đầu nói: "Ấn tượng sâu sắc."
"Nói nghe xem."
"Sân chơi đó là một thôn nhỏ trên núi ngăn cách với thế giới bên ngoài, thôn dân thờ phụng một cặp thần linh trong thần thoại Ấn Độ cổ, cặp thần linh này là hai anh em sinh đôi khác giới, sau đó kết hôn sinh con."
Chử Toái Bích suy nghĩ một chút, cuối cùng không nói ra tên thần linh, vì trong thần thoại Ấn Độ cổ, anh em sinh đôi sống chung nên vợ nên chồng không ít, tên quá dài, mà cũng không quá quan trọng.
Hai thần linh được thôn dân thờ phụng đã sớm bị chôn vùi trong lịch sử, ít nhất trong hệ thống thần linh chủ lưu không có hai cái tên này.
Mặc dù thôn dân thờ phụng cặp thần linh song sinh nhưng lại ghét và sợ hãi các cặp sinh đôi.
Họ cho rằng cặp sinh đôi khác giới tính kết vợ chồng thì sự kết hợp này sẽ mang đến bất hạnh, sinh ra đời sau xấu xí, hành vi này là sỉ nhục thần linh mà họ thờ phụng, vì vậy một người trong cặp sinh đôi thường bị giết chết.
Nếu là sinh đôi cùng giới tính thì sẽ dùng đá tảng hoặc gậy gỗ cứng đập chết.
Cao Yến kinh ngạc: "Đập chết?!"
"Anh đã chứng kiến."
Thôn dân đập một cặp sinh đôi sơ sinh thành thịt nát, sau đó quét xuống sông cho cá ăn, mà con sông kia lại chính là nguồn nước mà dân chúng dùng hàng ngày.
Lúc đó Chử Toái Bích vừa vào sân chơi không lâu, không quen nhìn những hành vi ngu ngốc mù quáng như thế, hắn cố ngăn cản nhưng không chỉ thất bại mà còn bị thôn dân coi là kẻ xâm nhập mà bắt lại.
"Còn cặp chị em sinh đôi mà anh nói đến thì được mang giấu đi khi vừa sinh ra, sau đó họ trở lại thôn làng bắt đầu trả thù thôn dân. Lúc anh vào sân chơi, hai chị em đó đã là BOSS, coi người chơi là thôn dân, ý đồ giết chết toàn bộ."
Hai chị em kia rất khủng bố, hành sự điên cuồng lại tàn nhẫn, cực kỳ thích dùng các loại cực hình. Họ giết chết thôn dân trước, sau đó dùng cái chết thảm thiết của thôn dân đe dọa người chơi, có một người chơi bị bức đến phát điên.
Khi đó Chử Toái Bích chỉ kịp hiểu rõ quan niệm lạc hậu và tàn nhẫn của thôn kia, nhưng không có thời gian tìm hiểu cố sự của hai chị em sinh đôi.
"Chưa kịp tìm hiểu thì anh đã giết chết hai chị em." Giọng nói Chử Toái Bích đầy tiếc nuối: "Hai chị em đó rất kiêu ngạo, từng bước ép sát, không cách nào dùng suy nghĩ của người bình thường để suy đoán. Dù đã biến thành quỷ, họ cũng hành sự rất điên cuồng, anh đành phải điên hơn họ mà thôi."
"Lúc đó nhân số trong sân chơi gấp đôi màn này, nhưng cuối cùng chết hết chỉ còn lại hai người."
Những người chơi khác đều bị đùa chết hết rồi.
Nếu muốn qua cửa thì phải biến thành người điên, điên cuồng hơn hai chị em sinh đôi kia.
Thế là Chử Toái Bích hợp lực với một người chơi khác giết chết hai chị em sinh đôi – cũng chính là BOSS, sau đó thành công bị trò chơi chó má ghi vào sổ đen, danh tiếng xuống dốc không phanh.
Màn thăng cấp "Canh rùa biển" có tổng cộng 17 người chơi, gấp hai là 34 người chơi, thế mà sau sáu ngày chỉ còn lại 2 người, trung bình mỗi ngày chết 5 người, đúng là rất hung tàn.
Cao Yến rũ mắt, tay phải xoa cằm suy nghĩ sâu xa: "Song sinh khủng bố..."
Liên quan đến quan hệ cạnh tranh giữa hai chị em sinh đôi.
"Em còn rất nhiều vấn đề cần xác minh, tốt nhất là đến nghĩa trang một chuyến nữa. Nếu có thể tiếp xúc đến những sự vật liên quan đến hai chị em sinh đôi trong màn này thì tốt quá, bây giờ tin tức quá ít, đầu mối cũng vụn vặt."
Vô cùng rải rác, mỗi một thông tin vụn vặt coi như có liên hệ với nhau nhưng lại có cảm giác còn thiếu gì đó có thể xâu chuỗi lại.
Cao Yến nhún vai, tháo tai nghe xuống: "Em đi toilet."
Chử Toái Bích căn dặn: "Cẩn thận một chút, hay anh đi cùng em?"
Cậu phất phất tay: "Không cần."
Hắn gọi cậu lại: "Em nói cho anh danh phận, sau khi rời khỏi đây còn giữ lời không?"
Cao Yến đã cầm tay nắm cửa, nghe vậy nghiêng người nhìn Chử Toái Bích, nhướng mày lộ ý cười: "Giữ lời."
Nói xong cậu đóng cửa lại, sải bước đến toilet.
Chử Toái Bích sửng sốt, thật lâu mới phản ứng được, câu trả lời xác nhận kia không phải là hắn nghe nhầm vì ngày nhớ đêm mong, mà là chân thật từ miệng Cao Yến nói ra.
Đóng dấu, thừa nhận, có danh phận, quan hệ đã được xác minh.
Hai chữ "giữ lời" lăn lộn trên đầu lưỡi Chử Toái Bích nhiều lần, giống như viên kẹo muốn hòa tan trong miệng, ngọt đến tận tim. Hiện tại trong đầu hắn toàn là pháo hoa, tiếng pháo nổ bùm bùm không những náo nhiệt và rực rỡ mà còn rất vui mừng.
Chử Toái Bích bước hai ba bước muốn đuổi theo Cao Yến, nhưng hắn hơi do dự, dù sao show ân ái trong toilet, có cảm giác sẽ bị đuổi ra ngoài.
Da mặt hắn dày không để ý địa điểm, nhưng mấu chốt là anh bạn nhỏ rất sĩ diện.
Vì thế hắn dừng lại, đi vài bước trong phòng, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi, sau đó hắn lại dựa vào bệ cửa sổ, vô thức sờ túi áo muốn hút một điếu thuốc giảm bớt tâm trạng kích động hiện tại.
Đáng tiếc hắn đang cai thuốc, trên người lại không có kẹo.
Lát nữa tìm Cao Yến muốn một viên vậy.
Chử Toái Bích đang định nhắn một câu trong group, thông báo cho đồng bọn biết tin tức tốt là hắn đã thoát FA để đồng bọn cùng vui sướng. Nhưng hiện tại đang trong game, có điều không sao, dù là trò chơi cũng không thể ngăn cản được tấm lòng nhiệt tình thân thiện của Chử Toái Bích.
Hắn ra khỏi phòng, gõ cửa phòng Tạ Tam Thu.
Mái tóc của Tạ Tam Thu vẫn còn ướt, y vừa tắm rửa xong, cả người còn hơi nước nhưng đã rất buồn ngủ, vốn không muốn để ý đến tiếng gõ cửa nhưng nghe thấy giọng nói của Chử Toái Bích bèn ra mở cửa.
Chủ yếu là do nếu y không ra mở cửa thì lão cẩu này sẽ đá văng cửa.
Tạ Tam Thu hỏi: "Có việc?" Phát hiện được manh mối quan trọng gì sao? Nửa đêm còn gõ cửa.
Nét mặt Chử Toái Bích rất nghiêm túc: "Cậu biết vừa nãy Cao Yến cho tôi cái gì không?"
Tạ Tam Thu: "Rốt cuộc cậu ta không nhịn được nữa đánh anh rồi?"
Hắn xì một tiếng, ánh mắt nhìn Tạ Tam Thu như người cha nghiêm khắc nghe đứa con trai ngu xuẩn trả lời, tuy ghét bỏ nhưng vẫn miễn cưỡng tiếp thu.
Tạ Tam Thu nén giận, y không đánh chết được Chử Toái Bích, không thể tùy tiện ra tay.
"Danh phận! Ba nhỏ của con đã cho ba danh phận rồi!"
Gương mặt Tạ Tam Thu không chút thay đổi: "Ồ, chúc mừng ba, hoàn thành tâm nguyện rồi." Có thể nhắm mắt ngàn thu rồi đó.
"Chậc. Dương Miên có ở đây không?"
"Cô ấy đang bận."
"Không sao, ba chỉ nói cho Dương Miên biết một tiếng thôi, không mất thời gian đâu."
"Tôi sẽ nói cho cô ấy biết."
Chử Toái Bích nghe vậy hơi nhíu mày nhìn Tạ Tam Thu, do dự mãi mới đầy nghi ngờ nói: "Con có thể ăn nói rõ ràng mạch lạc, đúng không?"
Cha già biểu thị rất hoài nghi năng lực tổ chức từ ngữ của con trai đần độn.
"..." Chung quy Chử cẩu vẫn là một tên súc sinh.
Tạ Tam Thu bi thương và tuyệt vọng, tại sao y lại mong ngóng từng ngày Chử Toái Bích có thể hoàn lương làm người chứ?
Dưới thái độ kiên quyết từ chối của Tạ Tam Thu, Chử Toái Bích đành tiếc nuối quay về phòng, hắn vốn hy vọng có thể chính miệng tuyên bố tin tức tốt này.
Mà trong toilet.
Cao Yến mở vòi nước rửa tay, bóng đèn trắng bệch rải đầy khắp toilet, tiếng nước chảy vang lên rất rõ ràng trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta hít thở không thông, không khỏi sinh lòng khủng hoảng.
Động tác rửa tay của Cao Yến khựng lại hai giây, sau đó tăng tốc, rửa xong liền tắt vòi nước, rút khăn giấy lau tay.
Cậu lau sạch nước trên tay rồi vo tròn tờ giấy ném vào thùng rác. Thùng rác đã đầy, cục giấy lăn hai vòng, suýt nữa rơi ra ngoài. Cậu dời tầm mắt, mở cửa bước ra ngoài hành lang.
Đèn ngoài hành lang dùng cảm ứng âm thanh để tắt mở nhưng cảm ứng không tốt lắm, cần phải có tiếng động thật lớn thì đèn mới sáng, nếu không sẽ xuất hiện tình trạng đang bước đi bỗng chìm vào bóng tối.
Người nào nhát gan chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
Cao Yến thầm đếm số, từ 1 đến 20 thì đèn sẽ tắt, thế nên khi đếm đến 19 là cậu sẽ vỗ tay, bóng đèn sẽ luôn sáng, mà thoạt nhìn hành lang như không có điểm cuối vậy.
Thật ra hành lang không dài như vậy, nhưng căn biệt thự này được thiết kế rất cổ quái, cứ thiết kế nào bất tiện là xây theo.
Người chơi ở lầu 2, bọn quỷ quái nhóm cô gái tóc bím thì ở lầu 3 lầu 4, nhưng toilet lại ở lầu 5. Những tầng khác hoàn toàn không có toilet, càng kỳ lạ là mỗi phòng lại có phòng tắm.
Điều này có nghĩa là người chơi có thể rửa mặt và tắm rửa trong phòng riêng, nhưng muốn "giải quyết nỗi buồn" thì phải đi qua 2 tầng lầu của quỷ quái và BOSS.
Tầng 5 có thiết kế rất kỳ quái, đầu cầu thang là một cái cửa rất hẹp, sau cửa là cầu thang càng chật hẹp hơn, đại khái tám bậc thang.
Từ đây bước lên, bên phải là tường màu trắng, bên trái là hành lang được sơn trắng tinh, hai bên đều là vách tường mà không có bất kỳ đồ trang trí nào, hành lang như kéo dài trong thị giác khiến người ta sinh ra cảm giác không thoải mái.
Vắng vẻ, trắng bệch, chật hẹp và âm u kéo dài, ảo giác như không có điểm cuối. Dù đi thật nhẹ trên hành lang vẫn có tiếng vang. Nhất là bóng đèn vừa sáng vừa trắng bệch, còn là cảm ứng âm thanh, phải vỗ tay.
Ai đi lên đây một mình cũng phải hoảng sợ.
Cao Yến vừa bước lên vừa vỗ tay, trên hành lang vang lên tiếng vỗ tay và tiếng bước chân rất rõ, hơn nữa còn vọng lại như có đồ vật đi theo sau lưng cậu.
Cậu đi đến giữa hành lang, ngọn đèn bỗng lóe lên một cái rồi vụt tắt khoảng 1 giây đồng hồ, cậu lập tức vỗ tay, bóng đèn sáng lên.
Nhưng Cao Yến vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai tay duy trì tư thế vỗ tay.
Lông mày cậu nhíu chặt, lưng căng cứng như dây cung, Cao Yến mím môi, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Vừa nãy khi bóng đèn tắt đi trong một giây, cậu thoáng thấy một bóng đen phía trước, trên người trùm vải bố, tay cầm cái rìu đứng lặng yên ở cuối hành lang.
Cao Yến nuốt nước bọt một cái, nhấc chân tiếp tục tiến lên, tốc độ khá chậm, mắt nhìn chăm chú về phía trước, trong lòng thầm đếm số, đến số 18, cậu lập tức vỗ tay 3 cái.
Đèn không tắt.
Cao Yến tiếp tục đi lên khoảng hai mét, bóng đèn chợt tắt, cảnh vật trước mắt chìm vào bóng tối, hành lang không có cửa sổ, đèn vừa tắt là bóng tối bao trùm không thấy năm ngón tay.
Cao Yến có trực giác không ổn, ngay lúc bóng tối sắp ập đến, cậu vội vỗ tay năm lần, đèn lại sáng lên.
Nhưng lúc này tinh thần của cậu vô cùng căng thẳng, thậm chí cơ bắp trên người căng cứng đến đau đớn. Mồ hôi lạnh to như hạt đậu tuôn ra lăn xuống thái dương, dọc theo sườn mặt chảy xuống cằm, sau đó rơi xuống sàn nhà bóng loáng. Chẳng biết tại sao, cậu thậm chí nghe được tiếng mồ hơi rơi xuống sàn nhà không ngừng phóng đại bên tai, vô cùng rõ ràng.
Ngọn đèn chợt tắt trong chớp mắt, cậu trông thấy bóng đen trùm vải bố đi lên 2m. Đèn lại tắt một cái, bóng đen vải bố đã tiến lên 3m.
Hiện tại khoảng cách giữa Cao Yến và nó không đến 9m, mà có khả năng nó vẫn đang tiến đến gần cậu.
Tình hình hiện tại rất nguy hiểm, dưới ánh sáng thì không thấy thứ đó đâu, nhưng trong bóng tối thì nó từ từ đến gần. Càng gay go là Cao Yến không cách nào thấy nó trong bóng tối, cũng không nghe được tiếng bước chân của nó.
Đèn cảm ứng âm thanh trở nên không ổn định.
Cao Yến tiếp tục bước lên, vừa đi vừa nhẩm đếm, đồng thời tính toán khoảng cách giữa cậu và thứ kia, càng ngày càng gần.
17, 18, 19...
Cậu vỗ tay liên tục, đèn không tắt.
Khoảng cách rút ngắn còn 5m.
Cao Yến lại tính toán thời gian, lúc này khoảng cách còn 3m, mà lúc cậu đang đếm đến số 3 thì "bụp" một tiếng, bóng đèn chợt tắt. Cậu sửng sốt trong một giây, sau đó lập tức xoay người chạy.
Trong chớp mắt khi quay người, cậu cảm nhận được một lưỡi dao sắc bén sượt ngang qua tóc. Nếu không phải cậu phản ứng nhanh thì phỏng chừng đã bị cạo lớp da đầu.
Chạy được một quãng, Cao Yến vẫn không quên vỗ tay, đèn sáng lên.
Khóe mắt cậu thoáng liếc nhìn về phía vị trí bóng đen đứng vừa nãy, trong tay gã là cây rìu đang giơ cao, đèn vừa sáng thì gã lập tức biến mất.
Trên sàn nhà là vài sợi tóc đen lẳng lặng nằm đó, đó là tóc của cậu vừa bị cắt đứt. Xem ra cái rìu kia cực kỳ sắc bén, cậu thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top