Chương 58: Người thứ tư
Lâm Thu Thạch vọt xuống dưới lầu, cánh tay trắng bệch từ trong mũ vươn ra cũng trực tiếp theo anh xuống dưới. Anh nhìn thấy cảnh này, không dám dừng lại ở trong phòng thêm một giây, trực tiếp lao ra khỏi phòng.
Ông chủ cửa hàng tạo hóa nhìn thấy Lâm Thu Thạch hoảng loạn lao tới, trên mặt ông xuất hiện một chút nghi hoặc: "Sao cô lại gấp gáp chạy ra đây vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lâm Thu Thạch hồng hộc thở dốc, dùng ngón tay chỉ vào bên trong.
Sắc mặt ông chủ đầy nghi hoặc, muốn đi vào nhìn xem, Lâm Thu Thạch lấy ra di động gõ mấy chữ: Đứa trẻ đó có đúng là con trai ông không?
Ông chủ nhìn thấy những chỉ này liền sửng sốt, nói: "Lời này của cô là có ý gì?"
Lâm Thu Thạch quyết định ăn ngay nói thật: Đầu nó rơi xuống.
Ông ta vừa thấy, lập tức xoay người chạy vào nhà, Lâm Thu Thạch muốn ngăn cũng ngăn không kịp. Nhưng ngay sau khi ông ta mở cửa, Lâm Thu Thạch lại thấy đứa bé vừa mới bị rớt đầu xuống đất lúc này đang ngồi ở sô pha chơi đồ chơi —— hình ảnh này không khác gì lúc anh mới vừa vào nhà.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Ông chủ sau khi nhìn thấy con trai mình vẫn bình an không việc gì, quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch, nghi hoặc trong mắt càng sâu.
Lâm Thu Thạch nhìn nhìn đứa trẻ, lại nhìn nhìn ông chủ. Anh lắc đầu, cuối cùng cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi. Cũng không biết là ảo giác của anh hay là do thần kinh quá mức mẫn cảm, anh cảm giác được ánh mắt của đứa trẻ kia giống như dán vào lưng anh, rất không cam lòng nhìn anh rời đi.
Sau khi từ cửa hàng tạp hoá rời đi, Lâm Thu Thạch lại tới vài căn nhà khác có trẻ con trong trấn.
Trong lúc đi cũng gặp vài người đồng đội, bọn họ có vẻ như không có hảo cảm gì với một cô gái câm như Lâm Thu Thạch, chào hỏi một cái cũng lười mở miệng. Chỉ có một cô gái thoạt nhìn tương đối ôn hòa chịu cùng Lâm Thu Thạch nói chuyện một lát.
"Chúng tôi không thấy mấy đứa trẻ, những đứa trẻ đó đều bị giấu đi rồi." Tên của cô gái đó hình như là Đổng Thiên Vi, "Cô cũng đừng đi nữa, vô ích thôi."
Lâm Thu Thạch cảm thấy hơi kỳ quái: Giấu đi là có ý tứ gì vậy?
Đổng Thiên Vi nói: "Chính là bị người nhà đem giấu vào chỗ nào đó rồi nha. Tất cả người trong trấn đều không tiếp xúc với bên ngoài, nếu không còn con cái thì toàn bộ gia đình đều xong rồi. Hơn nữa trấn này hình như có quy định không thể ly hôn, vì vậy bọn họ chỉ có thể mang theo áy náy chịu đựng cả đời."
Lâm Thu Thạch nghe xong sửng sốt một lát, anh nghĩ tới cái gì đó: Không thể ly hôn?
Đổng Thiên Vi: "Đúng vậy." cô nói, "Anh chàng hay đi chung với cô đâu? Sao hôm nay anh ta lại không đi với cô thế này. Thân thể cô yếu đuối như vậy, lỡ như gặp phải chuyện gì không may thì làm sao?"
Lâm Thu Thạch làm lơ câu hỏi của Đổng Thiên Vi: Có ngoại lệ không?
Đổng Thiên Vi nghĩ nghĩ: "Hình như là không? Dù sao lúc bọn tôi đi điều tra hai nhà kia thì thấy bọn họ dù có trở mặt với nhau thì cũng không ly hôn."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu cảm ơn Đổng Thiên Vi, xoay người đi.
Đổng Thiên Vi nhìn bóng dáng anh, muốn nói lại thôi. Nhưng người nam đi bên cạnh cô lại kỳ quái nói: "Cô nói nhiều như vậy với cô ta làm gì?"
Đổng Thiên Vi thở dài: "Có thể sống thêm một người không tốt sao?"
Người nam kia không trả lời.
Mục tiêu lần này của Lâm Thu Thạch là ngôi nhà trước đó đã từng thăm hỏi qua, nhà của Lauren.
Anh tới ngôi nha kia, sau khi gõ cửa, thấy được cha của Lauren, một người đàn ông thoạt nhìn tính tình không tốt, toàn thân còn đang tản ra mùi rượu nồng nạc.
"Có chuyện gì?" Cha Lauren đặt câu hỏi, thái độ cực kỳ không tốt.
Lâm Thu Thạch: Tôi muốn hỏi một chút, con gái ông mất tích lúc nào?
Người cha kia không trả lời, có chút bực bội: "Thông báo tìm người không phải treo ở quảng trường sao? Cô không qua đó xem đi, tới hỏi tôi làm gì?"
Lâm Thu Thạch: Ta chỉ là muốn biết thêm càng nhiều manh mối từ ông mà thôi.
Anh sau khi gõ xong mấy chữ này, chợt nhớ tới hình như mình đang mặc đồ nữ, liền học Nguyễn Nam Chúc cố ý làm ra bộ dáng nhu nhược đáng thương, nghĩ thầm cũng không biết có tác dụng hay không.
Không ngờ biểu tình này vậy mà thật sự có tác dụng, biểu tình của cha Lauren hơi hòa hoãn: "Hình như là hai ngày trước......"
Lâm Thu Thạch: Cô bé mất tích ở đâu vậy?
Lauren phụ thân nói: "Chắc là trong nhà."
Lâm Thu Thạch nghe ra sự mơ hồ trong giọng nói ông ta: Ông có chắc là ở nhà không?
Lauren phụ thân nghĩ nghĩ: "Không chắc lắm, lúc ấy sau khi mãi không thấy con bé thì tôi mới phát hiện, ai biết con bé mất tích lúc nào."
Lâm Thu Thạch: Có thể mạo muội hỏi một chút, vợ của ông khi nào mới trở về nhà?
Không ngờ khi vừa nhắc tới từ vợ, cha của Lauren lập tức lộ ra biểu tình hung ác, chẳng những không có trả lời câu hỏi của Lâm Thu Thạch, còn hùng hùng hổ hổ đóng sầm cửa.
Lâm Thu Thạch nhìn cánh cửa đã đóng lại, lâm vào trầm tư. Anh lúc này có một phỏng đoán vô cùng khủng bố.
Một ngày trong trấn lại sắp qua, sắc trời đã có chút tối, Lâm Thu Thạch định về khách sạn trước rồi tính sau.
Trên đường quay về khách sạn, Lâm Thu Thạch lại đi ngang qua cái quảng trường vừa mới được nhắc tới ban nãy. Quảng trường thật sự không lớn, các cửa hàng xung quanh toàn bộ đã bị đóng cửa, chỉ để lại một mảnh trống vắng. Chỉ có bảng thông tin dán những thông báo tìm người đặt chính giữa quảng trường trung ương lại phá lệ thu hút ánh nhìn.
Lâm Thu Thạch đi đến chỗ dán thông báo, nhìn kỹ những tờ giấy đó.
Hiện tại thông báo tìm người tổng cộng có bốn tờ, trong đó ba tờ là đã được dán từ trước đó, một tờ còn lại là mới dán lên hôm qua.
Lâm Thu Thạch cũng không biết mình nghĩ như thế nào, đột nhiên vươn tay, từ trên bảng thông tin gỡ ra tờ thông báo tìm người sớm nhất.
Tờ giấy kia cũng không có dán quá kỹ, rất dễ dàng đã bị gỡ ra. Lâm Thu Thạch cúi đầu nhìn kỹ tờ thông báo trên tay, đột nhiên có phát hiện mới...... Anh phát hiện, tờ thông báo tìm người này vậy mà lại có hai lớp!
Không sai, tờ thông báo này lại là hai tờ giấy dán vào nhau.
Nhưng hai tờ giấy dán vào nhau quá chặt, Lâm Thu Thạch muốn thử tách hai tờ giấy ra, sau khi chỉ kéo xuống một góc xíu xiu cuối cùng đành chịu thất bại. Anh hơi chán nản suy nghĩ trong chốc lát, lại nảy sinh ý xấu, dứt khoát gỡ hết tất cả những thông báo tìm người trên bảng xuống nhét vào túi mình, sau đó rời đi như không có việc gì xảy ra.
Đương nhiên sau khi gỡ xuống anh cũng đơn giản kiểm tra, phát hiện tất cả thông báo tìm người đều là hai lớp.
Bước nhanh về tới khách sạn, Lâm Thu Thạch vừa đi vào liền nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách lầu một, nhìn biểu tình cậu có vẻ đang tự hỏi chuyện gì.
Lâm Thu Thạch đi đến trước mặt cậu, vỗ vỗ vai cậu.
Nguyễn Nam Chúc ngẩng đầu: "Đã về rồi?"
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, chỉ chỉ trên lầu.
Nguyễn Nam Chúc lộ ra tươi cười: "Mệt sao? Được thôi, chúng ta cùng nhau về phòng đi ngủ."
Người ngồi bên cạnh liền ném cho bọn họ ánh mắt khác thường.
Lâm Thu Thạch dùng ánh mắt trò chuyện với Nguyễn Nam Chúc: Có thể đừng nói mấy câu làm người khác hiểu lầm hay không?
Nguyễn Nam Chúc mặt dày giả vờ như không phát hiện ánh mắt anh.
Hai người về tới phòng mình ở lầu hai, sau khi đóng hết cửa sổ lẫn cửa ra vào, Lâm Thu Thạch rốt cuộc cũng có thể nói chuyện. Anh gấp không chờ nổi nói: "Tôi đem thông báo tìm người ở quảng trường gỡ xuống rồi kiểm tra, phát hiện những thông báo tìm người này đều là hai lớp. Chúng ta xem thử có cách nào để tách hai tờ giấy ra không?" Anh nói xong liền lấy mấy tờ giấy trong túi ra.
Nguyễn Nam Chúc cầm lấy xem qua, cân nhắc nói: "Cái này dùng nước hẳn là có thể tách ra, chỉ là không biết chữ viết có bị mờ hay không."
Lâm Thu Thạch: "Tách thử một tờ ra trước thử xem sao."
Vì thế hai người vào WC lấy chút nước ấm rồi ngâm tờ giấy vào bên trong, sau khi lớp keo mềm hẳn có thể tách ra. Trong lúc chờ đợi, Lâm Thu Thạch hỏi Nguyễn Nam Chúc có phát hiện gì khác ở xưởng đồ hộp hay không.
Nguyễn Nam Chúc nhìn chậu nước trước mặt, trầm mặc trong chốc lát, nói: "Thiếu chút nữa tôi đã nhặt cái mũ bị ám kia về rồi."
Lâm Thu Thạch nghe mà hết hồn: "Hả?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Lúc ấy tôi đang kiểm tra, cái mũ phớt kia đột nhiên rớt từ trên ngọn cây xuống. Cũng không biết thứ đồ vật đó có ma lực gì, tay của tôi cũng đã đặt lên trên mũ, cuối cùng may sao nhịn xuống được."
Lâm Thu Thạch lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Thật may cậu không nhặt về."
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu: "Dù sao cũng là cánh cửa thứ sáu."
Sau đó Nguyễn Nam Chúc kể lại dấu vết cậu kiểm tra được ở xưởng đồ hộp, nói với Lâm Thu Thạch rằng thật may là không ăn mấy món đồ hộp. Hiện tại cậu nghi rằng mấy đứa trẻ bị mất tích đều đã bị làm thành đồ hộp. Bởi vì cậu phát hiện trên máy móc sản xuất đồ hộp có vụn thịt khá mới. Còn thấy trên một cây khô khác có thi thể của một đứa trẻ bị treo cổ.
Đương nhiên, Nguyễn Nam Chúc cũng không dám chạm vào thi thể kia, chỉ coi như không phát hiện.
"Còn anh thì sao, có phát hiện gì không?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.
"Tôi cảm thấy hình như phương hướng của chúng ta sai rồi." Lâm Thu Thạch đem sự tình anh gặp phải trong cửa hàng tạp hoá nói cho Nguyễn Nam Chúc, "Cậu cảm thấy đứa trẻ kia rốt cuộc là thứ gì?"
"Khẳng định không phải người." Nguyễn Nam Chúc nói, "Giấy tách ra rồi." Cậu vươn tay, vớt tờ giấy trong chậu nước ra.
Lớp keo giữa hai tờ giấy bị nước ấm làm mềm, hai tờ giấy bị tách ra dễ dàng.
Sau khi Lâm Thu Thạch nhìn thấy tờ giấy ở mặt sau liền ngây ngẩn cả người, chỉ thấy tờ giấy phía sau kia vậy mà cũng là một thông báo tìm người. Chữ viết trên đó có chút mơ hồ không thấy rõ, nhưng tấm ảnh thì Lâm Thu Thạch lại quen biết...... Đây là người trong đội của bọn họ. Người trên tấm ảnh đó là người đội mũ phớt bị mất tích kia!
Mà ba tấm thông báo tìm người còn lại cũng đã bị tách ra từng tấm một. Trước mắt bọn họ là ba người bị mất tích, ảnh chụp đều bị dán ở trên giấy. Thứ khác biệt duy nhất chính là tờ thông báo mất tích của chị gái Lauren, tờ giấy phía sau hoàn toàn trắng tinh.
Nguyễn Nam Chúc nhìn ba tờ giấy nhíu mày.
Lâm Thu Thạch nói: "Hình như...... Chúng ta từ lúc đến cái trấn này, không có nhìn thấy bất kỳ đứa trẻ nào cả."
Nguyễn Nam Chúc quay đầu lại nhìn anh.
Lâm Thu Thạch căn cứ vào kết quả điều tra của mình, nói ra suy đoán: "Hai đứa trẻ duy nhất chúng ta nhìn thấy chính là chị gái Lauren cùng đứa bé trai trong tiệm tạp hóa tôi đã đến hôm nay. Tôi cảm thấy cả hai đứa nhỏ đều có vấn đề."
Nguyễn Nam Chúc: "Cô chị gái của Lauren đúng là hơi có vấn đề." Cậu nói, "Trên người con bé có cảm giác gì đó quái quái."
Lâm Thu Thạch: "Hơn nữa hôm nay một người trong đội nói cho tôi, cái trấn nhỏ này không tiếp xúc với bên ngoài, hầu như sẽ không ly hôn. Cậu có nhớ thân thế của Lauren sao......"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Ừ, mẹ của cậu bé là cưới lần thứ hai."
"Chuyện này rất kỳ quái." Lâm Thu Thạch ngồi trên sô pha, nhìn này ba tấm thông báo tìm người, "Cậu nói xem, có khả năng trong trấn này căn bản là không có......"
Nguyễn Nam Chúc tiếp được lời Lâm Thu Thạch: "Căn bản là không có đứa trẻ nào cả."
Ánh mắt hai người chạm nhau, đều thấy trong mắt đối phương thần sắc tương tự.
"Thực ra vẫn phải có." Nguyễn Nam Chúc đem mấy tấm thông báo tìm người dán ở phía sau ném lên trên bàn, buông tay, "Chúng ta còn không phải đang thay thế cho mấy đứa trẻ sao."
Lâm Thu Thạch: "......" Một đám trẻ con nặng hơn một trăm cân* sao.
*một cân bên TQ bằng nửa kg bên mình, 100 cân = 50kg
Nguyễn Nam Chúc: "Ai cũng là công chúa bé bỏng nha."
Lâm Thu Thạch: "Vậy sao, bây giờ tôi mới biết thật ra chúng ta mới là những đứa trẻ đáng thương nhỏ yếu lại bất lực đó. Việc tiếp theo thì sao, ý nghĩa của chuyện này là gì? Chìa khóa rốt cuộc ở đâu?"
Nguyễn Nam Chúc gõ gõ ngón tay trên bàn: "Nếu những đứa trẻ trong trấn là chỉ chúng ta, vậy thì những đứa trẻ giả đó có phải chỉ những thứ khác hay không?"
Lâm Thu Thạch: "Ví dụ như?"
Nguyễn Nam Chúc: "Slenderman."
Lâm Thu Thạch lập tức nhớ tới đứa con trai đã không có đầu óc còn cười vui vẻ tới vậy của ông chủ tiệm tạp hoá, trầm mặc một lát: "Có khả năng."
Nguyễn Nam Chúc: "Nhưng bây giờ còn một vài điểm chưa thông suốt. Nếu những đứa trẻ đó chính là Slenderman, vậy thi thể của bọn chúng là chuyện như thế nào? Thôi, trời cũng tối rồi, trước tiên đi ngủ đã."
Lâm Thu Thạch nhìn bên ngoài bóng đêm đã nặng nề buông xuống, cũng nghe theo lời của Nguyễn Nam Chúc.
Ở thế giới ngoài cửa thức đêm gọi là tu tiên, còn ở thế giới bên trong cánh cửa thức một đêm có khả năng ngày hôm sau trực tiếp biến thành tiên. Căn bản không cần tu, một bước lên trời cho bớt việc.
Lâm Thu Thạch hy vọng có thể bình an đi vào giấc ngủ, một đêm không mộng mị.
Nhưng có một số việc không phải muốn là làm được. Tuy rằng vô cùng không tình nguyện, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn tỉnh lại vào nửa đêm.
Anh nghe được tiếng khóc của trẻ con.
Âm thanh khóc hu hu, như trách móc lại như kể lể, từ ngoài cửa sổ chui vào tai Lâm Thu Thạch. Anh từ trên giường ngồi dậy, thấy Nguyễn Nam Chúc vẫn đang ngủ say. Không hiểu sao anh lại có cảm giác u oán của một người vợ đi tiểu đêm mất ngủ lại còn thấy ông chồng nhà mình vẫn ngủ say như chết. (lời editor: tại sao lại là vợ chứ không phải chồng vậy anh Thu Thạch ( ͡° ͜ʖ ͡°))
Đương nhiên cảm giác này cũng chỉ chợt lóe lên thôi, bởi vì Lâm Thu Thạch đem Nguyễn Nam Chúc chọc cho tỉnh.
Nguyễn Nam Chúc mơ mơ màng màng mở mắt: "Hử?"
Lâm Thu Thạch: "Tôi không ngủ được."
Nguyễn Nam Chúc liền duỗi tay ôm lấy cổ Lâm Thu Thạch, đem anh kéo vào trong lòng: "Ngoan, vào đây là ngủ được."
Lồng ngực Nguyễn Nam Chúc rất rộng, cũng rất ấm áp, trên người cậu còn có mùi thơm nhàn nhạt, rất dễ gây buồn ngủ.
Nhưng tiếng khóc kia lại càng ngày càng gần, Lâm Thu Thạch rốt cuộc nhịn không nổi, nhìn thoáng qua cửa sổ bên kia.
Vừa liếc mắt một cái thiếu chút là anh bị dọa từ trên giường ngồi dậy. Chỉ thấy trên cửa sổ có một đứa trẻ đang bò. Đứa trẻ kia như làm lơ sức hút của trái đất, dính trên cửa kính như một con thằn lằn. Tay chân nó bắt đầu chậm rãi duỗi ra dài hơn, giống như muốn tìm kiếm khe hở trên cửa sổ để bò vào —— nhìn thấy cảnh này, Lâm Thu Thạch không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn rằng mình cùng Nguyễn Nam Chúc mỗi đêm đều có thói quen đóng cửa sổ thật kỹ.
Lâm Thu Thạch đang nhìn chăm chú, lại cảm thấy Nguyễn Nam Chúc nhẹ nhàng đè lại lưng anh, sau đó vuốt ve một chút, nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn."
Lâm Thu Thạch: "Ưm......"
Nguyễn Nam Chúc duỗi tay quay mặt anh trở về, ngữ khí có chút không vui: "Ngủ không được thì nhìn tôi."
Lâm Thu Thạch ngước mắt.
Nguyễn Nam Chúc: "Thứ đó có đẹp hơn tôi không?"
Lâm Thu Thạch không nói.
Nguyễn Nam Chúc rất tự nhiên đem cằm để trên đỉnh đầu Lâm Thu Thạch, sau đó chậm rãi cọ cọ, lẩm bẩm nói: "Ngủ."
Cả người Lâm Thu Thạch gần như đều bị Nguyễn Nam Chúc bao lấy. Nguyễn Nam Chúc như một con thú hùng mạnh cẩn thận ôm lấy một con thú còn nhỏ, toàn thân tràn ngập ý muốn bảo hộ. Lâm Thu Thạch cảm thấy an toàn một cách khó hiểu, anh thử nhắm mắt lại, làm lơ tiếng khóc phiền nhiễu mộng đẹp của người khác kia, rốt cuộc dần dần lâm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, hai người gần như ôm sát thành một cục.
Lâm Thu Thạch mở mắt ra liền thấy được khuôn mặt say ngủ của Nguyễn Nam Chúc. Không thể không thừa nhận Nguyễn Nam Chúc lớn lên đẹp vô cùng, bất kể là bên trong cánh cửa hay là ngoài cửa, đều cực kỳ hấp dẫn sự chú ý. Lúc này lông mi thật dài của cậu theo hô hấp mà hơi hơi phập phồng, giống như là cánh bướm phượng đen sắp giương cánh bay lên.
Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm một lúc, không nhịn được muốn vươn tay sờ một chút. Không ngờ tay anh vừa vươn ra, Nguyễn Nam Chúc liền mở bừng mắt. Trong ánh mắt cậu không thấy chút buồn ngủ nào, ngược lại hàm chứa ý cười nhàn nhạt: "Sớm."
Lâm Thu Thạch nhanh chóng thu tay lại, giả vờ không có việc gì phát sinh: "Sớm."
Nguyễn Nam Chúc buông ra cánh tay ôm Lâm Thu Thạch, ngáp một cái, chậm rãi đứng dậy: "Tối hôm qua ngủ thế nào?"
Lâm Thu Thạch: "Khá tốt." Anh từ trên giường bò dậy, đi đến bên cửa sổ. Không ngoài ý muốn, trên cửa kính có vô số dấu bàn tay trẻ con. Xem ra tiếng khóc cùng cảnh tượng ngày hôm qua chính xác không phải là tưởng tượng của anh.
Hai người rửa mặt xong, đi xuống nhà ăn, phát hiện trong đội ngũ lại mất đi một người.
Lần này người biến mất bọn họ tương đối quen thuộc, là bạn gái của Vương Thiên Tâm, cô gái đồng đội của hắn.
Lúc Lâm Thu Thạch phát hiện không thấy cô gái này, Vương Thiên Tâm vẫn đang nhàn nhã ăn bữa sáng. Anh cầm di động đánh chữ: Không thấy bạn gái Vương Thiên Tâm.
Nguyễn Nam Chúc thấy những chữ trên màn hình di động của Lâm Thu Thạch, trực tiếp đứng lên đi tới trước mặt Vương Thiên Tâm.
Vương Thiên Tâm bị Nguyễn Nam Chúc dọa sợ. Trước đó hắn đã bị Nguyễn Nam Chúc đè ra đánh cho một trận vo cùng bạo lực, toàn bộ trận đánh hắn ta không hề có sức đánh trả. Lúc này tuy hắn ra vẻ trấn định, nhưng giọng nói run rẩy cùng ánh mắt loạn ngó khắp nơi đã làm bại lộ nội tâm yếu ớt mong manh của hắn: "Mày, mày muốn làm gì."
Nguyễn Nam Chúc trên cao nhìn xuống, ngữ khí lãnh đạm: "Bạn gái của mày đâu?"
Vương Thiên Tâm nuốt nước miếng cái ực, yếu ớt nhìn Nguyễn Nam Chúc một cái, nhỏ giọng nói: "Có một người rồi còn chưa đủ sao?" Đại thần giả gái khủng bố như vậy còn chưa đủ thỏa mãn cậu sao?
Lâm Thu Thạch ở bên cạnh nghe thấy được, biểu tình nháy mắt trở nên vặn vẹo...... Một người còn chưa đủ cái cmn.
Nguyễn Nam Chúc: "Mày hỏi tao hay là tao hỏi mày?"
Vương Thiên Tâm nhanh chóng nói: "Tao không biết, ngày hôm qua cô ta không có trở về."
Nguyễn Nam Chúc: "Không trở về vậy mà mày cũng không nói?"
Vương Thiên Tâm: "Nói cũng vô dụng a...... Đây, đây rõ ràng ta không có biết." Hắn giống như là có chút không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Tao đã kêu cô ta đừng đi tới xưởng đồ hộp, vậy mà không nghe."
Xưởng đồ hộp? Nghe thấy những chữ mấu chốt này, Nguyễn Nam Chúc nhíu mày: "Cô ta ngày hôm qua đi tới xưởng đồ hộp? Đi lúc nào?"
Vương Thiên Tâm nói: "Đi từ buổi sáng, vẫn không quay trở lại."
Nguyễn Nam Chúc: "Tao cũng ở xưởng đồ hộp, làm sao lại không phát hiện ra cô ta chứ."
Vương Thiên Tâm cười gượng: "Chuyện này sao tao biết được...... Có thể là đi đường khác?" Đây là chỉ lời nói bậy, trấn này nhỏ như vậy, đi chỗ nào cũng chỉ có một đường. Huống hồ xưởng đồ hộp cũng không có lớn tới mức hai người cùng ở bên trong mà không chạm mặt, trừ phi, là trên đường đi tới xưởng đồ hộp đã xảy ra chuyện.
Nguyễn Nam Chúc hỏi hắn có thấy tình huống dị thường nào hay không. Vương Thiên Tâm cẩn thận nghĩ nghĩ, nói buổi tối hôm trước lúc đi ngủ, cô ta vẫn luôn nhìn về hướng phía bên ngoài cửa sổ, nói là bên ngoài hình như có tiếng trẻ con khóc.
Lâm Thu Thạch liền nghĩ tới đứa trẻ nằm trên kính cửa sổ phòng bọn họ kia.
"Nhưng tao lại không nghe thấy." Vương Thiên Tâm nói, "Thính lực tao cũng không tệ, nhưng lại không nghe thấy gì hết, cô ta hẳn là quá căng thẳng nên mới có thể nghe lầm......"
Lâm Thu Thạch lại không cảm thấy là nghe lầm.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Nguyễn Nam Chúc: "Còn có chuyện gì khác không?"
Vương Thiên Tâm lắc đầu, "Không còn."
Lâm Thu Thạch đứng lên đi tới bên người Vương Thiên Tâm. Vương Thiên Tâm thấy anh lại càng sợ hãi, miễn cưỡng tươi cười mà trông như là sắp khóc tới nơi.
Lâm Thu Thạch đánh chữ: Buổi sáng ngày hôm qua cô ấy chỉ đi xưởng đồ hộp sao?
"Hình như là chỉ đi xưởng đồ hộp." Vương Thiên Tâm mới vừa nói xong, Đổng Thiên Vi bên cạnh liền đứng lên, chỉ vào Vương Thiên Tâm nói: "Hắn nói dối, ngày hôm qua Lưu Nhã căn bản không có đi tới xưởng đồ hộp!"
Lưu Nhã chính là tên của bạn gái Vương Thiên Tâm.
Vương Thiên Tâm bị chỉ trích liền lập tức giải thích: "Tôi không có nói dối, cô ta thật sự nói với tôi là muốn đi tới xưởng đồ hộp!"
"Có cái đếch ấy, hôm qua lúc chúng tôi đi kiểm tra các nhà có trẻ con khác rõ ràng thấy Lưu Nhã, cô ấy còn dắt theo một cô bé mười bảy tám tuổi mà!" Đổng Thiên Vi nói, "Hai người nắm tay nhau, trông có vẻ vô cùng thân thiết! Anh đừng nói là anh không biết đi!"
Vương Thiên Tâm tức giận nói: "Cô nói bậy gì đó, tôi vốn dĩ không biết —— tôi chỉ nói lại lời cô ta nói với tôi thôi. Rõ ràng cô ta nói là muốn đi tới xưởng đồ hộp, làm sao mà tôi biết cô ta cuối cùng lại đi đâu chứ!"
Hai người kịch liệt khắc khẩu, từ thái độ kiên quyết của bọn họ có thể thấy được, hẳn là hai người đều không có ai nói dối.
Nơi Lưu Nhã thật sự muốn đến là xưởng đồ hộp, chỉ là đang đi trên đường thì gặp được thứ gì khác...... Ví dụ như là, một cô bé kỳ quái.
Lâm Thu Thạch nghĩ đến đứa con trai không có đầu óc của ông chủ tiệm tạp hóa liền run lên một cái.
Vậy nên cô bé kia rốt cuộc là con nhà ai?, Lâm Thu Thạch dùng di động gõ chữ hỏi.
"Không biết nữa, tôi không nhạy cảm lắm với diện mạo của người phương Tây......" Đổng Thiên Vi hơi ngượng ngùng, "Nhưng mà tôi nhớ kiểu tóc của cô bé, hình như là buộc tóc đuôi ngựa, còn mặc một chiếc váy hồng nhạt, thoạt nhìn rất là đáng yêu."
Lâm Thu Thạch đột nhiên nghĩ tới cái gì, anh lấy từ trong túi ra mấy tờ thông báo tìm người, sau đó quả nhiên tìm được trong đó thứ mình muốn —— tấm ảnh của đứa trẻ bị mất tích thứ tư, chị gái của Lauren.
Đổng Thiên Vi vừa thấy ảnh chụp, liền lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Đúng vậy, chính là cô bé." Cô thấy được phía trên là bốn chữ thông báo tìm người, "Cô, cô bé chính là một trong những đứa trẻ bị mất tích sao? Cô bé đó làm sao xuất hiện......lại còn nắm tay Lưu Nhã...... Cô bé muốn mang Lưu Nhã đi đâu......"
Làm sao có thể biết được, đứa trẻ vốn không nên tồn tại ở đây dẫn người còn sống đi đâu, mang đến chỗ nào thì cũng chắc chắn không phải là nơi tốt đẹp gì.
Mọi người xem ảnh chụp xong liền trầm mặc.
"Chúng tôi hiện tại đang nghi ngờ trong trấn này căn bản không có trẻ con." Nguyễn Nam Chúc nói ra một ít tin tức, "Cho nên lúc mọi người nhìn thấy trẻ con tốt nhất là nên cẩn thận một chút."
Trong đám người liền phát ra âm thanh ồn ào nghị luận.
"Còn nữa, không nên tùy tiện mang đồ vật trở về." Nguyễn Nam Chúc nói, "Những thứ đồ vật đó có khả năng chính là bùa đòi mạng."
Lúc cậu đang nói chuyện, Lâm Thu Thạch nhìn ra ngoài cửa sổ liền lập tức từ ghế trên đứng lên. Chỉ thấy trong rừng cây cách nhà ăn không xa, không biết từ khi nào đã xuất hiện một thân ảnh cao gầy. Thân ảnh kia ẩn nấp trong sương mù dày đặc, có chút không rõ nhưng mơ hồ có thể thấy được đó là hình dáng thuộc về Slenderman.
Nó lẳng lặng đứng ở chỗ đó, giống như chăm chú nhìn, lại giống như đang canh gác.
Rõ ràng thứ này không có đôi mắt, nhưng Lâm Thu Thạch lại có ảo giác rằng đang bị nó quan sát.
Anh kéo tay áo Nguyễn Nam Chúc một chút, ý bảo cậu nhìn ra ngoài. Nhưng mà đến lúc Nguyễn Nam Chúc quay đầu, thứ kia đã biến mất.
"Sao thế?" Nguyễn Nam Chúc hỏi Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch gõ chữ: Vừa rồi thứ kia đứng ở bên ngoài nhìn chúng ta.
Nguyễn Nam Chúc: "Mới vừa rồi?"
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Nguyễn Nam Chúc: "Ồ, muốn nhìn thì cho nhìn, dù sao trong tình huống bình thường thì thứ này cũng không thể vào trong nhà được." Ngữ khí cậu nhàn nhạt, dường như việc này là việc không đáng bận tâm, "Nếu thật sự có thể trà trộn vào đây, cũng coi như là nó có bản lĩnh."
Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc một cái, không nói chuyện.
Mà những người khác thì không có được sự bình tĩnh như Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc. Bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt hầu hết mọi người đều hiện lên nồng đậm sợ hãi.
Không ai biết được tới khi nào bọn họ rốt cuộc mới có thể thoát khỏi cái địa ngục đáng sợ này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top