Chương 51: Chân tướng
So với người trưởng thành, trẻ con một khi đã tàn nhẫn thì càng không có điểm dừng, bởi vì bọn chúng cũng không biết hành động của mình mang đến hậu quả gì. Đối mặt với người hay đồ vật mình ghét, bọn chúng chỉ biết dùng những thủ đoạn kịch liệt nhất bộc lộ niềm vui ác độc của mình —— đám trẻ trong tuổi dậy thì, đặc biệt như thế.
Mà Lộ Tá Tử, chính đứa trẻ bị người căm ghét kia.
"Lúc cô ta còn ở trong lớp chúng tôi, bị khi dễ thực thảm." Giang Tín Hồng nói, "Tất cả mọi người đều chán ghét cô ta, đem cô ta coi như không khí"
"Lúc lớp các cậu chụp ảnh tập thể cũng không chịu cho cô ấy chụp chung?" Lâm Thu Thạch nhớ tới tấm ảnh bị thiếu một người lúc trước bọn họ tìm thấy trong phòng hồ sơ.
"Ừm......" Giang Tín Hồng tuy rằng có chút chần chờ, nhưng vẫn là trả lời vấn đề của Lâm Thu Thạch, "Tuy rằng trên danh sách lớp viết là 34 người, nhưng lớp chúng tôi đều nói với những người khác là chỉ có 33 người."
Đám học sinh lớp 10 kia đem một Lộ Tá Tử sống sờ sờ hủy diệt từ trong chính lớp học của cô ấy . Bọn họ cự tuyệt cùng Lộ Tá Tử nói chuyện, cự tuyệt cùng Lộ Tá Tử chụp ảnh chung, đem cô coi như không khí, không ai nguyện ý cùng cô nói chuyện.
"Lúc sau đã xảy ra chuyện gì?" Lê Đông Nguyên bất động thanh sắc tiếp tục truy vấn.
"Lúc sau liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn......" Giọng nói Giang Tín Hồng trở nên có chút rối rắm, biểu tình trên mặt cũng xuất hiện nỗi sợ khó lòng giải thích, "Cô ta đã chết."
Hai người người đều lẳng lặng chờ Giang Tín Hồng tiếp tục nói.
"Lúc cô ta đi ra ngoài, đột nhiên chết." Giang Tín Hồng nói, "Hiện tại nghĩ đến, thật là có chút độc ác. Sau khi cô ta chết, trong lớp không một ai buồn bã, thậm chí còn......"
"Thậm chí còn viết một bài hát." Lê Đông Nguyên giúp Giang Tín Hồng bổ sung câu cuối cùng.
"Mấy người làm sao mà biết được?" Giang Tín Hồng không nghĩ tới bọn họ cư nhiên biết đến kỹ càng tỉ mỉ như vậy, bị hoảng sợ.
"Tôi đã nói, chúng tôi biết rất chuyện." Lê Đông Nguyên nhìn Giang Tín Hồng, mỉm cười nói, "Tiếp tục."
"Chuyện sau đó mấy người hẳn đều đã biết." Giang Tín Hồng cười khổ, "Bài hát kia đã bị nguyền rủa, chỉ cần hát lên sẽ chết."
"Cậu không có hát qua?" Rốt cuộc cũng tới vấn đề mà bọn họ hứng thú nhất, Lâm Thu Thạch đặt câu hỏi.
"Không có." Giang Tín Hồng ngữ khí chắc như đinh đóng cột, "Lúc đó tôi cảm thấy làm như vậy thật sự là hơi quá đáng, liền không hát......"
"Cậu nhóc mới nói chuyện với cậu cũng không có hát?" Lê Đông Nguyên nói.
"Không có." Giang Tín Hồng nói, "Chúng tôi chơi với nhau rất thân, cho nên tôi kêu cậu ta đừng có hát."
"Có ý tứ." Lê Đông Nguyên cười như không cười.
Bị biểu tình của Lê Đông Nguyên làm cho hơi sợ hãi, Giang Tín Hồng nôn nóng nói: "Tôi biết có nhiêu đó thôi, mấy người thả cho tôi đi đi. Trời sắp tối tới nơi rồi, tôi phải đi về nhà."
Lâm Thu Thạch nhìn nhìn Lê Đông Nguyên, Lê Đông Nguyên gật gật đầu, ý bảo Giang Tín Hồng có thể đi rồi.
Giang Tín Hồng nhẹ nhàng thở ra, chộp vội ba lô liền một đường chạy như điên mà đi, Lê Đông Nguyên nhìn theo bóng dáng hắn, nói: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Lâm Thu Thạch: "Chẳng ra sao cả." Tuy rằng lý do thoái thác của Giang Tín Hồng cũng không có sơ hở, nhưng trực giác lại mách bảo anh người này đang nói dối.
"À, là sao?" Lê Đông Nguyên hỏi.
"Anh hẳn là so với tôi còn rõ hơn chứ." Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Lâm Thu Thạch cũng biết Lê Đông Nguyên tên này cũng là một tên cáo già. Nếu thật sự có chỗ nào dị thường, khẳng định hắn ta so với anh còn rõ ràng hơn. Quả nhiên, Lê Đông Nguyên nở nụ cười, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Thu Thạch có thêm một thứ gì khác: "Người Hắc Diệu Thạch đều thú vị như vậy sao?"
Lâm Thu Thạch: "Không, tôi là cái người nhàm chán nhất đó."
Lê Đông Nguyên nói: "Giang Tín Hồng đúng là đã nói dối, chỉ là không biết rốt cuộc vì sao lại nói dối, nói dối chuyện gì. Cậu còn nhớ cái câu hắn nói lúc gặp mặt chúng ta lần đầu tiên không?"
Lâm Thu Thạch đương nhiên nhớ rõ, anh nhíu mày: "Lộ Tá Tử là người vốn không nên tồn tại?"
Lê Đông Nguyên: "Đúng vậy."
Lâm Thu Thạch bừng tỉnh: "Thì ra là thế."
Lê Đông Nguyên: "Thông minh. Tôi từ trước đến nay đều thích hợp tác với người thông minh. Đi thôi, tới chỗ hội họp với nhóm Chúc Manh đi."
Hàm nghĩa trong lời nói Lê Đông Nguyên cũng không phức tạp —— Lộ Tá Tử là người vốn không nên tồn tại, nếu Giang Tín Hồng thật sự cảm thấy chính mình làm sai, như vậy cậu ta không có khả năng nói ra những lời này. Rõ ràng Lộ Tá Tử là người bị hại, trong miệng lại trở thành người không nên tồn tại. Mặc dù đã qua nhiều năm, đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy, Giang Tín Hồng cũng không hề có ý hối cải. Thậm chí lúc đang nói ra những lời này, trong vẻ sợ hãi của cậu ta còn mang theo một chút chán ghét không thể che giấu.
Đương nhiên, tất cả đều chỉ là suy luận của bọn họ, còn phải chờ chứng thực. Trong đó bao gồm một chi tiết khó lý giải nhất, đó là nếu Giang Tín Hồng chán ghét Lộ Tá Tử, tại sao cậu ta không có hát lên bài hát trêu chọc Lộ Tá Tử kia? Chẳng lẽ thật là lương tâm thức tỉnh?
Mang theo nghi vấn như vậy, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc lại lần nữa hội hợp.
Cũng không biết trong khoảng thời gian Nguyễn Nam Chúc đứng cùng với Hạ Như Bội đã xảy ra cái gì, Hạ Như Bội trong mắt ngập đầy nước, vừa thấy Lê Đông Nguyên liền ủy ủy khuất khuất chạy qua tới kêu một tiếng Mông ca.
"Xảy ra chuyện gì?" Lê Đông Nguyên hỏi cô.
Hạ Như Bội u oán nhìn thoáng qua Nguyễn Nam Chúc tỏ vẻ vô tội ngay trước mặt: "Cô ta dọa em......"
Nguyễn Nam Chúc: "Nè nè nè nha, đừng có nói bậy nha. Lá gan tôi cũng bé xíu xiu, sao mà có thể dọa cô được."
Hạ Như Bội: "Rõ ràng vừa rồi cô mới kể chuyện ma xong!"
Nguyễn Nam Chúc: "Chứng cứ đâu?"
Hạ Như Bội: "...... Chuyện này cần chứng cứ làm gì?"
Nguyễn Nam Chúc: "Lâm Lâm ca, cô ta không có chứng cứ mà còn muốn bôi nhọ em ——"
Biểu tình của Lâm Thu Thạch cùng Lê Đông Nguyên đều là vẻ đau đầu. Cuối cùng Lê Đông Nguyên chịu không nổi, ra dấu dừng lại, nói: "Manh Manh nè, em đừng có cùng tiểu cô nương so đo được không nha?"
Nguyễn Nam Chúc: "Ý anh là sao? Ý anh là tôi không phải tiểu cô nương?"
Lê Đông Nguyên đương nhiên là vẫn còn muốn sống, nói: "Không không không, ý anh em là đại mỹ nhân!"
Nguyễn Nam Chúc: "Chậc."
Lâm Thu Thạch mau chóng đổi chủ đề, đem nội dung đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ với Giang Tín Hồng nói cho Nguyễn Nam Chúc. Nguyễn Nam Chúc nghe xong cũng cảm thấy giống như bọn họ nghĩ, đều có cảm giác tên Giang Tín Hồng có vấn đề khá lớn, nhưng cụ thể là vấn đề gì, tạm thời không thể nàp biết được.
"Đi thôi, trời cũng tối lắm rồi, chúng ta đi về trước rồi nói tiếp." Vốn dĩ chính là qua giờ tan học khá lâu, trì hoãn thêm như vậy một lúc, sắc trời cũng dần dần bị bóng đêm bao phủ.
Bọn họ một đường vừa đi vừa nói chuyện, trước khi trời hoàn toàn tối đen kịp về tới chỗ ở.
Vừa về đến nơi, bên ngoài liền chỉ còn bóng tối, sân trường yên tĩnh bị bóng đêm đen nhánh bao phủ ở bên trong.
Lâm Thu Thạch đứng ở trên hành lang hồi tưởng lại nhũng sự kiện đã xảy ra, bỗng bả vai bị ai đó vỗ nhẹ. Anh quay đầu, thấy Lê Đông Nguyên.
"Cho xin miếng lửa đi." Lê Đông Nguyên nói.
Lâm Thu Thạch ừ một tiếng, liền thấy Lê Đông Nguyên tiến lại gần, nhờ điếu thuốc anh đang ngậm trong miệng mà châm lửa điếu thuốc của hắn.
"Đang nghĩ cái gì?" Lê Đông Nguyên hỏi.
Lâm Thu Thạch lắc đầu, ý bảo chính mình cái gì cũng không nghĩ. Hắn cảm thấy hôm nay có hơi mệt mỏi, không quá muốn nói chuyện.
"Cậu gia nhập Hắc Diệu Thạch từ lúc nào?" Giọng nói của Lê Đông Nguyên rất êm tai, ôn nhu, từ tính, lúc nói chuyện giọng điệu như nhẹ nhàng lẩm bẩm khúc hát ru, "Gia nhập được bao lâu rồi?"
"Không lâu lắn, cũng được mấy tháng đi." Lâm Thu Thạch phun một hơi thuốc.
"Ai mang cậu gia nhập?" Lê Đông Nguyên tiếp tục hỏi.
"Nguyễn Nam Chúc." Lâm Thu Thạch cảm giác có chút hoảng hốt. Loại trạng thái này rất kỳ diệu, như là đứng ở trên đám mây mềm mại, ấm áp lại thoải mái, làm người không thể tự chủ được mà thả lỏng thân thể.
"Còn Chúc Manh, cậu có biết cô ấy không?" Câu hỏi của Lê Đông Nguyên còn tiếp tục đào sâu.
"Biết." Lâm Thu Thạch cảm giác được có gì đó không thích hợp. Anh giãy giụa muốn thoát khỏi loại trạng thái này.
Lê Đông Nguyên tựa hồ cũng phát hiện Lâm Thu Thạch kháng cự. Hắn vươn tay nhẹ nhàng đè lên vai Lâm Thu Thạch: "Không cần khẩn trương, tôi sẽ không hỏi mấy vấn đề quá phận." Hắn tiến lại gần bên tai Lâm Thu Thạch, thấp giọng hỏi, "Chúc Manh rốt cuộc là ai?"
Lâm Thu Thạch chịu khống chế liền há miệng ra. Lúc anh cảm giác được mình sắp kiên trì không nổi, sắp nói ra đáp án kia thì từ xa truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Nguyễn Nam Chúc: "Lê Đông Nguyên, anh dám làm vậy với người của tôi à?"
Lê Đông Nguyên thu tay lại, cười cười.
Lâm Thu Thạch đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra trạng thái khác thường của mình vừa nãy. Anh vất điếu thuốc xuống, lần đầu tiên tức giận như vậy: "Lê Đông Nguyên, anh vừa rồi giở trò gì với tôi?!"
Lê Đông Nguyên trong miệng còn ngậm điếu thuốc, giơ hai tay tỏ vẻ vô tội.
Nguyễn Nam Chúc vỗ tay: "Quả là lợi hại, không hổ là thủ lĩnh Bạch Lộc. Chỉ là nếu ở trong cánh cửa dùng ba cái trò này từ sớm, chúng ta đã thoát khỏi đây từ lâu rồi."
Lê Đông Nguyên: "Manh Manh, đừng có dữ dằn như vậy mà."
"Đi, Lâm Lâm." Nguyễn Nam Chúc thực không cao hứng, "Về sau cách xa cái tên này ra một chút."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, xoay người đi đến bên cạnh Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc vươn tay, cẩn thận phủi phủi bả vai Lâm Thu Thạch, giống như là trên vai anh có thứ gì đó dơ bẩn —— vừa rồi nơi này mới bị Lê Đông Nguyên chạm vào.
Lê Đông Nguyên ngược lại cũng không giận, vẫn như cũ cười cười.
Sau khi phủi thật sạch, Nguyễn Nam Chúc kéo Lâm Thu Thạch trở về ngủ, toàn bộ đường đi cũng không nói chuyện với Lê Đông Nguyên.
Đêm tối nặng nề, đèn tắt, cả căn phòng đều lâm vào yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của những người đã ngủ.
Lâm Thu Thạch có hơi mệt mỏi, vốn nghĩ rằng mình sẽ rất nhanh thiếp đi, không nghĩ tới lăn qua lộn lại thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.
Mãi mới ngủ được một chút, nhưng mà khi đang trong trạng thái nửa ngủ nửa mê, hắn lại bị một âm thanh lạ đánh thức.
Sau khi Lâm Thu Thạch tỉnh lại, nhanh chóng tìm được nơi phát ra âm thanh đó...... Đúng là từ giường trên.
Kẽo cà kẽo kẹt, giống như là Nguyễn Nam Chúc cũng ngủ không được, ở trên giường lăn qua lộn lại. Lâm Thu Thạch đang định nhỏ giọng gọi cậu, nhưng mà tiếng kẽo kẹt này lại đột nhiên ngừng.
Liền ở giường trên chỉ cách đỉnh đầu Lâm Thu Thạch một khúc, chợt có tiếng hát vang lên: Tá Tử từ nhỏ gọi là Tá Tử thật buồn cười nha. Nàng rất thích chuối tiêu nhưng mỗi lần chỉ có thể ăn được một nửa thật đáng thương nha. Tá Tử đi xa hẳn đã quên tôi rồi, thật là cô đơn nha Tá Tử......
Tiếng hát này là giọng của một nữ sinh, có chút non nớt, nhưng từng câu hát được hát lên lại làm người nghe cả người lạnh buốt.
Lâm Thu Thạch không dám động, nhắm mắt lại quay mặt về phía vách tường.
Tiếng hát kia từ trên truyền xuống dưới, càng ngày càng vang dội, thật giống như người đang hát theo giường bò xuống dưới.
"Tá Tử từ nhỏ gọi là Tá Tử thật buồn cười nha......" Tiếng hát vang lên từ phía sau Lâm Thu Thạch, anh cảm thấy thân thể bắt đầu lạnh cóng, tấm chăn hơi mỏng liền trở nên vô tác dụng.
Thùng...... Thùng...... Thùng...... Thứ ở phía bắt đầu nhảy lên trên sàn nhà, càng ngày càng tới gần Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch rốt cuộc nhịn không được, mở to mắt, ngồi dậy dựa vào vách tường sau lưng. Nhưng sau khi dựa vào anh mới cảm giác được có gì đó không đúng. Nhờ ánh trăng sáng rọi, anh có thể thấy vách tường sau lưng bị bôi lung tung rối loạn, trên tường tràn ngập những từ nguyền rủa ác độc. Trong đó thứ bắt mắt nhất, lại là ba chữ Lộ Tá Tử được viết bằng mực đỏ.
Lâm Thu Thạch đồng thời cũng thấy được người đứng trước giường anh.
Không, kia căn bản không thể gọi là người.
Một nữ sinh mặc đồng phục, tóc dài rối tung, thân thể bẻ cong thành một hình dáng quái dị. Cô ta chỉ có một chân, chân bên kia không thấy. Lúc này cô ta đang dùng cái chân duy nhất nhảy nhảy trên sàn nhà, trong miệng vẫn hát lên bài hát kia......
Cô ta vốn là đưa lưng về phía Lâm Thu Thạch, nghe thấy tiếng Lâm Thu Thạch ngồi dậy, đầu trực tiếp xoay 180 độ, nhìn về phía Lâm Thu Thạch.
"Ngươi, có nghe thấy không?" Cô ta hỏi.
Lâm Thu Thạch rét run cả người, không biết nên trả lời ra sao.
"Ngươi có nghe thấy không?" Cô ta tiếp tục lặp lại.
"Nghe thấy gì? Tiếng hát của cô sao?" Lâm Thu Thạch cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, toàn bộ những người khác trong phòng đều đang ngủ say, chỉ có anh bị âm thanh này làm bừng tỉnh.
"Tiếng khóc, 'cô ấy' đang khóc." Cô ta nói, " 'Cô ấy' khóc thương tâm như vậy, vì sao không có ai nghe thấy?"
Lâm Thu Thạch: " 'Cô ấy' là ai, là cô sao?"
Thứ đứng trước mặt cũng không trả lời, cô ta chỉ nói: " 'Cô ấy' rõ ràng không có làm gì cả, vì sao bọn họ lại đối xử với 'cô ấy' như vậy."
Cô ta vừa dứt lời, Lâm Thu Thạch cư nhiên thật sự nghe được tiếng khóc. Tiếng khóc này từ ngoài cửa sổ truyền đến, thê thảm cực kỳ, còn mang theo tiếng rên thảm thiết, như là một người đang bị trọng thương.
"Đau quá, đau quá, cầu xin các người cứu tôi với, cầu xin các người......" Bên trong tiếng khóc, còn kèm theo cầu xin, "Đừng đi, đừng đi mà."
Lâm Thu Thạch nghe được những lời này, lập tức trừng lớn mắt. Anh rốt cuộc hiểu rõ rồi. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Quả nhiên, ngay sau đó anh liền nghe được một giọng nói quen thuộc: "Đi mau, nhanh lên, không cần lo cho cô ta! Cô ta đã bị thương thành bộ dáng kia, sao còn có thể cứu chữa."
"Nhưng mà......" Một người khác có hơi do dự.
"Cứu tôi với, cứu tôi với ——" cô gái nghe được lời bọn họ nói, cầu xin càng thêm tuyệt vọng, "Đừng đi mà, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!!!"
"Đi thôi!! Nếu bị những người khác biết được, chúng ta sẽ bị bắt vào tù đó. Cậu muốn mục xương trong tù hay sao?" Giọng người đang nói đột nhiên táo bạo lên, "Không thì cậu ở đây mà lo cho cô ta, tôi đi trước!"
"Được rồi, chúng ta đi." Người bạn kia rốt cuộc thỏa hiệp, có tiếng bước chân vội vàng truyền đến, có vẻ là hai người đã rời đi.
"Hu hu hu, hu hu hu hu......" Cô gái bị bỏ lại gào khóc, đau đớn cùng nỗi sợ chết chóc bao phủ cô, tiếng khóc của cô càng ngày càng tuyệt vọng, cũng càng ngày càng suy yếu, cuối cùng không còn lại âm thanh gì nữa.
Lâm Thu Thạch nghe được tất cả, phía sau đổ đầy mồ hôi lạnh. Hai người trong cuộc đối thoại ban nãy, đúng là của những người mới gặp hồi chiều, Giang Tín Hồng và bạn của cậu ta.
"Đau quá." Trước mặt Tá Tử hơi hơi rên rỉ, "Đau quá...... Ngươi có nghe thấy hay không......"
Lâm Thu Thạch không biết mình nên trả lời là nghe thấy hay không nghe thấy. Nếu trả lời sai, có thể hay không trực tiếp bị thứ trước mặt mang đi.
"Đau quá, ngươi có nghe thấy hay không?" Cô ta vẫn đang lặp lại, duỗi tay về hướng Lâm Thu Thạch. Nhưng mà ngay tại thời điểm sắp chạm vào Lâm Thu Thạch, lại giống như bị thứ gì ngăn cản. Cô ta phát ra một tiếng kêu bén nhọn, nháy mắt biến mất trước mặt Lâm Thu Thạch.
Lồng ngực Lâm Thu Thạch điên cuồng đánh trống. Anh nhìn thấy ở ngay chỗ Tá Tử biến mất một tấm ảnh chụp tập thế. Anh nhìn sơ qua một chút, tất cả những người trong bức ảnh đều học sinh lớp 12-2, chỉ là lần này Tá Tử đứng ở trung tâm bức ảnh, nhìn camera lộ ra nụ cười sáng lạn. Trong lúc đang quan sát tấm ảnh, Lâm Thu Thạch chợt ngửi được một mùi khói gay mũi, như là đang đốt thứ gì đó. Anh cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mấy lá bùa phía dưới nệm đã cháy. Có vẻ như mấy lá bùa lung tung rối loạn này đã ngăn cản Tá Tử, kẻ vừa rồi muốn động thủ với anh.
Mùi khói nồng nặc cũng đem những người trong phòng đánh thức.
Nguyễn Nam Chúc là người đầu tiên tỉnh lại, cậu nói: "Lâm Lâm, có chuyện gì vậy?"
Lâm Thu Thạch đầy mặt đều là mồ hôi lạnh, nhưng tốt xấu gì cũng xem như là đã an toàn. Anh bình tĩnh nói: "Không có việc gì, vừa rồi Tá Tử kia tới đây một chuyến."
Hạ Như Bội cũng tỉnh, nghe được lời của Lâm Thu Thạch liền run run rẩy rẩy nói: "Cái, cái gì tới?"
"Tá Tử." Lâm Thu Thạch, "Không có chuyện gì nữa cả, cô tiếp tục ngủ đi."
Hạ Như Bội: "......" Giờ làm sao mà ngủ tiếp được đây.
Hạ Như Bội không dám hé răng, Nguyễn Nam Chúc liền đoạt vai của cô nàng, nhu nhu nhược nhược tỏ vẻ: "Lâm Lâm, em sợ quá, anh lên ngủ chung với em đi."
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc: "Lâm Lâm, sao anh không nói gì hết vậy. Anh không yêu em sao?"
Lê Đông Nguyên ở bên cạnh xem náo nhiệt: "Manh Manh, anh yêu em a."
Nguyễn Nam Chúc: "Anh nghe xem, trong phòng còn có thứ gì kỳ quái đang nói chuyện, anh mau mau lên đây đi."
Lê Đông Nguyên: "......"
Lâm Thu Thạch mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng anh đúng là có một số việc muốn cùng Nguyễn Nam Chúc lén lút nói một chút. Ban ngày không có cơ hội, lúc này ngược lại vừa có thời cơ cũng không tồi.
Vì thế sau một hồi suy nghĩ, Lâm Thu Thạch lại lần nữa bò lên trên giường Nguyễn Nam Chúc.
Giường có hơi chật chội, hai người chỉ có thể nằm sát vào nhau. Nguyễn Nam Chúc nhưng lại cực kỳ tự nhiên chui vào lòng Lâm Thu Thạch, còn cọ cọ vài cái.
Lâm Thu Thạch thấp giọng nói: "Đừng náo."
Nguyễn Nam Chúc: "Không chịu, thích cọ cơ."
Lâm Thu Thạch: "......" Cọ cọ như vầy cậu thật sự thấy vui sao, thôi, cậu ta khẳng định siêu cấp vui sướng.
Tứ chi hai người cơ hồ là đan lại với nhau. Lâm Thu Thạch kề môi sát bên tai Nguyễn Nam Chúc, nhỏ giọng đem chuyện phát sinh vừa rồi tất cả nói cho Nguyễn Nam Chúc, còn đem ảnh chụp đưa cho cậu.
Nguyễn Nam Chúc sau khi nghe xong trầm mặc một lát, đem ảnh chụp cất kỹ, nói câu: "Tôi biết rồi. Bây giờ ngủ đi, sáng mai thảo luận kỹ càng sau.
Lâm Thu Thạch: "Ừm......" Thời tiết này kỳ thật có chút nóng. Hai thanh niên trưởng thành nằm kề sát nhau vốn đã nóng lại càng thêm nóng, cả người muốn đổ mồ hôi. Nhưng trên người Nguyễn Nam Chúc lại tản ra mùi thơm như ẩn như hiện. Mùi hương cũng không nữ tính, ngược lại có hơi mát lạnh. Đây là lần đầu tiên Lâm Thu Thạch ngửi được mùi hương như thế này.
Anh cũng không nhịn xuống, nói câu: "Manh Manh thơm ghê."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Mùi này có khả năng chính là......"
Lâm Thu Thạch: "Hử?"
Nguyễn Nam Chúc: "Mùi hương của xử nữ đi."
Lâm Thu Thạch: "......" Nếu không phải anh đã tận mắt nhìn qua cái body của cậu ta, nói không chừng cũng thật sự tin lời cậu. Mùi hương xử nữ là cái vẹo gì chứ.
Kết quả cuối cùng Lâm Thu Thạch vẫn chưa kịp hỏi rõ vì sao trên người Nguyễn Nam Chúc lại có mùi thơm tới vậy. Quả không hổ danh là yêu tinh thuốc ngủ, chỉ cần nằm bên người Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch cơ bản chính là chớp mắt liền ngủ. Mắt vừa mở ra liền đã đến sáng ngày hôm sau.
Bởi vì tối hôm qua đột nhiên có sự cố, làm cho mọi người đều ngủ không ngon giấc, trong đó đại biểu hàng đầu chính là Hạ Như Bội. Vừa mới rời giường liền thấy cô nương này đang sờ sờ hai cái quầng thâm mắt đen tuyền, quả thực trông y như gấu trúc quốc bảo.
Nguyễn Nam Chúc cũng không tha cho cô, thừa cơ cà khịa: "Sao vậy, đêm mà cũng không ngủ, hay là nằm nhớ tình lang?
Hạ Như Bội cả giận nói: "Tình lang cái gì, tôi lấy đâu ra tình lang!"
Nguyễn Nam Chúc: "Cô không phải thích Lê Đông Nguyên sao."
Mặt Hạ Như Bội lập tức đỏ lên. Cô không nghĩ tới Nguyễn Nam Chúc cư nhiên thẳng thừng tới vậy, nước mắt thiếu chút nữa trực tiếp rơi xuống: "Cô -cô đừng nói bậy, tôi không phải, tôi không có...... Cô -cô ở đó mà nói tôi, cô không phải cũng thích Dư Lâm Lâm sao??"
Cô vốn dĩ cho rằng mình có thể phản công lại Nguyễn Nam Chúc một đòn, ai dè Nguyễn Nam Chúc lại không biết xấu hổ gật gật đầu liền thừa nhận, nói: "Đúng vậy, tôi chính là thích Lâm Lâm đó. Lâm Lâm đáng yêu như vậy ai mà không thích."
Hạ Như Bội: "......"
Nguyễn Nam Chúc: "Cô cũng đừng có mà thích Lâm Lâm của tôi nha."
Hạ Như Bội: "......" Cô lúc này rốt cuộc xác nhận được, mình cùng Nguyễn Nam Chúc đích xác không ở cùng một cấp bậc, vì thế chỉ buồn bã cúi thấp đầu, không hé răng.
Nguyễn Nam Chúc liền bày ra bộ dáng thắng hoài cũng nhàm chán quá đi.
Lâm Thu Thạch biết cậu ta là diễn nhiều đến nghiện, cũng lười quản. Lê Đông Nguyên cũng đã nhìn thấu Nguyễn Nam Chúc, hai người ngồi một bên yên lặng ăn bữa sáng. Bởi vì ngày hôm qua Lê Đông Nguyên động thủ với Lâm Thu Thạch, hiện tại anh không thèm cho hắn sắc mặt tốt. Lê Đông Nguyên da mặt dày sáp lại gần: "Lâm Lâm, còn tức giận hả?"
Lâm Thu Thạch: "Lê tiên sinh, chúng ta cũng đâu có thân thiết tới vậy?"
Lê Đông Nguyên: "Ai nha, giờ tôi xin lỗi chuyện hôm qua không được sao? Đây không phải là do Manh Manh không chịu phản ứng lại đấy thôi. Tôi chỉ là muốn biết càng nhiều tin tức về cô ấy thôi mà......"
Nguyễn Nam Chúc ngồi ở bên cạnh tức giận: "Lê Đông Nguyên, tôi ngồi ngay bên cạnh nè, muốn hỏi cái gì trực tiếp hỏi đi."
Lê Đông Nguyên: "Anh sợ em không chịu nói cho anh."
Nguyễn Nam Chúc: "Anh không có hỏi thì làm sao mà biết tôi không chịu nói?"
Lê Đông Nguyên: "Vậy ở bên ngoài tên thật của em là gì?"
Nguyễn Nam Chúc: "Không nói cho anh."
Lê Đông Nguyên: "......"
Lâm Thu Thạch nghe xong thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Bất quá Lâm Thu Thạch xem như đã nhìn ra, anh không phải đối thủ của Lê Đông Nguyên. Đối mặt với loại nhân vật như hổ mặt cười này, lại là sở trường của Nguyễn Nam Chúc, nhiều lần có thể làm Lê Đông Nguyên câm nín chịu thua.
"Đúng rồi, đêm qua Tá Tử kia không phải tới một chuyến sao? Có manh mối gì mới không?" Lê Đông Nguyên cơm nước xong xuôi, liền bày tỏ thái độ cực kỳ hứng thú đối với chuyện đã phát sinh tối hôm qua.
"Có." Nguyễn Nam Chúc trực tiếp từ trong túi móc ra tấm ảnh tập thể mà Tá Tử để lại cho Lâm Thu Thạch, "Cô ta để lại tấm ảnh này."
Lê Đông Nguyên cẩn thận nhìn tấm ảnh chụp.
Nguyễn Nam Chúc chống cằm: "Có phát hiện ra không?"
Lê Đông Nguyên: "Ừm."
Hạ Như Bội cũng ở bên cạnh nhìn ảnh chụp, nghe hai người nói chuyện, cô hơi mờ mịt: "Mấy người rốt cuộc là có ý gì...... Tấm ảnh này có chỗ nào không thích hợp sao?" Cô cầm lấy tấm ảnh lật đi lật lại xem mấy lần cũng không có phát hiện ra chỗ dị thường.
Cũng đúng, nếu không nhớ rõ tấm ảnh lớp 2 kia chụp chung nguyên dạng như thế nào, thì trong lúc nhất thời rất khó phát hiện ra chỗ dị thường trong tấm ảnh này. Lâm Thu Thạch cảm giác trí nhớ của mình hình như tốt hơn rất nhiều, căn bản không cần cầm hai tấm ảnh lên so sánh, anh hiện tại đều có thể nhớ lại rõ ràng từng chi tiết của tấm ảnh tập thể trong phòng hồ sơ kia..
Nguyễn Nam Chúc trực tiếp đem tấm ảnh cậu trộm ra từ phòng hồ sơ đặt bên cạnh tấm ảnh kia, Hạ Như Bội nhìn thoáng qua liền phát ra tiếng kinh hô: "Có thêm một người......"
"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chẳng những có thêm một, hơn nữa lại còn thiếu hai."
Hạ Như Bội: "Thiếu hai người...... Là......" Sau khi cô cẩn thận tìm kiếm, trợn tròn đôi mắt, "Là Giang Tín Hồng, với bạn của cậu ta?"
Nguyễn Nam Chúc lộ ra biểu tình thương tiếc: "Cô thật thông minh."
Hạ Như Bội: "......" Vì sao cô thấy Nguyễn Nam Chúc giống như là đang sỉ nhục cô vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Nam Chúc: Lâm Lâm trên người của anh cũng thơm quá a......
Lâm Thu Thạch: Mùi này có khả năng chính là......
Nguyễn Nam Chúc: Hử?
Lâm Thu Thạch: Mùi của cẩu độc thân đi.
Nguyễn Nam Chúc: ......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top