Part 1

OFF JUMPOL- một người đàn ông đặc biệt trong tất cả những người đàn ông ngoài kia, một người có thể cân bằng tốt được giữa yêu và công việc, trưởng thành .GUN ATTHAPHAN- một cậu nhóc dễ thương, sở hữu ngoại hình ưa nhìn và đặc biệt tinh nghịch. Mọi chuyện sẽ rất tốt đẹp nếu như họ gặp nhau và yêu nhau như bao cặp đôi khác nhưng không phải lúc nào hiện thực cũng giống như bao câu chuyện cổ tích đẹp đẽ, đầy phép màu và đâu phải lúc nào hoa cũng đi với lá.anh đang có một mối tình với một người con gái, họ đã đi bên nhau từ hồi còn học đại học và dường như họ hiểu nhau thậm chí mối quan hệ của họ từ yêu đương dần trở thành tri kỉ mà họ không hề hay biết.
——————————————————
Đó là một ngày nắng nhẹ của thủ đô Bangkok ồn ào, tấp nập, xe anh đang chạy trên con đường đi làm quen thuộc thì bỗng dưng một chiếc xe đạp ở đâu chạy nhanh ra làn đường rồi đâm thẳng vào xe anh"Ầm". Anh bước xuống xe, kiểm tra đầu xe xem có hư hại gì không nhưng thật may xe anh không sao cả, thở phào nhẹ nhõm anh quay đầu nhìn về phía cậu nhóc chạy xe đạp ấy, nói:" đừng có chạy nhanh như vậy, cậu phải biết nhìn trước nhìn sau chứ nhỡ tôi thắng không kịp thì sao." Cậu bé đang ngồi trên mặt đường ngẩn đầu lên nhìn anh với đôi mắt rưng rưng như một bé cún nhỏ đáp lại anh:" anh mới là đi không nhìn đường á, nhìn đi làn đường này đâu phải dành cho ô tô đâu" vừa nói cậu vừa chỉ vào cái biển xe đạp ở ngay cạnh. Anh xác nhận lại một lần nữa, biết mình đã sai nên chỉ im lặng và đứng đó chờ cậu nói. Cậu phủi chân đứng dậy:" Vì anh đã chạy sai chỗ và còn trách em nên em quyết định anh phải đền cho em một ly kem!" Thấy cậu nhóc ưa nhìn cũng dễ thương, anh hỏi:" ok tuỳ cậu coi như đây là lời xin lỗi của tôi" anh vừa dứt lời cậu lại háo hức tươi cười:" vậy giờ em đi gửi xe rồi anh chở em đến Icon Siam nha." Thấy anh gật đầu, cậu liền chạy đi gửi xe.
——————————————————
Sau 15 phút trôi qua, cuối cùng cậu nhóc cũng ngồi yên vị ở ghế lái phụ bên cạnh anh và bắt đầu cuộc trò chuyện trước:" em tên là Gun Atthaphan, 20 tuổi, đang học quản trị kinh doanh ở trường đại học Bangkok,còn anh?" Anh trả lời ngắn gọn:"Off Jumpol, 27, giám đốc." Và cuộc nói chuyện dừng lại sau màn giới thiệu bản thân, cậu nhóc nhìn ra cửa sổ còn anh thĩ noivẫn đang rối bời trobg những suy nghĩ của bản thân, chưa bao giờ anh mời một người lạ đi ăn cả và cũng như chưa bao giờ anh cho người lạ ngồi trên chiếc xe yêu quí này của anh. "Phải chăng cậu ấy là ngoại lệ của mình?"anh tự hỏi, anh không tin vào duyên trời nhưng anh tin vào trái tim mình vì anh biết rằng dù cho có chuyện gì xảy ra trái tim mình là thứ chỉ ra "cánh cửa thoát hiểm" của bản thân. Anh vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân thì bỗng người bên cạnh cất tiếng"Anh ơi! Tới trung tâm rồi kìa!" anh giật mình dừng xe lòng thở phào cảm ơn cậu nếu cậu không nhắc thì chắc có lẽ anh sẽ phải đánh một vòng to nữa.
——————————————————
Có một cảnh tưởng làm ai đi ngang qua cũng vô thức mỉm cười, một cậu bé nhỏ nhắn đang vui vẻ kéo tay một người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng. Anh rung động rồi!! Rung động thật rồi!!! Anh phải làm sao với một cậu nhóc dễ thương như vậy đây. Cả hai đi được một đoạn, cuối cùng cũng đến được quầy kem cậu yêu thích

Cậu bỏ tay anh ra và chạy ù về phía trước với một gương mặt thích thú , anh lắc đầu vô thức lại mỉm cười nhìn cậu" ôiii đứa trẻ nhỏ nảy đáng yêu thật" và đi đến đứng cạnh cậu. Sau khi gọi kem, cả hai đi đến một chiếc bàn trống gần đó và đợi. Trong khi đợi, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ nhưng cuộc nói chuyện bị cắt ngang do chiếc điện thoại trên bàn của anh run lên buộc anh phải dừng lại, mở điện thoại lên

Anh muốn tiếp tục cuộc trò chuyện với Gun nên anh trả lời tin nhắn của chị rất nhanh

Sau khi tin nhắn được gửi đi , kem đã được đem ra, anh buông điện thoại xuống bàn và cầm muỗng lên múc kem ăn. Không nhịn được sự tò mò, Gun hỏi :"Bạn gái anh nhắn cho anh hả?" Anh nhìn thẳng vào cậu:"Sao cậu biết được?" Cậu híp mắt lại nở ra một nụ cười :" nãy em có thấy hiện lên tên nên biết thôi mà hai anh chị quen nhau lâu chưa?" Anh " từ đại học đến giờ mà thôi bỏ qua chuyện đó đi, cậu học ngành gì vậy?" Cậu thấy lạ khi anh nói muốn bỏ qua đề tài về bạn gái vì đó giờ theo cậu thấy thì ai cũng rất hào hứng khi nói về người yêu của mình nhưng cậu không hỏi mà trả lời" em học ngành quản trị kinh doanh, thật sự thì em muốn học diễn xuất hơn nhưng mà do em phải tiếp quản công ty nên buộc lòng phải chọn cái ngành cứng ngắc , không có gì thú vị này" nghe cậu than thở anh mỉm cười " chưa gì đã than như vậy, mai mốt cậu làm chủ một cơ ngơi chắc cậu khóc ong trời quá" cậu nghe anh nói thế liền chống nạnh chu mỏ tức giận " hớ!! Anh cứ đợi xem lúc đó công ty em sẽ đứng đầu Thái Lan cho xem bởi vì em giỏi mà" anh lắc đầu trêu chọc" cậu không những mắc bệnh than thở mà còn bị hoang tưởng nữa chứ, tôi thật lo lắng cho tương lai của công ty ba cậu" cậu tức giận xúc một muỗng kem lớn bỏ vào miệng.
________________________ Cuộc trêu chọc nhau đến tận 12 giờ trưa mới kết thúc vì cậu có tiết ở trường. Trước khi cả hai chào tạm biệt, cậu lấy trong cặp ra một tờ giấy ghi số điện thoại của mình lên đấy , bỏ vào túi áo anh và nói" nè, cho anh số điện thoại em" rồi chạy đi. Anh đứng dậy , tính tiền xong cũng ra về. Anh nhắn cho chị

Anh bỏ điện thoại vào trong, ra lấy xe đi đón chị.
________________________
Sau khi mua sắm và ăn uống thì trời cũng đã sập tối, anh đưa chị về nhà, hôn tạm biệt và chúc nhau ngủ ngon, đây là những việc làm hàng ngày của hai người nhưng sao trong lòng anh lại cảm thấy thiếu vắng một điều nào đó, suy nghĩ của anh lúc này chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà. Sau khi vào nhà, anh để áo khoác lên móc treo , định vào tắm nhưng anh khựng lại nhớ ra một điều gì đó, anh lấy trong túi áo ra mảnh giấy cậu đưa khi nãy để trên bàn làm việc rồi đi vào nhà tắm. Sau khoảng 30 phút ngâm mình trong bồn tắm, anh đi ra ngoài và đi đến bàn làm việc, anh không phải là người cuồng công việc đến như thế  , anh đi đến đấy bởi vì có một thứ anh muốn ghi nhớ đó là số điện thoại của cậu. Anh cầm tờ giấy ấy lên, lấy điện thoại ra vừa nhập vừa nở một nụ cười ngọt ngào một cách vô thức.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top