Chap 32: Quá khứ

"Mẹ mày và mày ngặt một lũ vô dụng. Nếu không vì tên đó yêu cầu có lẽ tao đã được sống hạnh phúc hơn bây giờ gấp trăm lần!"

"Tại sao lại chết như vậy? Chưa kịp làm gì cho tao đã chết."

"Lũ chúng mày thật vô dụng!!"

Mẹ cậu qua đời khi cậu chỉ vừa lên 7, một cú sốc quá lớn đối với một đứa trẻ vẫn còn quá ngây thơ. Đau thương ập đến, cậu nhanh chóng cảm nhận thứ gọi là thống khổ, là thứ day dứt cuộc đời cậu trong những năm tháng dài đằng đẵng. 

Sau khi mẹ cậu qua đời được vài năm, bố cậu lao vào bài bạc, rượu chè mà chẳng còn quan tâm đến sự nghiệp của bản thân. Buộc cậu, một người không được học hành tử tế kể từ khi mẹ qua đời,  năm ấy vừa bước sang tuổi 18 đã phải ra ngoài đường đời lắm chông gai kia để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống. 

Suốt những năm tháng ấy, có trời mới biết được rằng, Gun Atthaphan đã khốn khổ đến nhường nào. Có lúc trong túi chỉ có vài ba tờ tiền lẻ, có lúc lại lê chiếc bụng rỗng ra đường, có lúc, lại nằm vật vờ bên lề đường. Nhưng tuyệt nhiên, tất cả số tiền mà Gun Atthaphan dày công kiếm được, sẽ hoàn toàn thuộc về bố cậu, và cậu thì hẳn rồi, một xu cũng chẳng có.

Cậu cảm thấy bản thân cũng không phải mồ côi hay tàn tật gì, trước đây cũng từng có một gia đình êm ấm, ấy vậy mà  cớ sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này cơ chứ? Trong thâm tâm, cậu chưa từng cho rằng bản thân có lỗi, cũng chưa từng oán trách bố cậu đã chẳng hoàn thành tốt bổn phận làm cha, chỉ trách số phận đã quá tàn ác với cậu mà thôi. Cậu hoàn toàn xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn. 

Gun Atthaphan mệt mỏi nằm xuống lề đường lạnh lẽo, chiếc bụng rỗng cứ kêu liên hồi, mà cậu thì chẳng còn gì để bỏ vào bụng. Đôi mắt lim dim tưởng chừng như sắp thiếp đi, bỗng có tiếng gọi từ xa xa vang vọng, chính xác là đang gọi cậu

Một cô gái nhỏ nhắn tìm thấy cậu, liền vui mừng chạy đến, giây sau lại vì quá mệt mà thở mạnh. Gun Atthaphan biết cô gái này, cô tên Jane Ramida, là con của một người bạn của mẹ cậu, nhỏ hơn cậu chừng 2 - 3 tuổi. Lúc mẹ cậu vẫn còn sống, cả hai đã rất thân thiết. Đến khi mẹ của Gun Atthaphan qua đời, họ vẫn thường xuyên giúp đỡ cậu trong những lúc khốn khó nhất. 

"Jane? Có chuyện gì vậy?"

"P'Gun, bố...bố anh nhập viện rồi!"

Gun Atthaphan sắc mặt trắng bệch, đôi mắt mở to như không tin vào tai mình. 

"Dẫn anh tới bệnh viện!"

________

Khi họ tới bệnh viện, chẳng thấy ai khác ngoài mẹ của Jane cùng vài người hàng xóm phát hiện bố của cậu nằm bất tỉnh trong nhà. Còn lại không một người thân quen nào xuất hiện.

Bác sĩ đi từ phòng bệnh ra, sắc mặt không khỏi nghiêm trọng, ông tháo chiếc kính, hỏi

"Ai là người nhà của bệnh nhân?"

Gun Atthaphan rụt rè giơ tay, bác sĩ nhìn thấy cậu ánh mắt có phần dịu đi, thật không ngờ trông cậu lại nhỏ bé đến như vậy

"Tôi nói, cháu đừng quá đau buồn"

Gun Atthaphan gật đầu, nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã rơi trên gò má hao gầy của cậu. 

"Ông Phunsawat đã qua đời lúc 15h39 phút chiều, nguyên nhân vì phổi đã bị tổn thương, dạ dày bị viêm loét nặng, lâu ngày không có bất kì phương pháp kiểm tra hay can thiệp về y tế nào dẫn đến tử vong"

Gun Atthaphan nhìn bác sĩ, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng, rõ ràng cậu đã cố gắng kiếm nhiều tiền đến vậy, rõ ràng cậu đã cố gắng đến như vậy, tại sao lại không dùng số tiền đó để chữa bệnh? Hay chính người bố của cậu cũng đến khinh rẻ mạng sống của bản thân?

Bác sĩ nhận ra sắc mặt của cậu ngày một tệ dần, đưa tay vỗ vai an ủi

"Chỉ tiếc bố cháu đã không biết trân trọng sức khỏe của bản thân. Đừng buồn, bố cháu ra đi nhưng ở đâu đó vẫn sẽ dõi theo cháu thôi, cháu hãy sống thay cả phần đời của ông ấy"

Gun Atthaphan lắc đầu, rõ hơn ai hết, cậu biết rằng bố sẽ chẳng bao giờ dõi theo một kẻ hèn nhát như cậu, sẽ không bao giờ!

"Vậy còn tiền viện phí?"

"Đã có một người đàn ông muốn chi trả toàn bộ cho bố cháu rồi, người đó tự nhận là anh trai của bố cháu"

"Nhưng...không phải bố là con một sao?"

Bác sĩ cũng đành bó tay. Gun Atthaphan sau đó cũng không cách nào nghĩ ra được đó là ai. Nhưng cũng tốt, số tiền viện phí này cậu cũng không có khả năng chi trả, đợi khi nào có thể làm một công việc ổn định sẽ tìm tung tích ngươi đàn ông đó để trả. Cậu tin rằng người đó cũng ở gần đây, không đâu xa.

Khi về đến nhà, cậu thấy tất cả trở nên bừa bộn, hết thảy quần áo, dày dép, hay bất kì vật dụng gì đều bị ném ra ngoài không thương tiếc. Gun Atthaphan hớt hải chạy vào, đã thấy một ngươi đàn ông cao ráo, từ trên xuống dưới bận một bộ vest đen tôn lên vẻ lịch thiệp nhưng không kém phần lãnh đạm, gương mặt nghiêm túc không một biểu tình, ông ta cho người đào tung tất cả đồ đạc, lấy bằng hết những vật giá trị trong căn nhà. 

"C...các người làm gì vậy, để xuống, làm ơn để xuống đi"

Giọng nói yếu ớt, gương mặt khẩn khoảng đau thương. Lấy cũng được thôi, cậu sẽ đưa, nhưng xin hãy để khi mà nỗi mất mát này vơi đi phần nào, vì cậu không thể nào một lần tiếp nhận những chuyện như này nữa. 

"Một cậu nhóc? Là con trai cũa lão ta sao"

Người đàn ông nhìn cậu, ánh mắt dò xét

"Cậu nhóc, cậu có biết bố cậu đã nợ chúng ta bao nhiêu không?"

"50 triệu bath, gần cả một gia tài đấy"

Gun Atthaphan cúi đầu xuống đất, càng không ngờ rằng số tiền lại lớn đến vậy

"Bố cậu đã không trả được, vậy chắc có lẽ cậu phải trả thay nhỉ?"

"N...nhưng tôi...không thể trả số tiền lớn đến vậy"

"Hay để cậu ta làm người hầu cho con để trả nợ đi?"

Chàng trai đứng bên cạnh người đàn ông bấy giờ mới lên tiếng, sắc thái lạnh lùng, gương mặt sắc sảo, đôi mắt nhỏ hơi híp lại, nhưng tổng thể lại vô cùng hòa hợp. Nhìn thế nào cũng trông rất đẹp trai

"Off, như vậy chẳng phải chúng ta lỗ lắm sao?"

"Con biết, nhưng có đánh chết người này cũng chẳng moi được đồng nào nữa đâu"

Người đàn ông thở dài, thôi được, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác.

"Em, tên gì nhỉ?"

"Gun, Gun Atthaphan Phunsawat!"

"Tôi là Off Jumpol, Jumpol Adulkittiporn"

"Em có thể hầu hạ cho tôi được không? Coi như là trả đi số nợ trước bố em từng nợ chúng tôi"

Cậu gật đầu, nhưng lại chẳng thể ngờ, đó là quyết định sai lầm nhất đời cậu. Nếu biết trước kết quả, thì thà cậu làm việc bán sống bán chết để trả nợ, còn hơn là quyết định hầu hạ cho một kẻ tồi tệ như Off Jumpol hắn, để những năm tháng sống trong biệt phủ nhà Adulkittiporn, sống cũng không bằng chết!






Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top