Chap 10: Đã từng rất yêu

7 năm trước, Off Jumpol là một cậu sinh viên ngây ngô. Gia đình hắn không khá giả là bao, gom góp một số tiền không quá lớn để cho hắn ăn học đến nơi đến chốn, để không phải giống bố mẹ, sống cơ cực suốt phần đời còn lại. Thế là hắn cầm số tiền đó, lên Bangkok học nốt đại học, kiếm tấm bằng rồi ra trường xin một công việc ổn định để làm, đấy là dự định của hắn thế thôi. Hắn theo học ngành kiến trúc, không phải vì hắn thích, không phải vì hắn đam mê cái ngành này, hắn theo học chỉ vì nghe bảo rằng học kiến trúc thì sau này ra làm sẽ kiếm được nhiều tiền, mà hắn thì cần tiền, cần lo cho bố mẹ, cho bản thân và cho cả tương lai.

Vậy là những năm đầu hắn lao vào học hành, bên cạnh đó là đi làm thêm, kiếm tiền trang trải. Mọi hoạt động, cuộc thi ở khoa kiến trúc, hay thậm chí là những cuộc thi toàn trường, hắn đều góp mặt vào. Hắn là muốn lấy số tiền thưởng từ các cuộc thi, không nhiều nhưng cũng giúp ích cho hắn phần nào. Cứ thế, chẳng biết từ bao giờ, cái tên Off Jumpol luôn xuất hiện trên các bài đăng của trường, hắn trở nên nổi tiếng lúc nào không hay. Hắn học giỏi, học rất giỏi là đằng khác, năm lần bảy lượt đứng top trong các bài thi giữa kì, cuối kì, lại còn là thủ khoa nhiều năm liền. Bên cạnh học giỏi, hắn còn rất đẹp trai. Gương mặt điển trai, khôi ngô tuấn tú ấy làm biết bao cô gái điêu đứng. Tuy nhiên hắn rất khó gần, còn cực kì cọc tính, lạnh lùng. Cơ bản là rất đúng gu con gái. Được nhiều người thích là vậy, nhưng hắn căn bản là không có hứng thú, chỉ nghĩ đơn giản rằng vẫn còn cần đi làm kiếm tiền lo cho gia đình, không có thời gian yêu đương.

Ấy vậy mà ông trời sắp đặt cho hắn gặp em.

Đầu tháng 10, Bangkok mưa tầm tã. Dưới những cơn mưa, nhiều cặp đôi che chở cho nhau khỏi cái lạnh lẽo của Bangkok, sưởi ấm trái tim qua từng cái ôm, từng cái nắm tay. Nhưng đâu đó vẫn có một trái tim cô đơn lang thang giữa dòng người tấp nập. Hắn từ tiệm tạp hóa bước ra, trên tay là một bao đồ ăn chứa đến 5,6 gói mì để hắn ăn tạm bợ qua cái đói. Lang thang qua từng con ngõ, đi qua từng con phố, lang thang dưới cái lạnh giá tháng 10. Thời gian như chậm lại, bước từng bước đi vô định, hắn không biết nữa, rằng bản thân hắn sẽ đi đâu, sẽ về đâu. Bỗng đôi chân thôi thúc bước đi, rồi dừng lại ngay công viên gần nhà trọ nơi hắn sống. Công viên vốn ngày thường đã trông buồn bã, vắng hoe người. Ấy vậy mà dưới trời mưa, trông càng thêm u sầu.

Tuy nhiên, khung cảnh chỉ là nền, cái quan trọng đập vào mắt hắn là dáng người nhỏ bé đang ngồi trên chiếc ghế đá thân thuộc. Em mặc kệ trời mưa, chỉ ngồi đó, không ô, không dù, như có nỗi buồn thầm kín, chỉ lẳng lặng rơi lệ. Nước mưa hòa cùng nước mắt, đọng trên khóe mi em, lăn dài xuống hai má lúm nhỏ nhỏ xinh xắn, làm trái tim hắn kẽ rung động. 

Đang chìm vào thế giới của riêng em, bỗng em cảm thấy không còn mưa nữa, không còn ướt nữa, em cảm thấy những giọt mưa không còn chảy xuống cùng nước mắt của em. Ngước mắt lên, em thấy một dáng người cao ráo, nhưng trông lại gầy gò. Em nhận ra hắn đang che cho em khỏi mưa. Rồi em lại nhìn vào đôi mắt của hắn, đôi mắt long lanh, tựa như chứa đựng cả đại dương. Khoảnh khắc hai đôi mắt chạm nhau, trời lại ngừng mưa, những tia nắng nhẹ chiếu sáng, soi rõ gương mặt hắn. Lúc đó em đã nghĩ, em thích hắn mất rồi. 

Mưa đã ngừng, nắng cũng đã lên, chẳng còn lý do gì để hắn nán lại nữa. Cứ thế, hắn lại bước từng bước chân quay về căn trọ đơn sơ ấy. 

"Anh gì ơi...em tên Sun"

Hắn ngoảnh lại nhìn em, nở một nụ cười, nụ cười như mang biết bao tâm tình của hắn, nụ cười mà cả những năm tháng sau này, hắn cũng không thể cười với em thêm một lần nào nữa.

"Anh là Off"

Cả hai rời đi, lại mang theo những nỗi niềm riêng.


Sáng hôm sau, hắn gặp lại em. Hóa ra em là sinh viên mới. Cả hai gặp lại nhau, rồi lại trò chuyện đủ điều. Em và hắn, có rất nhiều điểm chung, nhiều đến mức mà có nói đến sáng mai cũng chưa chắc đã hết. Em xin hắn nhiều lời khuyên, hắn cũng nhiệt tình khuyên nhủ em. Hắn lại hỏi lý do vì sao em khóc, em chỉ bảo là em chia tay người yêu nên đau lòng, không màng trời mưa mà ngồi khóc. Cả hai nói nhiều thứ lắm, vậy là kể từ ngày đó, giữa hai người lại trở nên thân thiết đến lạ thường.

 Thời gian trôi dần, Em thích hắn, em biết, ai cũng biết, chỉ có hắn là thằng khờ không hề hay biết. Hắn thích em, mọi người đều biết, hắn cũng biết, chỉ có em là ngốc nghếch chẳng nhận ra.

"Anh thích, làm người yêu anh nhé?"

Vẫn là dưới cái mưa tầm tã của Bangkok, hắn lấy can đảm tỏ tình em

"Em đồng ý"

Em vui lắm, được yêu hắn, được bên hắn làm em hạnh phúc không thôi. Những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên hai gò má hồng hào của em, là vì hạnh phúc.


Quãng thời gian sau đó, có thể gọi là thời gian hạnh phúc nhất của cả hai người. 

24/12/2015

Lần đầu đón giáng sinh cùng nhau.

31/12/2015

Qua năm mới, anh có em

15/1/2016

Cùng em đến thăm cô nhi viện, trông em hạnh phúc lắm. Thấy lũ trẻ, đôi môi em cứ tươi cười không ngớt.

27/2/2016

Em nói sau này nếu có đủ tiền, em sẽ cùng anh xây một cô nhi viện, cùng nhận nuôi những đứa trẻ vô gia cư ngoài kia.

Đó cũng là lý do anh nỗ lực, vì anh, vì em, và vì của tương lai của hai ta.

30/3/2016

Anh xin được một công việc ổn định, em đã cùng tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ dành cho anh.

19/5/2016

Em bảo em thích biển lắm, anh đã dùng số tiền gom góp để đưa em đến biển chơi. Lúc đó, nụ cười hạnh phúc của em như xoa dịu tâm hồn anh.

...

30/7/2017

Đã lâu anh không đưa em đi chơi, đã lâu anh không cùng em đến những chơi hai ta thích, và đã lâu lắm rồi, dường như anh quên mất rằng, em vẫn luôn một mình chờ anh. Anh hỏi em rằng, em có cô đơn không, em bảo không hề, nhưng anh biết rằng, em đã tủi thân nhiều lắm. Anh có thể làm gì cho em đây?

9/9/2017

Never Normal ngày càng phát triển, anh nghĩ có lẽ bây giờ, anh đủ điều kiện thực hiện mong muốn của em rồi, xây một cô nhi viện để nhận nuôi những đứa trẻ vô gia cư.

Nhưng sao trong em lại chẳng hào hứng chút nào vậy?

12/5/2017

cô nhi viện hoàn thành, anh đặt tên là Sunny, cũng gần giống với tên của em vậy, tỏa sáng như một ánh dương, không bao giờ lụi tàn. Vậy là anh đã thực hiện được ước mơ của em rồi, đúng không em?

4/10/2018

sinh nhật của em, anh bí mật tạo cho em một bất ngờ nhỏ. Trên tay là hoa, là quà, và là cả một chiếc bánh sinh nhật mà anh đã cất công làm ra. Anh bảo đêm khuya anh mới về, cốt là để đánh lừa em, sau đó cố tình về sớm tạo cho em bất ngờ. 

Nhưng thứ đập vào mắt anh là gì? em ân ái cùng một thằng đàn ông khác, em phản bội tình yêu của anh. Không yêu xin hãy nói với anh đi em, cớ sao lại phải làm vậy, cớ sao lại phải lén lút?  Thà em nói trước để anh buông tay, chứ đừng trước mặt yêu anh rất nhiều, nhưng sau lưng thì không lấy một chút tình cảm...

"Sao em phản bội anh?"

"Em..."

"Anh có gì thua hắn ta sao?"

"Không Off, anh rất tốt, chỉ là..."

"Chỉ là?"

"Anh ấy biết yêu thương, biết quan tâm, biết dịu dàng với em. Còn anh, chỉ mãi chạy theo công việc, chỉ mãi chạy  theo những đồng tiền kia, để rồi còn em thì sao? Em cũng là con người mà, em cũng biết buồn, biết đau, biết tủi thân. Anh, có lẽ đã vô tình quên mất rằng, anh còn có em rồi"

Em nói ra những lời nói chua xót, bóp nghẹt con tim đã từng rất yêu em. Từng lời em thốt ra, đều vô tình biến thành những mảnh nhọn, cứa sâu vào trái tim anh, làm nó rỉ máu, làm nó đau đớn. 

Người đã dạy anh biết yêu, người đã dạy anh biết yêu thương, trân trọng một người. Người mà anh đã đem hết tình cảm trao cho, người mà khiến những cọc cằn thường ngày vốn có của anh, vô tình hóa thành dịu dàng, chỉ nhẹ nhàng với chỉ mỗi mình em.

Em à, anh yêu em nhiều hơn em nghĩ.

Dưới cơn mưa, em nói lời chia tay. Bắt đầu một cuộc tình, là dưới cơn mưa ngày nào. Kết thúc một cuộc tình, cũng là dưới cơn mưa tầm tã của tháng 10.


______________________


Mọi người ơi tui thấy chap này nó kì lắm, cảm thấy nó bị lan man một chút, từ ngữ có hơi lủm củm, có lẽ đây là chap tệ nhất trong những chap vừa qua tui viết.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top