Hải Đăng Doo

- Đấy! Tụi nó lại liếc nhau nữa đấy!

- Liếc riết lòi cả tròng nha Dương!

- Ê Đăng, tại thằng Dương nó cao hơn mày hay sao mà lúc nào mày cũng câng mặt lên nhìn nó vậy?

Hải Đăng nhìn cái thùng rác cũng tình, nhưng không phải với Đăng Dương.

Đăng thề là lúc đầu Đăng chẳng này nọ gì nó đâu, tại Đăng ghét cái thói cao hỗn cao hào của nó, ý là Đăng đã cao lắm rồi mà thằng Dương còn cao hơn Đăng. Xong lúc nào cũng nhìn đời bằng nửa con mắt, trông chẳng có tí thân thiện nào cả. Nếu không nhờ nụ cười nó nhìn hay hay, khóe miệng nó cười xinh xinh, má thì càng ngày càng cưng cưng, thì chắc Đăng phải ghét nó tới mãn đời luôn á...

Ý mà bây giờ Đỗ Hải Đăng cũng chả thích Trần Đăng Dương đâu, chứ không sao thấy nó bám mấy anh đẹp trai, Đăng trông nó ngứa mắt thế chứ?

Thật chứ Đăng đây đẹp trai phải biết mà nó nhìn Đăng, Đăng cứ tưởng nó sắp lao vào bem mình tới nơi, còn nhìn anh Hiếu kìa, anh Tút kìa, kể cả với anh người yêu tin đồn của cả hai đứa, nó còn thân thiện hơn Đăng.

Đăng tức lắm! Vừa tức vừa uất ức chẳng biết làm sao. Thế thì Đăng đây cũng xà nẹo từ người này tới người kia mới vừa lòng.

Đăng Dương thề, Dương cũng chả hiểu tại sao con cá mập đó vừa nhìn thấy mình lần đầu tiên, Dương đã cảm thấy thằng đó sắp ăn tươi nuốt sống mình rồi, trông thèm khát lắm. Dương sợ vãi linh hồn, kể từ đó Dương chẳng dám bén mảng lại gần con cá đó, sợ cá mập cắn một cái là cá bống nằm trong bụng con cá mập, dù nó to hơn cả người ta.

Mỗi lần Dương thấy ánh mắt con cá mập đó nhìn mình, kèm theo nụ cười răng thỏ, tim Dương không tự chủ được mà đập kinh khủng lắm. Dương không dám nhìn thẳng, Dương sợ mình lên cơn đau tim mà chết nên lần nào cũng trốn tịt rồi lén lén nhìn nhìn bằng nửa con mắt. Trốn sau lưng mấy anh lớn nè, không thì vùi mặt vào ôm mấy anh, tuy như vậy không che được hết cơ thể nhỏ bé của cá bống, nhưng Dương không còn thấy cái bản mặt của con cá mập nữa nên tim đỡ đập mạnh. Dương thấy cách này hay ho phết.

Nhưng kể từ đó, Đăng không còn cười bằng ánh mắt lấp lánh khoe hai răng thỏ với Dương nữa, mà toàn lại gần xong nhìn Dương sát rạt, mà khổ nỗi Dương cao hơn một tí, có một tí thôi, vậy mà con cá mập đó ngước lên nhìn Dương như thách mày ngon thì đấm thằng bố mày này, cái mặt câng câng hấy ghéc. Dương cũng liếc lại, tưởng thằng bố mày sợ mày chắc!

Mấy anh nhìn tụi nó rén lắm. Hai thằng thì to như hai con bò mộng. Mặt thì đã sẵn sàng cho mọi cuộc chiến. Chỉ còn thiếu mở mồm ra dùng chất giọng căng đét trời ban để hỏi thăm bố nhau thôi. Vậy mà có một chuyện kỳ lạ là mỗi lần như vậy, mấy anh định cử người yêu tin đồn của tụi nó ra giảng hòa thì thấy cả hai đứa tự nhiên mặt đỏ lừ xong hai thằng bỏ đi hai hướng, bỏ lại anh xinh đứng ở giữa chẳng hiểu chuyện gì, chắc phải tặng hai nhỏ vài cái hình xăm bàn tay cho chừa.

Rồi dạo này mối quan hệ của hai con cá đó đã được nâng lên một level mới, đứa ghẹo - đứa chửi.

Điển hình là một hôm quay hình đẹp giời, Đăng quay sang bẹo vào má Dương một phát thấy cả dấu tay. Dương thì đau đến rớt nước mắt, còn Đăng thì vờ xuýt xoa:

  - Ôi xin lỗi em nhá! Em xinh quá tao chịu không nổi. Thôi mai mốt em cho tao hun nhé, tao hứa không nhéo má em nữa!

Bao nhiêu lời vàng ngọc muốn tuôn ra, nhưng mình là celeb mà, mình phải chửi tinh tế chứ:

  - Em cái đầu mày! Bố mày lớn tháng hơn mày! Có anh thì cũng tao là anh! Mày tự nhiên lên cơn điên nhéo tao còn đòi tao cho hun hả? Cho mày hun vào cái đấm!

Dương muốn đánh vô cái bản mặt của cái thằng láo toét vô cùng kia để đền cho cái dấu tay đỏ loét ở trên mặt, nhưng làm nghệ sĩ có nguyên tắc không được có vết thương trên mặt nên Dương không nỡ, vậy mà nó dám nhéo Dương, làm anh Sín xuýt xoa nãy giờ, rồi đứng cong lưng để makeup che đi cái dấu tay đó. Thương anh Sín, ghét Hải Đăng!

Xong rồi còn kiểu:

  - Ê Dương, nhà tao dạo này thiếu nợ quá, em giúp tao được không?

  - Mày thiếu nợ ai? Cần giúp cái gì?

  - Giúp về làm con dâu của mẹ tao, tao nợ mẹ tao một người vợ!

  - Mày điên hả? Mày....Mày...

Khổ nỗi đứa chửi là thần đồng ngôn ngữ, ông hoàng ăn nói nên mồm nó chửi không kịp với chữ trong đầu chạy nên Dương tức lắm. Dương uất ức tới nỗi nắm chặt tay lại để không phải nhào vào đấm gãy hai cái răng thỏ của thằng cợt nhả đối diện.

Chợt hai vị cứu tinh đi ngang qua, Dương chộp lại ngay:

  - Kiều, em dắt chồng em về đi kìa! Hùng, anh dắt thằng chó nhà anh về giùm. Trả lại cho tui giây phút bình yên đi trời ơi!!!!

Ồ hóa ra là hai nhân vật khác trong combo bùng binh của tụi nó. Bình thường Đăng chơi thân với hai người kia lắm, nhưng tự nhiên nghe Dương nói vậy xong, hôm nay Đăng thấy chơi bớt vui hẳn. Gì, ai chồng hai người đó?!

  - Ê Dương, tao không có tài mà bắt cá hai tay vậy nhé! Tao có tài thì cũng tài với mình em thôi! Tài lương chông.

Hùng Huỳnh thấy cảnh này lắc đầu ngán ngẩm, Pháp Kiều cũng tặng cho hai đứa cái liếc tóe lửa, hai thằng điên tự nhiên lôi mẹ vào, xong rồi cả hai đi thẳng không thèm nói một lời.

Dương thì uất lắm rồi, muốn bỏ đi theo hai người kia nhưng bị thằng chó con chặn đường không cho thoát.

  - Tao lạy mày Đăng ơi! Tao lỡ làm gì sai với mày thì cho tao xin lỗi. Sao mà mày gí tao dữ vậy Đăng?

Lúc này Hải Đăng đã áp sát lại Đăng Dương, dùng hai tay làm hàng rào bao vây em lại, mặt thì cúi sát vào cổ Dương hít lấy mùi thơm của em, tiện thể thả nhẹ những cái hôn như có như không lên cổ Đăng Dương.

  - Cho tao hôn một cái đi rồi tao để em đi! Không thì cho tao gặm má bánh bao của em cũng được.

  - Huhu mấy anh thấy Đăng ơi. Mấy anh thấy là đời tao với mày tàn...

  - Không! Chứ lúc mày ôm vùi vào mấy anh mày có sợ tao đéo?

  - Huhu tao xin lỗi! Mày thích anh nào để tao né. Đừng hù tao nữa Đăng ơi!

  - Tao thích em mà! Tao nói mà em không tin à? Em chỉ cần dùng cái thân của em né hết mấy anh là được rồi. Em làm vợ tao đi, rồi đừng có liếc tao nữa, tổn thương vcl.

  - Mày cũng câng câng với tao đó. Mày nhìn ai cũng tình mà nhìn tao là mày liếc. Tao tin mày đéo?

  - Chứ lúc tao nhìn mày tình thì mày bỏ đi ôm mấy anh! Mày muốn chọc tao tức chết hả? Chứ ngay từ đầu là tao đã thích em vcđ luôn ấy Bống ơi!

  - Tao không đồng ý đó!

  - Tao đi ghẹo mày tiếp. Tao ghẹo mày từ đây tới mãn đời cho mày nhục nhã không dám ngẩng mặt lên nhìn ai, tới lúc nào mày chịu thì thôi.

  - Vcđ Đăng ơi!...

Nhìn Dương rưng rưng nước mắt, môi thì mím mím, má thì tròn xoe, Đăng thấy cưng yêu vờ cờ lờ. Nhìn muốn bắt nạt nữa nhưng cũng không đành.

  - Sắp tới giờ tập rồi mày tha tao đi! Hôm sau rồi nói tiếp được không? Để tao... để tao suy nghĩ...

  - Vậy để tiền cọc lại rồi mới được đi! Cho tao hôn xong rồi gặm má bánh bao nữa!

  - Vcl nãy mày đòi có một cái mà!

  - Bây giờ thì hai. Em không quyết định lẹ chút nữa mấy anh vào đông đủ hết là tao làm trước mặt mấy anh luôn đó!

  - Thằng chó! Mày... mày... mày muốn làm gì làm lẹ đi!

Cuối cùng đến lúc Dương được thả ra thì Đăng cũng vui vẻ liếm mép, để lại em với gương mặt nước mắt tèm lem và hai cái má đỏ ửng, đôi môi sưng húp không biết bị gặm và bị hôn bao nhiêu lần.

Tên đáng ghét đó lau nước mắt cho Dương còn lợi dụng hôn thêm mấy cái lên má, nói nhỏ:

  - Em về suy nghĩ cho kỹ nhá! Hy vọng hôm sau câu trả lời của em sẽ là đồng ý. Yêu em!

P/s: Tôi thích vibe của hai đứa này ghê. Vibe chẩu

 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top