佚名
trịnh vĩnh khang đã uống hơi nhiều.
sức uống của cậu chỉ ở mức trung bình nhưng trong thâm tâm không muốn bị coi thường nên đã uống đến mức bất tỉnh và cuối cùng là được mọi người đưa về câu lạc bộ. cậu nằm trên giường, tứ chi mềm nhũn không cử động được, còn đang ngâm nga trong ba âm tiết mơ hồ, trong đó có hai âm tiết là tên trương chiêu.
trương chiêu nhìn khuôn mặt của trịnh vĩnh khang , dường như đứa trẻ này sẽ không bao giờ lớn lên. họ đã cùng nhau giành được nhiều chức vô địch và cậu ấy vẫn như ngày đầu tiên đến đây.
chúng ta đã cùng nhau giành được nhiều chức vô địch. trương chiêu mỉm cười, giấc mơ từng nằm ngoài tầm tay giờ có thể được tóm gọn dễ dàng như vậy. theo lời của người hâm mộ, nó được gọi là gì nhỉ ? "trong thế giới cạnh tranh với tốc độ gấp 800 lần, chúng ta đã có một cái kết đẹp nhất".
trương chiêu vặn khớp xương ở cổ tay của mình đã được vài ngày nhưng chúng vẫn hơi đau.
"trương chiêu? anh còn chưa đi sao?"
"...trịnh vĩnh khang, đây là giường của anh."
trịnh vĩnh khang dường như hiểu nhưng dường như không hiểu. cậu nheo mắt nhìn trương chiêu một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "anh đi rồi, ngày mai em có thể gặp lại anh không?"
trương chiêu sửng sốt một lát, sau đó cười nói: "sao em lại nói như thể anh sắp chết vậy?"
trịnh vĩnh khang cũng mỉm cười, từ dưới chăn vươn một tay ra vẫy tay: "vậy sao ? em không nhớ nữa, hãy cùng nhau đi thôi,hay em đi trước nhé...tạm biệt trương chiêu ."
trịnh vĩnh khang đợi, đợi tay nắm cửa vặn mở, cửa đóng lại rồi trương chiêu bước ra khỏi phần đời còn lại của mình.
nhưng không có một tiếng động nào, chăn được nhấc lên, trương chiêu nằm xuống: "thật khó có thể chứa em một đêm."
trịnh vĩnh khang thở dài, quay người lại và mỉm cười đối mặt với trương chiêu : "nếu anh muốn ngủ , anh phải trả tiền."
cậu vòng tay qua cổ trương chiêu , hôn lên mặt anh: "hai người lớn, phòng một giường, một đêm."
đây không phải là lần đầu tiên trịnh vĩnh khang hôn trương chiêu , trên sân khấu và trong các cuộc phỏng vấn, hoặc điểm mù đối với máy quay trực tiếp. đôi khi đó là do adrenaline tăng vọt sau chiến thắng, và đôi khi đó chỉ là sự yêu thích đơn thuần . không bao giờ có thể tránh được cậu trong một cuộc tấn công bất ngờ, ai đó chỉ có thể nắm bắt cơ hội rồi đẩy kính lên trong sự bối rối.
nhưng lần này là sao đây? Khi trương chiêu nhéo gáy cậu , trịnh vĩnh khang nghĩ, hóa ra miệng hắn rất cứng khi chửi, nhưng khi hôn cũng rất mềm.
khi hai người tách ra, trịnh vĩnh khang cắn vào môi dưới của trương chiêu : " em sẽ kiện anh vì tội quấy rối tình dục nơi làm việc".
"vậy em là đồng phạm."
"đồng lõa nào," trịnh vĩnh khang nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, "anh thích phụ nữ."
"trịnh vĩnh khang, em bị bệnh sao?
khi giữ tay lại, trịnh vĩnh khang lần đầu tiên phát hiện ra rằng đôi vai của trương chiêu rộng đến mức có thể che khuất cả vầng trăng đêm.
"ai bị bệnh hả ? trương chiêu ?"
trương chiêu đột nhiên cười, mỉm cười bình thản, bình tĩnh và thờ ơ cúi xuống nói vào tai trịnh vĩnh khang : "được rồi, dù sao thì anh cũng thích phụ nữ, nên anh đụ em cũng được, phải không?"
không có chất bôi trơn và việc mở rộng được thực hiện một cách vội vàng. Khi trương chiêu bước vào, trịnh vĩnh khang cảm thấy rất đau đớn. cậu chưa bao giờ làm tình hay bị người khác làm tình nên không tìm được tiêu chuẩn phù hợp để so sánh cảm xúc hiện tại của mình, nhưng nếu là trương chiêu thì chắc cậu khó có thể đưa ra đánh giá tiêu cực.
ừ, có lẽ cả hai đều bị bệnh.
"trương chiêu, dừng lại đi..aa..em đau quá..."
trương chiêu ôm cậu rồi ngừng di chuyển. họ đã ôm nhau rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên họ xé bỏ lớp đi lớp áo bên ngoài , chỉ để lại da thịt. trịnh vĩnh khang dựa lên vai của trương chiêu như thường lệ. xương vai mỏng manh của trương chiêu giống như một con bướm sắp bay, đôi cánh sắc nhọn của nó cắt vào cổ tay của trịnh vĩnh khang .
"trịnh vĩnh khang, em có yêu anh không?"
giọng nói của trương chiêu run rẩy. Bạn phải biết rằng trương chiêu luôn trông giống như một mặt hồ phẳng lặng trong các trận chung kết, nhưng cậu, trịnh vĩnh khang , lại có khả năng làm tan băng mặt hồ đóng băng chỉ bằng một lời nói hoặc một hành động. cậu không thể nhìn rõ khuôn mặt của trương chiêu , nhưng anh có thể cảm nhận được ánh mắt của anh, và những cảm xúc khuấy động như một cơn bão, cuộn xoáy và dao động trong đôi mắt vốn luôn bình tĩnh đó.
trịnh vĩnh khang cảm thấy rất buồn cười.
giống như phát súng chết người trong trận chiến một chọi một, trương chiêu hỏi một câu hỏi nhàm chán như vậy vào thời điểm thích hợp đã chạm đến trái tim cậu.
"trương chiêu," cậu nhẹ nhàng gọi tên anh, như thể đó chỉ là lời mời gọi trong buổi đêm buồn ngủ, "em yêu anh. không phải em đã nói rất nhiều lần rồi sao? em yêu anh ."
"nếu như anh không hài lòng với câu trả lời này, em cũng có thể nói cái khác. trương Chiêu, em không yêu anh."
rượu đã làm tê liệt lý trí và giải phóng chất là thần kinh cậu tê dại . cậu tiếp tục nói một mình:
"em thích đàn ông. anh có muốn nghe điều này không? nhưng dù không muốn nếu em nói ra thì có làm sao?"
trịnh vĩnh khang đưa tay sờ lên mặt anh, cảm nhận được vài vết ươn ướt trên đầu ngón tay, nhưng cậu hy vọng từ tận đáy lòng rằng đó không phải là nước mắt của trương chiêu, điều này sẽ khiến cậu trông giống như kẻ bạo hành trong mối quan hệ này. "nếu em thích một người đàn ông, anh có ở bên em không? hãy nói với bố mẹ, người thân và bạn bè của anh rằng chúng ta đang yêu nhau và chúng ta có thể tìm một địa điểm hợp pháp để kết hôn."
" anh có thể làm được không, trương chiêu ?"
không khí lại rơi vào im lặng, nhưng trịnh vĩnh khang lại mỉm cười vui vẻ:
"nhìn xem, em không thích phụ nữ nhiều như anh. ít nhất khi làm tình với anh , em cũng không có gánh nặng lớn như vậy."
" và giờ nhìn đi trương chiêu , anh không thể trả lời câu hỏi của em , anh biết điều đó là gì không? là anh không yêu em nhiều như anh nghĩ. nó chỉ là suy nghĩ nhất thời của anh thôi , trương chiêu ạ . nếu anh chưa sẵn sàng thì đừng nói những lời đó , làm ơn đó trương chiêu, em sẽ ảo tưởng rằng anh yêu em mất. "
cậu bất giác mỉm cười, trịnh vĩnh khang lại cảm thấy được sự đau khổ trong lồng ngực mình .
rõ ràng là cậu đã uống quá nhiều, vậy tại sao cậu lại là người duy nhất tỉnh táo và phải chịu cảm giác đau đớn này ?
"trương chiêu, kỳ thực không phải mọi quan hệ đều cần phải rõ ràng."
"sẽ tốt hơn nếu chúng ta giấu nó và biến nó thành bí mật ."
khi trương chiêu tỉnh dậy, trịnh vĩnh khang đã đi rồi. trên bàn đầu giường có một mảnh giấy, chữ viết xấu xí, giống như kiến bò vào trong lòng trương chiêu.
" hôm đó trong buổi phát sóng trực tiếp, anh nói rằng anh không thích phụ nữ và anh chỉ thích em, em đã nghe thấy rồi.
mỗi lần anh nói về tình yêu, em đều nghe thấy.
nhưng khi anh đã nói điều đó rất nhiều lần, trương chiêu à, đến nỗi em không thể phân biệt được điều anh nói là thật hay chỉ là một câu nói bông đùa của anh . "
trương chiêu nhớ lại cảnh phát sóng trực tiếp đó, suy nghĩ của anh khi nói những lời đó không còn rõ ràng nữa, nhưng một cảm giác đau đớn muộn màng xâm chiếm trái tim anh.
một người nói không có ý, một người lại làm ngơ, hóa ra kịch bản đã được viết từ lâu, nhưng anh không thể diễn đến cùng, cũng không biết mình diễn từ khi nào. sự chân thành đã được trộn lẫn vào đó.
vì vậy, dù bạn có nói đúng đến đâu thì nó vẫn có vẻ giống như một lời nói dối, và dù bạn có nói dối đến đâu thì nó cũng có thể là sự thật.
sau này, trương chiêu vẫn thường nghĩ đến trịnh vĩnh khang , nhưng anh không còn bị ám ảnh bởi việc xác định một định nghĩa trong nhiều năm họ vướng vào nhau.
đối với những cảm xúc khó xác định hoặc thậm chí không được chú ý, người ta thường gọi chúng là vô danh.
END
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top