8


Chap 8:

Hai tháng trôi qua, cuộc sống của tôi vài năm nay chưa từng có khoảng thời gian yên bình như vậy. Giống như một cuộc nghỉ dưỡng cực kì có hiệu quả. Thay vì nghĩ về Đại Xán, tôi ngoan ngoãn thu nhận sự ôn nhu của PHác Xán Liệt, thành thật với hắn, thành thật với chính mình.

Cuối cùng cũng vẽ đủ số tranh hắn yêu cầu. Tôi không rõ cảm giác gì, căn bản đột nhiên có chút sợ. Ngày hôm ấy, Phác Xán Liệt chính thực hoàn thành căn biệt thự trong mơ của hắn. Ngoài tranh của tôi hắn còn mua rất nhiều nội thất sang trọng lại đơn giản. Có vẻ như giữa hắn với tôi có đôi chút tương đồng, cách hắn trang trí ngôi nhà, lựa chọn từng đồ vật theo mắt nhìn của tôi đều rất hài hòa.

Để ăn mừng chuyện này, Phác Xán Liệt đã tổ chức một bữa tiệc lớn ngoài bờ biển. Tôi chưa từng thấy những người bạn của hắn, cứ ngỡ rằng bản thân Phác Xán Liệt có lẽ giống tôi, hơi khép kín. Thế nhưng không ngờ đến đây lại nhiều người như vậy. Tôi ngồi ở đây đương nhiên không thể khoa trương bản thân mình quan hệ gì với hắn, chỉ là với vai trò họa sĩ làm việc cho chủ nhà.

Tôi ngồi nhìn hắn, cách hắn nói chuyện với những người đến dự. Quả nhiên nụ cười ấy, thái độ ấy đối với ai cũng vậy, rất chân thành lại nhiệt tình, không hề tỏ ra mình là thiếu gia được cưng chiều, thế nhưng lại khiến người ta tôn trọng kính nể.

Trời dần tối, buổi tiệc cũng nhộn nhịp hơn, các tiết mục mua vui trên sân khấu cũng bắt đầu. Phác Xán Liệt đi đến ngồi cùng bàn với tôi. Tôi vẫn là mê luyến nhìn hắn, ánh mắt này ai đó bắt gặp chắc chắn sẽ biết ngay tôi đối với Phác Xán Liệt là tình cảm không bình thường.

" Uống ít thôi, Bạch HIền."

Rượu ngon lại miễn phí, còn ngồi rảnh rỗi như vậy, hỏi sao có thể uống ít được.

" Ơ, là Bạch Hiền này."

Vừa định đáp lại lời của Phác Xán Liệt bên kia, một đám bốn người đi đến. Nụ cười trên miệng tôi cũng cứng lại. Một gã vui vẻ khoác vai Phác Xán Liệt.

" Ngô Thế Huân còn chưa đến a. Tôi gọi hắn không có được."

Kẻ này là Lưu Trấn Vũ bạn chí cốt của Ngô Thế Huân. Đám còn lại là những kẻ cùng nhóm, cuộc vui nào cũng có mặt đầy đủ, giống như anh em tri kỉ. Tôi cũng không ngờ được, Phác Xán Liệt lại dung nhập được với bọn họ.

" Hôm qua hai người ở lại lâu không? Mấy con bé ấy đẹp thật."

Thân thiết đến mức này rồi.

" Bạch Hiền. Thế Huân nhớ cậu lắm đấy, lần này trở về lo bồi đắp tình cảm đi."

Kẻ nói người cười phụ họa. Phác Xán Liệt một bên cũng tế nhị cười, bộ dạng chững chạc hơn cả nhưng vẫn rất thoải mái đứng với những người kia.

Tôi đột nhiên sinh nghi hoặc. Phác Xán Liệt, loại người như hắn là kiểu người gì. Có thể âm thầm sau lưng kẻ khác làm những việc gì.

Một lúc sau Lưu Trấn Vũ ra ngoài nghe điện thoại rồi quay lại cùng Ngô Thế Huân. Tôi có chút sững sờ. Hai tháng nay không nhìn thấy mặt hắn rất thoải mái, nhưng cũng vì quá thoái mải nên bây giờ càng kinh tởm. Ngô Thế Huân đi vòng qua Phác Xán Liệt đến ngồi cạnh tôi. Hắn đưa tay khoác vai tôi.

" Phác thiếu gia, chúc mừng anh, biệt thự xong xuôi rồi nhỉ?"

Phác Xán Liệt cười đôn hậu, bình tĩnh như không xảy ra chuyện gì. Tôi ngay cả kháng cự cũng quên mất, mặc NGô Thế Huân ôm vai mình.

" Tay em sao lạnh thế này? Bạch Hiền, cả tháng này có nhớ anh không?"

Loại ngữ điệu buồn nôn này mà hắn có thể nói giữa chốn đông người như vậy khiến tôi phát ớn.

" Các anh cứ vui vẻ đi."

Phác Xán Liệt lúc này đứng lên. Hắn tiến đến sân khấu, nói vài câu cám ơn, trong lúc ấy hắn còn nói thời gian mới về nước đã được Ngô Thế Huân giúp đỡ thế nào. Tôi nghe được, bàn tay cũng run lên. Không biết vì sao, lúc này tôi có cảm giác bản thân trở thành một trò cười, một thứ đồ chơi cho kẻ khác.

Bởi vì tôi tin tưởng, hắn sẽ không để cho Ngô Thế Huân ôm tôi một lần nữa. Mọi người vỗ tay rất nhiều, khí chất, phong độ, sự lịch thiệp của hắn khiến bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng. Tôi cứng ngắc nhìn từng biểu cảm, hành động của hắn, vì căng thẳng nên cơ thể toàn bộ không còn lực tựa như không khí.

" Bên này. Phác Diêu Ninh."

Ngô Thế Huân dơ tay nói lớn. Xuất hiện là nữ nhân duyên dáng, mọi người đều nhìn qua cúi đầu chào hỏi. "Phác Diêu Ninh." Rõ ràng tôi đã từng quen. Nhưng nhìn cô ta như vậy, tôi bỗng lưỡng lự có điểm không dám chắc chắn.

Trên đời này thực ra có một loại cảm giác chính là tự nhiên ghét, đố kị không lý do. Phác Diêu Ninh đối với tôi là loại này. Có lẽ tính cách đối nghịch, bản thân nữ nhân ấy dám ghét dám làm. Phác Diêu Ninh là nữ nhi nhưng thời điểm trung học đã như trở thành trùm trường. Tôi có nghe qua là do ba cô ta cầm đầu xã hội đen.

Tôi không biết cô ta ghét tôi từ khi nào. Năm đó cô ta là đứa con gái duy nhất trong lớp thường xuyên không làm bài tập, còn tôi là đứa con trai duy nhất chăm chỉ làm bài tập.

Những lần đám tiền bối du côn đến bắt nạt tôi đều là do cô ta sai khiến. Đến bây giờ không ngờ lại xuất hiện trước mặt nhau như vậy.

Nữ nhân đáng sợ này có thể xinh đẹp duyên dáng đến vậy cũng đủ khiến tôi ngạc nhiên rồi.

" Chào cậu. Bạch Hiền."

Cô ta ngược lại vô tư chào hỏi. Tôi cũng đáp lại y như vậy.

Thời điểm Phác Xán LIệt bước xuống, là đến bên cô ta, tay vòng qua eo ôm lấy. Trong đầu tôi cố dặn mình bọn họ chỉ là anh em thôi nhưng hành động tình tứ đến như vậy, cách hai người đứng bên nhau, tôi căn bản là đố kị.

Lúc tiệc tàn, Ngô Thế Huân nhắc nhở tôi, đêm nay dọn dẹp ngày mai hắn qua đón. Trước đó đã chuẩn bị lên mặt nói với hắn hãy hỏi Phác Xán LIệt xem có được đồng ý không, nhưng bây giờ tôi đột nhiên không rõ. Phác Xán Liệt như vậy là có ý gì.

Tôi thấy hắn đáng sợ. Cùng Ngô Thế Huân là bằng hữu như vậy, thế nhưng vẫn ở đằng sau hắn ôm tôi, tỏ lòng chân ái với tôi. Có khi nào là trêu đùa? Mà nếu không phải trêu đùa. Phác Xán Liệt có khi nào đối với tôi cũng y như đối với Ngô Thế Huân, chân thành của hắn căn bản không tồn tại.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp người nguy hiểm như vậy. Trong suy nghĩ của tôi thế giới này chỉ có hai loại. Người tốt và kẻ ác. Thế nhưng Phác Xán Liệt, không có một kết luận nào có thể dành cho hắn.

Tựa như bị phản bội vậy.

Cảm giác khó chịu không cam lòng thế nhưng lại không có cách khác.

Hắn cả buổi không nói chuyện với tôi, tôi cả buổi lại chỉ để ý đến hắn.

Tôi về trước, một mình trong phòng tranh, nhìn ra biển lớn. HIện tại là không biết bản thân nên làm gì. Nên dọn dẹp hay cứ chuẩn bị để Ngô Thế Huân tức giận một phen.

Nhưng người nói bảo vệ tôi hôm nay lại bỏ mặc tôi. Nhìn biển đen đơn độc, tôi thực sự càng bấn loạn không biết nên làm gì, càng đau lòng không biết nên rút ra kết luận gì.

Tôi ngồi gục ở một góc phòng. Không hẳn là đau đớn, chỉ là khó hiểu. Phác Xán Liệt hình như cả đêm không trở lại. Tôi lại không biết mở miệng hỏi hắn như thế nào. Tôi mơ hồ đã đem quan hệ cả hai biến thành cảm giác chân thực, không muốn phải hỏi việc này, không muốn đem việc này ra đặt trước tình cảm ấy. Tôi đã quên mất, ngay từ đầu đồng ý tiếp cận hắn là gì.

Sáng hôm sau, cơ thể tôi mệt mỏi, toàn bộ như rời ra, bộ quần áo ngày hôm qua sộc sệch, tôi cũng lười chỉnh lại. Phác Xán Liệt bước vào là đi cùng Phác Diêu Ninh, bọn họ kéo theo vali hành lý. Tôi ngơ ngác nhìn theo, hai mắt nặng trĩu, miệng không nói một câu, chân tựa lập tức khuỵu xuống thế nhưng vẫn cố đứng vững.

Tôi có một suy nghĩ xấu xa. Đó là coi căn nhà này tương lai sẽ là chỗ ở của mình. Bây giờ nhìn hai người bọn họ như thế bản thân cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Vậy mà vẫn chưa dừng lại. Đi đằng sau nữa là một người phụ nữ trung niên. Tôi đến bây giờ hoàn toàn cứng ngắc.

Thế gian này bắt đầu từ ngày ấy, chỗ nào có bà thì chỗ đó sẽ không thể có tôi.

" Bác... Bác Châu."

Miệng cũng líu đi. Phác Xán Liệt đứng nhìn tôi, ánh mắt thờ ơ. Phác Diêu Ninh lại ở một bên mỉm cười.

" Chào cậu. Bạch Hiền."

Hắn có chút kì lạ rồi. Tại sao lại dùng ngữ khí ấy.

" Bạch Hiền, buồn cười thật. Cậu không nhận ra sao? Châu Đại Xán. Ngày đó cậu khoe khoang với toàn trường đó là bạn thân nhất của mình mà. Chẳng lẽ bạn thân đến vậy cũng không nhận ra nhau."

Qua đột ngột, quá đáng sợ. Tôi ngay cả nước mắt cũng không điều chỉnh được. Tôi vẫn không tin chỉ là cứ nhắc đến cái tên ấy liền xúc động như vậy.

Cả cơ thể sau một đêm đã trở thành đơn bạc, bây giờ hoàn toàn thê thảm. Tôi thối lui về phía sau vài bước, nhìn khuôn mặt kia. Là Đại Xán trưởng thành, không thể nào. Người tôi cho là không thể gặp mặt, bây giờ lại xuất hiện. Người khiến tôi hổ thẹn làm sao có thể là người hai tháng nay ôm ấp tôi.

Bác Châu vô tình đi qua tôi. Dù khó tin thế nào thì người phụ nữ này vẫn là bằng chứng thuyết phục nhất.

Tôi bình thường rất giỏi lấy nụ cười che giấu, chẳng qua hiện tại không thể.

Phác Diêu Ninh liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó ôm tay bác Châu cùng lên tầng.

Tại đây chỉ còn tôi và Phác Xán Liệt. Hắn vừa tiến một một bước, tôi lập tức lùi một bước.

Cả quãng đời của tôi, sợ nhất là khoảnh khắc đối diện này. Thế giới trước mắt như hoàn toàn biến thành mảnh thủy tinh vỡ vụn xuyên nát thân thể tôi. Kí ức xấu xa của mình đột nhiên bị phanh phui. HIện tại ghê tởm cũng bị Phác Xán Liệt nhìn thấu.

" Cậu ... sống tốt nhỉ?"

Hắn không như Đại Xán hùng hổ hỏi tôi mà bình tĩnh thờ ơ nhìn tôi.

Ngay lúc ấy, Ngô Thế Huân cũng đến. Hắn ta nói đến đón tôi. Tôi sợ hãi nhìn hai người họ.

Hóa ra cuộc sống của bản thân đi đâu cũng không thoát nổi quả báo.

Phác Xán Liệt ở ngay phía trước tôi, hắn nhỏ giọng nói kèm theo một nụ cười.

" Em có thể ở lại. Tôi sẽ không để Ngô Thế Huân mang em đi."

Cho dù vẫn ngữ khí cũ, là sự chân thành cũ nhưng tôi sợ. tôi run rẩy nhìn hắn, một hồi sau không biết vì cái gì. Có lẽ là nỗi sợ hãi lên đến đỉnh điểm, cho nên tôi đi về phía Ngô Thế Huân.

Cả đời này tôi đều không nghĩ chính mình có thể chọn kẻ ghê tởm ấy.

Phác Xán Liệt tựa như bị dọa, quay sang nhìn tôi đứng đằng sau NGô Thế Huân.

" Sao thế? Em khóc à?"

Họ Ngô đưa bàn tay dơ bẩn lên mặt tôi.

" Không phải sợ, anh sẽ chăm sóc em. Ôn nhu với em."

Hắn tưởng tôi sợ hắn, nhưng kì thực tôi là sợ người kia. Sợ đến mức thà hít cùng không khi ghê tởm với Ngô Thế HUân còn hơn ở cạnh hắn.

" Đồ đạc của em?"

" Không cần, không có gì, chúng ta đi thôi."

Tôi vội vã nói. Ngô Thế Huân đi đến đấm vào ngực Phác Xán Liệt:

" Tôi đi đây, hôm sau cùng anh uống rượu."

Phác Xán LIệt cười:

" Được rồi."

Sau đó nhìn về phía tôi.

" Bạch HIền, cảm ơn cậu."

Tôi vội vã xoay người, vội vã ngồi lên xe. Cả thân thể run lên không ngừng. Ngô Thế Huân bước vào xe định nói cái gì, chính là thấy tôi nằm rạp ở ghế sau nên cũng im lặng. Lúc ấy, nước mắt không thể ngừng được. Nơi ngực uất nghẹn đau đớn.

Là Châu Đại Xán.

Sao có thể là Châu Đại Xán.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top