7
Chap 7:
Ở căn biệt thự này cũng đã được một tháng, tôi bắt đầu hiểu rõ nguyên tắc của Phác Xán Liệt, hắn có thể dư dả cả tuần để ở bên cạnh tôi, cũng có những lúc không thể nhắn lại một tin nhắn, gọi một cuộc điện thoại. Vốn dĩ cũng không biết được đó là do hắn không thích hay bởi vì quá bận rộn, có điều tôi không thể quá phận xen vào ý nghĩ của hắn.
Chúng tôi ở bên cạnh nhau đều là vì tự do của nhau, vì người kia có thể an ủi mình phần nào. Đôi lúc hắn nói vài câu bâng quơ thực sự hợp với tâm trạng, có lẽ đây là do ông trời sắp đặt, là tình cờ chạm đến cảm xúc của nhau.
Hắn không phải loại người đặt việc làm tình lên trọng yếu, nhưng lại rất thích âu yếm, ví như nắm tay, ôm vai, hôn môi. Hắn cũng không phải loại thiếu gia nhàn nhã như tôi nghĩ, hắn không thích nhiều chuyện, không muốn người khác dong dài với mình.
Đến bây giờ tôi chỉ hiểu được có từng đó.
Hôm nay hắn lại như mọi lần xuất hiện sau vài ngày mất tăm. Tài xế của hắn mời tôi lên xe, cậu ta luôn nghiêm túc trịnh trọng, luôn theo sát Phác Xán Liệt từng bước từng bước. Tôi chưa từng thấy Phác Xán Liệt tự mình chở tôi đi đâu.
Do hắn sống trong giàu có được nhiều người kính trọng cho nên dù có quan hệ tình nhân với nhau vẫn rất trịnh trọng.
Vừa yên vị trên xe, tài xế lập tức đi ngay giống như họ đã bàn bạc kĩ lưỡng từ trước. Một mối quan hệ đi đâu cũng có một người khác biết trước cả mình đôi lúc cảm thấy khá khó chịu.
Lần trước là hắn đưa tôi đến một buổi triển lãm tranh, mà những bức ở đó đều trái ngược với phong cách vẽ của tôi. Hắn nói tôi nên cảm thấy vui vẻ khi vẽ, hắn nói cho dù có hối hận chuyện gì cũng thử một lần vẽ nên một bức như vậy xem. Tôi chỉ cảm kích nhìn hắn, tâm trạng của mình lần đầu tiên có người thấu như vậy. Mong muốn của tôi cũng giống mong muốn của hắn. Có điều tôi lại trả lời: có những thứ tôi không thể làm nổi, anh muốn, tôi muốn nhưng vẫn không thể.
Lần sau đó là hắn dẫn tôi đến buổi nhạc kịch, từng diễn viên nhảy hát rất có duyên. Hắn nói ba hắn mệt mỏi sẽ đi xem, nói khi xem sẽ hiểu được đôi phần cuộc sống, đều có thể viết thành những bản nhạc. Rồi hắn ôm tôi, hôn tôi.
Lần nữa hắn thuê một du thuyền tôi cùng hắn lênh đênh trên biển. Cảm giác rất thú vị, bình thường thấy biển ồn ào thế nhưng khi đi trên du thuyền của Phác Xán Liệt lại êm dịu đến kì lạ. Buổi tối tôi và hắn uống rượu rồi không nhịn được tiến đến hôn nhau, lại không nhịn được kề cận ân ái. Hắn nói, khung cảnh lãng mạn, cho nên tình cảm cứ thế cao trào. Cho đến bây giờ hắn làm việc đó vẫn phải giải thích với tôi.
Chúng tôi tựa như đã yêu nhau, nhưng thực sự không phải. Tâm tư của tôi nghĩ rằng hắn an ủi tôi được đến đâu hay đến đó, ở bên cạnh hắn, bản thân nghiễm nhiên nghĩ, ai cũng đều phải mắc lỗi, ai cũng sẽ có thể bao dung. Lỗi lầm thật ra không phải nghiêm trọng như ta từng mường tưởng.
Nhưng cho dù là vậy, tội lỗi vẫn sẽ dâng lên lúc nghĩ đến, cảm xúc hối hận đau đớn, mất mát cứ mãi dày vò.
Phác Xán Liệt mệt mỏi dựa đầu xuống thành ghế, tay dang ra ôm lấy vai tôi.
Xe tiến vào một tiểu khu vắng vẻ. Tài xế dừng xe, Phác Xán Liệt vẫn ngồi trên ghế, chỉ có tài xế đi đến mở cửa phía tôi. Tôi quay sang nhìn hắn, lại nhìn căn nhà nhỏ phía trước. Lúc này nếu không cảm thấy nguy hiểm thì có lẽ suy nghĩ người đó có chút thiểu năng.
" Sao vậy?"
Tôi hỏi hắn. Hắn mỉm cười đầy an toàn một tay đặt lên vai tôi.
" Em đi với cậu ta đi."
Cậu tài xế phía kia hơi cúi người nhắc nhở tôi xuống. Tôi kì thực là con người rất nhát gan. Đặc biệt khung cảnh bây giờ khiến tôi nhớ lại đêm hôm ấy. Cảm xúc trở nên hỗn loạn kì quặc.
Phác Xán Liệt một lúc sau mới dùng hai tay đỡ hai vai tôi.
" Em vào đi. Anh không tiện."
Tay phải nâng lên xoa đầu tôi rất ôn nhu, ánh mắt tôi ngược lại tỏ ra đầy hoang mang, lo sợ. Cho dù không muốn xuống, hắn có để nguyên cho tôi không? Tôi lòng tự hỏi, cuối cùng vẫn là quay đầu xuống xe.
" Cậu yên tâm, thiếu gia nói đây là quà."
Đi được một đoạn, tài xế mới nói với tôi câu này. Cửa gỗ vừa đẩy ra, lập tức có một người bị đẩy quỳ rụp xuống chân tôi.
" Bạch Hiền, tha thứ cho tôi."
Tôi hoảng hốt nhìn hai người bịt khẩu trang kín mít bên kia, lại cúi đầu nhìn xuống. Là Thường Thụy Đằng. Loại người này cũng có thể quỳ dưới chân mình, đây là loại diễm phúc gì.
Tôi thờ ơ nhìn những vết thương trên người cậu ta. Tôi hơi liếc mắt nhìn những người xung quanh. Bọn họ hình như hiểu được tự giác lui ra ngoài. Có chút kinh ngạc vì sự hiểu ý của bọn họ, một hồi tôi mới cúi người nói nhỏ với kẻ đang quỳ dưới đất.
" Nên làm gì với cậu đây."
Tôi không phải kẻ bao dung đến mức nhìn người từng có ác ý với mình chịu khổ mà thương hại.
" Dù thế nào cậu ta cũng không thể sống được nữa rồi."
Tài xế của Phác Xán LIệt ở phía xa nói. Tôi kinh ngạc nhìn Thường Thụy Đằng.
" Van cậu nói bọn họ cho tôi chết đi... van cậu..."
Lúc này tôi mới kinh ngạc đứng thẳng người, không hiểu vì gì tôi không có dũng khí nhìn người mình ghét nói ra câu này. Vì thế tôi chạy ra ngoài tiến đến xe, còn vài bước nữa liền sợ hãi dừng lại. Thường Thụy Đằng mà hắn ta cũng có thể động đến, thử hỏi người ngồi trong xe đáng sợ đến mức nào.
Mọi chuyện về tôi chẳng lẽ hắn đều biết.
Thời điểm còn đứng ở bên ngoài, Phác Xán Liệt đã bước xuống xe, hắn đứng ở phía đó mỉm cười, nụ cười vô cùng an toàn.
Lên đại học, Ngô Thế Huân quen Thường Thụy Đằng. Thường thiếu gia là cậu ấm của gia tộc lớn có rất nhiều người làm trong quốc hội. Bọn họ bắt đầu quan hệ yêu đương. Cho dù tôi có không ảnh hưởng thì họ Thường vẫn luôn cảm thấy tôi chướng mắt. Ngô Thế Huân khi ấy vẫn một mực giữ tôi trong nhà, lại thường xuyên mang Thụy Đằng đến vui vẻ. Mặc dù tôi cảm thấy chuyện này là may mắn, phớt lờ đi nhưng Thường Thụy Đằng lại không như vậy.
Đỉnh điểm chính là tai nạn xe hơi năm đó, khiến tôi suýt chút nữa mất mạng, hơn ba tháng nằm trên giường bệnh. Lúc ra viện mới biết Thường Thụy Đằng và Ngô Thế Huân đã chia tay, bạn bè họ nói hai người đơn giản chia tay, đơn giản cảm thấy không hợp, bọn họ đều là loại thích cái mới lạ hơn nên chia tay không khó hiểu.
Nhưng tôi, vì mối tình đơn giản của hai kẻ cặn bã ấy mà đánh đổi lấy đau đớn lo sợ. Những tưởng đổi lại NGô Thế Huân sẽ buông tha, nhưng rốt cuộc không phải. Hắn vẫn đón tôi về căn nhà ấy. Đến tận sau đó Thường Thụy Đằng vẫn đến, hai người họ đơn giản lên giường không ràng buộc, sau đó nói chuyện tai nạn kia như một trò đùa. Nói rằng ngày trước suýt giết chết tôi thật buồn cười.
Lúc ấy tôi chỉ siết chặt tay thật sự muốn đấm vào mặt chúng. Chỉ là... chỉ là tôi sợ chết, tôi hèn nhát.
Ngày hôm nay có lẽ được hả hê rồi.
Chuyện kia, lý do kia rất ít người biết. Phác Xán LIệt tại sao có thể điều tra ra. Hắn chẳng lẽ biết từng chân lông kẽ tóc về tôi.
" Ngô Thế Huân, Thường Thụy Đằng cùng kể cho anh nghe."
Hắn đứng trước tôi lập tức trả lời. Hắn lại thân thiết với họ đến mức này sao? TRong lòng kích động nhưng vẫn cố thờ ơ nhìn hắn, hắn vẫn cười rồi nắm lấy tay tôi kéo tôi vào xe.
Tôi rất muốn hỏi hắn tại sao chuyện này Ngô Thế Huân có thể kể cho hắn nghe. Tại sao lại làm như vậy, hắn lấy cái gì đấu với Thường gia. Nhưng tôi chưa từng can thiệp đến chuyện này của hắn.
Đầu đầy suy nghĩ, nhưng hắn lại như không có chuyện gì, vẫn vô tư mỉm cười. Sau đó hắn đưa tôi đến phòng mát xa.
Trở về nhà quả thực thư thái, hắn ở trên giường ôm tôi hỏi ở bên NGô Thế Huân tôi uất ức nhiều phải không? Hắn thì thào bên tai tôi bởi vì ức thay tôi nên làm chuyện này, bởi vì muốn đòi lại công bằng cho tôi nên đối xử với Thường Thụy Đằng như vậy.
Vẫn là cảm giác ấy, tôi được an ủi rất nhiều, có lẽ sau khi mát xa tâm trạng liền tốt hơn nghe lời hắn nói cũng dễ dàng hơn.
Tôi chủ động hôn hắn. Con người này có khả năng đem mọi nghi vấn của người khác gạt sang một bên chăng?
Tôi không biết là bản thân đang cảm kích hay tình cảm lúc ấy thực sự trỗi dậy.
Bao năm nay, chưa một ai nói tôi chịu khổ rồi, chưa một ai tự mình tìm hiểu tôi nhiều như vậy. Hắn dạy tôi biết cách đem suy nghĩ của bản thân mang ra ân ái. Hôn nhau cũng là thể hiện tình cảm, ôm nhau, chạm vào da thịt nhau cũng là thể hiện tình cảm.
Cửa ban công mở lớn, gió thổi chiếc rèm phất lên. Bên trong lại nóng hừng hực, hơi thở điên loạn, từng động tác đầy dịu dàng thế nhưng vô cùng cuồng nhiệt.
Hắn chạm tay vào eo tôi, ngón tay lướt qua trơn tru nhẹ như cánh chuồn chuồn lướt trên mặt nước thế nhưng mang đến đầy ham muốn. Hắn nằm dưới mắt nhìn tôi. Bàn tay dần đưa đến nắm lấy hông tôi, rồi hắn ngồi lên, môi đặt xuống ngực tôi, một tay giữ lưng tôi đằng sau, không biết là phản xạ của tôi hay do tay hắn, phần ngực tôi nhướn lên để hắn thuận tiện hôn.
Hắn nói eo của tôi nhỏ quá, người tôi gầy quá. Giọng điệu đầy chua xót. Tôi còn ngỡ hắn đã yêu tôi từ rất lâu rồi nên mới để ý điều này.
Hắn ở trước ngực tôi liếm nhẹ. Tôi không thể chịu nổi loại kích thích ấy.
" Xán Liệt..."
Ngay cả vòng eo tôi cũng tự nhiên lắc nhanh hơn sơ với di chuyển tay đăt ở hông của hắn.
Phác Xán Liệt cười sau đó đột ngột kéo tôi nằm xuống. Hông di chuyển nhanh hơn, miệng ngậm lấy nhũ tiêm tôi thô bạo cắn mút. Hắn có lẽ là muốn tôi nói ra nên cố tình trêu đùa như vừa rồi đi.
Cũng có thể... chỉ cần tôi gọi tên hắn... hắn đều hiểu được.
Tôi khi ấy không biết thời điểm đó ngay một chút đề phòng cũng không có. Trao mọi sự tin tưởng, khờ dại đặt lên nụ cười của hắn.
Thế giới là sự tương quan giữa hai thứ đối lập.
Yêu càng nhiều, hận càng nhiều. Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều. Tin tưởng càng nhiều, đau đớn càng nhiều.
Tôi khi ấy đã bật khóc vì sự cuồng nhiệt khi hắn hôn mình, ôm mình.
Khi thứ đó của hắn ở trong cơ thể tôi, tôi cũng vô thức lắc vòng eo. Tôi không cảm thấy chính mình dâm đãng, bởi vì lúc đó đều là do tình cảm đến lúc cao trào.
Hắn nói gì tôi đều tin là thật, bởi vì tôi đối với hắn vô cùng thành thật.
Nhưng nhân gian muôn hình vạn trạng. Tôi là tôi, còn hắn là hắn. Hai người tôi liệu khi nào có thể gọi ngắn gọn là chúng tôi không?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top