6


Chap 6:

Trước kia từng nghĩ xa nhau đi mãi đi nữa rồi sẽ tìm được nhau. Kí ức mỗi ngày đều in sâu in kĩ trong đầu. Có lẽ bởi vì sai nhiều đến mức cả đời sẽ không thể quên.

Tôi lặng người đứng nhìn bức tranh trước mắt. Đây đều là do tôi trong thống khổ mà vẽ lên. Một người quỳ dưới bãi cát nâng tay hứng lấy tia sáng mặt trời phía trên. Nhưng những ánh sáng ấy, tôi vô tình tô thành màu đỏ thẫm, giống như máu loang lổ khắp nơi trên đại dương. Nhìn qua thực sự đủ khiến người khác bi ai. Tôi bàng hoàng nhìn xung quanh mình, những bức khác cũng như vậy. Nhìn thấy tựa như nghe được tiếng thét bi thảm ở đâu đó.

Buổi chiều đó, Phác Xán Liệt cho người đem đến một bức tranh. Lúc hắn kéo khăn trắng xuống, hai tay tôi vô thức nắm thật chặt.

" Khó khăn lắm tôi mới mua lại được."

Đây là bức tranh đầu tiên của tôi được mọi người công nhận là một tác phẩm nghệ thuật có giá trị. Tôi yên lặng đi đến chạm lên nó. Phác Xán Liệt cho người treo lên giữa bức tường tại phòng khách. Mắt tôi vẫn ngước lên nhìn nó hồi lâu. TRước kia đều nghĩ sẽ không một lần nữa nhìn lại.

Biện Bạch Hiền tôi đã từng thê thảm đến thế nào vào ngày hôm đó, tôi còn nhớ rất rõ. Lúc tôi xách hành lý trở về nhà, im lặng nhìn ba mình. Ba tôi vẫn không chịu nói một câu.

" Ba biết hắn đã hành hạ con thế nào kia mà..."

Thấy ông không trả lời, tôi tủi thân đến mức bật khóc, để rồi phát ngôn ra câu nói đến hiện tại tôi vẫn còn thấy xấu hổ.

" Ba đã giết Đại Xán rồi... mà..."

Tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc. Lúc đó còn trẻ còn chưa hiểu được, câu nói kia vô sỉ đến thế nào. Giống như tôi hài lòng với cái chết của cậu ấy.

" Tôi nay ngủ ở nhà, ngày mai đi đi."

Năm cuối trung học, tôi chuyển trường, ngôi trường có sự ưu đãi đặc biệt dành cho quan chức cấp cao, nhà kinh doanh thành đạt có quyền lực, ngôi trường không cần biết năng lực của học sinh đến đâu vẫn chắc nịnh sẽ đào tạo họ thành vĩ nhân. Ban đầu đơn thuần tưởng rằng ba quan tâm mình, thì ra đều là muốn làm hài lòng kẻ cùng làm ăn với ông. Chuyển cùng một lúc với Ngô Thế Huân cũng không sao, chính là còn cùng một nhà với hắn để tiện đi lại.

Tôi không có khả năng chạy trốn, không có khả năng kháng lại lời ba mẹ. Đêm đó ở trong phòng tô tô vẽ vẽ trên mặt giấy, đến khi phát hiện bàn tay đau quá mới hạ xuống. Da thịt trên tay nhuyễn đầy máu. Tôi chạm vào bóng lưng mình đã vẽ nên, cậu ấy đi trên con đường dài, bầu trời đổ mưa, từng hạt màu đỏ rơi xuống vai cậu.

Cho dù có khó khăn đến đâu, Đại Xán vẫn sẽ bảo vệ tôi. Trên đời này cũng chỉ có một người bấp chấp mọi thứ che chắn cho tôi, nhưng vào lúc ấy, người đó đã hoàn toàn không còn tồn tại.

" Rất cảm kích?"

Tôi giật mình quay sang nhìn Phác Xán Liệt. Hắn đứng mỉm cười ngay trước mặt tôi, sau đó hắn cúi người luồn tay nắm lấy tay tôi chầm chậm đưa tôi ra ngoài.

Đứng nhìn biển ồn ào, rộng lớn.

" Tôi từng nghĩ khi có chuyện buồn đứng ở nơi này hét thật lớn sẽ cảm thấy thoải mái. Nhưng mà... thực ra không nên như vậy."

Phác Xán Liệt đưa tay ôm lấy vai tôi kéo về phía hắn.

" Nỗi buồn nên cất thật nhiều trong lòng. Như vậy mới có nghị lực tìm kẻ kia đòi nợ."

Đây đơn thuần chỉ là lời tâm sự của hắn sao. Phác Xán Liệt nhìn thẳng về phía biển xa. Tôi thẫn thờ ngước mắt nhìn hắn.

" Thử nói to hơn bình thường đi. Cậu thử hét lên xem."

Ngày đó kết thúc năm học, thi cử hoàn tất, Đại Xán kéo tôi lên tầng thượng của một căn chung cư cao tầng. Cậu ấy nói nhìn tôi mệt mỏi cậu cũng cảm thấy khó chịu, cậu ấy còn tả tôi tiều tụy, gầy ốm, hai mắt sưng húp thâm quầng. Đều là do tôi coi trong kết quả, cho nên vận lực học hành ôn thi. Đứng với Đại Xán làm theo cậu ấy, nói to hơn bình thường, thế rồi hét lên. Lúc đó tôi mới ngỡ ngàng, à, thì ra cách này thật hiệu quả.

Nhưng hôm nay lại có người nói tôi không nên làm vậy. Tôi thế nhưng thấy rất hợp lý.

" Anh đang hận ai sao?"

Tôi tò mò hỏi. Phác Xán LIệt cúi đầu nhìn tôi.

" Em..."

Tôi lặng người. Có lẽ khi gặp Đại Xán được hỏi câu này cậu ta cũng trả lời như vậy.

Nhưng ngay lập tức Phác Xán Liệt liền cười bỡn cợt.

" Em quá mơ hồ, nắm trong tay không được nên sinh hận...haha."

Hắn lại cúi đầu thấp hơn, ngón tay đưa lên lướt nhẹ qua mũi tôi trêu đùa, rồi hắn nghiêng đầu môi chạm nhẹ vào môi tôi. Tôi có chút bài xích hơi lui người lại, hắn liền dùng tay kéo eo tôi lại, lúc này cũng không phải chạm môi nữa. Hắn mút lấy môi dưới cạy mở miệng tôi, sau đó dùng lưỡi đảo vào trong khoang miệng.

Cho nên khi ấy, tôi với Phác Xán Liệt đứng dưới ánh hoàng hôn đỏ rực hôn nhau. Chúng tôi cùng nhau đứng dưới khung cảnh mà tôi thường hay tô lên giấy là màu máu.

...

Những ngày sau đó Phác Xán Liệt thường xuyên đến đây nhiều hơn. Hắn có thể vào phòng tranh nhìn những tác phẩm của tôi, có thể ở bên ngoài dùng laptop, cũng có thể đứng trước bức tranh của tôi đã được hắn treo trong phòng khách nhìn rất lâu.

Giống như tôi ngày hôm ấy, chỉ đứng lặng nhìn lại thứ kia.

Có lẽ hắn có cảm xúc của hắn, tôi có cảm xúc của tôi thế nhưng tôi lại như tìm được kẻ đồng điệu. Nhất thời nghĩ rằng tôi và hắn đều bi ai vì cái gì đó.

Hắn cũng hay hỏi tôi chỉ ở chỗ này có nhàm chán không. Biện Bạch Hiền tôi trước nay đều sống quen như vậy, chỉ cần không có Ngô Thế Huân đến quấy rầy là đã hành phúc lắm rồi. Thế nhưng hôm nay có người lo cho tôi đến như vậy. Sau đó Phác Xán Liệt đưa tôi lên xe. Tài xế chở chúng tôi đến một quán bar. Không gian cực kì náo loạn. Tôi không phải loại người thích không khí ở đây. Nhưng đột nhiên thấy có chút thú vị.

Một lúc đứng ở chỗ người nào không nhận ra người nào kia, tôi có cảm giác bản thân mình thực sự hòa vào thế giới của họ, chẳng ai quan tâm đến ai, chỉ dùng suy nghĩ của mình mà hành động. Đứng như vậy một hồi, hắn dắt tôi lên tầng trên tại một căn phòng yên tĩnh ngồi ở đó.

" thực ra tôi cũng không hay đến nơi này."

Phác Xán Liệt ngồi dựa trên ghế nói.

Kì thực không khí ở đây khiến người ta dễ buông thả. Sự thoải mái tự do thúc giục người ta làm đủ mọi thứ. Nhìn bọn họ nhảy, vô tư hôn nhau, có cặp còn đứng ở chỗ khuất lén lút làm tình.

Phác Xán LIệt không phải chưa từng nắm tay tôi, nhưng hiện tại lại lén lút đưa tay xuống ngượng ngùng nắm lấy. Tựa như lần đầu tiên nắm tay người yêu vậy. Có lẽ hắn cũng đang giống tôi, ở nơi này tự nhiên sinh ra loại cảm xúc đơn giản, cứ sống như vậy, làm như vậy theo suy nghĩ của mình.

Hắn là con người ra sao, làm việc gì, tương lai sẽ đối xử với tôi thế nào, tôi không hề biết. Có điều hắn đã bảo vệ tôi, hắn nói thích tôi, hắn sợ tôi nhàm chán, hắn đứng trước bức tranh kia nhìn thật lâu, hắn tạm thời chính là lá chắn của tôi.

Phác Xán Liệt vươn người về phía tôi hôn xuống, rất ngọt, rất say đắm. Tôi cũng đưa tay ôm lấy sau vai hắn.

Tôi chưa từng tự nguyện làm những việc thế này, từ trước đến nay đối với Ngô Thế Huân chỉ là ghê tởm. Tôi không ngại ở chỗ này ân ái, ngay cả ra ngoài kia tôi cũng không thấy xấu hổ. Bởi vì từ trước đến nay tôi chưa từng có ham muốn lớn đến như vậy.

Phác Xán Liệt rời môi, hắn thì thầm bên tai tôi.

" Cho dù bây giờ có làm việc này, tôi cũng không thể hứa hẹn sẽ bảo vệ em cả đời."

Tôi nghẹn giọng nói.

" Sau này, ... đến một thời điểm nào đó... tôi sẽ tự bảo vệ mình."

Hắn nghe được nhếch miệng cười, cái cách hắn cười luôn phá hỏng hết sự chân thành, hắn lại chọn thời gian cười rất hợp lý, khiến cho tôi không cách nào thay đổi ý định. Vừa định xích ra hắn lập tức nắm chặt gáy tôi.

" Em từ trước đến giờ chỉ lên giường với Ngô Thế Huân?"

Hỏi như vậy có ý gì. Tôi vững vàng nhìn vào mắt hắn. Phác Xán LIệt không chờ đợi tôi trả lời, hắn cúi người hôn xuống cổ tôi.

Đối với hắn tôi đột nhiên cảm thấy đầy mơ hồ cùng nghi vấn. Ban đầu đầy tin tưởng cuối cùng khi không thoát nổi hắn lại thay đổi. Có phải đều do tôi nghĩ quá nhiều rồi không?

Hắn áp cơ thể cường tráng lên người tôi mà hôn sau đó thật từ từ cởi quần áo tôi, tôi ngỡ ngàng lại sợ sệt, hồi hộp nhìn hắn.

" Anh không dùng em để tiết dục, anh không ham muốn có được em. Làm thế này để khẳng định anh đối với em như thế nào, khẳng định mối quan hệ của chúng ta."

Hắn giống như đang đọc diễn văn tuyên bố, giọng nói lưu loát đầy chắc chắn. Tôi đưa hai tay ôm lấy cổ hắn kéo xuống, hai chân mở rộng để hắn chen vào giữa. Phác Xán Liệt cúi người hôn tôi, sau đó là hôn xuống dưới, khắp các chỗ trên cơ thể tôi.

Hắn không thành thạo, chỉ là vô cùng nâng nịu, dịu dàng. Từng cử chỉ đều rất tỉ mỉ, rất thận trọng giống như sợ tôi đau.

Ngón tay ở trong cơ thể tôi khuếch trướng, rụt rè di chuyển, ánh mắt chăm chăm nhìn sắc mặt tôi. Tôi lúc ấy thoáng đỏ mặt. Ở dưới thân Ngô Thế Huân, hắn ta giống như hổ báo muốn nuốt sạch con mồi, còn Phác Xán Liệt luôn chú ý đến cảm xúc của tôi. Cho dù cơ thể thấy đau, trái tim vẫn thấy ấm áp, vẫn không nỡ nói một câu "đừng, tôi không muốn".

Việc này thực sự là đang thể hiện mối quan hệ chứ không hề dâm đãng biến thái như những gì tôi trải qua. Từng ngón tay sạch sẽ đưa vào hậu huyệt chật kín, tôi nâng cả cơ thể lên trên, hít một hơi thật sâu, miệng e dè rên rỉ.

Một hồi ra vào như thế, cuối cùng hắn thay ngón tay bằng nam căn của mình. Giây phút ấy hắn nâng người tôi ôm chặt lấy. Cánh tay vững vàng cho gọn cơ thể tôi ở bên trong. Lồng ngực nóng rực áp vào lồng ngực tôi. Thứ đó di chuyển trong hậu huyệt càng lúc càng nhanh. Bên ngoài ồn ào, tôi đều không nghe thấy gì, chỉ nghe được tiếng da thịt va chạm, tiếng thở hừng hực, cảm nhận được hơi nóng bao quanh.

" Nhanh... nhanh quá..."

Tôi hấp tấp nói, cả người cứ cử động lên xuống theo từng động tác của hắn, chiếc ghế vững chắc tựa như sắp sập đến nơi. Lực của hắn thực sự đáng kinh ngạc, toàn bộ thân thể hấp thụ được khoái hoạt vô biên. Tôi khóc thút thít ở lồng ngực hắn.

Những nỗi đau trước đây tôi gánh chịu, những thứ hờn giận, khó khăn ùa đến. Bởi vì ở trong lòng hắn tựa như nơi nào đó bao dung ôm gọn lấy, tựa như trụ cột vững chắc sẽ bảo vệ tôi che chở tôi.

Cảm giác ấy, không biết đến từ đâu.

Tôi giật mình phát hiện.

Nó rất giống khi ở bên Đại Xán.

Phác Xán Liệt kéo tôi ngồi lên người hắn. Chân hắn hơi nâng lên, sau đó vẫn nhịp nhàng di chuyển. Tư thế này, hai người phải phối hợp với nhau, tôi chưa từng làm chuyện này. Lúc này dục hỏa trong tôi thiêu cháy, cả người hành động chỉ theo bản năng, hai chân cũng di chuyển, mông lên xuống ôm lấy côn thịt hắn.

Tôi lần đầu tiên thấm được sức nóng khi hoan ái. Lần đầu tiên không ghê tởm bản thân, không thấy nhơ bẩn.

Ôm ấp, yêu thương, trân trọng. Tôi đều chưa từng trải qua. Nhưng mà đến bây giờ tôi mới biết tôi đã từng khao khát nó thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top