11
Phần II: PHÁC XÁN LIỆT
Hóa ra đều là do bản thân tôi hèn kém, quên hết những lời hứa hẹn trước kia, tức giận cậu ấy, là tôi sai rồi
Chap 11
Ngọn lửa lớn bốc lên ngùn ngụt, tôi mỗi ngày đều nghe Biện Bạch Hiền khen ngợi là nam tử hán, thế nhưng đứng trước cái chết chẳng khác chết chẳng khác gì một con chuột nhát gan, bắt đầu sợ hãi. Bao nhiêu lần vì Bạch Hiền liều mạng, đến bây giờ mới hốt hoảng, muốn dùng sức gồng cho sợi dây đứt ra nên càng như kẻ điên cố giằng co sự sống cho mình. Ngọn lửa bỏng rát thiêu tới. Cổ tay đau xót nhức nhối, cũng không biết đến bao giờ, hai tay tôi mới buông được xuống. Có lẽ do lửa thiêu sợi dây nó mới có thể đứt ra. Tuy rằng không còn lực nữa, nhưng vẫn liều mình chạy đến cửa kính, dùng cơ thể đập thật mạnh qua rồi chạy bạt mạng khỏi đám lửa ấy.
Chạy đến mức không xác định được đích đến. Từng lớp da thịt bỏng rát đau đớn. Tôi ngã gục xuống. Sau đó khi tỉnh lại liền thấy Phác Diêu Ninh.
Cô ta nói bộ dạng tôi hiện tại rất đáng sợ. Nếu không phải vì vết sẹo trên mặt chắc chắn cô ta sẽ làm lơ một cái xác chết như tôi.
Khi ấy, trong tâm thức tôi, cô gái này là loại phụ nữ nham hiểm, độc ác. Cô ta là kẻ đầu xỏ làm hại Biện Bạch Hiền. Bởi vì tôi đứng ra can thiệp nên chúng tôi mới có tiếp xúc qua. Lúc đầu gặp mặt lần đó, tôi đã không kiệm lời mắng mỏ một nữ nhi như cô. Cô ta nói không cần lý do, chỉ là thích bắt nạt Biện Bạch Hiền, chế giễu tôi vô công rồi nghề, lo chuyện bao đồng, nên hại thân, khiến trên mặt mang một vết sẹo sâu đến vậy. Tôi đấu khẩu lại, hỏi cô ta chắc chắn không có bạn bè tốt. Thế rồi ở đằng sau Phác Diêu Ninh nói lớn.
" Châu Đại Xán, tôi không cần bạn tốt. Nhưng nhất định tôi sẽ theo đuổi cậu."
Đúng là ông trời thích trêu người. Lần này là do Diêu Ninh cứu tôi. Cũng không ngờ được, Phác Diêu Ninh còn lo chuyện bao đồng hơn cả tôi. Đưa tôi về nhà, thuê bác sĩ riêng, còn có vài người lo chuyện sinh hoạt, vài người đứng bảo vệ. Lúc ấy, tôi mới nhận ra gia thế của Phác Diêu Ninh không phải tầm thường, cũng nhận ra Ngô Thế Huân không phải dễ đối phó. Làm thế này đều là vì cô ấy muốn bảo vệ tôi. Nhưng mà thời điểm ấy tôi nghĩ rằng bản thân không cần đến mức đó.
Nằm giường được một tháng rưỡi, các vết bỏng trên người cũng dần khô lại, trở thành những vết sẹo xấu xí. Cho dù đã dùng đủ loại thuốc, nhờ đến bác sĩ tốt nhất. Tôi không ngại. Việc nhan sắc đối với tôi không phải vấn đề chính.
Kì thực tôi còn muốn mình bị thương nặng một chút, đứng trước mặt Biện Bạch Hiền, những vết sẹo ấy sẽ nhắc nhở cậu ta, tôi vì ai mà có thể làm đủ mọi thứ.
Trước kia bị vết sẹo trên mặt, Bạch Hiền hỏi tôi vì sao không làm phẫu thuật, tôi trả lời vì không quan trọng, nhưng là bởi vì tôi muốn cậu ấy nhìn thấy nó liền biết tôi là người sẽ bảo vệ cậu. cũng như bây giờ.
Lần đầu tiên thấy Biện Bạch HIền, tôi cứ ngỡ, bản thân mình một chút cũng không thể lọt vào tầm mắt cậu. Cậu ấy sạch sẽ, thanh cao đến mức chính mình có chút tự ti không dám đến gần. Lúc có cơ hội thân thiết, tôi còn nghĩ đây là ông trời ban phát may mắn cho tôi.
Cho nên khi vết thương hết đau, tôi liền nghĩ sẽ đi gặp cậu ấy. Tôi nhớ Biện Bạch Hiền gần chết rồi. Muốn nhìn thấy cậu ấy, muốn biết cậu đang an toàn, muốn nghe được cậu ấy nói hiện tại cậu không buồn, không có ai bắt nạt cậu.
Phác Diêu Ninh liền mắng tôi không biết suy nghĩ. Ngô gia, Phác gia sẽ để yên cho tôi sao? Ở thành phố này, bọn họ muốn ai tồn tại thì người ấy sẽ tồn tại, muốn ai biến mất thì người ấy sẽ biến mất. Tôi vẫn không mường tưởng được sức mạnh vô biên ấy của họ. Nên tôi cùng Phác Diêu Ninh cãi nhau một trận lớn, đến mức căn phòng khi ấy biến thành bãi chiến trường vì đồ đạc bị chúng tôi đập phá. Loại nữ nhi này cũng thật ác liệt.
Tất nhiên nam tử là tôi vẫn thắng. Cô ta sau cùng nói tôi biến đi cho khuất mắt, mắng tôi vong ân bội nghĩa. Tôi không ngại ngần đem cơ thể xấu xí tàn tạ này ra khỏi căn nhà ấy.
Tôi tìm được điện thoại công cộng, gọi vào số Biện Bạch Hiền. cậu ấy hoàn toàn không nghe máy. Lại một mạch chạy đến trường đứng ở cổng trường đợi cậu ấy tan học. ThẾ nhưng không gặp được. Khi cổng trường đóng lại, tôi còn muốn chờ xem, cậu ấy có khi nào chậm chân hay không. Nhưng rốt cuộc vẫn không có.
Mãi đến khi tiếng còi xe bên cạnh vang lên liên tục, Phác Diêu Ninh đẩy cửa xe, ngó đầu ra ngoài ra lệnh tôi lên xe. Cô ta đưa tôi đến khu phố sa hoa nhất thành phố, dẫn tôi lên căn phòng của một khu chung cư cao cấp.
" Biện Bạch Hiền, Ngô Thế Huân đang ở trong đó. Bọn họ mới chuyển đến. Đại Xán, cậu cũng đừng nghĩ không có cậu thì Biện Bạch HIền không sống được. cậu ta học ở một ngôi trường tốt nhất trong nước, ở một nơi đáng ở nhất. Sống một cuộc sống vui vẻ. CẬu nghĩ cậu là cái gì?"
Cô ta đi đến gần cửa, thách thức tôi.
" Có muốn vào xem không? Có muốn gặp Bạch Hiền của cậu lắm không?"
Vì cái gì tôi luôn bảo vệ cậu ấy, còn cậu ấy lại chẳng có một chút khí phách như vậy. Hay là thực sự biết được sự hưởng lạc khi ở cạnh Ngô Thế Huân rồi.
Nếu đổi lại là tôi, cho dù phải chết đi cũng sẽ không ở cạnh người đã giết bạn mình. Trong thời khắc ấy, lần đầu tiên tôi căm hận Biện Bạch HIền. Bản thân vì cậu ta bị thương cũng không uất ức như bây giờ. Tôi rồi sẽ dần đi vào quên lãng, còn Biện Bạch Hiền sẽ ở với người đàn ông của cậu ta.
Cái cảm giác cay đắng này tôi đột nhiên không chịu nổi.
Rồi tôi về gặp mẹ, bà bị theo dõi, bị dọa nạt, bị uy hiếp bởi họ Ngô. Khi ấy đột nhiên tôi muốn trả thù, rồi cứ đem mối thù hận ấy nuôi nấng bao nhiêu năm.
Tôi xóa sạch vết sẹo trên mặt, xóa sạch vết bỏng rát đau đớn năm ấy. Xóa đi cái tư duy phải bảo vệ che chở cho Biện Bạch Hiền.
Tôi dần dần vì ân nghĩa để mặc cho Phác Diêu Ninh theo đuổi. Ba Phác Diêu Ninh vốn là xã hội đen, ông ta nóng tính, vì không biết mềm mỏng nên luôn bị chi phối bởi người khác, không thể làm ăn kinh doanh công khai. Cũng bởi vì đã sớm coi tôi là con rể nên mới dám bỏ tiền bạc đầu tư vào tôi. Mọi giao thiệp kinh doanh của Phác gia bắt đầu do tôi quản lý.
Khi ấy tôi cùng Phác Diêu Ninh mới là sinh viên năm hai, thời điểm ấy chúng tôi hoàn toàn tách khỏi Hàn Quốc, biến mất khỏi mắt Biện Bạch Hiền, cũng có thể nói đã trải qua nhiều kỉ niệm đẹp với nhau.
Chỉ là, tôi đối với Biện BẠch Hiền quá thâm sâu. Cũng không biết là loại ý tứ gì, bao nhiêu năm vẫn không hết uất ức.
" Cậu không thấy thiệt thòi sao? Còn chơi với tôi, có thể sau này không chỉ khuôn mặt đâu. Cậu xem, vết sẹo lớn như vậy, hiện tại thấy không sao, nhưng sau này lớn lên còn phải yêu đương kết hôn."
Biện Bạch Hiền từng nói với tôi như vậy. Là tôi vẫn cứ đi theo cậu ấy. Năm năm yên ổn ở Pháp, tôi lại quyết định trở về, rồi tự tin rằng tôi là Phác Xán Liệt, tự tin rằng sẽ không ngốc như trước kia.
Đến Phác Diêu Ninh cũng cổ vũ tôi. Cô ấy là ngốc theo tôi hay không biết.
Hình như.
Hận Biện Bạch Hiền là vì tôi đã yêu cậu ấy.
Yêu nên không chấp nhận được phản bội.
So với Ngô Thế Huân, Biện Thừa Phong, tôi là hận Biện Bạch Hiền hơn ai hết.
Thế nhưng khi gặp cậu ấy, nhớ lại những gì quá khứ chúng tôi trải qua, tôi liền nhụt chí. Nhìn cậu ấy đáng thương nép trong vòng tay tôi, nhìn cậu ấy thơ thẩn, nhìn cậu ấy cả ngày đứng trong phòng tranh vẽ nên những bức tranh đầy bi thương, nhìn cách cậu ấy ghê tởm Ngô Thế Huân.
Tôi liền không xác định được mình đang hận cái gì.
Ngay từ đầu đã biết Bạch Hiền nhút nhát, tại sao tôi không hiểu được mà ôm nỗi hận ấy năm năm liền.
Bởi không xác định được nên mọi thứ cứ rối loạn. Cuối cùng là dùng người khác dày vò cậu.
Kim Chung Nhân là tài xế của tôi, kì thực trong giới giang hồ đồn đại tôi hoàn toàn trong sạch, trượng nghĩa, không dùng đến súng là bởi vì bên cạnh tôi đã có hắn. Hắn là xạ thủ giỏi nhất, đi theo Phác lão đại từ lúc còn nhỏ. Hắn bảo vệ tôi, làm mọi việc vì tôi, trung thành tuyệt đối với tôi là bởi vì Phác Diêu Ninh yêu tôi, còn hắn yêu Phác Diêu Ninh.
Loại tư duy cao thượng ấy, trong tình yêu chính là cao thượng, còn bình thường gọi là ngu ngốc.
" Nếu như làm vậy, Biện Bạch Hiền sẽ hận tôi. Cả đời này, cậu ấy và tôi sẽ không có kết quả nữa."
Kim Chung Nhân ngồi trong xe, còn tôi đứng ở ngoài. Hắn ta nhìn tôi, rồi quay sang nhìn thẳng, một hồi im lặng, cuối cùng bước chân xuống xe.
Biện Bạch Hiền bị trói, Kim Chung Nhân bước đến cởi trói cho cậu ta. Hắn mặt nghiêm túc dùng hai tay cố định hai tay giãy dụa của cậu, sau đó lật Biện Bạch HIền lại, hắn kéo quần cậu ấy xuống, máy móc mà đưa thứ kia vào.
" Đại Xán... đừng..."
" Phác Xán Liệt... mày là thứ căn bã. Thả Bạch HIền ra... Thằng chó... Châu Đại Xán... thằng chó... mày chết trăm lần cũng đáng."
Ở bên tai đều là những lời này. Tôi đứng nhìn, thật sự muốn bước đến. Nhưng mà...
Ân là ân, oán là oán. Tôi không thể mềm lòng, không thể nào đem mẹ tôi vứt sang một bên, đem sự thiệt thòi của bản thân vứt đi được. Cậu ấy, tại sao nhát gan kém cỏi đến như vậy. Cho dù trong lòng nghĩ gì, năm năm nay Biện Bạch HIền vẫn là phản bội tôi.
Tôi bỏ Biện Bạch HIền cùng Biện Thừa Phong lại chỗ đó, chính mình lập tức chạy trốn khỏi cảnh tượng kinh hoàng ấy. Kim Chung Nhân hoàn toàn chỉ máy móc ra vào, thế nhưng lại trở thành thứ kí ức ghê rợn.
Ba nuôi nói với tôi. Trên đời này, càng cầm thú thì càng sống tốt thôi. Nhiều khi mềm lòng, đừng nghĩ đến tình cảm nữa, cứ đem thứ cầm thú của con ra thuyết phục đi.
Biện Bạch Hiền sai, là cậu ấy sai. Bị như vậy rất đáng. Tôi lý ra còn ra tay ác hơn với cậu, còn khiến cho cậu ấy tán gia bại sản, khiến cho Ngô Thế Huân chịu đựng đủ loại đau khổ. Thế nhưng như vậy có lẽ đủ rồi. Bởi vì sự thật là tôi mềm lòng rồi.
Nhìn Bạch Hiền của tôi chịu khổ, tôi không nhịn được mà đau lòng.
...
" Đại Xán. Tôi giết Ngô Thế Huân. Tôi cuối cùng cũng trả thù được cho cậu rồi. Châu Đại Xán. Hắn ta chảy rất nhiều máu. Có lẽ rất đau đớn. Tôi từng thề rằng sẽ khiến hắn đau gấp nhiều lần cậu, sẽ khiến hắn chết đi sống lại hàng trăm lần, khiến cậu ở đâu đó nhìn thấy hắn như vậy sẽ hả hê. ... tôi... đến cuối cùng cũng có thể ra tay."
Nhận được tin nhắn này ngay vài ngày sau đó. Cậu ấy nghẹn ngào nói với tôi. Trên tay cầm điện thoại run rẩy không ngừng. Biện Bạch Hiền của tôi giết người sao?
Chẳng lẽ đây là thứ tôi muốn.
Lúc này tôi mới biết rằng mình sai rồi.
Tôi luôn bảo vệ cậu ấy, luôn nguyện ý chịu thiệt, luôn muốn cậu ấy có được một cuộc sống đầy vui vẻ. Thế nhưng tôi lại muốn đòi nợ, lại cảm thấy thiệt thòi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top