CHAP 42
"Tao xin lỗi, vì tất cả mọi chuyện đã gây ra cho mày và anh Thịnh. Chuyện hai bên gia đình tao và anh Thịnh, tao cũng giải quyết xong. Tao mù quáng, tao cứ nghĩ mình là trung tâm, là nhất, nhưng có lẽ... Tao chúc mày và anh ấy hạnh phúc. Hãy luôn tin vào anh ấy, vì tao biết, anh ấy yêu mày hơn cả bản thân mình. Đây có lẽ cũng là tin nhắn cuối cùng tao gửi cho mày, tao sẽ tiếp tục việc học ở Mỹ, có lẽ cũng sẽ không quay lại đây nữa. Khi mày đọc được những dòng này, tao đang ở rất xa, một nơi có nắng và gió, và một bầu trời an nhiên đang chờ đón tao. Hạnh phúc nhé, bạn tôi"
Mọi chuyện đã kết thúc mà sao lòng cô trống trải quá. Sau tất cả, cô vẫn xem Lam Anh là một phần đi ngang qua cuộc đời mình, một phần biến cố nhất định phải xảy ra để cô biết, tình bạn và tình yêu đáng giá biết bao nhiêu. Buông chiếc điện thoại, nước mắt cô khẽ rơi. Thật ra, sau chuyện ấy, cô cũng đã tha thứ cho Lam Anh, chỉ là cả hai không biết phải đối diện với nhau như thế nào, đến nay cũng gần một tháng...
Cô sau đó lao đầu vào làm đề án tốt nghiệp. Hàng ngày, anh vẫn có mang cho cô một ít tài liệu và hướng dẫn thêm cho cô. Cô ban đầu rất ngại, nhưng anh một mực nói là muốn giúp cô, bảo cô xem như để "chồng"giúp "vợ" vì kiểu gì sau này chả về chung một nhà, làm cô không thể từ chối mãi được. Chỉ là công việc anh bận rộn quá, khi hai người bên nhau, cô không muốn lãng phí thời gian dành cho chuyện khác. Nói thật, càng ngày cô càng ngưỡng mộ anh. 26 tuổi đã lãnh đạo được nguyên một tập đoàn lớn thì cũng không phải bình thường. Anh lại làm rất tốt, công ty ngày càng phát triển đi lên, và còn mở rộng sang các thị trường nước ngoài. Nhiều lúc anh lại giở giọng trẻ con, cứ bảo rằng anh nhiều việc như thế mà còn không bỏ bê cô, trong khi cô chỉ có mỗi cái đề án, mà lơ là anh. Những lúc như thế chỉ cần hôn lên má anh một cái, rồi dựa vào người anh nũng nịu là anh lập tức sẽ hết giận ngay, choàng tay qua ôm lấy cô.
Đề án của cô sau bao tháng cực khổ cuối cùng cũng đã có kết quả. Tấm bằng loại giỏi làm cho cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô vui vẻ mời Trang, cô bạn thân duy nhất còn lại của mình sau tất cả, cùng vài người bạn cùng team đi ăn một chầu. Đến tối, cô mới trở về thì thấy anh đã đợi trước nhà từ bao giờ.
- Sao anh không vào nhà ngồi?
- Ở ngoài này đợi em.
- Anh... có chuyện gì sao? Nhìn sắc mặt anh có vẻ gì đó không tốt.
- Em thật là có bạn rồi quên người yêu. Chỉ nhắn tin báo cho anh một cái, rồi im luôn. Trong khi anh lại đợi để ăn mừng với em. - Anh tỏ ra vẻ mặt giận hờn.
- Anh ghen sao với cả con gái sao? - Cô thích thú xoay người lại nhìn anh, miệng tủm tỉm cười.
- Không có. - Anh hơi bối rối, xoay người đi.
- Thỉnh thoảng trông anh thật giống trẻ con. - Cô lại cười.
Anh đột nhiên xoay chuyển đề tài. - Nhẫn của em đâu? Sao không đeo vào?- Anh cầm lấy tay cô, chỉ vào ngón áp út.
Cô ngây thơ trả lời. - Chẳng phải hôm ở tiệc sinh nhật anh, em đã làm rơi rồi sao, anh cũng biết mà
- Em còn dám nói. - Anh trừng mắt nhìn cô. - Em còn biết đó là tiệc sinh nhật anh, vậy mà ngay cả quà cũng không mang đến, lại còn làm rơi món đồ quan trọng. Không phải đã dặn em là không được phép tháo chiếc nhẫn đó ra trừ khi anh thay bằng chiếc khác sao?
Cô khẽ rụt người lại, đầu hơi cúi xuống, gương mặt hối lỗi. Trong lúc cô miên man với đống suy nghĩ thì anh đã đeo nhẫn vào cho cô từ khi nào.
- Anh...- Cô chỉ vào ngón tay mình ngạc nhiên. - Chiếc nhẫn này khác với chiếc lần trước.
- Xem ra đầu óc em cũng không đến nổi. - Anh mỉm cười xoa đầu cô. - Anh nhắc lại lần nữa, chiếc nhẫn này em không bao giờ được phép tháo ra, phải đeo nó suốt đời đấy, nhớ chưa?
Cô gật gật đầu, xoa xoa chiếc nhẫn một lúc rồi mới ngờ ngợ ra. - Khoan đã, chiếc nhẫn này là...
Anh lúc này cười rất tươi, vươn bàn tay xoa đầu cô. - Ngoan, sớm gả cho anh đi.
Cái tên này quả là một tên nguy hiểm, cơ hội và vô cùng khó lường. Vậy mà cũng để hắn tranh thủ được. Cô chạm vào ngón tay mình định rút chiếc nhẫn ra, nhưng ánh mắt anh chăm chăm nhìn cô, bàn tay anh bây giờ đã nắm lấy tay cô, biểu ý là không cho phép cô có quyền từ chối.
Sau khi tốt nghiệp, cô được nhận vào làm tại một công ty truyền thông và quảng cáo chứ nhất quyết không chịu về công ty anh làm việc. Anh cũng hiểu được suy nghĩ và nỗi khó xử của cô nên cũng không ép buộc.
Dùng dằn mãi, lấy hết cớ này đến cớ nọ, cuối cùng, đến năm hai mươi ba tuổi, cô cũng đồng ý lấy anh. Không biết anh đã nói thế nào, đã làm gì, mà ba mẹ anh dường như không có ý kiến hay bất kì sự phản đối nào nữa, còn đến nhà cô xin phép cưới hỏi đàng hoàng. Điều này làm cho cô hết sức bất ngờ. Nhưng điều làm cô ngạc nhiên hơn là ba mẹ cô có thể nhanh chóng chấp nhận cho phép cô kết hôn sớm như thế. Họ chỉ hỏi qua vài câu, đúng tính chất mà ba mẹ nào trước khi con mình kết hôn đều hỏi: "Con có chắc là muốn kết hôn rồi không?". Khi nhận được câu trả lời "có" với thái độ vui vẻ, không chần chừ của cô thì bậc sinh thành không còn gì để nói. Họ tin vào con gái của họ đủ chín chắn, cũng như tin vào mắt nhìn của mình về chàng rể kia.
Có quá đáng không khi ba mẹ cô giao cô lại cho anh dễ dàng như vậy, còn bảo anh sau này nhớ dạy dỗ và hướng dẫn cô, không được nuông chiều cô quá đáng. Đây là gả con gái, hay là giao một đứa con nít cho cha mẹ mới vậy?
Cô tò mò hỏi ba. - Ba, ba muốn hỏi thêm gì sao?
- Không. Quan trọng là ba tin nó chững chạc và chính chắn hơn con, có thể bảo vệ con
Cô lại mang vấn đề này hỏi mẹ. - Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con sớm vậy sao? Con mới 23 tuổi
- Ây, lấy chồng phải lấy như thế, con không biết là phụ nữ mau già hơn đàn ông sao?
Còn có cô em Như Ý hay đòi hỏi, được anh tặng cho mấy bộ đầm đắt tiền và xinh xắn, còn có cho phép cô thoải mái mời bạn đến dự đám cưới của chị mình. Cô em sướng rơn, bây giờ chỉ biết có anh rể.
Anh hào hứng đến nổi gác hết mọi công việc sang một bên, ngày nào cũng dắt cô đi ra ngoài mua sắm, chuẩn bị cho đám cưới mà anh đã chờ đợi từ rất lâu. Giường anh cũng đổi, ra trải giường cũng mua hơn chục bộ, hoa văn, họa tiết dù có trẻ con đến đâu nếu cô thích thì anh cũng đồng ý mua hết. Salon cũng chọn bộ lớn, đèn ngủ, tủ quần áo, kệ sách, kệ bếp, chén, dĩa, ly,... cái gì anh cũng muốn mua.
- Anh định đổi hết mọi thứ trong nhà sao?- Cô than thở.
Anh bình thản.- Ừ. Anh sẽ đổi hết và tất cả sẽ mua theo ý nữ chủ nhân của nó. - Anh nghĩ đến cảnh mọi thứ trong nhà thay đổi, ấm áp hẳn lên thì rất cao hứng.
- Nhà anh có đủ hết mọi thứ rồi, em cũng không thấy có gì không ổn.
- Sao lại là nhà anh?- Anh chỉnh cô.- Sau này phải gọi là nhà của chúng ta biết chưa đồ ngốc.- Anh lại gõ nhẹ vào mũi cô.
Cô lè lưỡi - Anh đi cả ngày mà không mệt sao?
- Không mệt.- Anh vẫn vui vẻ.- Chắc em cũng mệt rồi phải không, vậy mai chúng ta sẽ đi tiếp, bây giờ anh đưa em đi ăn.
- Mai còn đi nữa sao? Em thấy mua như vậy là đủ rồi, sau này có cần sẽ mua thêm. Anh như vậy là rất lãng phí á
- Ây da, coi bộ bà xã rất biết tiết kiệm tiền cho anh nha. - Anh thích chí, ôm lấy vai cô bước đi. - Nhưng không sao, ông xã của em rất biết kiếm tiền, em đừng lo việc tiêu xài.
- Được, nếu như vậy em sẽ xài hết tiền của anh luôn, xem anh có còn tự đắc như thế nữa không? - Cô cười lém lỉnh. Đúng là con người ta có tình yêu đều rất khác. Đôi mắt sáng, khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười lúc nào cũng trên môi.
Ngày trọng đại nhất trong cuộc đời họ rồi cũng tới. Cô chính thức trở thành cô dâu của anh, thành vợ anh. Buổi sáng cô đã được đưa đi trang điểm và làm tóc từ khá sớm. Trang và Như Ý càng nhiệt tình hơn, lúc nào cũng theo sát và giúp đỡ cô. Hai người đó còn khen cô tốt số, lấy được người vừa giàu có, vừa yêu thương, chiều chuộng cô như vậy, váy cưới được đặt làm riêng cho cô, còn nhẫn cưới cũng đích thân anh thiết kế, đến buổi tiệc ngày hôm nay lại được chuẩn bị tỉ mỉ và long trọng như vậy.
Tuy cô cũng nói rằng chỉ nên làm đơn giản thôi, nhưng toàn bộ những thứ dành cho đám cưới này tất cả đều do anh chuẩn bị dựa theo ý thích của cô. Anh bảo đây là ngày đẹp nhất và trọng đại nhất trong cuộc đời bọn họ, tất cả đều không thể qua loa. Cô chỉ cười, ừ thì cô cũng tốt số thật.
Chị Nhã Linh vừa nghe anh báo tin kết hôn đã vội tử Mỹ bay về ngay. Lúc ở phòng chờ, chị ấy còn dặn dò cho cô một câu.- Em dâu, chị chỉ có thể nói với em, thằng nhóc này thật ra nguy hiểm lắm, em phải cẩn thận một chút.
Cô còn chưa hiểu rõ là ý gì thì Nhã Linh đã nhún vai một cái rồi bỏ đi. Như Ý nôn nóng cứ chạy ra chạy vào xem coi khách khứa đến đông đủ chưa. Còn Trang thì vừa ra ngoài kiếm chút nước vào cho cô uống. Tường trang điểm và làm tóc đã xong, đang ngồi buồn chán thì vớ lấy tờ báo gần đó để đọc. Trên trang nhất của tờ báo in rõ hình ảnh của mấy người nhìn rất quen mặt. Trong đó có ghi một người trong số đó có tên Lâm thiếu gia. Cô vừa ngờ ngợ ra thì nghe có tiếng Ý và Trang hối thúc chuẩn bị ra ngoài làm lễ.
Hôm nay trông cô thật xinh đẹp và lộng lẫy. Cô và anh sánh bước bên nhau thật đẹp đôi. Nhìn thấy gương mặt ngời ngời hạnh phúc của con mình, mẹ cô đầm đìa nước mắt, còn ba cô khẽ quay đi giấu đôi mắt đỏ hoe. Cô cũng không cầm được nước mắt, chạy đến và ôm chầm lấy ba mẹ. Trang đứng gần đó cũng bắt đầu sụt sùi, mừng cho hạnh phúc của cô bạn thân. Duy chỉ có Như Ý là vui vẻ, cười nói suốt.
- Ba mẹ cứ yên tâm, con nhất định yêu thương Tường, sẽ không để cho cô ấy vất vả hay phải chịu bất kỳ tổn thương nào. - Anh bước đến, ôm chặt vai cô, kính cẩn thưa với nhị vị phụ huynh
Ba cô không nói gì, chỉ đặt nhẹ bàn tay lên vai anh, vỗ vỗ vài cái. Còn mẹ cô cũng vội vàng lau đi nước mắt. Được rồi, con gái lớn thì cũng phải gả đi, huống chi nó còn tìm được người chồng rất yêu thương, chăm sóc nó, nhất định nó sẽ hạnh phúc.
Anh chỉ mỉm cười, cẩn thận giúp cô dâu của anh lau đi những giọt nước trên mặt. Kể từ ngày hôm nay, và qua biết bao nhiêu sóng gió thử thách cho tình yêu này, cô đường đường chính chính là của Nguyễn Phước Thịnh anh, anh tự hứa với mình sẽ luôn để cô là cô gái hạnh phúc nhất
Đằng xa xa, chàng trai đẩy nhẹ gọng kính khẽ mỉm cười nhìn về phía đông náo nhiệt. Hôm nay, người con gái ấy quả thật vô cùng xinh đẹp. Nhìn cô rạng ngời bên cạnh người mà cô yêu thương khiến cho anh yên tâm và thấy lòng mình như được an ủi. Những thứ không thuộc về mình mãi mãi cũng sẽ không thuộc về mình. Chỉ cần nhìn thấy cô như vậy là đủ, anh chấp nhận buông tay. Lời chúc mừng hạnh phúc tuy khó nói ra nhưng anh cũng đã nói. Hy vọng cô sẽ không còn ngại ngùng, khó xử hay phải giữ khoảng cách với anh, để ít nhất họ còn có thể là bạn của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top