CHAP 21
"Haizzzzz coi phim không có em chán òm. Phim ma đó, chắc em không dám coi đâu hén".
Được rồi đó, anh không cần phải chọc tức tôi
"Ừ"
"Lam Anh cứ nắm tay anh suốt thôi, tay thì che mắt, chắc là sợ ma lắm, nhìn cô ấy như thế cũng đáng yêu chết ấy chứ"
Oaisssss, con Lam Anh mà sợ ma đấy à, có mà ma sợ nó mới phải, mày đúng là thánh diễn sâu đó Lam Anh. Cô ngẫm nghĩ rồi nhắn lại
"Ừ chúc anh vui, tôi phải ngủ rồi"
"Ơ, em ngủ sớm vậy? Anh chưa kể xong mà, chuyện con dài"
Anh thật là...muốn tôi phải ngồi nhắn tin với anh trong khi hai người xem phim vui vẻ với nhau ư? Tôi không phải kỳ đà đâu
"Anh đi mà tự kể tự nghe đi, tôi buồn ngủ rồi"
"Em ghen sao?"
Ghen? Liệu tôi có phải đang ghen không? Tôi có quyền ghen ư? Tôi chỉ là một đứa hèn nhát không dám đối diện với con tim mình, trước sau gì anh và Lam Anh chả là một cặp, tôi chỉ là kẻ đứng ngoài lề cái thứ gọi là hạnh phúc. Tôi không muốn nghe nữa. Có người hay nói "Nếu bạn thích một người, hãy can đảm nói ra. Còn nếu không hãy can đảm nhìn người đó yêu một người khác". Can đảm? Nói ra? Nhưng nói bằng cách nào đây? Lam Anh sẽ nghĩ sao về mình, nó sẽ chỉ vào mặt mình rồi bảo mình là cái loại người cướp người yêu của bạn mình hay sao? Hay nó sẽ cảm thông cho mình, tự nguyện rút lui và chúc mình hạnh phúc bên người nó yêu? Có người dành cả đời mình chỉ để tìm kiếm một tình yêu đích thực. Có người chỉ mới quen vài ba câu đã vội vã yêu nhau. Tình yêu vốn dĩ là một thứ tình cảm kì lạ của con người, vừa lung linh vừa khó đoán. Giống như cô. Cô cũng sẽ chẳng bao giờ có thể trả lời được vì sao cô yêu anh? Và từ khi nào... Câu trả lời có lẽ chính từ cái buổi tiệc mừng Lam Anh về nước. Cái khoảnh khắc Lam Anh nhờ cô, cô phũ nhận con tim mình nhưng cảm giác cứ như bị dồn vào một góc tường không có lối đi. Và chính Lam Anh mới là chất xúc tác, giúp cô nhận ra trái tim mình lỗi nhịp ở đâu...
Mệt rồi...
Những dòng tin nhắn gửi đi, và hồi đáp vài ba chữ vỏn vẹn như thế. Rồi thì nick vẫn sáng đèn, hiển thị "đã xem" nhưng không có người trả lời, có lẽ người ta đã ngủ mất. Hay đang suy nghĩ chăng? Về điều gì thì trong lòng người ta hiểu rõ nhất. Anh buông chiếc điện thoại, nằm trằn trọc mãi cũng chả ngủ được. Tại sao cô gái này cứ cố tình không chịu hiểu cho lòng anh chứ? Tại sao cứ muốn đẩy anh ra xa, đẩy anh về chung thuyền với một người mà anh chỉ xem là cô em gái không hơn không kém? Chẳng lẽ bấy nhiêu lâu nay, anh chưa đủ chân thành để cô nhận ra tình cảm của anh hay sao? Hạnh phúc vốn dĩ ở ngay trước mắt…Nhưng sao người ta cứ thích tự đặt nó ra xa vậy?
Cô cựa mình trên chiếc giường sắt kêu cót két, với tay lấy chiếc điện thoại đang reo inh ỏi trên đầu nằm. Cô tắt phụt rồi lại cuộn tròn mình trong cái chăn mỏng còn nguyên mùi thơm nước xả vải, cái mùi ấy thật khiến con người ta nghiện ngập trong những giấc ngủ sâu. Chợt cô nhận ra cái gì đó quen thuộc trên màn hình điện thoại lúc nãy, lại ngóc đầu ra khỏi chăn cầm cái điện thoại và lần này tỉnh hẳn. Chẳng còn bất cứ mùi thơm nào có thể vùi cô xuống giường một lần nữa, cảm thấy cổ họng mình khô khốc, cái tin nhắn của con Trang đã chính thức kéo cô về thực tại, 6h30 sáng chỉ vỏn vẹn vài dòng: "Hôm nay mày đến trường bằng gì? Có cần tao rước không?" - 7h "Này con kia! 30 phút nữa bắt đầu buổi lễ sao chưa thấy mặt mày đâu thế?". Cuộc đời này có lẽ luôn vô tình với người ta, nhưng với cô, ông trời vẫn còn chừa cho cô một con đường sống, ít nhất là chỉ trong vài phút. Cô lao như bay xuống giường, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ và bắt taxi đến trường cũng may còn 5 phút...Đó là do đêm qua bận chôn vùi đầu óc trong mớ suy nghĩ rối ren mà chả ngủ được. Nằm trằn trọc mãi đến giữa khuya mới chộp mắt đã hiện lên cảnh tượng không vui, khỏi phải nói cũng đủ biết là do những dòng tin nhắn đáng ghét kia hành
Hôm nay chính là ngày lễ tốt nghiệp chính thức của sinh viên năm tư, hôm nay trường lại tất bật và sôi động hẳn lên. Các sinh viên được tốt nghiệp loại khá giỏi, ai cũng tươi rói trong bộ trang phục trạng nguyên. Họ tụm ba tụm năm chụp hình, trò chuyện với nhau.
Năm nay, Nam và Mai đều ra trường với bằng cấp loại ưu. Đề tài tốt nghiệp của Nam còn được hội đồng giám khảo đánh giá rất cao. Trong buỗi lễ long trọng ngày hôm nay, tổng tài của công ty Nguyễn Gia hạ cố đến dự làm cho toàn thể nhà trường từ ban giám hiệu, giáo viên, đến sinh viên ai nấy cũng hào hứng vô cùng. Bên cạnh đó, còn có rất nhiều công ty khác đến tham dự, cốt để chọn nhân tài về làm cho công ty của mình.
-"Chúc mừng anh đã tốt nghiệp."
Đợi người vây quanh Nam vãn dần, cô mới cầm bó hoa đến tặng anh. Nam nãy giờ chìm ngập trong lời chúc của các bạn, thầy cô, các sinh viên khóa dưới, muốn thoát cũng không thoát ra mà tìm cô được nên khi thấy cô chủ động đến chúc mừng mình, anh đã rất vui, miệng không giấu được nụ cười.
-"Cám ơn em". Anh đón nhận bó hoa của cô -"Em cũng cố gắng lên, năm sau là ra trường rồi"
-"Vâng". Cô nghĩ đến việc phải làm luận án tốt nghiệp, phải ra trường, rồi tìm việc, bôn ba với cuộc sống, trong lòng liền cảm thấy chán ngán, phiền não.
Nhìn biểu hiện của cô, Nam lại bật cười -"Sao nhìn em chán nản quá vậy? Đừng lo, rồi anh sẽ giúp em làm luận án". Nam ôm hết các bó hoa về một bên, anh dùng tay còn lại vỗ vỗ vai cô động viên.
Cô mỉm cười cảm ơn anh. Rồi cô và anh phát hiện cách đó không xa, Trang và Tuấn đang trò chuyện vui vẻ với nhau. À, Tuấn được coi là crush của Trang
-"Hai người đó trông đẹp đôi quá anh nhỉ?". Cô mỉm cười, vui lây cho bạn mình.
-"Chúng ta đi với nhau cũng rất đẹp đôi mà"
Cô nhìn Nam mà không nghĩ ra phải nói gì, trong lòng đột nhiên khó xử. Đáng ra cô không nên mở màn, không nên đề cập chuyện này trước mới đúng. Cô có nên nói ra cho anh hiểu ngay lúc này hay không? Nhưng đây là ngày vui của anh, cô làm vậy, liệu có quá đáng không? Nhưng trước sau gì cũng nên cho anh một câu trả lời thỏa đáng, cứ mãi mập mờ, để anh ấy chờ đợi trong hy vọng là ác lắm...
-"Chúng ta đi đâu đó ăn mừng đi"
Mãi suy nghĩ, Tuấn và Trang đến gần hai người lúc nào mà cô không hay biết. Theo sau lời đề nghị của Tuấn, Trang cũng lên tiếng -"Đúng đó, đi chung luôn đi, Tường"
-"Tao..."
-"Đây chỉ đơn giản là tiệc chúc mừng thôi mà, nha". Trang nắm khuỷu tay của cô lắc nhẹ, cố gắng thuyết phục cô bạn.
Cô biết mình không thể từ chối nên cuối cùng cũng chấp nhận đi theo. Trang đã đi cùng xe với Tuấn, cho nên cô ngồi xe của Nam. Bản thân cô đã thấy khó xử muốn chết, vậy mà bây giờ lại ở cùng một chỗ, thật sự là rất ngại. Định mở miệng nói chuyện của cô và anh đến mấy lần, mà không lần này nào nên lời, cô đành nuốt lại vào trong, chờ cơ hội thích hợp.
"Em đang ở đâu. Anh muốn gặp em"
Buổi tiệc kết thúc, vẫn vị trí như cũ. Nam lái xe đưa cô về nhà. Trên chiếc xe ngột ngạt khó tả
-"Hình như em không vui khi đi cùng anh". Nam quan sát.
-"Dạ không, không có đâu". Cô vội vàng nói, rồi cố gắng làm ra vẻ tự nhiên -"Sao anh lại hỏi vậy?"
-"Vì anh thấy khi chỉ có hai chúng ta thì em rất ít nói, hầu như là anh hỏi thì em mới trả lời, còn không nhìn thẳng vào mắt anh nữa"
-"Có... có sao?". Cô cố gắng giấu vẻ mặt khó xử của mình.
-"Trước kia, em hay nói hay cười, rất hồn nhiên, vui vẻ. Chúng ta trò chuyện với nhau cũng rất tự nhiên"
-"Em...Anh Nam à, em có chuyện muốn nói...". Cô ấp úng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Nam, một ánh mắt chờ đợi câu trả lời từ cô. Cô khẽ khàng bước tới gần Nam hơn, nắm nhẹ bàn tay của Nam và lấy hết can đảm để ngước lên nhìn anh.
Ánh mắt Nam chờ đợi câu trả lời từ cô, anh mỉm cười nhẹ, rồi siết chặt lấy bàn tay cô, đôi bàn tay bắt đầu trở lạnh bởi những làn gió đêm mang theo ít sương lạnh, giọng Nam vẫn ôn nhu
-"Em nói đi anh nghe"
-"Anh Nam. Em hiểu tình cảm anh dành cho em, nhưng...em xin lỗi vì không thể chấp nhận tình cảm của anh được, xin lỗi vì em đã làm anh thất vọng...". Cô cố gắng nói từng chữ một, giọng cô bắt đầu nghẹn lại. Cô thương Nam, nhưng thương với một tình cảm anh em trong sáng, còn tình yêu nam nữ là một vật cản, một hàng rào chắn cô không thể vượt qua -"Hy vọng anh sẽ tìm được người con gái yêu anh thật lòng". Cô cười mỉm chúc Nam hạnh phúc
Cô có biết, đau khổ nhất trong tình yêu là câu nói chúc nhau hạnh phúc không? Nam cố nuốt ngược giọt nước mắt vào trong
-"Không sao, anh không buồn đâu, được rồi em vào nhà ngủ sớm đi, anh về đây". Nam khẽ gật đầu, ánh mắt đượm buồn không nói nên lời. Anh rít một hơi thật sâu rồi lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này. Nam kéo cô vào lòng ôm nhẹ, mùi hương trên mái tóc này thật khiến anh chẳng muốn dứt chút nào. Nhưng cũng đã đến lúc, anh luyến tiếc buông cô gái ấy ra, bước từng bước chân nặng nề đến nơi chiếc xe đang đỗ, nổ máy và chạy mất hút. Bầu trời đêm nay sao chẳng có lấy một vì sao nào soi vào trái tim anh vậy? Lần này về, không biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại người anh thương. Một người con gái dịu dàng và thông minh, một người con gái hàng ngày anh vẫn lặng lẽ ngắm cô ấy trong sân trường....
"Chúc anh hạnh phúc". Cô thầm mỉm cười, lòng cô nhẹ bẫng như trút được gánh nặng ngàn cân trên vai. Dù gì cũng không nên để anh ấy nuôi hy vọng quá lớn, dứt khoát một lần, đau một lần rồi thôi. Cô chỉ sợ, mất đi một người bạn, một người anh mà cô luôn yêu mến.
Nhưng cũng còn một gánh nặng khác, là Thịnh. Cô sẽ chọn con tim, hay là nghe lý trí...
"Chấp nhận hắn ta rồi ư? Sao em lại ôm tên đó chứ?". Hai tay người cầm lái đánh mạnh vào vô lăng xe. Chiếc Ferrari vàng phóng nhanh trên con đường đầy ánh đèn vàng của Sài Gòn đêm không ngủ. Mà sao lòng người khó chịu quá "Em thật là làm tôi tức chết mà? Em muốn trả đũa tôi sao? Rốt cuộc em muốn tôi phải làm sao đây Vũ Cát Tường?". Công việc gặp chút rắc rối, muốn tìm cô nói chuyện giải khuây, nào ngờ lại thấy cô và hắn ta...
Tiếng nhạc sập sình, tiếng cười nói ồn ã trong cơn say thuốc, mùi rượu, khói thuốc lá...một không gian của những kẻ chơi bời, lêu lỏng...
-"Noo? Anh Noo sao anh ở đây? Còn say mèm thế kia?"
-"Em...là...". Anh vừa nấc cục vừa trả lời, tửu lượng anh chả giỏi đâu, vả lại anh còn vì cô mà đã bỏ rượu, bỏ luôn cả thuốc lá nên bây giờ dùng lại dễ khiến anh say hơn -"Tại sao em cứ không chịu hiểu cho tình cảm của anh vậy hả...?". Tay chân anh loang choạng đi chả vững, anh hất tay cô ra rồi ngã phịch xuống ghế sofa
Con gái vốn yếu ớt, cô choàng tay qua người anh, cố kéo anh đứng dậy
-"Em hiểu, em hiểu mà, anh say rồi em đưa anh về nhé Noo"
-"Không, em buông tôi ra, em chả hiểu, vừa nãy em còn ôm tên kia trước mặt tôi"
-"Em...em xin lỗi...bạn em lâu ngày mới gặp lại nên...về thôi anh". Cô nhớ lại, à, hồi nãy vừa gặp thằng bạn cũ hồi học chung cấp 3, gặp nó tay bắt mặt mừng, ôm xã giao một cái ai dè...anh cũng ở đây, anh lại còn hiểu lầm mới chết
-"Bạn bạn bạn, em suốt ngày chỉ biết tới bạn mình, không hề nghĩ tới cảm xúc của tôi gì cả? Em có biết là tôi yêu em, yêu em ở đây này đồ ngốc...". Anh cầm chặt tay cô chỉ thẳng vào tim mình, sức lực tay anh làm cho cô run rẩy thoáng đau -"Tôi sẽ gọi trợ lý đến, em không cần quan tâm..."
Cố dùng hết sức, cô xốc anh dậy rồi nhờ anh phục vụ dìu hộ anh ra chiếc xe quen thuộc
"Thì ra, trong tim anh ấy có vị trí dành cho mình". Lam Anh thầm nghĩ, cô nhìn theo bóng chiếc xe có người cô thương rồi nhoẻn miệng cười hạnh phúc
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top