82.Nhà tù Alcatraz 02

Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn

Đây là một nhà tù rất kỳ lạ, ngoại trừ cảnh ngục đưa cho Sở Tu quyển vở nhỏ, dường như không nhìn thấy cảnh ngục nào khác, phảng phất như toàn bộ nhà tù đều là quản lý tự động.

Hơn nữa mặc kệ là cơm trưa hay là cơm tối, bọn họ đều chỉ có thời gian một tiếng, sau một tiếng không thể ở bên ngoài, bắc buộc phải trở lại phòng giam của mình.

Đây là những điều viết ở trên quyển vở, tạm thời vẫn không nên vi phạm.

Sau khi ăn cơm xong, Sở Tu liền trở về phòng giam. Trở lại phòng giam cũng không có chuyện gì có thể làm, cô chỉ xem đi xem lại quyển vở nhỏ, nhìn xem có thể tìm được một chút manh mối nào ở trên đó hay không.

Sự thật chứng minh, cô thật sự là không thể tìm được cái gì có khả năng là manh mối, cuối cùng chỉ có thể nhàm chán ghé vào giường ngây ngốc, nhà tù thật sự không có thứ gì, chỉ là một phòng đơn bình thường, có một cái bàn và một chiếc giường, tận cùng bên trong ngăn cách một gian nhỏ, bên trong có phòng tắm và WC.

Chỉ là phòng tắm và WC đều rất chật hẹp, chỉ có thể chứa được một người.

Lúc Sở Tu ngây ngốc liền mơ hồ nghe thấy được tiếng gì đó, rất nhỏ, mơ hồ truyền qua từ cách vách, cô vểnh tai nghe hồi lâu, lỗ tai đều sắp áp lên trên tường, mới loáng thoáng nghe được hình như là có người đóng đinh lên trên tường.

Rất giống tiếng có người cầm cái búa, đóng chiếc đinh vào tường.

Nghe qua liền cảm thấy không đúng lắm, lỗ tai dán ở đó có hơi chấn động, cô theo bản năng rụt trở lại, giây tiếp theo, một đồ vật giống như dùi đâm xuyên tường ra ngoài.

Nếu như lúc ấy cô không rụt đầu lại, chắc là đã bị đâm thủng.

Cái dùi lại rụt trở về rất nhanh, hình như bên kia tường có người rút ra, cậu ta mở rộng cái lỗ ra một chút, sau đó mới lộ ra một con mắt nhìn xem bên này. Sở Tu thì ở tường bên này nhìn chằm chằm cái lỗ kia, hai người mắt đối mắt, ngay lập tức người bên kia liền hét thảm một tiếng: "A a a! Sao bên trong tường lại có thi thể! Thật đáng sợ!"

"Cậu đang nói cái gì vậy?" Sở Tu không nói nên lời.

Người kia lúc này mới vỗ vỗ ngực: "Hoá ra là tôi đã đâm xuyên qua sao? Làm tôi sợ muốn chết..."

Cậu ta ở bên kia tường, nhỏ giọng nói: "Như vậy thì chị là NPC hay là người chơi? Thoạt nhìn thì chắc là người chơi đúng không?"

"Đúng vậy." Sở Tu bình tĩnh nói: Cậu đục tường làm gì vậy?"

"Tôi cũng là người chơi!" Nghe giọng thì có vẻ người bên kia tường không lớn tuổi lắm, còn có hơi lảm nhảm: "Tôi vừa mới bị trò chơi này lựa chọn không bao lâu, trời ơi, ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cái gọi là trò chơi chạy trốn này là cái quỷ quái gì vậy, vì sao lại lựa chọn tôi?"

"Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ tham gia cái loại trò chơi quỷ quái này, nhưng mà có người chơi lâu năm đã nói với tôi, một khi bắt đầu liền không có kết thúc, ít nhất trước mắt thì đa số mọi người đều chưa từng thấy kết thúc, cuộc đời của tôi rất hoàn mỹ, vì sao lại bắt tôi vào trong loại trò chơi này."

"Không có ai tự nguyện tham gia cái loại trò chơi rác rưởi này, cho nên nó chỉ có thể kéo người ta vào trong trò chơi, mà không dò hỏi ý của ai hết, cưỡng ép kéo người ta vào trong rồi trở thành người chơi của nó, chị xem tôi nói đúng không?"

"Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi tên của chị, chị cũng là người chơi mới à? Thoạt nhìn hình như là vậy."

Sở Tu:...

Người này nói nhiều quá vậy.

"Sao mà cậu biết được?"

Cậu ta dùng giọng điệu tự nhiên nói: "Một cô gái xinh đẹp đáng yêu như chị thoạt nhìn không phù hợp với trò chơi này lắm! Có phải chị cũng rất sợ hãi đúng không? Có tôi đây rồi."

Cậu ta vỗ ngực mình bốp bốp: "Sau khi ra khỏi phó bản cho người chơi mới, tôi liền nhờ bạn hỗ trợ tìm một phòng làm việc nổi danh, có người bảo vệ cùng nhau vào phó bản với tôi, tôi có thể bảo vệ chị đấy!"

Sở Tu:...

"Ồ, thời gian tôi bị kéo vào trò chơi này cũng không dài."

Sở Tu không nói dối, thời gian cô tiến vào trò chơi đúng thật là không dài. Những người tiến vào trò chơi cùng lúc với cô, dù là Úc Thời Dịch mạnh mẽ thì hiện tại vẫn còn ở phó bản bình thường.

Mà giờ đây cô đã là người chơi cao cấp.

Thanh niên cách vách nhịn không được tiếc hận: "Cho nên người như tôi và chị tại sao lại bị trò chơi lựa chọn chứ?"

"Nhưng mà chị gái nhỏ không cần sợ hãi, người đi cùng với tôi chính là người chơi lâu năm, đã trải qua rất nhiều phó bản, rất có kinh nghiệm, trong khoảng thời gian này anh ta sẽ nghiêm túc tìm cửa ra, chúng ta chỉ cần an tĩnh ở đây chờ, đến khi tìm được cửa thì chúng ta có thể đi ra ngoài rồi!"

Sở Tu có chút tò mò nói: "Cậu vẫn luôn vượt qua các phó bản như vậy à?"

"Đúng vậy." Cậu ta đúng lý hợp tình nói: "Trừ phó bản đầu tiên thì tôi đều làm như vậy đấy."

Nhưng như vậy chẳng phải là không thể nào có được bất kì sự tăng trưởng nào sao? Sở Tu bối rối, vì sao lại có người nguyện ý phó thác mạng sống của bản thân cho người khác như vậy? Sức mạnh của bản thân không phải là sức mạnh thực sự sao?

Cô hỏi ra sự nghi hoặc của mình, chỉ là nói tương đối uyển chuyển một chút, thanh niên cũng không hề cảm thấy mình bị mạo phạm, bình tĩnh nói: "Tôi có tiền mà, tôi có thể luôn thuê người mạnh mẽ tới để bảo vệ tôi, một người không đủ thì hai người, mãi cho đến khi cái trò chơi này kết thúc mới thôi."

"Tôi không làm được." Dường như cậu ta đã tự nhận định mình không thể nào thích ứng với trò chơi này: "Vậy nên không cần lãng phí thời gian."

Nếu người bảo vệ cậu ta không thể nào giúp cậu ta được thì sao?

Nếu có một cái phó bản bắc buộc chính cậu ta phải tự vượt qua thì sao?

Dù sao Sở Tu không thể nào hiểu được kiểu tư tưởng này, nhưng mà ai có chí nấy, cô cũng không có cố ép bức người ta đi đối mặt với mọi thứ, chỉ là nói: "Nếu như có thể, cậu hãy tự mình tìm hiểu, tiếp xúc với phó bản nhiều một chút trong khi vẫn có người bảo vệ cậu, như vậy thì sau này nếu như xảy ra vấn đề nào đó, cậu cũng sẽ càng an toàn hơn một chút."

Ít nhất thì còn có được một chút năng lực giãy giụa không phải tốt hơn sao?

Thanh niên nói cho có lệ: "Ừa ừa, tôi biết rồi, cũng biết chị có ý tốt, cảm ơn chị."

"Cho nên chị có muốn đi cùng với tôi không? Có người sẽ bảo vệ chúng ta."

"Nếu được thì khi có manh mối hãy chia sẻ cho tôi, vậy thì không thể tốt hơn." Sở Tu sẽ không bởi vì bản thân đã trải qua phó bản cao cấp liền khinh thường phó bản bình thường. Sự thật chứng minh trò chơi chạy trốn này không có phó bản nào là đơn giản cả, cho dù là phó bản bình thường thì độ khó cũng tương đối cao, chỉ là phó bản cao cấp thì càng khó hơn mà thôi.

Sư tử bắt thỏ cũng có cần dùng toàn lực đâu.

"Cho nên cậu còn chưa nói với tôi tại sao cậu muốn đục tường?"

Thanh niên nhịn không được than thở: "Bởi vì quá nhàm chán đó, trong phòng này một xíu phương tiện giải trí cũng không có, ngoại trừ ngây ngốc thì cũng chỉ có thể ngây ngốc, tôi đã đục bức tường bên cạnh, nhưng hình như bên kia tường là một NPC, anh ta không hiểu tôi chút nào..."

"Cho nên tôi liền đục bức tường này ra, tôi nghĩ nếu bên này là người chơi thì ít nhất có thể tâm sự với nhau, giải toả cô đơn."

À, đây hẳn là một kẻ có tiền, một con ông cháu cha bị người nhà chiều hư, tính cách cậu ta không tệ lắm, thậm chí còn lộ ra một chút ngây thơ, Sở Tu cũng không phản cảm đối phương, chỉ là nói: "Lúc tôi ngủ cậu nhớ lấp kín chỗ này lại."

Thanh niên ngược lại ngượng ngùng: "Tôi sẽ không nhìn lén chị ngủ! Tôi không phải cái loại người tạp nham, chỉ là thật sự rất nhàm chán, cho nên mới tới nói chuyện với chị như vậy."

Cậu ta dựa vào tường như một con cá mặn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cho nên trò chơi này rốt cuộc làm thế nào mới có thể hoàn toàn kết thúc đây, tôi thật sự không muốn lại tiếp tục tham gia phó bản. Nếu có thể, xài bao nhiêu tiền tôi cũng đều đồng ý, chỉ cần có thể để tôi hoàn toàn thoát khỏi cái phó bản này."

Nhưng mà tiền tài cũng không phải vạn năng, cho dù bây giờ cậu ta giàu có đến nhường nào, trò chơi cũng sẽ không tha cho anh ta, nhưng mà thật sự thì tiền có thể làm được rất nhiều chuyện, chẳng hạn như thuê một người bảo vệ.

Trong lúc thanh niên nói liên miên, Sở Tu biết được người được cậu ta thuê ở cách nơi này khá xa, cho nên vẫn luôn dặn dò cậu ta một mình phải cẩn thận một chút, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, đều không được chạy loạn, bảo vệ tốt bản thân mình chờ người kia tìm được cửa và chìa khóa là được rồi.

Thanh niên này đúng thật là một người nói nhiều, lôi kéo Sở Tu nói chuyện rất lâu, kể mình làm thế nào mà sống sót rời khỏi phó bản thứ nhấ. À, vận khí cậu ta tương đối tốt, lúc ở phó bản thứ nhất cái gì cũng không làm. Mỗi ngày chỉ ở chỗ của mình ăn ăn ngủ ngủ, một ngày nào đó cửa đột nhiên mở ra, có người hảo tâm thông báo cho cậu ta một tiếng, cậu ta liền theo người chơi khác cùng nhau chạy vào trong cửa, sau đó cứ như vậy rời đi.

Cậu ta nói thật lâu, thẳng đến khi màng đêm buông xuống, Sở Tu ngáp một cái, lúc này thanh niên mới lưu luyến không rời: "Có phải chị rất mệt không? Vậy chị mau ngủ đi, con người của tôi chính là rất thích nói chuyện phiếm với người khác, vậy ngày mai chúng ta lại gặp nhau nhé? Tôi lấp kín chỗ này trước đã."

Không biết cậu ta tìm đâu ra được một miếng vải trắng, bịt lỗ nhỏ lại, đang bịt lại còn nói: "Ngủ ngon mơ đẹp! Cảm ơn chị đã nghe tôi nói chuyện lâu như vậy."

"Ngủ ngon." Sở Tu là thật sự mệt mỏi, sau khi nhìn thấy cái lỗ nhỏ đã được lấp kín liền xốc chăn lên chui vào, ngã đầu ngủ.

Thanh niên lại lảm nhảm, tốc độ nói lại nhanh, quả thực giống như là súng máy vậy, lải nhải vô cùng thôi miên, cô cảm giác mình như đang học toán, đã sớm mệt mỏi.

Sở Tu ngã đầu ngủ không được bao lâu, đang ngủ mơ màng, đột nhiên bị một loại tiếng động kì lạ làm bừng tỉnh, cái âm thanh đó thật sự rất kỳ quái, cảm giác như là có cái gì đó nhớp nháp đang chảy xuôi từ hành lang qua.

So tiếng nước thì càng dính nhớp hơn một chút, nếu phải nói ra thì có lẽ là tiếng một dung dịch đặc sệt từ sàn nhà, vách tường, thậm chí có khả năng là trên trần nhà bò qua.

Cô theo bản năng mở mắt, cửa của các nhà tù đều là giống nhau, một tấm cửa sắt thoạt nhìn rất bình thường, ở phía trên cùng có một cái cửa sổ, hình vuông, chỗ cửa sổ còn có song sắt.

Sở Tu ngồi dậy, trước tiên móc dao găm ra để phòng thân, ngay sau đó mới vểnh lỗ tai lên cẩn thận lắng nghe, cái tiếng kia hình như là từ hành lang phía bên phải phòng cô truyền tới, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Cô lặng lẽ xuống giường, lấy điện thoại của mình ra, từ phí dưới kẹt cửa chiếu đèn ra bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top