18.Bữa ăn của Hyeri

Hyeri đứng trong bếp, khéo léo chuẩn bị những món ăn đơn giản nhưng đầy tinh tế. Mặc dù ánh mắt cô luôn lạnh lùng, nhưng đôi bàn tay lại làm công việc bếp núc một cách điêu luyện, như thể nấu ăn đã trở thành một phần của bản thân.

Trong căn bếp nhỏ của mình, Hyeri chọn những nguyên liệu đơn giản nhất: gạo, thịt lợn, rau củ quả. Những món ăn thời đại này không cầu kỳ, nhưng mỗi món đều chứa đựng sự tinh tế trong cách chế biến. Cô làm món thịt lợn xào hành, canh rau cải ngọt, và một đĩa cơm trắng nóng hổi. Mặc dù không phải những món ăn cao lương mỹ vị, nhưng chính sự chân thành trong từng động tác nấu nướng khiến mọi thứ trở nên đặc biệt.

Khi bày ra bàn, Hyeri nhìn món ăn một lượt rồi nhẹ nhàng mời công chúa. Mùi thơm của canh rau cải ngọt, của thịt xào lan tỏa trong không khí khiến căn nhà nhỏ bỗng trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết.

Công chúa Soobin bước vào phòng ăn, ánh mắt nàng nhìn vào bàn ăn, sau đó nhìn Hyeri. Nàng đã từng ăn những bữa cơm thịnh soạn tại cung điện, nhưng những món ăn của Hyeri lại khiến nàng cảm thấy khác biệt. Không phải vì sự sang trọng hay cầu kỳ, mà là vì những món ăn này mang đến cảm giác gần gũi, ấm áp, như thể chính mình cũng là một phần của bữa ăn ấy.

"Cảm ơn... Ngươi làm món này sao?" Công chúa Soobin hỏi, vẫn chưa thật sự chắc chắn.

Hyeri chỉ khẽ gật đầu, không đáp lại nhiều, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, chờ đợi phản ứng của công chúa. Dù không thể hiện ra ngoài, nhưng Hyeri cũng cảm nhận được sự kỳ lạ trong không khí, sự im lặng giữa họ.

Công chúa nhấc đũa lên, thử một miếng thịt xào, rồi lại thử chút canh. Cảm giác mượt mà của rau cải và vị ngọt thanh của thịt khiến nàng bất ngờ. Mặc dù không phải món ăn xa hoa, nhưng hương vị lại đậm đà đến khó quên. "Rất ngon," nàng lên tiếng, ngạc nhiên. "Ngươi nấu tốt hơn cả những đầu bếp trong cung."

Hyeri không tỏ ra vui mừng hay bất ngờ, cô chỉ nhẹ nhàng đáp, "Cảm ơn công chúa. Món ăn đơn giản thôi."

Công chúa chỉ im lặng ăn, nhưng trong lòng nàng lại có một cảm giác khó tả. Dù đã ăn bao nhiêu bữa ăn ngon lành từ trước đến nay, nhưng những món ăn của Hyeri lại khiến nàng cảm thấy ấm áp lạ kỳ. Nàng không thể lý giải tại sao lại như vậy. Có lẽ là vì sự tận tâm của Hyeri trong từng món ăn, hay đơn giản vì chính những khoảnh khắc này khiến nàng cảm thấy bình yên, như thể thời gian ngừng lại khi cả hai ngồi cùng nhau.

Bữa ăn diễn ra trong im lặng, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng. Công chúa thỉnh thoảng nhìn lên, nhưng không dám nhìn thẳng vào Hyeri. Cảm giác như có điều gì đó mơ hồ nhưng lại không thể chạm tới, khiến nàng khó hiểu.

Sau khi ăn xong, công chúa tựa người vào thành ghế, lặng lẽ quan sát Hyeri đang dọn dẹp. Mái tóc dài của cô buông thả xuống vai, những cử động nhẹ nhàng của cô khiến công chúa không khỏi chú ý. Hyeri cứ đi đi lại lại, lặng lẽ làm việc, như thể không hề nhận ra những ánh mắt của công chúa đang dõi theo mình.

Hyeri chợt ngừng lại, khẽ liếc nhìn công chúa. "Công chúa không cần phải ở lại quá lâu. Nếu đã ăn no rồi, có thể nghỉ ngơi một chút," cô nhẹ nhàng nói.

Công chúa nghe vậy, liền đứng dậy, nhưng ánh mắt vẫn chưa rời khỏi Hyeri. "Ta... ta sẽ không làm phiền ngươi lâu đâu," nàng đáp, giọng có chút lạ. "Ngươi có thể nghỉ ngơi đi."

Hyeri chỉ gật đầu, không nói thêm gì. Mặc dù cô vẫn giữ vững vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng trong lòng lại có một cảm giác khó tả. Đó là sự bối rối trước những hành động của công chúa. Lý trí bảo cô phải giữ khoảng cách, nhưng cảm xúc thì lại ngược lại. Cô biết rằng những khoảnh khắc như thế này không phải là những điều dễ dàng để xử lý.

Công chúa Soobin đứng lên, rời khỏi bàn ăn, nhưng trước khi đi, nàng khẽ liếc nhìn Hyeri một lần nữa, rồi quay đi. "Cảm ơn ngươi vì bữa ăn," nàng nói nhẹ nhàng, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Hyeri đứng đó, im lặng. Cảm giác của công chúa lúc này khiến cô càng thêm bối rối. Cô biết rằng mình không thể tiếp tục nhìn công chúa như thế này mà không làm gì cả. Những cảm xúc đang dần dâng lên trong lòng cô, nhưng lại chẳng thể giải thích được. Có lẽ, Hyeri chỉ có thể chôn giấu những suy nghĩ này, tiếp tục làm công việc của mình, như thể chưa có gì xảy ra.

Nhưng ngay cả khi cô quay lưng đi, ánh mắt của công chúa vẫn không thể rời khỏi Hyeri, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong cô, trong những lời nói, trong những cử chỉ, nhưng lại không thể diễn tả được.

Buổi tối buông xuống, bầu trời sáng lên một vầng trăng thanh, phản chiếu xuống mặt sông lấp lánh. Dòng sông trước nhà Hyeri, được gọi là Sông Gió Lang, yên ả, như một tấm gương vỡ, lặng lẽ chảy qua những tảng đá mịn màng, không vội vã. Cảnh vật xung quanh như chìm vào một thế giới khác, một thế giới tĩnh lặng, chỉ có những âm thanh nhỏ nhẹ từ cơn gió thổi qua.

Công chúa Soobin ngồi trên chiếc ghế gỗ bên hiên nhà Hyeri, đôi mắt nàng hướng về phía dòng sông, chìm trong suy tư. Ánh trăng lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt của nàng, tựa như đang tìm kiếm một điều gì đó trong bóng tối. Cảm giác yên bình bao phủ lấy nàng, nhưng cũng như một mảng trống vắng nào đó trong lòng nàng chưa thể lấp đầy.

Nhìn thấy công chúa đang ngồi một mình, Hyeri không nói gì mà lặng lẽ tiến lại gần. Cô không tiếp tục giữ khoảng cách nữa, chỉ là lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh công chúa, không một lời hỏi han. Không khí giữa họ trở nên nhẹ nhàng, ấm áp, không còn những gánh nặng từ trước, chỉ có những khoảnh khắc bình yên, như thể không có gì phải vội vã.

Công chúa Soobin nhìn về phía sông, đôi tay vòng ra sau, tựa vào thành ghế. Nàng không quay lại nhìn Hyeri, nhưng có một cảm giác gì đó như muốn chia sẻ những suy nghĩ thầm kín trong lòng. Sau một lúc im lặng, nàng khẽ cất tiếng.

"Ngươi biết không... Khi ngồi ở đây, nhìn dòng sông này, ta cảm thấy mình được thả lỏng," Công chúa nhẹ nhàng nói, giọng nàng như có một chút gì đó buồn bã nhưng cũng đầy yên bình. "Giống như những điều rối rắm trong lòng ta dường như tan biến theo dòng nước."

Hyeri chỉ lắng nghe, không nói gì, chỉ nhìn công chúa bằng ánh mắt sâu lắng. Cô biết, công chúa không dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng những lời này của nàng khiến Hyeri hiểu được một phần tâm tư mà nàng đang giấu kín. Đôi mắt nàng nhìn vào mặt nước như đang tìm kiếm một sự bình an nào đó.

Một lát sau, công chúa thở dài nhẹ, rồi quay lại nhìn Hyeri, đôi mắt nàng lấp lánh dưới ánh trăng. Nàng có chút bối rối, nhưng vẫn mở lòng.

"Hyeri, cho ta mượn bờ vai của ngươi được không? Ta cảm thấy mệt mỏi..." Công chúa nói, giọng nhỏ nhẹ, như thể đang hỏi một điều gì đó vô cùng quan trọng.

Hyeri nhìn nàng, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Cô biết, đây là một lời yêu cầu không dễ dàng đối với công chúa, nhưng lúc này, nàng lại cần sự gần gũi ấy. Hyeri không phản đối, chỉ lặng lẽ mở rộng không gian của mình, đón nhận công chúa vào bên cạnh.

Công chúa nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Hyeri. Đầu nàng chạm vào vai cô, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Hyeri lan tỏa, như một điểm tựa vững chắc giữa những đêm dài cô đơn. Lúc này, cả hai người đều không nói gì thêm, chỉ có không gian xung quanh họ và những tiếng gió nhẹ nhàng vờn qua.

Từ vị trí này, cả hai đều nhìn thấy mặt nước của sông Gió Lang phản chiếu ánh trăng, những con sóng nhỏ nhấp nhô, như đang phản chiếu những cảm xúc lặng lẽ trong lòng họ. Công chúa nhắm mắt lại, cảm giác của Hyeri ở bên khiến nàng có một sự bình yên lạ kỳ. Dường như mọi nỗi lo âu trong lòng nàng tan biến, thay vào đó chỉ là cảm giác an lành khi có người ở bên.

Hyeri cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của công chúa, tim cô đập nhanh hơn một chút, nhưng lại cố giữ cho mình bình tĩnh. Cô biết rằng đây không phải là một khoảnh khắc đơn giản. Mối quan hệ giữa họ luôn mơ hồ, nhưng tại thời điểm này, sự gần gũi này lại khiến trái tim cô thắt lại. Dù không nói ra, nhưng cảm giác ấm áp khi có công chúa ở bên, tựa như tất cả những gì cô cần chính là sự hiện diện của nàng.

Công chúa thở dài một tiếng, như một tiếng thở phào nhẹ nhõm. "Cảm ơn ngươi, Hyeri. Ta không biết tại sao, nhưng mỗi khi có ngươi ở bên, ta cảm thấy như mình có thể thư giãn."

Hyeri không đáp lại, chỉ khẽ siết nhẹ vai nàng. Đó là một cách im lặng, không cần lời nói, chỉ có sự đồng điệu trong từng cử chỉ.

Khoảnh khắc ấy kéo dài mãi, như thời gian đã ngừng trôi. Hai người ngồi bên nhau, tựa vào nhau, dưới ánh trăng mờ ảo, cảm giác bình yên và lẫn lộn những cảm xúc chưa thể gọi tên. Nhưng ngay lúc này, mọi thứ không cần phải lý giải. Chỉ cần có nhau là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top