Chương 1: Đâm xe
Hà Nội rộng lớn là thế nhưng thế éo nào ta lại đâm sầm vào nhau.
Chuyện là sáng nay khi trên đường đi học, tôi vừa đi bon bon ra khỏi cửa thì bỗng dưng đệ nhất mỹ nam khối 9 Nguyễn Trần Gia Huy từ đâu xuất hiện đâm sầm vào thân thể ngọc ngà này.
Rất may mắn, tôi có người làm chứng kẻo bị ăn vạ lại khổ. Cô Mai Thanh Tâm mẹ hiền của mỹ nam đang chình ình trên đất. Và dĩ nhiên chúng tôi đã ngã trước cửa nhà Huy.
"Hai đứa này đi đứng kiểu gì thế?" Cô vừa nói vừa giúp chúng tôi nhấc lên hai chiếc xe đang mắc vào nhau, "Bé Chi, con có đau không?"
Tôi đảo mắt qua nhìn Huy rồi nói: "Dạ con không sao ạ, con cảm ơn cô!"
"Ơ mẹ, còn con." Huy bức xúc muốn lên tiếng cho sự bất công rõ ràng ngay trước mắt, "Con cũng bị đau mà!"
"Mấy vết xước linh tinh này nhằm nhò gì với mày, nhìn bé Chi bị xe mày đổ lên có đau không kìa?"
Tôi cười hì hì với câu đó của cô rồi cắm chìa khóa xe ga đi chạy trốn. Ây yo, ngại chít đi được, quan tâm làm gì đến cái chân chằng chít vết xước. Nãy ngại quá chưa kịp đau chứ bây giờ xót quá.
Con xe Vespa Valerio GS tôi vừa mua chưa đầy 2 tháng đã xước loang loang lổ lổ thế này là xong. Toi rồi, mẫu hậu tôi mà biết tôi chắc chắn no đòn. Hai nhà thân nhau như vậy mẹ tôi không muốn biết cũng phải biết. Nãy cười ngại vui vui có đỡ ngượng chứ tôi đang đổ lệ trong lòng, về thế nào mông tôi cũng như cái thân xe.
Thời tiết đầu mùa ở Hà Nội se se lạnh cũng không thể nào làm giảm được sự căng thẳng của tôi khi đối diện với cổng trường thân yêu. Chẳng hiểu bằng một thế lực nào đó mỗi khi đi qua đây tôi lại run một cách khó hiểu, hẳn vì đây là nơi nguy hiểm nhất vì nó là cổng phụ lại còn siêu hẹp. Nếu có hai người đi qua ngược chiều nhau thì một người phải lùi lại, không như vậy thì chắc sẽ mắc xe vào nhau, không gian còn hẹp rất khó lấy ra.
Còn cổng chính thì hiếm khi nào được mở, trừ khi đó là thanh tra hay một người có tầm ảnh hưởng cao đến và cả những buổi họp phụ huynh thì chiếc cổng này luôn dang rộng, sẵn sàng chào đón.
Chưa qua kiếp nạn này lại đến kiếp nạn khác, nếu muốn cất xe, tôi buộc phải đi lên một cái gồ lởm chởm nhô lên. Đi lên đây cần phải thật tập chung, giữ vững tay lái, ga thật điều tay và phải điều chỉnh tốc độ phù hợp. Khi đã qua phần đường gồ cần phải đánh tay lái qua chỗ để xe phía bên trái, nếu không đi lên cẩn thận xe có thể mất đà mà trôi ngược xuống.
Cất xong xe, tôi phải lê lết đôi chân đầy vết xước lên từng bậc cầu thang. Lúc ngã, đầu gối trái của tôi đập thẳng xuống đất đá chỉ sau cánh tay, vì đó mà phần da bên ngoài bị trầy xước đến rướm máu, chỉ cần nhấc chân, đầu gối co lại vết thương hở ra đã đau lại càng thêm đau.
Bước lên cầu thang, tôi gặp Thảo Anh đang đứng trực nhật, tưới cây cho lớp. Nó quay ra.
"Mày què à?" Thảo Anh nhíu mày, ngó nghiêng ra vẻ suy ngẫm rồi ngước lên nhìn tôi, "Chân cẳng bị sao đấy?"
"Tao bị đâm xe, nãy giờ leo cầu thang xót vãi!"
"Ai đâm mày, bị như thế nào? Đâm mạnh thế máu thấm ra cả quần." Thảo Anh bất ngờ, hỏi tôi liên tục, chậc lưỡi thương xót, "Mày vào lớp ngồi đi, tao đi lấy đồ băng cho."
"Ui, cảm ơn mày nhiều lắm lắm! Chi sẽ không quên ơn Tanh iu dấu đâu." Tôi đùa vờ cảm động lau nước mắt, cầm lấy tay nó lắc lắc lên xuống. Ngày thường tôi và Thảo không tiếp xúc nói chuyện cùng nhau bao nhiêu, nay được nó quan tâm bất ngờ quá đi!
"Không có gì, bạn bè phải thế. Tao đi nha."
Tôi mỉm cười, gật đầu nhẹ rồi tiến vào trong lớp. Đúng là 9A1 danh bất hư truyền không khác gì cái chợ thu nhỏ, từ ngoài đã thấy tiếng ầm ĩ bên trong.
Chúng nó nghịch ngợm leo lên bàn lên ghế làm trò. Mấy đứa trai nào bạo gan, thích đứa gái nào trêu bằng được đứa đấy, chúng nó cứ chạy long nhong hết trong lớp rồi tới sân trường, đứa con gái cầm theo cây thước kẻ dài đuổi theo, hét vang trời keo đứa con trai đứng lại. Mấy đứa điệu điệu, sáng đi học sớm chưa kịp makeup, đến lớp lại lôi ra đủ đồ tân trang lại nhan sắc. Vài đứa túm tụm lại với nhau chơi game, tụt rank lại gào trời gào đất. Như thế cũng đủ để lớp 9A1 ồn ào nhất trường.
"Chào các bạn. Ngày mới tốt lành" Tôi giơ tay quẫy quẫy.
"Eo, bạn Chi hướng nội hôm nay năng động nhờ." Nhật Minh thấy tôi, lại bắt đầu bép xép.
"Đương nhiên, què quặt thế này phải năng động cho quên đi chỗ đau chứ!"
"Mày bị làm sao?" Ánh Linh ngồi dưới cuối lớp nói to.
"Tao bị xe đâm. Cái thằng mỹ nam mỹ nữ Gia Huy gì đấy ý. Nó từ trong nhà phi ra, đúng lúc tao đi sát chỗ đấy, không kịp phanh lại thế là hai đứa va nhau luôn." Tôi vuốt vuốt tóc, ấm ức kể ra, "Xong mẹ nó đứng ngay trước cửa, tao ngại quá còn chưa kịp bắt đền."
"Thằng đấy hôm trước tao qua trường nó, thấy nó đi đúng ẩu. Mà hai xe hôn nhau còn may, lỡ mày mà hôn nó chắc mẹ nó ở đấy bắt mày làm con dâu luôn quá, haha." Ánh Linh cười khoái chí, nhăm nhe tìm cơ hội trêu tôi.
Trong vô thức, tôi tự cong hai khóe môi lên ngẫm nghĩ. Nếu khi đó Huy chỉ cần văng ra xa khỏi chiếc xe một chút thôi, chúng tôi chắc chắn sẽ chạm môi nhau.
"Cũng có thể lắm nha, may mung nó còn yên vị trên xe chứ không thì tao cũng không dám nghĩ."
"Khiếp, thích thế còn chảnh cún. Nhưng tiếc cho đôi chân của mày, tí kiểm tra thể dục. Anh em thi trước mày thi sau bảo trọng." Minh vỗ vỗ vai tôi ra vẻ đồng cảm, còn dùng giọng điệu bỡn cợn để nói với tôi, trông có ghét không.
"Vãi, thật á. Chiều nay kiểm tra thật à, tiết mấy thế mày?" Tôi bất ngờ, dò hỏi Minh xem có thật sự là vậy không. Chút nữa kiểm tra thể dục, chân tôi thế này chắc e là sau lành tôi sẽ kiểm tra một mình mất.
"Hình như vào tiết thứ 3, thứ 4 hay sao ý. Mày coi lại lịch xem." Nhật Minh chép miệng.
"Mày quên à, máy tao hôm trước vừa đi sửa, chưa có lịch!" Mắt tôi nhíu nhíu lại, cứ loay hoay.
"Đây, mày xem đi." Linh mở lịch thi ra, đưa máy cho tôi cầm. "Thi vào tiết 4!"
"Ok, phải thi một mình rồi!" Tôi dùng hơi thổi phù tóc bay trên mặt, chấp nhận sự thật.
Đang phụng phịu, tôi nghe có tiếng nói.
"Mày đưa chân đây tao băng lại cho!" Thảo Anh đang nhìn tôi, hai tay nó cầm đủ thứ đồ, tay phải Thảo Anh cầm chai cồn 70° to oạch kẹp thêm một dây băng cá nhân, tay trái nó cầm băng keo và bông gòn.
Thảo Anh quỳ gối, nó nâng chân tôi lên, vén ống quần đi từ từ để lộ vết trầy xước bong cả da. Nó từ tốn thấm cồn vào miếng bông rồi nhẹ nhàng lau qua vết thương cho tôi, sau đó nó lại dùng bông áp vào vết thương dán cố định lại. Nó còn dùng băng cá nhân dán lên những chỗ trầy xước be bé.
"Ui đau vãi Tanh ơi!" Tôi nhăn mặt, bấu véo chặt tay vào bàn ghế. Sức mạnh sát khuẩn từ cồn 70° đem lại khiến tôi đau đến thấu tâm can trời đất.
"Đây xong rồi này. Xinh không, tao đi tìm mãi băng cá nhân hình Pororo cho mày đấy nhé." Nó làm tay bling trước đôi chân được băng cẩn thận của tôi.
"Hehe, rất xinh. Cảm ơn bạn Tanh nhiều." Tôi nở với nó nụ cười thật tươi, sáng như hoa. Người gì đâu vừa xinh lại còn tốt 10 điểm.
"Cha, chuyện thật như đùa, Thảo Anh băng vết thương cho Chi kìa. Tình quá ta!" Nhỏ Quyên đang đứng trên bàn, ngó ngó về phía bọn tôi.
Từ lâu, nó luôn là đứa lắm miệng nhất lớp tôi. Cô bảo rằng chỉ cần nó mở miệng là cả cái chợ cũng không ai đọ được.
Mà nó nói toàn mấy câu vô tri. Cùng tần số với nó dữ lắm mới trả lời được hết những câu của nó. Nhưng Quyên được cái nói nhiều và nịnh giỏi, thêm cái mặt tiền đắt giá nữa nên người lớn hay khen nó hoạt bát, năng động. Mẹ tôi lâu lâu được nó nịnh ngọt cho vài câu là lại tấm tắc khen không ngớt lời.
"Đăng ảnh chúng mày lên confession trường chắc đạt kỉ lục lượt like và share đấy nhỉ?" Quyên lại tiếp trêu chọc tôi và Thảo Anh. Nó ngúng ngẩy trên chiếc bàn đang lung lay vì sức nặng của nó, "Hai mỹ nhân trường trung học cơ sở AZD băng bó cho nhau, ôi thật tình cảm."
Quyên vẫn cứ tiếp tục những câu nói nhảm nhí của nó trong khi tôi nghe đến phát bực, tôi cúi xuống nhìn Thảo Anh thì thấy nó nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top