Five days (p3)


---------
    

Ngày thứ năm.

Jiyong ở nhà, hắn nói hôm nay là ngày tổng duyệt nhà cửa. Seungri  bĩu môi, nhếch miệng

_Nhà anh có cái gì tổng duyệt được sao ?

_Có ! - Hắn dụi điếu thuốc vào gạt tàn - Cậu không thấy có bao nhiêu thứ à ?

_Tôi chỉ thấy có mỗi anh là đáng để tổng duyệt lại thôi !

_Tôi có cái gì ? - Hắn rời việc lau dọn, ngẩng lên nhìn gã đang thảnh thơi đứng dựa ở cửa.

_Dọn dẹp lại cái đầu óc bậy bạ của anh !

Gã nói cụt lủn rồi quay đi, bỏ vào phòng ngủ. Seungri ngồi trên giường nghịch laptop của hắn, gã moi móc từng thư mục ra. Nhạt nhẽo, chẳng có gì hay ho cả, thậm chí cái tên thư mục cũng chán đến mức chẳng buồn đọc nữa.

Gã cứ click chuột linh tinh, vô tình vào một folder có vẻ bí ẩn "Cứng đầu". Gã che miệng cười, tên này kì cục thật. Seungri tò mò muốn xem, song nó lại đòi pass. Sự thất vọng trên mặt gã được thay ngay bằng một nụ cười, gã thông minh mà, chẳng lẽ lại không mò được pass hay sao. Và thế là gã bắt đầu công cuộc mò pass, mặc kệ hắn vẫn đang lau lau dọn dọn bên ngoài.

...

_Muốn ăn gì ? - Hắn đột nhiên ló đầu vào phòng làm gã giật mình. Vội lấy lại vẻ điềm tĩnh, gã đáp gọn

_Kimbab.

_Ok.

Hắn nói và bỏ ra ngoài. Cửa đóng, có vẻ là Jiyong đi siêu thị rồi. Hai tiếng đã trôi qua, Seungri  vẫn chưa tìm được cái pass nào hợp ý cả. Trong cuốn sổ nghiệp vụ của hắn mà gã mò được hai hôm trước, có bao nhiêu thông tin gã cũng thử hết vào đây rồi, vậy mà vẫn không phải. Seungri  ngao ngán gục mặt xuống đệm, gã gõ mổ cò từng chữ và lầm bầm

_Đặt pass bằng tên có phải dễ hơn không... như mình cũng...

Và mắt gã mở tròn khi thấy thư mục đã được mở. Pass là... tên gã sao ? Gã ngây đơ một lúc, ngỡ mình gõ nhầm. Seungri thoát ra khỏi đó, và gõ lại cái pass gã vừa vô tình tìm trúng.

_Seungri

Gã lẩm nhẩm từng chữ, thư mục lại được mở ra. Vậy là hắn đã đặt tên gã làm pass thật, có điều, tại sao hắn lại làm thế ?

Câu trả lời có ngay khi gã nhìn vào màn hình. Trong thư mục mang cái tên "Cứng đầu" ấy chỉ chứa ảnh, và tất cả đều là ảnh của một người. Gã.

Có những bức được chụp cách đây một năm, có những bức chụp từ vài ngày trước, thậm chí là hôm qua. Số ảnh ấy, nhiều hơn tất cả ảnh gã đã chụp từ ngày nhỏ cộng lại. Chưa từng ai chụp gã nhiều đến vậy. Khi gã còn bé xíu, cả gia đình chụp ảnh mà không có gã, cũng chẳng ai tìm gã hay gọi gã đứng vào cùng. Có khi người ta cũng không phát hiện là gã vắng mặt. Từ khi quen Daesung thì mọi chuyện khác đi, Daesung thích chụp hình, suốt ngày lôi gã ra thử nghiệm, cũng có lúc là giơ máy rồi tự chụp với nhau. Sau khi gặp anh, tất cả lại về con số 0. Daesung dường như chẳng còn thời gian chụp ảnh cho gã, hay cùng gã nữa. Và cứ thế, gã cũng đã quên mất rằng mình nên chụp hình, để còn lưu lại được sự tồn tại trên đời này...

Chợt giật mình, gã sống cùng Jiyong đã năm ngày rồi. Như lời gã nói, thì chỉ nốt ngày hôm nay thôi, gã sẽ không còn ở đây nữa. Thời gian đôi khi thật kì diệu. Có những khi trôi đi quá lâu, lại có lúc nhanh đến mức chóng mặt. Năm ngày, vừa nhanh, lại vừa chậm. Gã gấp laptop lại, nhìn quanh. Chiếc giường này, căn phòng sơn trắng, rồi cả sàn nhà, nơi hắn đã nằm nữa... Gã ngỡ như mình đã ở đây rất lâu, chứ không phải là năm ngày nữa.

Suy nghĩ bâng quơ, gã nằm lăn ra giường, giang hai tay và hít hà cho đầy bầu không khí này, còn vương mùi thuốc lá và mùi thơm dìu dịu của Jiyong. Cảm giác này... là gì nhỉ ? Gã muốn định hình, nhưng thực sự là khó quá.

....

Seungri ngủ quên, tới khi gã tỉnh thì bàn ăn đã đầy đủ các món, kèm hai đĩa kimbab to bự rồi. 

_Anh về bao giờ thế ? - Gã bước vào phòng ăn, ngạc nhiên.

_Đủ lâu để hoàn thành bữa chiều rồi.

Seungri nhìn lên cái đồng hồ, 3h chiều, vậy là gã ngủ rất lâu, hắn cũng đã đi rất lâu. Kéo ghế ngồi xuống, gã hỏi

_Sao đi lâu thế ?

_Trên đường về có gặp một người quen ! - Hắn đáp, đưa một thìa canh vào miệng.

_Ai ?

_Kang Daesung ! - Hắn nói mà không buồn nhìn gã, gắp một miếng kimbab vào đĩa.

Seungri nuốt nước miếng khan, thấy khó thở. Cái tên của Daesung vẫn là một nỗi ám ảnh với gã, nhất là khi gã thoát ra từ miệng Jiyong  như vậy. Gã cố gắng lờ đi và tập trung vào bữa ăn, song không nổi. Gã gắp rơi kimbab, làm rơi đũa và suýt vỡ bát khi đưa tay ra múc canh.

_Vẫn còn xúc động thế à ? - Hắn hỏi nhạt.

_...

_Tôi nói với cậu ta là Lee Seungri  đang ở chỗ tôi ! - Hắn nói từ từ -  Rồi cậu ta xanh mặt, hỏi tôi đã làm gì cậu rồi - Hắn nhếch miệng cười khi thấy mặt gã hơi biến sắc - Tôi đáp lại rằng...

Jiyong ngừng lại, chăm chú vào ăn. Thấy hắn có vẻ không định nói tiếp, gã buột miệng, giục

_Rồi anh nói gì ?

_Đấy, cậu vẫn quan tâm thằng nhóc đó quá mà !  - Hắn cười khoái chí - Tôi bảo... 

Rồi bất chợt, Jiyong nhìn vào mắt gã, không phải đôi mắt xoáy sâu như mọi khi, mà có một chút quan tâm, một chút dịu dàng, dù gã nghĩ mình đã nhìn nhầm

_Seungri đã cười rồi.

Câu nói của hắn làm gã bất động. Gã đã quên đi việc hắn gặp Daesung, quên đi những nỗi buồn vẩn vơ gã nghĩ ngợi ban nãy. Trong đầu gã bây giờ chỉ còn cái thư mục đó, cái pass kì quặc đó, đôi mắt và câu trả lời của hắn mà thôi.

_Rồi cậu ta im lặng một hồi, sau đó cười và nói cảm ơn tôi. Mà đúng là cậu ta có nụ cười rất đẹp, nếu như cậu ta không phải là kẻ tình nghi thì tôi đã...

Hắn thấy gã yên quá, ngẩng mặt lên nhìn, và rồi đôi mắt to của hắn mở tròn ra vì gã. Lần đầu tiên gã nhìn hắn chăm chăm như vậy, lần đầu tiên, không phải bằng ánh mắt đờ đẫn và lạnh lùng.

Ánh mắt ấy làm tim hắn loạn nhịp.

Hắn cố gắng không nhìn vào gã thêm nữa, gác đũa và bát lại, nói nhanh

_Tôi ăn xong rồi, cậu cũng mau ăn đi !

Jiyong bỏ vào nhà tắm, còn một mình gã ở bàn ăn. Gã thấy lòng nhẹ nhàng, nhẹ tới mức tưởng như chỉ cần giang tay và một cơn gió là gã có thể bay lên được. Gã chợt muốn nói gì đó với Jiyong, nhưng chẳng rõ là nên nói gì nữa. Môi gã khẽ cười, gã quyết định sẽ đi vào trong nhà tìm hắn. 

Gã đụng Jiyong ở trước cửa phòng ngủ, gương mặt hắn thoáng ngạc nhiên khi thấy gã, rồi hắn nhếch miệng cười

_Có gì muốn nói à ?

_Năm ngày rồi... - Giọng gã nhẹ hẫng.

Hắn ngưng lại một chút, rồi đứng tựa vai vào tường, đối diện với gã

_Đến lúc rồi nhỉ ?

_Uhm... - Gã gật đầu - ...Cảm ơn anh.

Hắn vô cùng sửng sốt với câu  cảm ơn của gã. Seungri thấy gương mặt hắn bây giờ thật buồn cười, chẳng còn vẻ nguy hiểm và lạnh nhạt nữa, thay vào đó, trông vô cùng ngố. Gã cười thầm trong bụng, chẳng có lý gì mà gã lại không chêu chọc hắn thêm nữa cả, và thế là gã bắt đầu cái giọng nhỏ nhẹ chân thành

_Quãng thời gian qua anh đã giúp tôi rất nhiều... tôi thực sự vô cùng... cảm kích...

_Này ! - Hắn bỗng chống tay vào tường, sát cạnh mặt gã - Không chơi trò diễn kịch ở đây nhé ?!

Hắn cười nửa miệng, còn gã xị mặt.

_Nhạt thật, anh phát hiện ra rồi à?

_Tôi có mù đâu ?

_Ờ, vậy thì anh thông minh ! - Gã ngao ngán quay mặt sang ngang, bĩu môi.

_Seungri - Gã hơi giật mình khi thấy hắn gọi tên gã

_Huhm ?

_Tôi từng nói với cậu rằng cậu rất dễ thương chưa ?

Gã nhăn mặt, tỏ vẻ ghê tởm

_Rồi, và đừng có nhắc lại nữa ! Từ đó không phải... - Gã thấy mặt hắn sát lại gần mình, ngày càng kề cạnh, cho tới khi gã nhận thấy môi hắn đã chạm hờ vào môi gã. Seungri cố gắng hoàn thành nốt mấy tiếng cuối cùng, mắt vẫn dán vào đôi mắt to của hắn -  ...dành cho tôi

_Tôi hôn được không ? - Hắn lờ đi.

_Tôi không yêu anh ! - Gã đáp lại.

_Mới là ngày thứ năm thôi, còn ngày thứ sáu, thứ bảy... nữa cơ mà! - Hắn cười.

_Ai mà biết được ? - Gã vặn lại.

_Chính vì không biết nên mới cần phải hôn ! - Hắn ngang ngạnh.

_Tôi đã biết về cái thư mục mà anh đặt pass rồi đấy ! - Gã nói cứng, cố đánh trống lảng.

_Kệ nó ! - Hắn gạt phắt đi, và môi hắn lại đụng nhẹ vào môi gã, lần thứ hai.

GÃ định kêu lên khi thấy hắn nhắm mắt lại, nhưng rồi, chẳng hiểu tại sao, gã lại thôi.

Gã chưa đồng ý đâu, nhưng Jiyong đã hôn rồi. Mà không, chắc là chẳng phải hôn đâu nhỉ, chỉ là chạm nhẹ nhè mà thôi. Gã cũng chẳng biết nữa. Eh... môi hắn rất mềm, chẳng hợp với tính cách của hắn chút nào cả....

Àh còn nữa, lát nữa, khi cả hai cùng mở mắt ra, gã sẽ nói với hắn rằng gã thích những con số có ba chữ số cơ, thế nên có lẽ phải mất đến cả trăm ngày sau gã mới yêu hắn được... Tức là, có thể gã sẽ cứ ở đây, cho đến cả trăm ngày, hai trăm ngày, rồi 300, 400 ngày nữa cũng nên...

Còn bây giờ thì tập trung vào chuyên môn thôi, nếu không lát nữa hắn sẽ chê gã hôn dở tệ... Mà gã thì không thích bị hắn chê chút nào...

Nghĩ vậy, gã quyết định nhắm mắt và đáp lại nụ hôn của hắn.

Nhẹ nhàng... nhẹ nhàng... đâu đó còn mùi thuốc là và hương thơm dìu dịu của hắn nữa...

Và Seungri chợt nghĩ, có lẽ, nó thích nụ hôn này.
    

-End-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top