Chương 2

Ô Trấn, ngôi làng nhỏ phía Nam dưới dãy núi Tam Thiên, bốn năm trước vốn chỉ là mảnh đất hoang thô sơ cằn cỗi, cỏ dại còn lác đác mọc từng chụm khô héo huống chi đừng nói đến là nơi cho cây cối sinh sống.

Lão Bái là người sống lâu đời nhất ở Ô Trấn, mỗi lần nhắc tới chuyện cũ lão lại lấy khăn chấm nước mắt, không khỏi sụt sùi khi hồi tưởng lại tình cảnh ngày ấy!

Lão lúc ấy là một tên ăn xin quèn, một mái nhà vẹn nguyên lão còn không dám nghĩ tới, cuộc đời này căn bản xem trời là nhà, thiên nhiên bốn bể là thức ăn. Năm đó khi trời bão tuyết tung hoành trắng xoá cả đất nước, khắp nơi nhà nhà đóng cửa im hơi lặng tiếng, bụng lão luôn hồi một tiếng kêu rồn rột, kiệt sức bấu víu lấy mảnh vải khoác trên người, trong lòng lão tự dưng thèm lắm cái cảm giác được ngồi trong chăn sưởi ấm bên đốm củi, uống một bát chè đậu cho ấm nóng dạ dày.

Nhưng ông trời vẫn không hẳn là bất công với ai, lão tìm thấy một hang động, lại bất ngờ hơn nữa khi bên trong ấy là một thanh niên dáng người nhỏ bé nằm co ro thu mình trên nền đất, trong vòng tay ôm chặt một bộ cung tên khắc rất đậm một biểu tượng ngọn lửa.

- Ngọn lửa ạ? _ một giọng trẻ thơ vang lên.

- Phải, là ngọn lửa mà sau này ta mới biết cứ trên mỗi chiếc cung tên của người ấy lại có khắc một ngọn lửa, không hung dữ như ngọn lửa trong thời chiến mà ngược lại trông rất hiền hoà, như thứ ánh sáng mang đến hơi ấm cho vạn vật _ lão ngừng một lát rồi chép miệng _ cái làng này nếu không nhờ có người ấy vẫn mãi mãi là một bãi đất hoang! _ lại tiện tay giáng nắm đấm xuống quả đầu trái đào kêu lên một tiếng.

- Sư phụ sao người lại cốc đầu con!...Nhưng mà chẳng phải sư phụ đã ở cùng đại sư ấy sao, bây giờ thì chẳng thấy đâu, bỏ lại người ngồi ở đây kể chuyện từ sáng đến đêm.

Tiểu t ngốc nói trúng tim đen!

Lão Bái huơ huơ mấy chòm râu mọc lởm chởm dưới cằm, nói:

- Là cậu ấy muốn lên thân núi kia sống, ta không phải không muốn cản mà căn bản là không thể cản. Ai cũng biết núi Tam Thiên không giống như những ngọn núi khác ở chốn Trưng Hà này, nơi ấy muôn trùng hiểm trở, đất đá không chỉ sắc nhọn mà cây hoa cũng đều thuộc loại gai góc, không khí rợn người đến con vật cũng không muốn sống. Nơi đó nếu không có phận sự tốt nhất ngươi không nên bén mảng tới, nếu không...chết không toàn thây!

A Chính nghe sư phụ hằn giọng chữ "chết" hai tay liền đưa lên nắm chặt lấy vành tai run rẩy, ánh mắt sợ hãi nhưng lém lỉnh trông đáng yêu đến lạ.

- Nhưng ngươi đừng lo, người luôn ở bên chúng ta, luôn luôn là như vậy, vì chính người cũng không còn nơi nào để đi... _ nói đoạn giọng lão lại trùng xuống.

Lão Bái xoa đầu tiểu tử rồi đứng dậy, chập chững đi đến bên nồi súp nghi ngút khói, nhẹ tay khuấy đều rồi múc ba muỗng ra chén nhỏ.

- Đem bát cháo này qua cho tiểu đệ nhà ngươi ăn, rồi quay lại đây tự múc cho mình một phần, sáng mai ta sẽ trở lại.

Vẫn là câu nói cũ, A Chính vâng lời nhanh nhảu làm theo, chốc chốc lại quay đầu nhìn lão Bái bước chân về phía cánh rừng rồi mất hút trong hốc núi, "sư phụ chẳng phải không cho mình qua đó sao?", A Chính đã từng thắc mắc nhiều như thế.

Nhưng sư phụ của hắn luôn giữ đúng lời hứa như thường lệ, về nhà sau mấy canh giờ tăm hơi và đến sáng lại trở về, trên người không hề có thương tích gì. Vì vậy A Chính cũng không buồn nghĩ sâu xa, liền tức tốc chạy về nhà, tiểu đệ của hắn chắc đã đói lắm rồi.

~•~

Mặt trời ngả về phía chân núi, treo lơ lửng trên nền trời cam, thứ ánh sáng diệu kỳ như lửa thiêng mang lại cho người ta cảm giác an tĩnh nhưng rùng rợn, ngỡ là ánh sáng bình yên nhưng là mở đầu cho đêm tối thăm thẳm.

Pht.

- Không tệ, vẫn chuẩn như ngày nào. Nhưng lại là thịt thỏ sao? Aaa, không phải ta đã nói ngươi ta không ăn được thịt thỏ rồi chứ _ giọng lão Bái oang oang khắp khu rừng.

- Ta ăn.

Lão Bái dùng mỏ gõ chóc chóc vào đầu nam nhân bên dưới mình, không ngừng bay qua bay lại, đôi mắt đen láo liên chớp chớp.

Khác hẳn với lão già râu bạc khi nãy.

Lão bây giờ là một con quạ, một con quạ đen.

Phải, những chuyện vừa rồi đều là giả dối, những câu chuyện qua mắt người thường mà lão vẫn hay bịa đặt mỗi khi buồn chán.

Không muốn lừa người nhưng lão thực chất đã chết, từ bốn năm trước, trong đêm bão tuyết ấy, người bất tỉnh nhân sự ngay khi bước vào hang động là lão, còn nam nhân kia mới chính là tên dùng phép hồi sinh cho lão một kiếp sống biến hoá.

Chuyện ngỡ như phức tạp nhưng lại rất đơn giản, lão được thần, hay nói đúng hơn là tên nam nhân kia ban cho một kiếp người-thú, khi bình minh lên được làm người thường nhưng đến khi hoàng hôn xuống liền bị biến thành đủ mọi loài động vật. Có khi là chó mèo, ngày nào được sang hơn thì được biến thành cáo hồ ly (đó là lần biến hoá mạnh nhất của lão), nhưng một ngày sau đó lão đã bị biến thành con giun đất, suýt nữa bị con chồn hôi nào đó dẫm nát đến chết.

Lão Bái hết bay qua bay lại, chốc lại mệt bở hơi tai. So với việc có bộ cánh đầy lông và cặp móng nhọn hoắt thì lão thích cảm giác được bước đi bằng hai chân hơn nhiều.

Tên nam nhân đi phía trước lão đang khoác trên mình bộ y phục đen huyền đơn giản, từng đường nét được gấp đều theo mép, thẳng tắp chạy dài từ ống tay đến chân ôm vừa vặn với cả thân hình. Không chệch một li.

Nghĩ đi nghĩ lại màu đen luôn hợp với cậu nhất, lão Bái không phải mấy ả thêu thùa hay sành sỏi về vải gấm, nhưng nhìn bằng mắt thường cũng thấy làn da trắng ấy càng được tôn lên dưới lớp vải sẫm màu. Mái tóc đen nhánh cắt ngắn vừa chấm đến gáy, làn da trắng nhợt nhạt và đôi mắt màu hạt dẻ mơ hồ, trong veo như nước mùa thu toát lên cảm giác kiên định khó đoán.

Nếu không nói đến thời gian ngủ, lão Bái thật sự không biết tên đó sống để làm gì, cuộc sống như những kẻ tu hành, chỉ khác là cậu không ăn chay mà ngược lại mỗi ngày đều đặn đi săn, không đi săn thì đọc sách, không đọc sách thì mài cung tên, không mài cung tên thì đi tưới giàn rau cải trồng sau nhà.

Mà ngoài những việc đó ra thì lão Bái chẳng thấy gì hay ho ở tên nhóc mặt lạnh như băng này, một kẻ tài năng nhưng lại sống cuộc đời đơn giản. Lẽ nào là minh chứng cho câu nói "nhân tài thì ở ẩn" mà người đời vẫn thường nói hay sao?

Lão Bái dù có cạy miệng đến mấy bốn năm qua vẫn chỉ biết gia thế cậu có cha làm tướng, mẹ cậu vốn là tiểu thư ưa thích thêu thùa (nên bây giờ người kia mới có thể thuần thục làm được công việc nữ nhi này?). Còn lại lão đều không biết gì về bản thân cậu, chỉ biết tên nhóc này thực sự có phép màu, bằng chứng là thân phận hiện tại của lão.

Lão đi cùng hắn đến một đoạn dốc thang quanh co eo hẹp, xung quanh không có gì ngoài cỏ rêu và xanh cây. Men theo con dốc dẫn đến một khu đất bằng sâu trong ngọn núi, phải đi qua một hốc hang sâu tối mới dẫn đến một căn nhà nhỏ được bao quanh trong hai giàn cây anh đào to, tất cả đều do tên nhóc kia xây dựng. Ngoại trừ mái nhà lụp xụp được xây tạm bợ cách đây vài tháng thì bên trong ngôi nhà vẫn được tối giản đồ dụng một cách ngăn nắp, sạch sẽ. Vốn dĩ lão Bái nhận ra tên nhóc này không xài nhiều đồ nhưng ngôi nhà luôn trở nên trống không một cách kỳ lạ, chỉ với một gian chính nho nhỏ, một cái bàn đóng gỗ đặt giữa nhà, một phòng ngủ bên phải gian chính và cuối cùng là nơi đặt một bộ than củi nghiễm nhiên được cho là góc bếp nhỏ xíu phía bên còn lại. Điều mà lão Bái thấy khó hiểu nhất là bằng một cách nào đó tên nhóc đó lại tạo ra được một phòng tắm, bên trong còn có một bồn nước tròn, khung cảnh ngâm mình nhìn ra khung cảnh đầy mị lực khi ở trên cao thực rất mê người.

Nhưng không nhiều lời nữa, chuyện tham quan nhà cửa tính sau, mùi thỏ nướng ướp công thức gia truyền của tên nhóc kia cứ xộc vào mũi làm lão thật không thể làm ngơ. Lão hít hà cánh mũi quạ của mình theo hương thơm thịt nướng.

- Thắng Hiền, ngươi có thể cho ta một miếng?

Nam nhân phía dưới vẫn thản nhiên quay quay cây gậy đã đâm xuyên qua thân thỏ, hàng lông mày không bận nhích lên. Người ngoài nhìn vào cũng biết thịt thỏ chưa thể ăn, nhưng cậu trai phía dưới cũng không có ý muốn chia sẻ cho bóng con quạ đen đang liên hồi gõ công cốc vào đầu cậu.

Khung cảnh hùng vĩ của núi non phút trong phút chốc như đang thèm thuồng nuốt chửng lấy ngôi nhà nghi ngút khói trong màn đêm tĩnh lặng.
—————

Đón chờ Lọn cưa trở lại vào chương sau nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top