Chương 73: Không khoan nhượng (10)

"Nga? Lệ Sa, ta còn nhớ ngươi."

Đối mặt với lễ vật mà Phác Thái Anh bỗng nhiên đưa đến, Lý Duyên Ý bày ra vẻ tươi cười có chút kinh hỉ thật lòng, thân thiết nắm tay Lạp Lệ Sa kéo nàng tới trước mặt.

"Ngươi vẫn luôn đi theo Tử Trác, Tử Trác đặc biệt ỷ lại ngươi."

Lạp Lệ Sa tận lực buộc chính mình nặn ra một nụ cười không đến mức miễn cưỡng, nàng biết Phác Thái Anh đang ngồi nghiêng ở phía sau nhìn biểu hiện của nàng.

"Tử Trác, ngươi thật sự bỏ được sao?"

"Nếu đổi lại là người khác ta đương nhiên không bỏ được, nhưng người khác há có thể đánh đồng cùng điện hạ? Tử Trác một lòng lo nghĩ cho điện hạ, bất kỳ bảo vật gì cũng muốn kính dâng cho điện hạ. Lệ Sa tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng không giống như những tỳ nữ khác. Nàng đọc nhiều thi thư xuất khẩu thành chương, tinh thông kinh thương thân mang võ nghệ, bất luận là bảo hộ điện hạ hay là giúp điện hạ giải sầu đều có thể đảm nhiệm. Vả lại năm vạn xe lương thực bí mật mang theo đất đá trước đó bán cho Hồng Ái chính là Lệ Sa tự mình bán cho hắn, giả dạng thành bộ dáng của hồ thương đã hoàn toàn lừa gạt được Hồng Ái. Kế sách này có thể thành công, công lao của Lệ Sa cũng không ít."

"Ồ, không nghĩ tới Lệ Sa tuổi còn trẻ lại có năng lực như vậy, năm nay bao nhiêu rồi?" Những lời này Lý Duyên Ý trực tiếp hỏi Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh chăm chú nhìn sườn mặt của Lạp Lệ Sa, thấy nàng không có biểu lộ bất cứ cảm xúc phản đối nào, ý cười hàm chứa khiêm tốn trả lời câu hỏi của Lý Duyên Ý:

"Hồi bẩm điện hạ, năm nay mười bảy."

"Mười bảy, đúng là độ tuổi tốt đẹp. Lúc ta ở độ tuổi này của ngươi còn chưa đọc xong 《Lục thao》, mà ngươi cũng đã văn võ song toàn rồi. Lệ Sa, ngươi đã quen đi theo Tử Trác, hiện tại phải tới bên cạnh ta, có bằng lòng hay không? Ta luôn luôn hối hả ngược xuôi, trong thời gian một năm thì hơn nửa năm đều là đi đường. Vả lại hiện giờ đối thủ rất nhiều, bên ngoài sau lưng đều vô số, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng."

Lạp Lệ Sa cất cao giọng nói: "Nô tỳ đi theo Phác nữ lang cũng đã trải qua rất nhiều gian nguy, hiện giờ nữ lang đem nô tỳ tặng cho điện hạ, nô tỳ nhất định vì điện hạ lịch đảm phi can*, máu chảy đầu rơi!"

(*) Lịch đảm phi can (沥胆披肝): rạch mật phơi gan

"Ai, đừng nói cái gì máu chảy đầu rơi, ngươi đi theo ta ta nhất định sẽ đối với ngươi thật tốt, tất cả mọi người đều phải sống sót. Đến, cùng ta uống một chén."

Lý Duyên Ý nói xong, Lạp Lệ Sa nhanh chóng quỳ xuống nâng chén: "Ta kính điện hạ ba chén!"

"Một hơi uống ba chén, đừng có say đấy."

Lạp Lệ Sa để ngoài tai, một hơi đem ba chén rượu toàn bộ trút vào bụng.

"Tửu lượng tốt, ta thích người sảng khoái như Lệ Sa đây!" Nói xong Lý Duyên Ý cũng uống cạn một chén, đem chén rượu đẩy sang một bên, đỡ Lạp Lệ Sa đứng lên, "Đã uống rượu của ta thì chính là người của ta. Đi theo ta làm việc cho thật tốt, đoạt lấy giang sơn này, cùng ta tận hưởng vinh hoa phú quý!"

Lạp Lệ Sa gật đầu đáp ứng, hai người lại hàn huyên hồi lâu, toàn bộ quá trình này Lạp Lệ Sa cũng chưa từng quay đầu lại một lần nào, căn bản không nhìn Phác Thái Anh.

Lý Duyên Ý truy hỏi Lạp Lệ Sa là làm thế nào khiến cho Hồng Ái trúng chiêu, bảo nàng đem toàn bộ quá trình giả trang thành hồ thương nói ra nghe một chút. Lạp Lệ Sa không chỉ có thể uống, mồm mép cũng đặc biệt trơn tru, giống như đang kể chuyện không chỉ đem chuyện bán lương thực nói từ đầu tới cuối, còn đem chuyện thu mua lương thực ở Túc Độ nói đến thao thao bất tuyệt, đặc biệt là đoạn giao chiến cùng Bộ Giai, Lý Duyên Ý nghe xong cũng tăng thêm ý vị, rượu thịt đều ăn nhiều hơn một chút.

Đợi nói xong chuyện, Lạp Lệ Sa đã uống không ít rượu vừa nóng vừa khát, trên trán đều là mồ hôi, nói chuyện quá nhanh đầu óc có chút tê dại. Nàng theo thói quen tìm kiếm Phác Thái Anh, lại phát hiện Phác Thái Anh đã sớm rời khỏi phòng.

Bốn bề trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, làm cho nụ cười của Lạp Lệ Sa cũng càng trở nên giả tạo.

Phác Thái Anh nói muốn đi lên trên cao đài phụng thần ở hậu viện, A Liêu hỏi: "Đi đến chỗ cao như vậy để làm chi a, đừng có vì nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích nghĩ không thông mà tự sát. Rõ ràng là luyến tiếc Lệ Sa muội muội nhưng lại phải giao nàng ra. Một là muốn làm cho Lý Duyên Ý tiếp nhận lòng trung thành của ngươi, có thể đem người trọng yếu thả đến bên người nàng làm hạt nhân, thứ hai nha, cũng là vì có thể bảo toàn tính mạng của Lệ Sa. Hôm nay Lý Duyên Ý mặc dù đối với chúng ta coi như là tín nhiệm, nhưng gian kế của đám lão tặc kia không biết đang chôn ở nơi nào, nếu có một ngày Lý Duyên Ý muốn diệt trừ chúng ta, có lẽ sẽ bởi vì quan hệ thiệt hơn mà thả cho Lệ Sa một con ngựa. Đúng không?"

Phác Thái Anh: "Ngươi không mang ta đi ta tự mình đi."

". . . . . ."

A Liêu không có biện pháp, đành phải đẩy Phác Thái Anh đi lên trên cao đài. Cao đài phụng thần có đặt một chiếc lư hương bằng sắt, bên trong cắm đầy những nén nhang gần như đã cháy sạch cùng tàn nhang tích tụ thành đống, thỉnh thoảng lại theo gió bay đến không trung.

"Thời tiết càng ngày càng ấm lên." A Liêu đón gió đêm ngắm nghía cánh quạt rũ ở trong tay, "Các nương tử của ta rốt cục cũng có thể từ trong xe ngựa đi ra hóng gió rồi."

Tấm thảm lông mềm mại lót trên lưng tựa của xe lăn, mỗi ngày Lạp Lệ Sa đều sẽ đem tấm thảm lông này đi phơi nắng giũ đập, làm cho lớp lông càng thêm mềm mại ấm áp. Phác Thái Anh tựa vào tấm thảm lông, mơ hồ còn có thể nghe được mùi nắng còn sót lại.

"Không chỉ vậy."

A Liêu quay đầu lại nhìn nàng, bàn tay nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt.

"Một là làm hạt nhân hai là hộ mệnh, nhưng quan trọng nhất là điểm thứ ba."

"Nga? Điểm thứ ba là cái gì?"

"Điểm thứ ba, ngươi cứ từ từ lĩnh hội."

"Ngươi còn úp úp mở mở đối với ta?"

"Đợi đến một ngày nào đó ngươi sẽ biết."

Động tác phe phẩy chiếc quạt của A Liêu trở nên chậm chạp hơn, nàng tỉ mỉ nhìn vị lão hữu tri giao này, nếu là nói hiểu, thì nàng tuyệt đối có thể tự xưng là người hiểu Phác Thái Anh nhất trong khắp thiên hạ này, nhưng có rất nhiều thời điểm nàng bỗng nhiên cũng sẽ đối với Phác Thái Anh toát ra một loại cảm giác xa lạ. Trong lúc nàng cùng mỹ nữ thưởng thức rượu thịt vui sướng, trong lúc nàng dùng đến phù dung tán nhất túy giải thiên sầu, thì Phác Thái Anh đang làm cái gì, đang mưu tính cái gì? A Liêu không thể biết được.

Sự trưởng thành của Phác Thái Anh đã vượt rất xa dự kiến của A Liêu, nàng đã bị bỏ lại rất xa ở phía sau.

Dưới ánh trăng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Phác Thái Anh, nhớ lại sự đau thương mà nàng đã chịu khi còn nhỏ —— nếu không phải do trận đau thương so với ác mộng còn kinh khủng hơn kia, thì Phác Thái Anh có thể sẽ không như bây giờ. Nàng có thể hoàn toàn sẽ không lo nghĩ đến cái gì Trưởng Công chúa sẽ không lo nghĩ đến cái gì giang sơn xã tắc, có lẽ sẽ giống như các thế gia nữ tử bình thường, dưới sự che chở của đại tộc vừa hạnh phúc vừa thoải mái mà sống hết cả đời này.

Trong đoạn thời gian kia sau khi Phác Thái Anh được cứu trở về, A Liêu vẫn bồi ở bên người nàng, nói chuyện cùng nàng chơi đùa cùng nàng, tận lực không để cho nàng ở một mình. Trong trí nhớ của A Liêu, Phác Thái Anh khi đó tuổi còn nhỏ cũng không có biểu lộ ra cảm xúc gì quá lớn, bình tĩnh đến mức A Liêu có chút lúng túng. Nhiều năm như vậy qua đi, A Liêu đã trưởng thành khi nhớ lại sự kiện đó mới xem như có thể lĩnh hội được sự tổn thương của việc này đối với một người bình thường là lớn đến bao nhiêu, không chỉ là thân thể, mà còn tàn phá cả nội tâm. Nhưng sự lĩnh hội này cũng chỉ là lĩnh hội một phần.

Không tự mình trải qua, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được một đao kia cắt vào trên da thịt sẽ có bao nhiêu đau đớn.

"Sự kiện kia" đã thúc giục Phác Thái Anh nhanh chóng trưởng thành, nàng hiện tại đang đứng ở bên bờ sụp đổ của Đại Duật, đang dùng một đôi chân không thể đứng thẳng chống đỡ cho một đế quốc tân khởi. A Liêu đối với nàng vạn phần kính nể, nhưng không muốn trở thành nàng.

Luôn phải cẩn thận không thể có sai sót, nếu không sẽ có đầu người rơi xuống đất, quá mệt mỏi. Đợi Lệ Sa lớn lên thêm một chút nữa, có thể một mình đảm đương trọng trách thì chính là lúc A Liêu lui về ở ẩn, ôm tiểu mỹ nhân của nàng tìm một nơi ẩn thế sống những ngày tiêu dao khoái hoạt.

Linh Bích cùng các hộ vệ đứng ở bên dưới cao đài, các ám vệ ẩn nấp ở trên mái nhà và trên cây đều không thốt lên một tiếng nào mà chờ đợi, cuối cùng A Liêu rời đi, để lại Phác Thái Anh một mình ở trên đài.

"Linh Bích cô nương, có cần phải đưa nữ lang trở xuống không?" Gã hộ vệ thích xông vào cửa hỏi Linh Bích, "Nữ lang ở trên đó đã lâu, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ. Cô nương có cần đi xem không?"

Linh Bích có chút do dự. Nàng quả thực lo lắng cho nữ lang, nhưng nàng cũng biết nữ lang vẫn luôn thích ở một mình, nếu như tùy tiện đi quấy rầy sợ là sẽ phá hỏng nhã hứng của nàng. Đang trong lúc lưỡng lự không quyết định được thì Lạp Lệ Sa tiến đến.

"Tỷ tỷ đâu?"

Linh Bích chỉ chỉ lên trên.

Lạp Lệ Sa nhìn thấy bên dưới bầu trời đầy sao, Phác Thái Anh một mình ở nơi cao. Có chút không muốn đi tìm nàng, nhưng nếu cứ mặc kệ nàng ở trên đó cả đêm, chỉ sợ ngày mai sẽ sinh bệnh mất.

Lạp Lệ Sa không nói hai lời liền nhảy lên thềm đá đi hướng đến cao đài, Linh Bích vốn định gọi nàng lại, sau đó ngẫm lại vẫn là từ bỏ.

Lạp Lệ Sa sau khi lên tới nơi liền trực tiếp nắm lấy tay cầm phía sau xe lăn, tức giận nói: "Chính mình thân thể hư nhược chẳng lẽ còn không biết sao? Ở chỗ này hóng gió không sợ ngày mai thức dậy miệng lệch mắt nghiêng sao? Ta mang tỷ tỷ xuống dưới."

Không đợi xem Phác Thái Anh có đáp ứng hay không Lạp Lệ Sa đã mạnh mẽ đẩy nàng đi xuống, men rượu còn đang bốc lên ở trong đầu, Lạp Lệ Sa tập trung lực chú ý khống chế chiếc xe lăn thật ổn định. Bốn bánh xe nghiền nén trên mặt đường dốc lát gỗ, thong thả mà vững vàng trở lại trên mặt đất bằng phẳng.

"Ta còn tưởng rằng muội muội không để ý tới ta." Phác Thái Anh bị đông lạnh nên khí sắc không được tốt cho lắm, bàn tay của Lạp Lệ Sa nhanh chóng từ trên mặt nàng lướt qua, thực rõ ràng cảm giác được toàn thân nàng tỏa ra hàn khí, lập tức cởi áo khoác của mình ra phủ lên trên người nàng. Trong lúc ngồi xổm xuống giúp nàng cài lại khuy áo trên cổ áo khoác, Lạp Lệ Sa vẫn không hề nhìn thẳng vào mặt Phác Thái Anh:

"Ai không để ý ai còn chưa biết. . . . . . Ngươi cũng đã đem ta đưa cho người khác rồi. Biết ta không nỡ ngươi còn hủy hoại bản thân mình như thế, còn chê ta đau lòng chưa đủ sao?"

"Muội muội đây là chán ghét ta rồi."

Thấy giữa Linh Bích và các nàng còn có một khoảng cách, Lạp Lệ Sa cũng không e sợ mà nói thẳng: "Tỷ tỷ chẳng qua là muốn dùng ta để bày tỏ lòng trung thành, ta nên vui vẻ vì tỷ tỷ xem ta là người trọng yếu, mới giao vào trong tay Trưởng Công chúa."

Phác Thái Anh âm thầm thở dài một tiếng: "Kế ly gián của đám người Lý Cử ngươi hẳn là đã nhận ra được, hiện giờ Trưởng Công chúa đối với ta ít nhiều cũng có chút kiêng kỵ, cho dù đã đem Lưu Phụng đưa cho ta mặc ta sai khiến, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi có khúc mắc. Ngày ấy ngươi liều lĩnh khỏa thân ở trên giường của ta muốn hù dọa cho Trưởng Công chúa rời đi, Trưởng Công chúa nhìn thấy bộ dáng đó của ngươi cho rằng ngươi đã là người thương của ta. Hiện giờ đem ngươi thả tới bên người nàng, thứ nhất là có thể tiêu trừ sự dè chừng của nàng, thứ hai cũng là vì bảo hộ ngươi bình an. Lệ Sa, ngươi cần phải biểu hiện cho thật tốt."

Cho rằng "Là người thương của ta", đó chính là bị hiểu lầm sao? Ta không phải người thương của ngươi đúng không? Lạp Lệ Sa thầm nghĩ.

Phác Thái Anh nói xong những lời này vẫn như trước nhìn chằm chằm khuôn mặt Lạp Lệ Sa, tựa hồ đang chờ đợi nàng có thể đáp tặng lại một vài lời trong lòng muốn nói.

Trong ánh mắt quật cường của Lạp Lệ Sa hàm chứa lệ, tuy rằng vẫn còn đang nắm chặt tay Phác Thái Anh giúp nàng ủ ấm bàn tay, nhưng cũng không nhìn nàng.

"Tỷ tỷ không phải là muốn ta vừa làm hạt nhân lại vừa làm quân cờ ngầm sao?"

Còn tưởng rằng đứa nhỏ này không nghĩ đến sâu xa như vậy, không ngờ trong lòng nàng đã biết rõ ràng, chẳng qua là vì giận dỗi nên chưa nói ra mà thôi.

Tâm tư suy nghĩ của Lệ Sa so với A Liêu còn sâu xa hơn, Phác Thái Anh thực vui mừng.

"Hành trình đi Nhữ Trữ lần này của Trưởng Công chúa nhất định là gian nguy trùng điệp, nàng sẽ mang ngươi vào cung, thậm chí sẽ công kích chính diện cùng Lý Cử. Ngươi hết thảy phải chú ý." Phác Thái Anh cầm ngược lại bàn tay nàng, kiên định nói, "Ta vẫn sẽ âm thầm bảo hộ ngươi."

Âm thầm bảo hộ là sẽ bảo hộ như thế nào, Lạp Lệ Sa tưởng tượng không ra. Dù sao thì cảnh tượng trong cung là như thế nào a mẫu cũng đã từng nói với nàng một ít, ấn tượng sâu nhất chính là cung đình oan hồn vô số, khiến người không rét mà run. Phác Thái Anh với một đôi chân tàn phế đừng nói bảo hộ người khác, cho dù muốn tiến vào cửa cung mà không khiến người chú ý cũng là rất khó khăn.

So với trông chờ vào sự bảo hộ của người khác, không bằng tự mình bảo hộ chính mình, dù sao Lạp Lệ Sa trước giờ đều là như vậy mà tiến tới.

Có điều nàng cứ như vậy mà tách khỏi Phác Thái Anh, Tạ gia có thể đáp ứng sao? Yến Nghiệp lại đang ở nơi nào? Không bằng lại viết một phong thư gửi đến "Động Xuân Cư An tiên sinh" để báo tin một chút. Bọn họ bố trí mật thám ở bên người Phác Thái Anh cũng là vì để thăm dò tin tức của Trưởng Công chúa, hiện giờ có cơ hội trực tiếp tiếp cận Trưởng Công chúa, Tạ gia hẳn là phải vui mừng mới đúng. Như vậy thì gánh nặng tâm lý của Lạp Lệ Sa cũng có thể giảm bớt một ít, dù sao thì cảm giác tội lỗi khi trực tiếp tiết lộ tin tức của Trưởng Công chúa cũng ít hơn vài phần so với tiết lộ tin tức của Phác Thái Anh.

Nghĩ đến đây, Lạp Lệ Sa chợt nghĩ đến một ít chuyện khiến nàng hoang mang. Không biết có phải là trùng hợp hay không, sau mỗi lần Lạp Lệ Sa truyền tin tức cho Tạ gia đều sẽ bị trừng phạt. Lúc trước nàng truyền đi tin tức Trưởng Công chúa ở Nam Nhai sau đó liền gặp phải một trận kinh hãi nơi địa lao, cái mông bị hung hăng quất đau nhức một trận mới vừa lành lại được một đoạn thời gian. Lần này cũng vậy, trước đó mới vừa đem bút tích của Phác Thái Anh truyền đi, tiếp theo sau Phác Thái Anh đã đem nàng tặng cho người khác. Nàng tức giận không phải giả, sau đó ngẫm lại không rét mà run.

Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều chỉ là trùng hợp sao?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #notag