Chương 29: Tin đồn

Bình thường, nhà có thêm miệng ăn thuộc về đại hỷ sự, phải báo cho thân thích bằng hữu tới chúc mừng. Dĩ nhiên sẽ không tay không, ít nhiều gì sẽ đưa chút lễ vật. Lễ vật cũng không quý, trọng là ở chỗ tâm ý, chủ nhà cũng sẽ nấu trứng gà đỏ coi như đáp lễ. Giống như Hà đại thẩm như vậy, tay không đến cửa chúc mừng, còn nói khoác mà không biết ngượng muốn đồ, đúng là da mặt dày xuất sắc trong số những người da mặt dày.

Có câu nói có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Lộ Tiểu Vân không thể nhịn được nữa, đi vào trong nhà, đoạt lấy cây gậy Lộ Tiểu Linh nắm chặt trong tay, nàng muốn đem cái người không mặt không da Hà đại thẩm này đuổi đi. Chỉ thấy bóng trắng trước mắt thoáng một cái, ngoài nhà truyền tới một tiếng thét chói tai của Hà đại thẩm.

Mẹ con mấy người liếc mắt nhìn nhau, vội vã chạy ra ngoài kiểm tra, Hà đại thẩm mập mạp bóng mỡ trên mặt nhiều thêm ba điều vết thương, đang tí tách nhỏ máu, Hà đại thẩm bụm mặt, hoảng sợ kêu to: "A! Mặt của lão nương."

Lộ Tiểu Vân vui vẻ, đem cây gậy trong tay ném đi, cho tiểu mao cầu một ánh mắt tán dương, đình chỉ cười, lo lắng nói: "Thím, đây là thế nào? Nương, đi nhanh lấy chậu nước tới, cho thím rửa mặt."

Hà đại thẩm hoảng sợ nhìn bốn phía một chút, nhìn thấy đoàn bách hoa hoa vật nhỏ, trong lòng lóe hận ý, muốn đem con hồ ly nhỏ kia lột da ăn thịt, hủy xương uống canh. Tiểu Mao Cầu nhe răng toét miệng hướng về phía Hà đại thẩm giơ giơ móng vuốt, trong mắt tròn vo thiêu đốt lên ngọn lửa tức giận. Hà đại thẩm bị dọa sợ lui về sau mấy bước, vật nhỏ này cũng quá tà tính rồi.

"Thím, đừng sợ, đây là sủng vật ta nuôi, đặc biệt mềm manh khả ái, từ trước đến nay đều không tổn thương người." Lộ Tiểu Vân cười hì hì nói, vừa nói vừa đem tiểu mao cầu ôm, nhẹ nhàng vuốt ve lông mềm mại trên lưng nó.

Hà đại thẩm sờ đầy tay máu, sau đó nhìn Lộ Tiểu Vân đang cười tươi như hoa và vật nhỏ xinh xắn trong tay, Tiểu Mao Cầu thoải mái quay người lại, nhìn chằm chằm vào Hà đại thẩm, Hà đại thẩm bị dọa sợ giật mình một cái, chạy như một làn khói.

Tĩnh nương bưng một chậu nước trở lại, nhìn thấy Hà đại thẩm chạy đi, kinh ngạc nói: "Nàng sao vậy, nàng không rửa mặt nữa à."

Lộ Tiểu Vân đáp: "Thím nói nhà có việc gấp, liền đi, nương, giằng co tới trưa rồi, nhanh nghỉ ngơi đi!"

Chi chi chi chi.

Tiểu Mao Cầu từ trên người Lộ Tiểu Vân nhảy xuống, chạy như một làn khói, Lộ Tiểu Vân cau mày ngửi một cái, không biết là ảnh hưởng tâm lý hay là có mùi thật, nàng cũng cảm thấy trong không khí tràn ngập một cỗ mùi thối.

"Tiểu Linh, ngươi có cảm thấy có mùi rất thối không?"

Lộ Tiểu Linh hít mũi ngửi một cái, nói: "Tỷ, nơi đó có con rệp."

Trên hộp thức ăn do Hà đại thẩm mang đến có không ít con rệp nhảy tới nhảy lui, nhìn đến khiến cho da đầu tê dại, còn tản ra một cỗ mùi thối. Mùa đông mà trên người còn có thể có nhiều rệp như vậy, thật sự là khó mà tưởng tượng nổi.

Lộ Tiểu Vân che mũi đi nhặt hộp đựng thức ăn lên, bất kể là hộp đựng thức ăn có mùi thật hay là tác dụng tâm lý, nàng cũng không muốn nữa. A Sài một bước dài xông lên, ngậm hộp đựng thức ăn hướng trên núi chạy đi.

"A Sài thật là hiểu ta."

Hai tỷ muội mang nước tới, đem phòng bếp quét sạch sẽ xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xóa sạch dấu vết Hà đại thẩm đem đến. Vì an ủi tâm hồn của mọi người, Lộ Tiểu Vân lấy thịt lợn từ trong không gian của Tiểu Mao Cầu ra, làm một bàn thịt chiên ngoài giòn trong mềm, nấu canh xương củ cải, làm một chầu bữa ngon.

Dần dần, trong thôn lan truyền tin đồn, nói rằng hai mẹ con Tĩnh nương tuy sống trong căn nhà lụp xụp nhưng ăn ngon mặc đẹp, ngày nào cũng ăn cơm thịt, một bộ quần áo đều phải hai lượng bạc. Nhà lá khắp nơi đều treo thịt, cả một giường cỏ tranh đều là bạc.

Trong thôn người nhiều chuyện khắp nơi nhai lưỡi, nói mẹ con Tĩnh nương bây giờ giàu sang phú quý. Vừa mới bắt đầu không có ai tin tưởng, sau đó thấy mẹ con Tĩnh nương ba người xác thực ăn mặc không tệ, đều là áo bông quần bông mới, còn tắm giặt thay quần áo. Bấy giờ mới tin mấy phần.

Người trong thôn cuộc sống gian khổ, mùa đông có thể có bộ áo bông quần bông chống lạnh đã không tệ, áo bông quần bông không có miếng vá cùng hư hại, đã coi là gia cảnh tốt. Giống như Tĩnh nương bọn họ có đến mấy bộ quần áo bông để tắm giặt thay đổi, quả thực làm người ta hâm mộ.

Một số người dân lên Đông Sơn đào măng, đi ngang qua nhà lá ngửi thấy nồng nặc mùi thịt. Thời điểm rảnh rỗi mùa đông có rất ít người sẽ nấu thịt ăn. Nhà có điều kiện tốt thì sẽ ở thời điểm mùa màng bận rộn nấu ít món thịt, điều kiện không tốt thì mỗi năm phải đến cuối năm mới được ăn một lần thịt.

Người trong thôn đối với cuộc sống của mẹ con Tĩnh nương hôm nay hâm mộ lại ghen tị, mọi người rảnh rỗi không có việc gì thì lại tụ chung một chỗ bát quái, rối rít tò mò bạc của Tĩnh nương các nàng là từ đâu tới.

Sau nhiều lần phỏng đoán và suy đoán của dân làng, cuối cùng đã đưa ra kết luận.

Lộ Tiểu Vân sắp làm thiếp cho Hồng lão gia của Hồng phủ.

Thời điểm Lộ Tiểu Vân lần nữa đi vào trong thôn, thu hoạch được các lạo ánh mẳ khinh bỉ, đồng tình, thương hại, hâm mộ, ghen tị... Mới ban đầu nàng còn không giải thích được, sau khi biết được lời đồn đãi trong thôn thì dở khóc dở cười.

Tĩnh nương biết được tin đồn trong thôn, tức giận đến đau cả gan, la hét muốn tìm người tính sổ. Lộ Tiểu Vân vội vàng kéo nàng khuyên lơn.

"Nương, thanh giả tự thanh, đừng để trong lòng, chúng ta sống tốt cuộc sống của mình cho người khác nhìn. Các nàng rõ ràng là ghen tị chúng ta quá tốt, mới bịa đặt chúng ta. Vậy thì chúng ta càng phải sống tốt hơn so với bọn họ."

Ngăn chặn lời đồn thì càng giải thích huyên náo lời đồn sẽ càng đi xa, ngược lại càng là bình tĩnh thì tự nhiên có thể làm ngưng lời đồn đại. Hồng phủ bên kia không có động tĩnh chút nào, mẹ con Tĩnh nương bên này nên làm gì thì làm cái đó. Người trong cuộc coi thường, người trong thôn cũng dần dần cảm thấy không thú vị, lời đồn đãi cũng dần biến mất.

Lộ Tiểu Vân mấy người không coi ra gì, lại có người tưởng thật. Lộ Trường Lan sau khi nghe được trong thôn lời đồn, bừng tỉnh hiểu ra. Trong thôn có tiền nhất khí phái nhất chính là Hồng phủ, Hồng lão gia kia dáng dấp cũng là tuấn tú lịch sự, nếu có thể gả cho hắn, là có thể có cuộc sống vinh hoa phú quý.

Lộ Trường Lan nghĩ bằng nhan sắc của mình, đừng nói là làm tiểu thiếp, chính là làm chính phu nhân cũng dư sức có thừa. Nàng đem ý tưởng của mình nói với Lộ Lý thị đang dưỡng bệnh trên giường, Lộ Lý thị nhất thời cặp mắt sáng lên. Nếu con gái trở thành phu nhân của Hồng phủ, vậy nàng không phải là có thể vào ở tòa nhà lớn, được người làm hầu hạ, trải qua cuộc sống của một quý phu nhân sao.

Hai người thảo luận một phen, quyết định kế sách. Lộ Trường Lan ăn mặc trang điểm lộng lẫy, mỗi ngày sáng sớm chờ ở cửa Hồng phủ, Hồng Phong mỗi ngày cũng sẽ dậy sớm rèn luyện thân thể, có lúc là ở trong thôn chạy một chút, có lúc ở cửa phủ múa quyền một chút, hoàn toàn dựa theo tâm tình.

Gặp phải Lộ Trường Lan mấy lần, hắn ngay cả cửa cũng không dám ra, cả ngày trốn ở bên trong phủ, bực bội cực kỳ. Không nghĩ tới Lộ trường lan là một người can đảm, thừa dịp nguyệt hắc phong cao, leo tường vào phủ, leo lên giường của Hồng Phong.

Hồng Phong không thể nhịn được nữa, trực tiếp đem người đánh ngất xỉu, cho ném ra ngoài cửa. Rất nhanh người trong thôn liền phát hiện Lộ Trường Lan quần áo xốc xếch nằm ở cửa Hồng phủ, một lời đồn khác lại bắt đầu truyền bá.

Lộ Trường Lan danh tiếng bị hủy hoại, Lộ Lý thị có tâm tới cửa tìm Hồng phủ gây phiền phức. Lộ lão cha cuối cùng không có hồ đồ, biết Hồng Phong cùng huyện lệnh đại nhân có quan hệ, sợ ăn kiện, ngăn không để cho Lộ Lý thị đi.

Người trong thôn bắt đầu có chút ý nghĩ hão huyền, một số người phụ nữ gan lớn bằng trời bắt chước cách làm của Lộ Trường Lan, ý đồ leo lên giường của Hồng Phong trở thành phu nhân của Hồng phủ, sống cuộc sống của người có tiền. Kết quả có thể tưởng tượng được, lũ lượt bị Hồng Phong cho ném ra bên ngoài cửa phủ.

Vì cho những thứ này đàn bà một bài học, Hồng Phong đánh gãy chân của các nàng, vặn gãy tay các nàng , lại hết lần này tới lần khác áo quần chỉnh tề, để cho người muốn bêu xấu hắn cũng không tìm được lý do.

Tiểu Thất đem sự tình đào hoa của Hồng Phong kể cho mẹ con Tĩnh nương nghe, khiến cho mấy người cười ha ha không dứt. Không nghĩ tới chinh chiến cả đời Trấn Quốc đại tướng quân, đến già còn có thể hoa đào tràn lan, nếu là Hồng Hoàng thị ở nhà, những thứ này đàn bà sợ là phải lột da róc xương, chết không có chỗ chôn thây.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top