26
Hài tử kia tuy rằng là ma giáo, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé.
Lại không làm chuyện gì nên tội, sao có thể dễ dàng giêts chết như thế?
La Ngân Phàm thậm chí bởi vậy mà bị hắn phạt đóng cửa tĩnh tâm một tháng.
Bây giờ nghe nói đứa nhỏ kia chính là "cục bột" mà Tề Bảo Nhi nhăsc tới.
Trong lòng chấn động, hài tử kia ngã xuống từ nơi cao như vậy mà lại không chết, xem ra không đơn giản!
Bỗng nhiên nhớ tới việc vừa rồi cô nương cổ quái này trúng phải thuật mê man.
Hơi thở kia lại mơ hồ có chút quen thuộc.
Hài tử — hẳn không phải là người phàm.....
Lại có phần giống...giống với thủ pháp của kẻ đối đầu với hắn – Nguyệt Vô Thương!
Chẳng lẽ tiểu hài tử kia là do Nguyệt Vô Thương biến thành?!
Lại nghĩ lại, không đúng, ma công của Nguyệt Vô Thương trong thiên hạ gần như không người nào địch nổi.
Nếu đúng như vậy, hắn làm sao lại có thể giương mắt nhìn hai thuộc hạ của mình chết ngay trước mắt?
Nếu thật sự đúng như vậy, tứ đại trưởng lão của Tử Vân môn chỉ sợ sẽ không thể còn sống mà quay về......
Tề Bảo Nhi thấy bọn họ không trả lời câu hỏi của mình, ngược lại còn đứng đấy mà 'mắt đưa mày lại', không biết đang làm cái trò gì.
Trong lòng sốt ruột, không nhịn được kêu lên:"Này, ta đang hỏi ngươi đấy! Sao lại không trả lời hả? Hài tử kia không phải bị các ngươi doạ chạy mất rồi chứ?!"
Hác Vân Trung đầu đầy hắc tuyến, trừng mắt nhìn nha đầu nói chuyện không kiêng nể này:"Ngươi coi Tử Vân môn chúng ta là cái gì, vô duyên vô cớ doạ đứa nhỏ đấy của ngươi làm cái gì chứ?"
Tề Bảo Nhi hừ một tiếng, thầm nghĩ:"Ta biết được Tử Vân môn của các ngươi làm gì à? Nói không chừng chính là thổ phỉ chuyên bắt cóc trẻ con ấy chứ. Chuyên môn thực hiện mấy vụ lừa bán trẻ em!"
Nàng còn chưa nói những lời nghĩ trong lòng ra, Vân Họa kia đã thản nhiên nhìn nàng một cái, giống như biết hết tâm tư của nàng:"Tề cô nương, hài tử kia — có lẽ không phải là người......"
Không phải người?!
Tề Bảo Nhi hoảng sợ, nhíu chặt mày:"Không phải người thì là cái gì? Ngươi đừng có nói với ta hắn là sơn tinh dã quái hoặc là tiểu yêu nhân sâm cái gì gì đấy nhé."
Vân Họa nhìn nàng:"Không cần biết hắn là cái gì, tóm lại không phải người, cô bị người ta hạ mê thuật, tám chín phần chính là trò quỷ của đứa nhỏ kia rồi."
Mê thuật?
Tề Bảo Nhi sửng sốt, trong lòng ngẫm nghĩ, nàng bình thường ngủ luôn rất nông.
Lần này lại ngủ cứ như lợn, có lẽ thật sự là trúng cái mê thuật gì đó chứ chẳng đùa.
Chẳng lẽ thật sự là trò của hài tử kia?
Nàng nhìn xung quanh một chút, bỗng nhiên nhìn thấy cái ba lô xẹp lép của mình.
Trong lòng nhảy dựng lên, như là bị ai đá mạnh một cước.
Nhảy ngay qua, cầm nó lên.
Vừa mới kéo xéc xuống, suýt nữa thì kêu rên ra tiếng.
Bên trong chỉ còn một hộp thuốc và cái móc sắt, còn toàn bộ những thứ khác đều không thấy nữa!
Tề Bảo Nhi chỉ cảm thấy trước mắt như có một đàn quạ đen bay qua.
Trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa thì té ngã.
Hác Vân Trung thấy nàng bỗng nhiên có bộ dáng như nhà có tang
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top