Chương 6
"Tỷ tỷ không cần khách khí, các tỷ tỷ thường xuyên chiếu cố Sở Nhụy, Sở Nhụy cũng chưa nói lời cảm tạ......."
"Ai, tuổi muội còn nhỏ, ở Hoán Y Cục bị người ta khi dễ, ma ma kia thì hại muội, còn có Lệ phi nương nương kêu muội may cái gì váy vũ y vũ gì đó, muội liền ngày đêm may không nghỉ để hoàn thành, cũng thật khó cho muội a!"
Âm thanh mềm mại giống như cười cười, không trả lời, có người bên cạnh nói tiếp:"Y như ta nói, ở trong cung muội là người khéo tay nhất, cũng khó trách Lệ phi nương nương đều sai muội, ngay cả lần trước muội thêu khăn tay cho ta có câu thơ, mọi người vô cùng thích."
"Đúng nha! cũng là muội tiểu yêu tinh nghịch ngợm này năm trước chúng ta cấp áo bông cho binh lính thêu cái gì câu đố vào trên đó chứ?"
"Ai, cũng không biết mọi người tham gia quân lính ngay cả mùa coi chừng cũng không ai đoán được!"
"Ha ha....."
Các cung nữ cùng nhau tán gẫu, nói nói cười cười thật là vui, căn bản là không phát hiện có hai người trẻ tuổi nghe trộm câu chuyệ này.
"Sở Nhụy nha đầu kia, cũng chính là con gái nhỏ của Cảnh đại nhân." Phù Khanh chỉ cho hắn xem.
Nhiếp Thư Thần lẳng lặng vòng đi qua, có một tiểu cung nữ ngồi trên hành lang dài, trên người mặc áo xanh quần trắng, có hai cái nơ rất đơn giản, trên gương mặt nho nhỏ còn chưa nảy nở, phấn hồng trắng noản, hấp dẫn người ta nhất là cặp mắt trong suốt, sáng hơn sao trăng, tương lai có thể thấy ra được là một tiểu mỹ nhân.
Hắn tin tưởng chính là nàng.
Ngày đó từ thượng uyển đi ra, hắn vô tình cố ý hỏi Phù Khanh, nha hoàn đó khéo tay như vậy, không biết cảm thấy tiểu nha đầu Cảnh gia đáng thương quay đầu năng nỉ cô cô của mình chính là Phù hoàng hậu, rất nhanh đem tiểu nha đầu từ Hoán Y Cục đến Trọng Hoa Cung.
Sau đó hắn lưu lại kinh thành nhậm chức Hình bộ đại nhân, nàng ở bên người hoàng hậu nương nương làm nữ quan rất được tính nhiệm.
Hắn tin tưởng, chờ một ngày nàng lớn thêm một chút nữa, chờ hắn có cơ hội mang nàng rời khỏi chốn phồn hoa hiu quạnh kia, hắn sẽ mang nàng trở thành thê tử của hắn, cả trọn đời, không xa rời nhau giống như cha mẹ mình vậy.
Ai biết không nhìn thấy chiến tranh khai hỏa khi nàng bị hoàng hậu mang nàng ở bên cạnh hắn trở thành người của hắn.
Vô luận Phù hoàng hậu đã nhận ra cái gì, nàng đã đến làm cho hắn vừa vui vừa giận.
Vui là bởi vì hắn có thể ngày ngày nhìn thấy nàng, hắn có thể ở bên nàng, nàng giống như một trân bảo quý giá, không bao giờ buông tay ra nữa.
Giận là bởi vì nàng chưa từng đặt hắn ở trong mắt, toàn tâm toàn ý lấy lòng hoàng hậu nương nương, thậm chí âm thầm đưa hắn đến bên người nữ nhân khác.
Nàng trộm đánh cắp tim của hắn, làm cho nó lúc thì vui lúc thì buồn, làm cho nó không trở về chỗ cũ, làm một cái nghiêng trời lệch đất mà nàng lại không biết gì cả, bình thường giống như khép tay áo, nào chó chuyện tiện nghi như vậy?
Thích gia bàn tính chuyện gì không phải là hắn không biết, có người muốn trừ khử nàng, hắn rõ ràng đem nàng treo trên đầu sóng ngọt kéo xuống dưới thật thích đáng. Hoàng hậu có lòng tốt mà làm phá hư chuyện, làm cho nàng ở dưới mí mắt hắn lại không thấy.
Mỗi khi vừa nghĩ đến Sở Nhụy có phải bị người có bụng dạ xấu xa khó lường bắt đi, hay bị chịu khổ nhục nào, trong lòng hắn như có lửa đốt.
Hắn nhắm mắt lại trong lòng thấp giọng hỏi: Nàng rốt cuộc ở nơi nào? Nhụy nhi.......
--- ------ ------ ------ ----Tuyến phân cách---- ------ ------ ------ ------ ---------
Chuyện ở trong kinh thành, Sở Nhụy làm sao mà biết được, nàng rốt cuộc cũng có thể mở mắt được khi biết bản thân mình ở chiếc xe ngựa.
Bên trong xe ngựa, tựa hồ đã đến ban đêm, bánh xe vẫn cứ như cũ vang lên 'chi chi cha cha' vang lên, đại khái khi đi trên co đường không giống như trên lộ hơi hơi bị dằng.
Nàng ở một góc tường trong xe, tay chân bị trói chặt, cả người đau ơi là đau, không thể động đậy được.
Sau đó, nàng phát hiện không phải một mình nàng còn có một người, thân hình nhỏ gầy đang nằm sắp ở bên chân nàng, tựa hồ là đang ngủ nghe được tiếng hít thở đều đều.
Nàng thở mạnh một cái thật hoàn hảo, nàng vẫn còn sống.
Bên ngoài truyền đến âm thanh lái xe ngựa, tiếp theo truyền đến âm thanh một nam và một nữ, hiển nhiên là đôi vợ chồng.
"Tướng công, ngày mai đến bình quận, xong việc nhỏ lần này, hai vợ chồng chúng ta sẽ sống cuộc sống an bình."
"Được."
"Ai, ai biết bề trên muốn con quỷ nhỏ kia làm gì, vì cô nương ấy mà chúng ta giết nhiều tên thị vệ như vậy.......Ta nghĩ như vậy cảm thấy không thích hợp."
"Kia cũng không có biện pháp, bề trên giao như vậy không làm không được đâu."
"Ân con quỷ nhỏ kia không biết có lai lịch gì, trong cung như thế nào có thị vệ hộ tống, triều đình không thể đụng vào, may mắn chúng ta không có động thủ, theo ta thấy 'vu sơn thất quỷ', lúc này ta thấy phiền toái thật lớn."
"Nói là......Nương tử, nữa đường đánh lên nhỏ ăn mày, làm sao đem hắn bắt đi."
"Tướng quân, chàng không biết nhỏ ăn mày kia có tà môn ngoại đạo, một chút võ công cũng không có, nhưng trên người sao lại rớt ra cuốn'Huyền hoàng lệnh' may mắn bị tay mắc của ta bắt trở lại.....Chàng hẳn là biết cái kia là cái gì chứ?"
"Thật vậy chăng! Nàng như thế nào trước kia không nói cho ta biết?"
"Ta nào dám to tiếng, chàng cũng biết ' Vu sơn thất quỷ' không một cái gì tốt, chúng ta cùng đại nội thị vệ giống nhau, thân thủ lạ thường."
"Nương tử,.......Như thế, nàng nói nhỏ ăn mày kia cùng với nội đại thị vệ có phải cũng có quan hệ."
"Không biết, ta chỉ biết,......hai người trong kia đều là phiền toái."
Sở Nhụy nín thở ngưng thần nghe, hai vợ chồng này là người nào, vì sao phải bắt nàng? Còn có cái gì 'Vu sơn thất quỷ' thậm chí còn vì nàng mà giết sạch đại nội thị vệ.
Không được nàng cần phải nghĩ biện pháp thoát khỏi nơi này.
Đang nghĩ tới đột nhiên xe ngựa dừng lại, nàng nhanh mắt nhắm mắt lại, vẫn không nhích giả bộ ngủ.
Có người vén rèm lên nhìn nhìn, nhìn không hề động tĩnh, liền lại buông rèm ra, ngay sau đó, cách đó không xa nghe được tiếng súng nổ cùng với tiếng chẻ củi, xem ra đôi vợ chồng kia tính qua đêm ở lại đây.
Nghĩ nghĩ, nhìn về người đang ngủ say, hắn trong miệng 'gọi hoa nhỏ', nghe hắn đột nhiên nói lời vô nghĩa, âm thanh nhưng nghe qua ngọt ngào nhu mì:"Sư phụ....Ngô,.......Không cần cắn ta..."
Sở Nhụy không khỏi ngẩn ra, 'Hắn' không phải 'hắn'! Rõ ràng là tiếng của nữ nhi.
Đêm càng ngày càng khuya, trong ngoài xe ngựa thật yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu như ếch, đôi vợ chồng kia một lát nói lại nói tiếp, dần dần không có tiếng vang hẳn là đang ngủ.
Sở Nhụy tiến đến lại gần bên tai tiểu oa nhi, dùng một âm thanh thật nhỏ kêu:"Này, tỉnh lại mau lên."
Tiểu oa nhi vẫn ngủ ngoan lành, còn phát ra tiếng ngáy ngủ, không có ý định tỉnh dậy.
Sở Nhụy nghĩ nghĩ tiếp tục kêu bám riết không tha:"Uy.....Sư phụ ngươi đến đây rồi."
Những lời này hình như có ma lực, tiểu oa nhi mở mắt to, bừng tỉnh.
Nàng lăng lốc liền ngồi dậy, ánh mắt trừng thật to nhìn Sở Nhụy, cặp ánh mắt kia như thu thủy, như minh châu, đựng vô cùng hoảng sợ.
"... ......." Sở Nhụy tay mắt lanh lẹ bảo tiểu oa nhi đừng lên tiếng:"Đừng lên tiêng! chúng ta bị người xấu bắt, không thể kinh động đến bộn họ hiểu chưa?"
Tiểu oa nhi ngơ ngát nhìn nàng, tựa hồ nhớ lại chính mình sao lại ở trên xe ngựa, sau đo gật đầu như bầm tỏi.
"Chúng ta muốn tẩu thoát, ngươi nguyện ý đi ta không?"
"Umh"
"Được, hiện giờ chúng ta cùng nhau giúp đỡ tương trợ lẫn nhau, cởi bỏ dây thừng trên tay, đi....."
Hai người lưng tựa vào nhau, Sở Nhụy chỉ như thế nào mới cởi bỏ dây thừng trên tay cho tiểu oa nhi, tiểu oa nhi không tính là thông minh, gần sáng hai người mới có được tự do.
"Tốt lắm, chúng ta lén lút rời khỏi nơi này." Sở Nhụy hít một hơi thật sâu, chôn giấu sự kinh sợ, trước tiên vén rèm lên nhìn ra ngoài một hồi, xa xa nhìn hai vợ chồng già cùng dựa vào nhau để ngủ, vì thế lẳng lặng nhảy xuống ngựa, lại ôm tiểu oa nhi xuống, lôi kéo tay nàng, lấy tấm màng đen che giấu, trốn mất dạng.....
Từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ khát vọng tự do đến như vậy!
Tựa như chim chóc khát vọng được bay, như con cá hướng tới biển lớn. Nàng, tự do!
Nơi này là trấn Thái Bình, thuộc loại quận bình cùng Hán Trung biên giới, đi hướng bắc. Trên hướng nam là Li Kinh, chính giữa là Thanh Châu tất kinh thành.
Trấn nhỏ màu xám, gấp khúc hẻm nhỏ, khắp nơi lộ ra khí chất, chất phát.
Sở Nhụy đi một đường mệt mỏi, lại sợ người ta truy đuổi, chạy hai ngày đến nơi này, dọc đường đi tựa hồ vẫn không có người đuổi theo, thế này mới thấy lòng an tâm.
Ngày đó đặt chân tới trấn Thái Bình, đó là phiên chợ, trên chợ người đi đi về về, rộn ràng náo nhiệt, đủ loại âm thanh không dứt ở bên tai, đặc biệt vui sướng nhìn về cảnh tượng.
Sở Nhụy mang theo tiểu oa nhi kia, đi đến trước tiệm cầm đồ, ở trên người có vài món nữ trang.
Sở Nhụy tháo xuống ngọc bội trên người, lại muốn cởi ra bạch ngọc kim đeo trên cổ tay nhất thời do dự.
Nhìn đến chiếc vòng tay, lão cầm đồ mắt sáng lên, cười hỏi:"Cô nương, chiếc vòng tay này vô cùng tốt, không lẫn tạp chất, không biết cô nương có thể bỏ chiếc vòng tay yêu thích hay không?"
"Cái này......TA KHÔNG BÁN......."
Nàng không chút suy nghĩ cự tuyệt, cầm bạc lôi kéo tiểu oa nhi đi.
Hai người đi đến một tiệm vải mua bộ đồ nam nhân, sau đó tìm một quán khách điếm.
Tẩy đi bụi bậm trên người, tiểu oa nhi kia như thế nào thần kỳ biến thành mặt mài trắng tươi như họa, phản phất đi ra thật sự chỉ giáo người xem yêu thích.
Sở Nhụy chải đầu cho nàng, hỏi lai lịch của nàng:
"Họ gì ở đâu?"
Tiểu oa nhi nhìn trong gương đồng xem nàng, rất nhỏ giọng nói:"Họ Ngọc."
"Bao nhiêu tuổi?"
"Mười bốn."
"Là từ trong nhà vụng trộm bỏ đi sao?"
"Umh"
"Kia cũng không được đâu, làm người nhà của ngươi lo lắng làm sao bây giờ?"
Tiểu oa nhi không nói lời nào, vẻ mặt đau thương đau lòng.
"Còn có nha, ta nghe ngươi gọi sư phụ ở trong mộng.... ...."
'Sư phụ' này thực sự rất có ma lực, tiểu hoa nhi nhảy dựng lên kinh sợ, vẻ mặt điều là thấp thỏm lo âu.
Sở Nhụy thấy thế chạy nhanh lại ôn nhu trấn an:"Đừng sợ, đừng sợ có phải sư phụ của ngươi đối sử không tốt với ngươi?"
Vấn đề này tựa hồ làm tiểu oa nhi khó xử, suy nghĩ muốn gật đầu nghĩ lại cũng không phải không biết nên gật đầu hay lắc đầu đây.
Sở Nhụy cười:"Trước không nói chuyện này, ngươi nếu không có chỗ đi có thể tạm thời đi theo tỷ tỷ, được không?"
Tiểu oa nhi hai mắt to chớp chớp, nhìn nàng một hồi lâu, mới ngọt ngào cười:"Hảo."
Hai người đổi bộ y phục nam, tay cầm tay từ khách điếm đi ra, tìm một quán để ăn cơm.
Sở Nhụy tính tình nhàn nhã ôn hòa, họ 'Ngọc' kia tiểu oa nhi chất phát, vô tà, hai người trong chốc lát liền khắng khích với nhau.
Từ trong quán đi ra, Sở Nhụy đưa cho tiểu oa nhi một chuỗi tiền đồng, xem nàng sôi nổi đi mua một ít đồ ăn vặt, tiểu oa nhi tựa hồ rất dễ thõa mãn, trong tay cầm một cây kẹo hồ lô cười hớn hở.
Đi dạo ở trấn lí một lát, thấy sắc trời cũng gần tối, hai người mới trở về khách điếm. Vừa rửa mặt, chợt nghe tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
Cứ tưởng tiểu nhị đến đưa trà, Sở Nhụy liền không nghi ngờ hắn liền mở cửa, nhìn đến hai gương mặt đã từng gặp nhau nhất thời lui về sao.
"Tỷ tỷ." Tiểu oa nhi cũng nhìn ra mặt của hai người này ý thức được lui về sau.
"Cuối cùng cũng tìm được, lão công cái này gọi là không trốn thoát lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ a." Người đầu tiên là một người nữ nhân khoảng bốn mươi, dáng người gầy, bên trái chân mày có một cái bớt màu đỏ.
Đi theo bà ta là một người nam nhân nở nụ cười hai tiếng hắc hắc!, hắn cùng nương tử xấp xỉ tuổi nhau, cái đầu thấp bé tráng kiệt, bị mù một con mắt thật giống một nông phu.
"Nếu thật sự là đánh mất, vợ chồng các ngươi còn muốn sống sao?" Người vào cuối cùng là không phải nam tử quá trẻ, nhìn qua giống như một tên ăn chơi, một thân hoa lệ, trang điểm lòe loẹt, vẻ mặt ngá ngởn.
"Hoa Hồ Điệp vợ chồng chúng tôi làm việc không cần ngươi phải lo." Người trung niên kia tựa hồ không thích người này, hừ một tiếng ở bên bàn ngồi xuống.
"Độc Nương Tử, không cần tức giận đến như vậy, chúng ta cùng một thuyền, có chuyện gì ai chạy cũng không thoát đâu a!" Hoa Hồ Điệp kia nói xong, một đôi mắt nhìn chăm chăm Sở Nhụy, với vẻ mặt thèm nhỏ dãi:"Này tiểu nương tử......Để tại hạ tự mình mang cho chủ tử!"
"Ngươi nghĩ đến sắc." Độc Nương Tử thổi một cái:"Đừng tưởng rằng lão nương không biết ngươi muốn đánh chủ ý gì nha?"
"Các ngươi......Rốt cuộc là ai?" Sở Nhụy đem tiểu oa nhi bảo vệ đằng sau, cố lấy dũng khí nói lớn tiếng:" Vì sao lại muốn bắt ta?"
"Chúng ta là ai? Cô nương không cần phải biết chỉ cần ngoan ngoãn theo chúng ta là được?" Độc Nương Tử cười cười :"Đúng rồi......Bông hoa nhỏ kia.... Sau khi tẩy sạch bụi bẩn lại là một tiểu mĩ nhân a!"
Hoa Hồ Diệp ánh mắt chuyển qua Tiểu Oa Nhi:"Đại mỹ nhân các người có thể mang đi, nhưng tiểu mỹ nhân để lại cho ta cũng được a!"
Tiểu Oa Nhi nghe xong càng ôm thật chặt Sở Nhụy.
"Tiểu Oa Nhi này, chỉ sợi ngươi không đám động vào a!" Độc Nương Tử đùa cợt nói:"Nếu có thể xem không ăn được, lưu cũng là bạch lưu a!"
"Không cần hù dọa người?" Hoa Hồ Điệp nghe xong không cho là đúng:"Không phải chỉ là Tiểu Oa Nhi thôi sao? Chẳng lẽ có ba đầu sáu tay."
"Ba đầu sáu tay tất nhiên không có, ngươi có biết trên người nàng mang theo cái gì không?"
"Cái gì?"
"Huyền Hoàng Lệnh."
Hoa Hồ Điệp biến sắc:"Không có khả năng?"
"Cái kia từ trên người nàng rơi xuống, ta không dám lưu lại, nếu ngươi dám trêu 'Vô Nhân Cốc' ta liền đem Tiểu Oa Nhi lưu lại cho ngươi, dù sao lão nương cũng đang lo lắng không biết xử trí như thế nào."
"Ngươi ở đây nói đùa đi! Độc Nương Tử ,từ mười năm trước 'Vô Nhân Cốc' không có xuất hiện làm sao có thể cùng cô nương này có quan hệ chứ?"
Sở Nhụy nghe cũng không hiểu, đang muốn nghe bọn họ nói tiếp, đột nhiên không khí lạnh như băng cùng với một giọng nói ở bên cửa sổ vang lên.
"Độc Nương Tử, lão Tam, Hoa Hồ Điệp các ngươi muốn đến 'Vô Nhân Cốc' toàn là người chết không sao?''
Trong phòng này, thế nhưng còn có một người.
Người này đi vào từ lúc nào, sao lại vào đây được? Trong phòng có năm người lại không phát hiện có người đi vào?
Sở Nhụy một trận kinh ngạc, Tiểu Oa Nhi khi nghe thấy âm thanh của này đột nhiên khóc òa òa lên.
Còn ba người khác mặt biến sắc, tay cằm vũ khí như lâm vào trận địch.
Một người nam tử mang mặt nạ trong bóng tối hiện ra, trên người mặc một bộ trắng dài, trên lưng có nhiều kim liên tinh tế, toàn thân đều lộ một cỗ tà khí.
Hắn đeo một cái mặt nạ làm bằng vàng, thập phần dữ tợn, che lại một nữa khuôn mặt, ở trong ánh nến tảng ra một ánh hào quang, làm cho người ta một trận kinh sợ.
Làm cho người ta kinh ngạc nhất là hắn đi tới cả người phát ra một màng sương, không một tiếng động làm cho người ta thấy được khinh công xuất quỷ nhập thần.
Độc Nương Tử ba người họ giá lạnh, trăm miệng một lời nói to một tiếng '' Tiêu Ngạo" trong âm thanh toàn là kinh sợ.
Mà người nam nhân này không nhìn bọ họ, khoanh tay đứng ở nơi đó, dưới mặt nạ lộ ra lộ ra một nụ cười hướng lên, chỉ nói một câu:"Còn không lại đây?"
Tiểu Oa Nhi theo Sở Nhụy ngẩn đầu lên, thân hình nho nhỏ không thể nghi ngờ là đang run rẩy, lại không đám không nghe lời, liền chậm rải đi đến người nam nhân đó.
Tiếu Ngạo trong mắt chỉ có một mình Tiểu Oa Nhi, hỏi lại một câu:" Chơi đã đủ chưa?"
"Dạ đủ rồi......"
"Theo ta trở về?"
"Dạ"
"Những người này, có phải khi dễ ngươi?"
"... ......"
"Hay......Là không có?"
"Bọn họ....Ách!" Tiểu Oa Nhi nghĩ nghĩ liền cáo trạng chuyện ác nói:" Bọn họ muốn bắt tỷ tỷ."
"Sau đó thuận tiện bắt ngươi?"
"Umh!" Tiểu Oa Nhi gật đầu, tiếp tục kể tội xấu của bọn chúng:" Bọn chúng còn dùng dây thừng bắt ta và tỷ tỷ."
Tiếu Ngạo nghe xong, khéo miệng lại lộ ra một nụ cười quỷ dị cùng giểu cợt, nhẹ nhàng bâng quơ nói:" Một khi đã như vậy, các người muốn để lại một cánh tay!"
Trong lòng ba người bọn họ một trận kinh sợ, Hoa Hồ Điệp kiên trì kêu lên:"Tiêu Ngạo, Tiểu Oa Nhi này chúng ta không có làm gì, ngươi muốn dẫn đi cũng được, muốn để lại cánh tay để làm gì?"
"Không cần cũng được ngươi muốn tiếp một chưởng!" Người kia kêu 'Tiêu Ngạo' hắn cũng dùng giọng điệu để thương lượng, mà người khác không thể tiếp thu lựa chọn cửu tử nhất sinh.
Người này võ công cao không lường, bọn họ biết rõ ràng, đều tự suy nghĩ, nếu chọn tiếp hắn một chưởng, cho dù không chết cũng mất nữa cái mạng, không bằng chọn đúng thời cơ phản công, mọi người hợp lực cùng hắn liều mạng cũng không thể thất bại, so với khoanh tay chịu chết kết cục tốt hơn nhiều!
Vì thế ba người liếc mắt lẫn nhau, cảm thấy nhất định cùng nhau phản công.
"Tiêu Ngạo, bọn ta liều mạng với ngươi!" Ba người đồng thanh nói, liền quay quanh nam tử, lấy vũ khí ào ào tiến tới hắn.
"Không biết sống chết." Tiếu Ngạo một tiếng thân hình bay lên, lấy tay đánh một chưởng, ra tay thật là mau lẹ sắc bén ngoan đọc.
Ba người thấy võ công kì lạ, giống như chưởng giống như quyền, hoa cả mắt, không ứng phó kịp! Đợi hắn đến gần, lại vô số kim châm ở trên người, trợn mắt há miệng.
Hoa Hồ Điệp chờ người kia hấp thụ năng lực cực lớn phong chưởng cùng nhau bao lấy, toàn thân điều giống như lâm vào một trận sóng to, cả người theo chưởng một trận lảo đảo, đừng nói giãy dụa ngay cả đứng còn không nổi.
Độc Nương Tử trước hết ngăn cản không được, đã trúng một chưởng, nhất thời lui ra sau vài bước, cổ họng phun ra một ngụm máu tươi, tiếp theo là Hoa Hồ Điệp cùng Lão Tam đã trúng một chưởng cả người dăng lên trên bàn gỗ, "Phanh" một tiếng bàn gỗ nhất thời bị bể.
Ba người cùng ngã xuống đất, thống khổ vạn phần, trong lòng nhất thời kêu khổ, nếu tiếp thêm một chưởng nữa cũng khó bảo toàn tính mạng.
"Hoa Hồ Điệp, ngươi muốn lưu lại đồ đệ của ta?" Tiêu Ngạo thu lại một chưởng lạnh lùng hỏi:"Có phải không?"
"Không! Tiểu nhân không dám." Hoa Hồ Điệp chỉ cảm thấy hoảng sợ, buông miệng phủ nhận.
"Ngươi cho rằng ta diếc sao?" Tiêu Ngạo giận dữ, ngón tay trỏ và ngón cái bàn tay phải chuyển động, một cây phi đao bắn vào lưng hắn:"Ngươi có bản lĩnh đến 'Vô Nhân Cốc' giải độc"
"Không!" Hoa Hồ Điệp hồn phi phách tán, kêu to hai tiếng, ói ra máu đen sau đó ngất đi.
Vợ chồng Độc Nương Tử kinh hồn, cái nho nhỏ kia là người trong giang hồ e sợ nhất đó là ' phi đao', nếu trúng độc càng cử động, càng thống khổ chết không được chết không xong.
Tiếu Ngạo thu tay lại, bịch mắt Tiểu Oa Nhi không đành lòng cho nàng xem, bỗng nhiên bay ra ngoài cửa sổ, cơ thể mơ hồ, giống như quỷ mị.
"Tỷ tỷ.....Tỷ tỷ.'' Tiểu Oa Nhi từ bên cửa sổ khóc la ở bên tai.
''Ầm ỉ cái gì?" Người nam tử lạnh giọng cùng giận lẫy nói:" Ầm ỉ ta bỏ ngươi lại đây?"
"Oa.....Sư phụ có thể bỏ lại Nông nhi cũng được.....Nhưng không cần bỏ lại tỷ tỷ nha......Sư phụ."
"Thực là phiền toái." Tiếu Ngạo nghiến răng nghiến lợi nói, tựa hồ không thể không làm, tay phải một tay ôm đồ đệ, một tay bên hông kéo liên kim, 'Ào ào' run lên từ bên ngoài cửa sổ tiến vào, bò liên thắt lưng của Sở Nhụy, một chút liền đem nàng ra bên ngoài.
" A....... " Lại một tiếng nữ tử thét chói tai, vang vọng bầu trời đêm.
Trời đầy sao, trong lúc đó có một ngôi sao cũng vì tiếng vang này xẹt qua.......
Trấn Thái Bình, một chút cũng không thái bình.
Tiểu Oa Nhi muốn theo sư phụ cỗ quái trở về nhà.
Lúc gần đi, Tiểu Oa Nhi từ trong người lấy ra một cái quyền trượng màu đen rồi nói với Sở Nhụy:"Tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định phải đến 'Vô Nhân Cốc' tìm muội, được không?"
"Được." Sở Nhụy gật gật đầu, hai người ở cùng nhau vài ngày, tình cảm tỷ muội cũng có chút gắn bó
"Tỷ tỷ.....oa oa......" Tiểu Oa Nhi vừa nói xong vừa khóc nhè, còn muốn tiếp tục ôm tỷ tỷ, một bên sư phụ không kiên nhẫn một phen khởi động cổ áo, bóng trắng khuất dần chỉ nghe được tiếng khóc đã đi được hơn một trăm dặm.
Sau khi chia tay đôi thầy trò cổ quái kia, Sở Nhụy tiếp tục chạy về phía trước, bởi vì sợ bị bắt lại, lại không dám trì hoãn, lại sợ bọn người Đợ Nương Tử đuổi theo.
Đi xe ngựa bôn ba mấy ngày, nàng rốt cuộc cũng đến Thanh Châu kia, tháng mười một buông xuống, thời tiết bắt đầu se lạnh.
Thanh Châu là quê hương của mẫu thân nàng, phía nam thành nhỏ, giống như một hòn một quý luôn luôn xinh đẹp.
Vào ban ngày, đầu đường cuối ngỏ rất phồn vinh, mọi người điều đi chơi, vào ban đêm trên sông rất nhiều, ánh đèn sáng trưng, cảnh tượng thật đẹp.
Sở Nhụy lặng lẽ vào thành, đi đến bên cửa hàng bán trang phục nam, cửa tiệm thực bình thường bên trên lại để một biển hiệu thật to bự: Gấm vóc trang.
Vừa vào cửa, chưởng quầy bên trong liền đi ra đón khách, vẻ mặt tươi cười liền nghênh tiếp đón.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top