gậy ông đập lưng ông
Ngọc Điệp giống như mọi khi, đi dạo trong Đào Hoa Uyển rồi trờ lại tiểu trúc lâu. Một lát sau, Thiên Yết lại đến đó.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Thiên Yết có vẻ bận rộn nhiều việc, nhưng mỗi ngày hắn đều dành thời gian đến thăm ả. Hơn nữa thấy Thiên Yết và Bạch Dương càng ngày càng bất hòa, tâm tình Ngọc Điệp cũng càng ngày càng tốt.
Chỉ dựa vào cái con tiểu nha đầu ấy mà cũng muốn đấu với ả sao!
Theo thói quen, Ngọc Điệp thường nằm trên giường, nhưng khi cơ thể vừa chạm vào mặt giường, ả liền cảm giác có gì đó không ổn. Sao hôm nay trên giường có gì đó động đậy!
Ngọc Điệp giật mình, đang định đứng dậy thì lại cảm giác có cái gì đó trơn trơn quấn lên cổ.
"Đừng nhúc nhích, loại rắn này rất hiếm đó, ngươi chỉ cần động nhẹ là nó liền cắn ngươi, no có thể làm người ta chết vì độc trong vòng ba bước." Trên xà nhà truyền tới một giọng nói rất thản nhiên.
Bạch Dương đang ngồi gác chân trên đó, vừa ăn điểm tâm vừa xem trò vui.
Ngọc Điệp nhanh chóng cảm nhận được, không chỉ ở trên cổ, mà còn trên người, trên cổ tay, trên cổ chân, trên đùi, thậm chí dưới nách đều là đám rắn lớn nhỏ trườn qua lượn lại.
Trong lúc Ngọc Điệp hoảng hốt, hai miếng bánh ngọt chuẩn xác bay đến điểm vào huyệt đạo ả, Ngọc Điệp nhất thời cảm thấy thân thể cứng đờ, một giây sau, Bạch Dương phi thân xuống, với tốc độ cực nhanh điểm các đại huyệt toàn thân Ngọc Điệp. Ngọc Điệp chỉ có thể trừng trừng nhìn Bạch Dương mà không thể nào nhúc nhích được.
"Không phải ngươi bị nhốt lại rồi sao?" Ngọc Điệp mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Bạch Dương.
"Ngươi cho là Thiên Yết quản được ta sao?" Bạch Dương nở nụ cười xem thường.
"Ngươi..."
"Nghe nói ngươi thờ phụng loài rắn. Thật ra ta có nghe nói qua, người thờ phụng Thần Rắn đều tin rằng những người phạm phải tội ác tày trời sẽ bị Thần Rắn nghiêm phạt, không biết ngươi có bị trừng phạt không nhỉ?" Bạch Dương nâng mi nhìn vẻ mặt tái nhợt của Ngọc Điệp, nàng có thể đánh cuộc, dáng vẻ này của ả ta không phải vì sợ mà là vì tức giận. Nói cách khác, việc ả ta thờ phụng Thần Rắn cũng là giả. Chí ít nàng cũng không tin là thật.
"Ngươi muốn gì? Nếu như ngươi làm hại ta, Vương gia sẽ không tha cho ngươi đâu. Ngươi không nhận ra sao? Người Vương gia tin tưởng là ta, người hắn yêu cũng la ta!" Ngọc Điệp trợn mắt trả lời Bạch Dương.
"Ta biết, vậy thì sao? Việc này không liên quan đến Thiên Yết, ta đến đây, chỉ có hai mục đích, thứ nhất, dùng gậy ông đập lưng ông. Ta đã từng nói rồi, nếu như là ta ra tay, ngươi sẽ không có cơ hội kêu người đến cứu mạng đâu. Ta thấy lần nào ngươi diễn kịch cũng vất vả như vậy nên ta muốn tự mình làm mẫu cho ngươi xem để ngươi biết, lần sau muốn hãm hại nên ra tay mạnh một chút, đừng có lần nào cũng dùng trò trẻ con ấy, không kịch tính chút nào! Thứ hai, ta đến đây lấy lại thứ thuộc về ta. Ngươi biết ta muốn cái gì, hoặc ngươi chủ động đưa cho ta, hay để ta tự tìm đây?
Bạch Dương vừa nhìn đủ loại rắn đang lăn lộn trên người Ngọc Điệp, vừa cười tủm tỉm tiếp tục ăn điểm tâm.
Nữ nhân chết tiệt này! Vốn nàng cũng không muốn dùng cách này đối phó với Ngọc Điệp, nhưng khi nàng sang bên Tây viện thì ở đó hoàn toàn hoang vắng tĩnh lặng, không có ai ở đó. Bảy phu nhân cũng không thấy đâu, chỉ sợ hiện tại đã lành ít dữ nhiều!
Nữ nhân này thật hung ác! Đối với loại người hung ác, tất nhiên phải dùng biện pháp hung ác!
"Hả! Ngươi không muốn nói sao? Không sao ta sẽ từ từ đi tìm." Trước khi Ngọc Điệp mở miệng, Bạch Dương đã cướp lời, nàng bắt đầu chậm rãi xoay người rảo khắp tiểu trúc lâu tìm thư tiểu sư phụ gửi mình.
"Ngươi đừng nói cho ta biết vội, để ta tự tìm xem, nếu như ta tìm đúng chỗ, ngươi chớp mắt mấy cái, nếu như sai, ngươi đảo mắt vòng vòng, thế nào?" Bạch Dương cố ý kéo dài thời gian, đông sờ, tây nhìn. Dù sao Thiên Yết cũng mới đi ra ngoài, sẽ không trở về ngay, tôn chỉ của nàng là; đã không chơi thì thôi, đã chơi phải chơi cho thích!
Ngọc Điệp cố gắng chịu đựng cảm giác trơn trơn gớm ghiếc trên người, cố gắng giải huyệt đạo, nhưng đáng tiếc lại thất bại
"Ngươi đừng phí sức, phương pháp điểm huyệt này là do mình ta nghiên cứu ra, không ai có thể phá giải." Bạch Dương nghịch ngợm nhìn Ngọc Điệp nhíu mày, ngươi hãy chậm rãi hưởng thụ đi nhé.
"Ôi! Sao nhanh như vậy đã tìm được rồi?" Bạch Dương cầm thư của tiểu sư phụ, trước mặt Ngọc Điệp ra vẻ hốt hoảng "Ôi, rõ thật là, sao người lại giấu ở cái chỗ tệ như vậy, tìm được dễ quá, đúng là không thú vị gì cả."
Đúng lúc này, hai người nghe được tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, Thiên Yết sao nhanh như vậy đã quay về rồi?
Bạch Dương nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo trên người Ngọc Điệp, Ngọc Điệp liền nhắm mắt lại giộng như đang ngủ say.
Nàng đem thuốc bột để vào trong cái rương gỗ nơi góc tường, lũ rắn trên giường nhanh chóng bò hết vào trong đó. Trong nháy mắt tất cả trở lại như cũ, Bạch Dương tung người vọt lên xà nhà.
Lãnh Thiên Yết đẩy cửa bước vào, chậm rãi đi tới bên giường Ngọc Điệp. Ánh mắt Thiên Yết phức tạp nhìn gương mặt quen thuộc đang ngủ say trên giường, nữ nhân này từng chiếm trọn trái tim hắn, cũng là nữ nhân hắn tin tưởng nhất, hắn có nên nghi ngờ nàng ta không?
Không biết bắt đầu từ khi nào, trong tim hắn không còn dành riêng cho nàng. Cũng không biết từ lúc nào, niềm tin hắn dành cho nàng bắt đầu dao động, hắn biết, đều do sự xuất hiện của tiểu nha đầu kia.
Một nha đầu tinh quái, làm rối loạn cuộc sống của hắn!
"Ngọc Điệp..." Thiên Yết vươn tay, từ từ xoa nên khuôn mặt của nàng. Trong lòng có một cảm giác rất khó tả.
Hắn có nên nghi ngờ nàng không? Nữ nhân này đã hai lần suýt chết vì hắn. Nhưng những gì Bạch Dương nói không phải là không có lý, tiểu nha đầu kia rất thích chỉnh người, nhưng thủ đoạn minh hơn nhiều. Hắn đã từng thử qua rồi mà.
Toàn bộ mọi chuyện, là do tiểu nha đầu cố ý hay là chính Ngọc Điệp cố ý?
Thà hắn tin là Bạch Dương cố ý, nếu như những gì Bạch Dương nói là sự thật, nếu như tất cả là do Ngọc Điệp cố ý sắp xếp, vậy người vẫn luôn ở bên hắn, có được toàn bộ niềm tin của hắn, sẽ thật đáng sợ.
Không, không, Ngọc Điệp không phải là người có dã tâm.
Thiên Yết chậm rãi cúi đầu, tới gần khuôn mặt của nàng, cảm giác được hô hấp của nàng, nhưng rồi hắn lại dừng lại trên đôi môi của nàng. Giờ phút này trong đầu hắn lại nghĩ tới tiểu nha đầu kia. Nhớ đến đôi môi của tiểu nha đầu, hương vị của tiểu nha đầu.
Nhưng động tác đơn giản này ở trong mắt Bạch Dương lại là hắn đang hôn Ngọc Điệp. Bạch Dương không khỏi khổ sở quay đầu.
Đôi môi hắn, từng hôn nàng, nhưng bây giờ lại đang hôn nữ nhân khác!
Thiên Yết lẳng lặng nhìn Ngọc Điệp đang ngủ say, ngồi im suy nghĩ trong chốc lát rồi chậm rãi đứng dậy, đắp chăn lại cho Ngọc Điệp, xoay người đi ra ngoài..
Trong lòng Bạch Dương tràn đầy nỗi cô đơn.
Vừa rồi, lúc hắn nhìn Ngọc Điệp, lúc vuốt ve nàng ta, thậm chí khi hôn cũng cực kỳ dịu dàng. Kỳ thực, nàng không cần phải phí thời gian ở lại trong vương phủ, dây dưa cùng với hai người kia! Trong lòng hắn vẫn chỉ có Ngọc Điệp. Nàng chỉ là người thừa.
Bạch Dương phi thân, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Ngọc Điệp, đưa tay giải mấy huyệt đạo cho Ngọc Điệp, tuy rằng thân thể ả còn chưa thể cử động nhưng đã có thể nói chuyện.
"Nghe đây, ta không có hứng thú chơi với ngươi. Ngươi biết được bí mật của ta, ta phải đề phòng ngươi, viên thuốc này là thuốc độc do ta bào chế." Bạch Dương đem một viên thuốc nhét vào trong miệng Ngọc Điệp "Nếu như đến lúc đó ta có thể thuận lợi rời đi, ta sẽ cho ngươi thuốc giải. Nếu như ngươi muốn giở trò, ta có thể bảo đảm ngươi sẽ rất thống khổ! Chắc chắn ngươi rất hài lòng nếu ta rời đi. Thiên Yết... là của ngươi."
Bạch Dương dứt lời, cô đơn xoay người bỏ đi.
Trong đôi mắt mỹ lệ của Ngọc Điệp hiện lên một tia u ám, muốn bỏ đi sao? Bạch Dương, ngươi đừng có mơ tưởng!
Trong lúc Bạch Dương đưa tay giải huyệt đạo chính cho Ngọc Điệp, ả liền lập tức vận công giải các huyệt đạo khác, ngay khi Bạch Dương mở cửa chuẩn bị rời đi. Trong căn phòng nho nhỏ, hình bóng hai người chuyển động rất nhanh.
Võ công Ngọc Điệp thâm độc không gì sánh được, Bạch Dương mềm dẻo khéo léo, công phu hai người có vài nét giống nhau. Trong lòng Bạch Dương kinh sợ, từng chiêu thức của Ngọc Điệp đều cực kỳ lợi hại.
Rốt cục, Bạch Dương sơ sẩy bị Ngọc Điệp dùng đôi tay nhỏ bé chế ngự điểm yếu.
"Làm sao ngươi lại biết Phi Phượng Cửu Thiên?" Bạch Dương nhận ra chiêu thức Ngọc Điệp sử dụng chính là võ công độc môn của tiểu sư phụ, Phi Phượng Cửu Thiên.
"Lạ lắm hả? Vậy ngươi thử đoán xem." Khóe môi Ngọc Điệp nhẹ nhàng nở nụ cười, tay khẽ động, thân thể Bạch Dương liền bay ra ngoài, nặng nề đập vào trên mặt tường. Ngọc Điệp khẽ động cổ tay, dải lụa đen trong tay trong nháy mắt bay ra ngoài, chuẩn xác quấn lấy cổ Bạch Dương.
"Không nghĩ ra sao? Ta nói rồi, ngươi vĩnh viễn không có số tốt như vậy đâu." Ngọc Điệp từ trên cao nhìn xuống Bạch Dương cổ Bạch Dương bị dải lụa quấn thật chặt, nàng cảm thấy hô hấp rất khó khăn nhưng khóe môi vẫn cong lên: "Đừng mong ép ta giao ra thuốc giải, ta không có. Muốn điều chế thuốc giải cũng cần phải có thời gian, nếu ngươi giết ta, ngươi chắc chắn sẽ chết!"
Muốn nhân lúc Bạch Dương nàng bất cẩn mà ra tay sao? Vậy mà chuyện sau đó cũng chưa chuẩn bị.
Ngọc Điệp lạnh lùng cười, trong đôi mắt đẹp như trăng rằm tỏa hơi lạnh ra xung quanh:
"Thuốc giải ư, ta không vội, ngươi sẽ chủ động đưa cho ta thôi. Về phần chết... Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi dễ dàng chết như vậy sao? Ta muốn cho ngươi sống không bằng chết! So với chết còn thống khổ gấp ngàn lần! Gấp vạn lần!"
Trong nháy mắt dung nhan mỹ lệ của Ngọc Điệp trở nên dữ tợn.
"Oa, vậy sao? Ngươi hận ta nhiều vậy cơ à?" Bạch Dương nhíu mày, ngón tay đưa ra phía sau người cấp tốc rút từ trong váy ra một cây dao nhỏ.
Thỏ khôn có ba hang, người tinh ranh như nàng lẽ nào chỉ có một?!
Ngọc Điệp nở nụ cười đắc thắng, chậm rãi nói: "Ngươi nói đi! Bạch Dương, ngày hôm nay là ngươi tự đến nạp mình. Ta có ngày hôm nay, tất cả đều là do ngươi ban tặng! Ta nói cho ngươi biết, ta chưa cho ngươi chết ta, còn muốn trước khi chết ngươi cảm nhận một chút nỗi thống khổ mà ta đã từng chịu đựng!"
"Không hiểu gì cả!" Chẳng qua chỉ là một tên Thiên Yết mà thôi, nàng cũng nói nàng phải đi rồi mà ả còn lải nhải cái gì vậy?
"Ta sẽ cho ngươi biết ngay thôi!" Dải lụa đen trong tay Ngọc Điệp chợt vung lên, một bình sứ nhỏ màu đen chuẩn xác rơi vào trong tay Ngọc Điệp.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Bạch Dương có một dự cảm không lành.
"Tiễn ngươi một đoạn đường. Ngươi yên tâm, thứ này sẽ không lấy mạng của ngươi đâu, chỉ hủy đi khuôn mặt ngươi thôi." Ngọc Điệp cười phá lên nghe thật lạnh lùng, "Muốn biết ta đã phải chịu đựng thế nào không? Ta sẽ để cho ngươi tự mình nếm trải một chút nỗi thống khổ của ta!"
"Ngươi vì Thiên Yết dẫn độc, đâu có liên quan gì tới ta!" Bạch Dương nắm chặt con dao, cảnh giác nhìn Ngọc Điệp.
"Nếu như không phải tại ngươi, ta căn bản không cần chịu đựng nổi thống khổ này!" Ngọc Điệp hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Dương.
"Ngươi bị bệnh tâm thần nặng quá!" Bạch Dương liếc Ngọc Điệp, thời gian qua nàng hoàn toàn không nhận ra căn bệnh này của ả!
"Ngươi đoán xem, một lát nữa Vương gia có phát hiện ra ngươi tới đây hay không?" Ngọc Điệp lắc lắc bình sứ trong tay, đột nhiên khóe môi lộ vẻ đắc ý, nắm thật chặt dải lụa trong tay, ả cầm bình sứ chậm rãi bước tới gần Bạch Dương.
Đúng lúc này, con đao trong tay Bạch Dương vung lên cắt đứt dải lụa, Bạch Dương tung mình bay lên xà trúc. Ngọc Điệp ánh mắt phát lạnh, phi thân đuổi theo.
Luận về võ công, Bạch Dương không phải đối thủ của Ngọc Điệp. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, Bạch Dương thân ra khỏi tiểu lâu, Ngọc Điệp đuổi theo nhất quyết không buông tha.
Ngọc Điệp phi thân đá một cước vào giữa điểm chết của Bạch Dương, thân thể của Bạch Dương không chịu được văng ra ngoài. Lúc nhìn thấy mình sẽ bị rơi xuống trên mặt đất, một cánh tay đã chuẩn xác ôm thân thể nhỏ bé của nàng vào lòng.
Cùng lúc ấy, một luồng khí ấm áp theo bàn tay to của hắn chảy vào trong cơ thể Bạch Dương, Bạch Dương nhất thời cảm giác toàn thân thật dễ chịu, thoải mái.
Bạch Dương nâng mắt nhìn, một khuôn mặt tuấn tú như bức tranh mang theo nụ cười hoàn mỹ đập vào mắt Bạch Dương, nàng mừng rỡ tròn mắt: "Tiểu sư phụ!"
"Tiểu sư phụ, không phải ngày mốt người mới đến sao?"
"Vì muốn gặp ngươi sớm nên giải quyết mọi chuyện xong liền trở về." Phong Vô Ngân vẫn tươi cười như trước, nụ cười không nhiễm một chút bụi trần.
Nhìn hình ảnh nhu tình như nước trước mặt, đôi mắt Ngọc Điệp càng thêm âm u, dải lụa đen trong tay bay lên cuốn lấy bình sứ nhỏ hướng khuôn mặt Bạch Dương bay đến.Phong Vô Ngân dễ dàng tránh được đòn đánh lén của Ngọc Điệp, bình sứ nhỏ rơi trên mặt đá phát ra một tiếng vang, tảng đá bị ăn mòn tạo thành một cái hang, ánh mắt Phong Vô Ngân phát lạnh: "Sư muội, ngươi quá đáng lắm rồi!"
"Quá đáng?" Ngọc Điệp thu hồi dải lụa đen, trợn mắt nhìn Phong Vô Ngân "Huynh không hỏi nguyên do liền nói muội quá đáng. Phong Vô Ngân, sao huynh không hỏi xem đệ tử tốt của mình tới chỗ này làm gì?"
Ngọc Điệp lại vung dải lụa đen lên, chuẩn xác lôi rương gỗ từ trong trúc lâu ra ném trên mặt đất, trong lúc rương gỗ bị vỡ văng ra hơn mười con rắn bò tán loạn trên mặt đất.
"Thấy chưa? Đây là lễ vật của đệ tử huynh tặng uội. Muội chỉ đáp lễ mà thôi."
Phong Vô Ngân nhàn nhạt nhìn thoáng qua bầy rắn đang bò tứ tán, trong mắt hiện lên sự bình tĩnh: "Tuy rằng ta không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta tin rằng nếu như không phải do muội trêu chọc nàng ấy trước, nàng ấy sẽ không đối xử với muội như thế."
"Tiểu sư phụ..." Bạch Dương cảm động nhìn Phong Vô Ngân, nàng nhiều lần bị Thiên Yết hiểu lầm thế nhưng Phong Vô Ngân lại tin tưởng nàng vô điều kiện, điều này thật đáng quý biết bao.
"Phong Vô Ngân!" Ngọc Điệp cuồng nộ hét lên "Muội vì huynh mà tiếp cận Lãnh Thiên Yết, vì muốn chiếm được lòng tin của hắn, muội cam chịu trở thành một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, sống một cuộc sống không nhìn thấy ánh mặt trời, tự nguyện đem sinh mạng mình đặt trên lưỡi đao nhọn! Còn huynh thì sao? Từ trước đến giờ đã lần nào huynh để ý đến muội chưa? Cho đến bây giờ huynh vẫn chỉ tin tưởng nàng ta!"
"Ngay từ đầu ta đã không tán thành muội làm như vậy. Ta đã từng cảnh cáo muội, đây là một con đường cụt. Do muội cố ý đi con đường này, lại còn lén trốn xuống núi, đả thương sư phụ. Tất cả đều là do muội chọn, muội đừng đổ lỗi cho người khác. Hơn nữa, muội càng không nên làm tổn thương Dương Nhi, nàng ấy không biết gì hết, tất cả đều không liên quan đến nàng ấy." Giọng nói của Phong Vô Ngân vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng xa xăm, chỉ khi cúi đầu nhìn Bạch Dương, ánh mắt ấy mới có chút ấm áp.
"Không liên quan đến nàng ấy? Thế nào là không liên quan đến nàng ấy?! Nếu như không phải bởi vì nàng, huynh sẽ đối xử với muội như vậy sao?" Ngọc Điệp nắm chặt hai tay "Huynh biết rõ muội vì huynh mới tiếp cận Lãnh Thiên Yết, có thể bị Lãnh Thiên Yết phát hiện bất cứ lúc nào, tính mệnh khó giữ được, còn huynh thì sao? Trong lòng của huynh chỉ có tiểu nha đầu kia! Nếu như lúc trước huynh đồng ý dẫn muội đi, muội đâu có biến thành một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ như thế này?"
Thái độ của Phong Vô Ngân lúc nào cũng nhẹ nhàng như gió, dịu dàng như trăng, từ từ mở miệng nhưng không mang chút cảm xúc nào:
"Cho dù không có nàng ấy, ta cũng sẽ không dẫn muội đi. Nếu như muội còn muốn đi thì lúc nào cũng có thể được, với võ công của muội, Thiên Yết muốn giữ muội cũng không được. Muội là người Lãnh Thiên Yết yêu, không liên quan đến người khác."
"Không sai, muội là người mà hắn yêu. Ngoại trừ sư phụ, hắn là người đối xử tốt nhất với muội. Thế nhưng nàng ấy lại xuất hiện! Nàng ấy lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời muội, cướp đi tất cả mọi thứ của muội!" Ngọc Điệp nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Dương.
Giờ Bạch Dương mới biết được, thì ra mọi việc là như vậy. Người do tiểu sư phụ phái tới không chỉ có Hoàng Điệp phu nhân, mà còn có Ngọc Điệp, nhưng Ngọc Điệp thực sự là người Lãnh Thiên Yết yêu.
Từ lúc được gả cho Lãnh Thiên Yết, nàng cũng không muốn mà! Trong đầu Bạch Dương đang nhanh chóng biện hộ cho chính mình, Ngọc Điệp lại chuyển hướng chỉ trích sang nàng.
"Bạch Dương, vì sao lần nào ngươi cũng muốn cướp đoạt của ta? Vì sao hết lần này đến lần khác lại cướp đi hạnh phúc của ta!" Cơn giận của Ngọc Điệp như nước thủy triều mãnh liệt ập đến.
"Ta không ..." Bạch Dương nói còn chưa dứt lời, Ngọc Điệp lại một lần nữa tung ra dải lụa đen mang theo sát khí nặng nề, Bạch Dương ôm chặt lấy Phong Vô Ngân, Phong Vô Ngân không tránh, vung tay lên trực tiếp đón được một chiêu giết người tàn ác của Ngọc Điệp.
Ngọc Điệp cảm thấy trên dải lụa truyền đến một áp lực vô hình, truyền từ cổ tay ả trong cơ thể, mặc dù sẽ không tổn thương tâm mạch, nhưng cơ thể của ả không chịu được bay ra ngoài, rơi vào trong rừng hoa đào gẩn đ
Ả phun ra một ngụm máu tanh tràn đầy khóe miệng.
"Sư huynh, huynh thật nhẫn tâm!" Ánh mắt Ngọc Điệp tràn đầy đau thương cùng với khốn khổ khiến Bạch Dương cũng không đành lòng.
"Tiểu sư phụ, chúng ta đi thôi." Nàng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này. Không muốn thấy Thiên Yết, cũng không muốn nhìn thấy Ngọc Điệp nữa.
"Được." Phong Vô Ngân cúi đầu nhìn thoáng qua, ôm Bạch Dương vào trong ngực, xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, ba người nghe được tiếng bước chân gấp gáp của một đám người đang kéo đến.
Thiên Yết trở về phòng không thấy Bạch Dương, lập tức nghĩ tới tiểu nha đầu rất có thể lại đến tìm Ngọc Điệp.
Bên môi Ngọc Điệp đột nhiên nở một nụ cười, Phong Vô Ngân, huynh không quan tâm đến muội, nhưng vẫn còn có người quan tâm đến muội.
Ngọc Điệp đột nhiên vươn tay, dồn công lực trong bàn tay hướng đầu vai của chính mình mà đánh tới, thân thể đơn bạc của ả lại một lần nữa nặng nề bay ra ngoài, như ả suy tính, ả được Thiên Yết chuẩn xác ôm vào trong lòng.
"Tiểu Điệp, nàng không sao chứ?"
"Vương gia, Tiểu Điệp... Tiểu Điệp không sao, là Tiểu Điệp vô dụng..." Ngọc Điệp vừa nói vừa rơi lệ đầy mặt, rúc vào trong lòng Thiên Yết.
Nhưng trong lúc ả cúi đầu, ánh mắt khiêu khích lại liếc về phía Bạch Dương ,Bạch Dương không phải tất cả nam nhân trên đời đều đứng về phía ngươi đâu, ngươi vĩnh viễn không có cách nào tranh giành Thiên Yết với ta đâu.
Bạch Dương nhận được ánh mắt khiêu khích củaNgọc Điệp, không nói gì xoay người dựa đầu vào ngực Phong Vô Ngân, trong lòng bỗng thấy cô đơn.
Thiên Yết trấn an Ngọc Điệp xong, ngẩng đẩu lên, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ thành băng.
Tiểu nha đầu lại ở trong lòng một nam nhân khác!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top