Chương 6 ~10
Chương 6 : Gặp hoa Trầm Hương
"”Này tối nay không có qua mức này nha.” Thiên Song Song lấy tay vạch ra một đường giữa tấm đệm ngăn cách hai người nằm, chỉ chỉ Liệt Hỏa Vô Khuyết.
-”Hảo“. Liệt Hỏa Vô Khuyết nhanh chóng lười biếng đi vào giấc ngủ, Thiên Song Song hừ lạnh một tiếng cũng ngủ đi theo.
-”Hú..u..” Tiếng sói tru trong màn đêm yên tĩnh làm mọi người tỉnh giấc.
-”Không ổn” Thiên Song Song cùng Liệt Hỏa Vô Khuyết ngồi bật dậy, hai người hai miệng một lời.
Liệt Hỏa Vô Khuyết nhanh chóng qua lều bên cạnh xem xét, nét lười biếng lúc này đây đã không thấy chứng tỏ sự tình đang nghiêm trọng. Lều bên không thấy phu xe đâu, chỉ nghe tiếng sói ngày một đến gần.
-”Liệt Lý, tỉnh mau“. Liệt Hỏa Vô Khuyết cho hắn một cái tát tỉnh, cả hai nhanh chóng rời khỏi lều.
-”Hai người mau lên, ta đã gỡ dây hai con ngựa, giờ mau đào thoát.” Thiên Song Song nhanh lẹ đã chuẩn bị tốt; Liệt Hỏa Vô Khuyết nhìn nàng tỏ vẻ hài lòng.
-”Có hay không đợi phu xe về cùng đi“. Thiên Song Song nhìn chung quanh không thấy bóng dáng phu xe, nàng thiện lương không muốn bỏ mặc ai, lo lắng hỏi.
-”Không kịp, chắc tại hắn làm kinh động lũ sói, giờ đã không còn sống, chúng ta mau đi kẻo không kịp, sói sống bầy đàn rất hung hãn, mau lên” Liệt Hỏa Vô Khuyết đoán đi lên, ôm nàng lên ngựa, cả ba phóng ngựa lao đi.
Ba người lao ngựa như điên, nhanh chóng tới được kinh thành vào lúc bình minh; lúc này Thiên Song Song đã mỏi mệt tựa vào Liệt Hỏa Vô Khuyết ngủ làm hắn vô cùng khẩn trương, tim đập không thôi. Nhìn nàng đáng yêu khuôn mặt, mi như cánh quạt khẽ động đậy theo chân ngựa, đầu tựa vào ngực hắn, nữ nhi hương từ người nàng xông vào mũi hắn làm lòng hắn xôn xao, hắn thầm nghĩ nàng chính là tiên nữ xuống cứu rỗi linh hồn cô độc của hắn.
Liệt Hỏa Vô Khuyết cùng Liệt Lý dự định đến được một tửu lâu, Thiên Song Song cũng đã tỉnh giấc nhìn chung quanh khung cảnh nhộn nhịp cao hứng không thôi; nhìn nàng cao hứng Liệt Hỏa Vô Khuyết cũng vui theo; nàng nhìn cảnh, hắn nhìn nàng sủng ái; người người thấy hai người họ như đôi tình nhân nức nở khen, hâm mộ có, ganh tỵ có; Liệt Hỏa Vô Khuyết thích chí cười tươi, Thiên Song Song thấy hắn ti bỉ tức tối nhéo đùi hắn làm hắn kêu rên.
Ba người đi đến một tửu lâu lớn nhất nhì kinh thành Nhã Hương Các, lúc này Thiên Song Song cùng Liệt Hỏa Vô Khuyết đã muốn thay đổi trang phục mới khi đi dạo xung quanh, nàng phong hoa tuyệt đại bạch y thong dong, tóc đen tùy ý rối tung trong gió; hắn một thân đỏ trang phục, tóc buộc cao, sợi dây buộc tóc cư nhiên cũng màu đỏ làm nổi bật mái tóc đen nhánh, làn da trắng nõn, hắn một thân lười biếng như thống khoái, yêu diễm không kém sắc nàng; hai người song song đi vào, Liệt Lý đi phía sau tuy hắn cũng không quá xấu nhưng đều bị hai người đi trước cướp hết, phải chịu. Ba người bước vào ai cũng chỉ trỏ, bàn tán không thôi.
-”A Đạt, ngươi xuống tiếp khách tử tế vào” Hồng phấn y thiếu niên từ trên cao nhìn hai người ra chỉ thị cho tiểu nhị.
-”Uh, chủ tử“. A Đạt nhanh chóng tiếp nhận ý kiến rồi rất nhanh mất dạng.
Nhã Hương Các được trang hoàng cực kì lộng lẫy, sang trọng; mọi vật tranh trí đều mang đậm tính chất của một văn nhân, nào là tranh họa, nào là thơ từ, câu đối; nào là đàn cổ, tiêu ngọc; nhạc khí thượng hạng; nào là những ván cờ hay... Người thì ngâm thơ thi đối, vẽ tranh đạn đàn, người thì chơi cờ náo nhiệt không thôi, đến đây không đơn thuần là để ăn uống; mà đây là nơi để thi nhân, họa nhân, kì nhân, cầm nhân hội tụ, trao đổi hiểu biết.
-”Thích không?” Liệt Hỏa Vô Khuyết hướng Thiên Song Song nhu tình hỏi, lộ ra sủng ái tươi cười “Nơi đây thức ăn rất ngon, còn mấy thứ khác, ta lười để ý.”
-”Ngươi thật là..bất quá ta thích cả phong cách lẫn thức ăn. Cám ơn ngươi dẫn ta đến đây.” Thiên Song Song đương nhiên thích, lâu lắm rồi nàng mới có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, còn là một nơi tốt, sao mà chê được.
-”Chúng ta là bằng hữu thôi, đừng cám ơn ta“. Liệt Hỏa Vô Khuyết nhìn nàng thâm tình, hắn biết hắn đã thích nàng; vừa gặp đã yêu; giờ hắn mới biết cái gì là nhất kiến chung tình.
Nhã Hương Các các gian phòng đều được xây dựng thông với bên ngoài, từ trên có thể nhìn xuống dưới khán đài, Liệt Hỏa Vô Khuyết cùng Thiên Song Song đang ở lầu 2, 2 người đều có thể quan sát tình hình phía dưới. Khán đài được xây dựng như kiểu đấu boxing của thời hiện đại, những người lầu trên đều có thể thấy khán đài biễu diễn. Đây cũng là đặc trưng và cũng là điều đặc biệt của Nhã Hương Các.
-”Hôm nay là ngày một năm tổ chức một lần, mọi người văn nhân phương xa đều có thể trổ tài của mình; Nhã Hương Các Các chủ cũng sẽ biểu diễn, nếu được Các chủ công nhận, người đó có thể đến Nhã Hương Các miễn phí ăn uống trong vòng một năm; ngoài ra sau khi biểu diễn có thể ra thách đấu với đối thủ.” MC tiểu nhị sảng khoái giới thiệu, một loạt nhân bắt đầu trổ tài biểu diễn.”
-”Nhã Hương Các Các chủ là ai a?” Thiên Song Song tò mò hỏi một mình.
Liệt Lý đứng kế bên nghe nàng hỏi mới giải thích: “Thiên tiểu thư, Nhã Hương Các Các chủ Hoa Trầm Hương là thiên hạ đệ nhất văn nhân, tinh thông cầm, kì, thi, họa; khí chất nho nhã, ngọc diện thư sinh, nghe đồn kinh thành các cô nương đều rất yêu thích hắn, có người trồng cây si rất lâu nhưng không ai lọt vào mắt xanh của hắn.”
Thiên Song Song lại càng tò mò gật gù cái đầu, Liệt Hỏa Vô Khuyết hừ lạnh, thầm nghĩ có ai hơn hắn đâu mà đạo, nàng đúng là có phước không biết hưởng.
-”Các chủ tới“. MC tiểu nhị lớn tiếng khoe khoang, một đám thiếu nữ điên cuồng đứng 2 bên đường, vây nghẹt khán đài, la hét không thôi. Chỉ thấy một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi trong màn bước ra, hắn một thân hống phấn, cổ áo xẻ sâu, khuôn ngực bán lộ mê người trắng nõn, phía dưới hồng phấn áo xòe ra bay bay trong gió như một chiếc đầm của thiếu nữ, hắn một thân tóc nâu cố định buộc cao, dây ruy băng hồng phấn buộc ngang bay bay hòa cùng tóc, khí chất nho nhã, ngọc thụ lâm phong, mĩ làm người ta mặt đỏ tim đập, yêu nghiệt không thôi.
Hoa Trầm Hương nhanh chóng vượt qua đám đông, đi vào chính giữa khán đài, một cái đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên hắn dừng mắt đặt tại Thiên Song Song, khẽ cười một cái thất điên bát đảo, làm cho các cô nương ai cũng ganh tỵ không thôi.
-”Hôm nay tại hạ đạn một khúc tặng người trong lòng, mong chư vị đừng chê cười“. Hoa Trầm Hương giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm, làm người ta mê ly, các cô nương la ầm lên, bàn tán ai là người trong lòng hắn. Phút chốc tiếng đàn cất lên uyển chuyển, êm tai, mọi người tiếng nói im bặt; chỉ còn tiếng đàn du dương đi vào lòng người.
“Hỏi thế gian tình ái là chi mà đôi lứa thề nguyền sống chết?
Ta không biết tình là gì? Ta cũng không biết thế nào là yêu?
Gặp nàng con tim ta loạn nhịp
Hình bóng nàng khắc sâu vào trái tim ta
Chỉ biết nàng là người ta tìm kiếm
Gặp nàng ta mới biết thế nào gọi là yêu
Ta muốn cùng nàng thề nguyền chung thủy
Muốn đi với nàng hết quãng đời còn lại
Muốn cùng nàng đi cùng trời cuối đất
Muốn cùng nàng đi tất cả mọi nơi
Nơi nào có nàng nơi đó có ta
Ta nguyện trọn đời là đôi chân của nàng
Cùng nàng đi khắp chân trời bốn bể
Ta nguyện trọn đời là đôi mắt xinh đẹp của nàng
Cùng nàng khán khắp thế gian sự tình
Ta nguyện là trí nhớ của nàng
Chỉ mong nàng cho ta một khoảng trống
Lấp đầy trái tim ta, lấp đầy trái tim nàng
Nếu ước nguyện chỉ mãi là ước nguyện
Ta cầu mong nàng cho ta một kí ức
Kí ức thuộc về hai ta...
Lời hát ngọt ngào, thâm tình, giọng hát mĩ đến không thể tưởng tượng, thử hỏi người nào có thể kháng cự một người như thế, đúng là có diễm phúc. Thiên Song Song thầm nghĩ. Tiếng đàn vừa dứt, tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên; đám cô nương cùng nhau tranh giành lời bài hát dành cho mình, bỗng một thân hồng y mĩ nữ chen vào đi lên khán đài hùng hồn tuyên bố nàng mới là chủ nhân lời bài hát.
Mĩ nữ này không ai khác chính là Thượng Quan Hoa Lệ kinh thành đệ nhất mỹ nhân, thầm thương trộm nhớ Hoa Trầm Hương đã lâu, một fan cuồng chính hiệu điên cuồng, vì hắn nàng ta học cầm, kì, thi, họa, vì hắn nàng ta ra sức xuất hiện mọi nơi có hắn, ngày nào cũng ngồi canh cửa Nhã Hương Các, đến quần áo cũng đổi sang màu hồng nhạt cùng tông với hắn, Thượng Quan Hoa Lệ là em gái của đệ nhất phú thương Thượng Quan Thần Tinh, tiền tài không thiếu, thời gian có thừa; bởi vậy nên rất rảnh rỗi theo đuổi tình nhân, có điều không ai đáp lại.
Nghe Liệt Lý kể xong Thiên Song Song cũng lắc đầu, nàng này đúng là quá điên cuồng, chỉ sợ lời bài hát không phải nàng, nàng sẽ bị đã kích như thế nào a. Liệt Hỏa Vô Khuyết lười biếng tựa vào ghế, ba cái chuyện về nghệ thuật, bà tám hắn chả muốn nghe, hắn chỉ nằm đó ngắm mĩ nhân là đủ.
-”Ngươi làm gì nhìn ta hoài a?” Thiên Song Song thấy hắn từ lúc đầu tới giờ chỉ nhìn nàng nên cũng mất tự nhiên, liếc hắn một cái.
-”Ta thích“. Liệt Hỏa Vô Khuyết sủng nịch nhìn nàng, rất không chịu dời đi ánh mắt.
-”Hừ, mặc xác ngươi“. Thiên Song Song hừ lạnh quay đầu khán khán đài. Liệt Hỏa Vô Khuyết cũng chỉ cười cười."
Chương 7 : Cấm đấu
-”Xin lỗi, Thượng Quan tiểu thư, lời bài hát này không phải cho ngươi.” Hoa Trầm Hương ánh mắt sắc bén nhìn Thượng Quan Hoa Lệ, lạnh lùng nói. Mọi người ánh mắt dè bĩu Thượng Quan Hoa Lệ, nàng ta tức giận không thôi, hỏi lại Hoa Trầm Hương “Hoa Trầm Hương, ngươi dám giễu cợt ta, đừng hối hận, nếu hôm nay không chỉ ra chủ nhân lời bài hát ngươi đang nhắn đến, đừng trách ta nói với ca ca dẹp tiệm ngươi.”
-”Đương nhiên có, chính là nàng“. Hoa Trầm Hương chỉ tay về hướng lầu 2, mọi người bắt đầu ồ lên, tay hắn chỉ chính là Thiên Song Song, nàng xinh đẹp động làm người làm các thiếu gia, công tử đỏ mặt tim đập, các cô nương ganh tỵ không thôi.
Thiên Song Song cũng kinh ngạc không thôi, Liệt Hỏa Vô Khuyết tức giận đến mắt long sòng sọc, chết tiệt có người dám dành nữ nhân của hắn, đáng chết. Hắn định náo một trận long trời lở đất nhưng bị Liệt Lý ngăn lại, nhờ vậy hắn mới trấn định đi xuống.
-”Nàng ta là ai mà đẹp quá a, hơn cả đệ nhất mỹ nhân của kinh thành.”
-”Uh, ta chưa từng thấy nàng a.”
-”Nếu là ta, ta cũng theo đuổi nàng“.
-”Đúng vậy, đúng vậy“.
Hội trường xôn xao hẳn lên. Nghị luận bàn tán ngày càng ầm ĩ.
-”Mĩ thì mĩ, có điều nếu không hội cầm, kì, thi, họa sao có thể xứng với Các chủ“. Thượng Quan Hoa Lệ tức giận khuôn mặt tối đen, vặn vẹo đến không chịu nổi.
-”Không thành vấn đề, ta thích là được, liên quan gì ngươi“. Hoa Trầm Hương ra sức bảo vệ Thiên Song Song.
-”Không xứng a”
-”Nàng không xứng“...
Đám cô nương, tiểu thư nhoi nhoi hẳn lên, hội trường náo động kinh hồn tán đảm.
-”Ai nói ta không hội“. Thiên Song Song một thân bạch y trên tầng hai bay xuống, mĩ như tiên nữ hạ phàm, khuôn mặt hoàn mĩ không tỳ vết làm nhật nguyệt hờn ghen. Mọi người đều nhìn về hướng nàng, si ngốc ngây ngẩn.
-”Ta muốn thách đấu với ngươi, ta đàn trước.” Thượng Quan Hoa Lệ tự tin bước lên trước, Thiên Song Song cũng không so đo nhường khán đài lại cho nàng ta.
-”Ngươi ngồi đi“. Hoa Trầm Hương hướng nàng nhường chỗ, cấp nàng một ấn tượng tốt.
-”Uh, cám ơn.” Thiên Song Song nhẹ nhàng tao nhã đáp.
Thượng Quan Hoa Lệ một thân hồng y, tiếng đàn như nước chảy róc rách, lúc thì như tiếng chim hót, lúc êm dịu nhẹ nhàng, lúc cao trào sôi nổi, lôi cuốn không thôi. Tiếng đàn vừa dứt tiếng vỗ tay không ngớt, nàng ta tự tin bước xuống khán đài, đối Thiên Song Song liếc một cái, mặt lộ ra khinh bỉ sắc.
Thiên Song Song mỉm cười đáp lại, thong dong bước lên trình diễn, nàng kiểm tra lại dây đàn, phát hiện dây đàn có vẻ sắp đứt, nàng nhíu mi “Xin lỗi, đàn này không sử dụng, có hay không có gì khác thay thế“.
-”Cô nương, không thể nào, đàn này là cổ cầm, mấy trăm năm dây đàn không thể đứt, như thế nào có thể không sử dụng“. Thượng Quan Hoa Lệ cười lạnh, những người khác cũng gật gù.
-”Nếu mọi người không tin ta có thể chứng minh, mặt khác cấp ta một cây đàn khác tương tự, cổ hay không cổ cầm, nếu có nhân muốn phá hoại, cổ cầm cũng chỉ là phế cầm“. Thiên Song Song lạnh như băng nói, Thượng Quan Hoa Lệ một thân mồ hôi lạnh ròng ròng.
-”Không có đàn tương tự, tại hạ chỉ có tiêu, cô nương có muốn?” Hoa Trầm Hương lấy trong tay áo một cây tiêu bằng ngọc, trông rất xinh đẹp, có điều cũng rất quý giá.
-”Hảo. Cám ơn Các chủ“. Thiên Song Song đối Hoa Trầm Hương mỉm cười làm hắn hồn lìa khỏi xác.
-”Cầm này chỉ có thể đạn được nửa bài, cao trào lên được phân nữa sẽ bị đánh gãy“. Thiên Song Song nhàn nhã ngồi xuống, xinh đẹp động lòng người, thanh tao tiểu thư khuê các bắt đầu chạm đàn, nhìn nàng như tiên nữ hạ phàm.
Tiếng đàn trong trẻo vang lên, da diết da diết như kể một câu chuyện tình buồn không hồi kết, tiếng đàn đi sâu vào lòng người làm người ta thương cảm, người người không kìm được cảm xúc. Âm điệu mang mọi người ngày càng cao trào đi lên, đi lên cao, giống như đôi tình nhân trẻ đang gặp ngày càng nhiều sóng gió, đau khổ chồng chất, chồng chất.
“Băng...” Dây đàn bị đứt. Thượng Quan Hoa Lệ cười lạnh, xem nàng ứng phó như thế nào. Người người bắt đầu từ bài hát hoàn hồn lại.
Chưa được nửa giây, tiếng tiêu phiêu diêu hiện lên, trong trẻo lạ thường,câu chuyện tình cảm như được tiếp tục, tiếng cắt đắt dây đàn như ngăn cách hai mạch của câu chuyện, giờ phút này chính là cái kết có hậu của câu chuyện tình buồn, cuối cùng họ cũng có thể đến với nhau, sống hạnh phúc với nhau qua bao nhiêu chông gai, sống gió. Âm điệu tiêu làm lòng người thoải mái, nhẹ nhỏm, thích thú, say mê, làm người ta phải đắm chìm vào trong đó.
Tiếng nhạc dứt, âm thanh im lặng lan tràn cả hội trường, mọi người như đánh mất hồn của mình, lạc vào bài hát. Hoa Trầm Hương là cái thứ nhất hoàn hồn dẫn đầu, kinh hỉ khen ngợi lớn lên “Hảo, cầm khúc thật thần kì, tiêu khúc cũng thật chuẩn.”
-”Hảo, hay hay quá!”
Hội trường vỗ tay như sấm rền, tiếng khen ngợi không ngớt, cả Liệt Hỏa Vô Khuyết không biết gì về nghệ thuật cũng xúc động không thôi, hắn càng thêm thích nàng, hắn sẽ không lầm người.
-”Cô nương, tên họ là chi, gia quyến ở đâu?” Hoa Trầm Hương kìm lòng không được tò mò hỏi.
-”Thiên Song Song“. Thiên Song Song lạnh nhạt trả lời bay lên lầu hai, nhanh chóng cùng Liệt Hỏa Vô Khuyết rời đi; để lại ánh mắt ngẩn ngơ của tất cả mọi người ở Nhã Hương Các bao gồm Hoa Trầm Hương.
-”Thiên tiểu thư là người thắng cuộc thi hôm nay, từ nay về sau sẽ được miễn phí ở Nhã Hương Các trong vòng một năm.” Hoa Trầm Hương thấy nàng đến cửa mới chợt nhớ lại công bố, hắn sợ rằng sẽ không gặp được nàng.
Chương 8 : Hạc
-”Thiên tiểu thư, hảo hay a.” Liệt Lý không kiềm được cũng phải khen Thiên Song Song, hắn cũng rất thích vị tiểu thư này.
-”Song nhi, giỏi quá” Liệt Hỏa Vô Khuyết cũng khen, hắn phát hiện ngày càng thích nàng, hắn muốn nàng cùng hắn càng ngày càng gắn kết.
-”Bỏ chữ Song nhi, nghe nổi cả da gà.” Thiên Song Song liếc mắt Liệt Hỏa Vô Khuyết, đối Liệt Lý khiêm tốn cười cười “Cũng chỉ là chút tài mọn“.
-”Tài mọn đã như vậy, không mọn hẳn là hơn nhiều nhiều?” Liệt Hỏa Vô Khuyết nửa vui nửa đùa, như khẳng định sự thật. Thiên Song Song trừng hắn không nói gì. Ba người đi tìm một khách sạn nghỉ ngơi.
Ba người ở phòng của Liệt Hỏa Vô Khuyết dùng cơm chiều; Thiên Song Song bất ngờ hỏi hắn “Liệt Hỏa Vô Khuyết ngươi tại sao đến kinh thành?”
-”Nương ta bắt ta thú thê tử, ta tưởng trốn” Liệt Hỏa Vô Khuyết thâm tình nhìn nàng như muốn nói giờ hắn tìm được nương tử rồi; nàng chính là người đó.
-”Ngươi cũng biết sợ a” Thiên Song Song châm chọc nhìn hắn; khuôn mặt lười nhát đáng yêu tựa tiểu hài tử.
Liệt Hỏa Vô Khuyết hừ lạnh tiếp tục ăn, Liệt Lý phì phì cười cũng ăn xong; thường ngày Liệt Lý cũng không dám ăn chung bàn với thiếu gia hắn, có điều giờ có Thiên Song Song nên hắn mới dám to gan ma ngồi.
-”Thiên tiểu thư, ngươi đến kinh thành làm gì?” Liệt Lý cũng rất tò mò chuyện của nàng.
-”Ta muốn tìm gia gia ta, lão hiện mất tích, ta hội lo lắng.” Thiên Song Song trả lời thật. Liệt Lý hiểu rõ cũng gật gù, Liệt Hỏa Vô Khuyết hai tay xung phong giúp nàng tìm kiếm.
Trong phòng, Thiên Song Song đang gấp những con hạc đặt vào một cái hộp kín.
-”Ngươi gấp hạc, hảo đẹp, cho ta một cái được không?” Liệt Hỏa Vô Khuyết rất muốn có cái gì gọi là vật định tình của nàng, hắn muốn hảo hảo cất giữ.
-”Uh, này cho ngươi“. Thiên Song Song cho hắn một con hạc nhỏ nhỏ đáng yêu, hắn vui vẻ để trên tay nâng niu không thôi.
-”Ngươi về phòng đi, ta tưởng ngủ“. Thiên Song Song ra lệnh trục khách, thời gian cũng đã khuya, Liệt Hỏa Vô Khuyết đành lủi thủi về phòng.
Liệt Hỏa Vô Khuyết về phòng không thể ngủ được, bỗng nghe phòng nàng có tiếng mở cửa sổ, hắn lập tức phóng người đi qua. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào phát hiện không thấy bóng dáng nàng đâu, bắt đầu vận dụng thần thức rộng rãi đuổi theo nàng.
Rất nhanh Liệt Hỏa Vô Khuyết đuổi kịp Thiên Song Song, hắn thấy nàng ghé vào rất nhiều nhà thường dân, những ngôi nhà trông có vẻ rách nát, rõ ràng là của những người nghèo túng; một lúc sau nàng mới trở ra, Thiên Song Song một thân bạch y, khăn che trụ khuôn mặt tuyệt diễm nhưng không làm mất tiên khí trên người nàng; dưới ánh trăng bóng dáng nhỏ nhắn càng thêm thần bí, mờ ảo mê người.
Tờ mờ sáng, Thiên Song Song mới quay trở về; Liệt Hỏa Vô Khuyết cũng sớm hồi phòng xem như không có chuyện gì. Nguyên đêm mệt mỏi, hắn về đánh một giấc cho đến tận trưa, Thiên Song Song cũng không khác, Liệt Lý đương nhiên không dám ý kiến gì.
Chính Ngọ, Liệt Hỏa Vô Khuyết với Thiên Song Song bị Liệt Lý lôi dậy, hai người ngáp ngắn ngáp dài xuống tầng trệt khách sạn dùng bữa.
-”Ngươi có nghe gì không, Tiên Hạc xuất hiện, nghe nói cứu giúp dân nghèo; có người nói trông thấy là một tiên nữ hạ phàm, bộ dáng rất xinh đẹp.” Một tên khách ốm nhom bắt đầu bàn bạc đứng lên.
-”Cái gì mà Tiên Hạc, nghe thật kì lạ?” tên mập mạp ngu ngơ hỏi tên ốm.
-”Chính là cứu thế dân nghèo, cho bạc xong để lại một con hạc giấy; bộ dáng mờ ảo xinh đẹp như tiên, tuy là không biết mặt thật là như thế nào nhưng 100% chính là đẹp; vì vậy nên gọi Tiên Hạc.” Tên ốm bắt đầu trần thuật đắc ý.
Tiên Hạc danh tiếng lan tràn như nước chảy, trở thành đề tài nóng hổi, truyện trà ăn cơm của tất cả kinh thành trong một buổi sáng.
-”Di, không phải Tiên Hạc là ngươi đi“. Liệt Hỏa Vô Khuyết ghé tai nói nhỏ với nàng, hắn cơ hồ đoán được hôm qua nàng làm chuyện gì, huống chi trong tay hắn còn có một con hạc giấy.
-”Ngươi ăn nói bậy bạ” Thiên Song Song mặt không đổi sắc quát hắn một cái.
-”Vậy hộp hạc giấy hôm qua ngươi gấp đâu, cấp ta xem xem?” Liệt Hỏa Vô Khuyết nắm bắt điểm yếu, hắn tổng không phải người ngu.
Thiên Song Song biết không giấu được hắn, lấy tay véo hắn một cái làm hắn kêu đau. Nàng ghé tai hắn thủ thỉ “Ngươi biết thì im lặng cho ta, dù gì cũng là giúp người; đừng có nói lung tung ra ngoài“.
-”Ta biết, Song nhi, ngươi hảo tốt“. Liệt Hỏa Vô Khuyết nhìn nàng sủng ái tươi cười. Hắn đương nhiên không thể cấp nàng ghét hắn.
-”Nhỉ hảo ghê tởm” Thiên Song Song cấp hắn một cái liếc xéo, hai người ngồi xuống bàn dùng thiện.
Chương 9 : Liệt Hỏa gia
Hai người dùng cơm xong trở về phòng Liệt Hỏa Vô Khuyết uống trà nói chuyện phiếm, bỗng đâu bốn cái hắc y nhân nhanh như chớp điểm hai người huyệt đạo trực tiếp mang đi.
Chờ Thiên Song Song tỉnh dậy là một gian phòng xa lạ, nữ nhân hương thương thưởng xông vào mũi, một người phụ nhân ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng làm nàng kinh hoảng.
-”Tiểu cô nương là gì của Khuyết nhi?” Phụ nhân ánh mắt sáng nhìn nàng, giọng nói lạnh lẽo làm nàng có một chút sợ hãi.
-”Khuyết nhi?” Thiên Song Song ngây ngô, rất không thông hỏi hỏi.
-”Chính là Liệt Hỏa Vô Khuyết“. Phụ nhân vẫn dán mắt tại khuôn mặt nàng, lãnh giọng trả lời.
-”Chúng ta là bằng hữu a, không có quan hệ gì“. Thiên Song Song sự thật trả lời.
Phụ nhân nhìn nàng một hồi không nói gì, bên ngoài lao xao nghe được tiến bước chân đến, cánh cửa bị đá tung; Liệt Hỏa Vô Khuyết một thân lửa đỏ lo lắng đi vào “Mẫu thân, đừng làm khó Song nhi“.
Thiên Song Song khiếp sợ nhìn hai mẹ con, người này là mẹ của hắn, người bức hắn thành hôn, tiêu rồi, không khéo nàng bị hai mẹ con này mang ra làm thế thân a.
-”Ta có làm gì con bé đâu, Khuyết nhi bề ngoài thì được, bất quá quá yếu ớt, ốm như thế này làm sao chịu nổi ngươi“. Phụ nhân nhìn Thiên Song Song phán một câu xanh rờn, Liệt Hỏa Vô Khuyết mặt đỏ muốn trốn xuống đất.
-”Mẫu thân, nàng hội võ công“. Liệt Hỏa Vô Khuyết cấp một lời giải thích chính đáng.
-”Liệt Liệt, ngươi vô đây“. Phụ nhân một tiếng kêu nhỏ, một thân hắc y xuất hiện đánh thẳng vào Thiên Song Song, nàng liền tránh né lên, nhanh nhẹn chuẩn xác. Liệt Hỏa Vô Khuyết sợ nàng bị thương liền chắn ở nàng trước ngực, mẫu thân hắn mới buông tha.
-”Tốt, coi như ngươi có mắt” Liệt Hỏa phu nhân bổ xuống một câu, nhẹ nhàng đối Thiên Song Song tươi cười. Khác một trời một vực với ban đầu.
-”Ta không phải gì gì của hắn a.” Thiên Song Song nhìn họ một nhà tra khảo nàng dâu một đầu hắc tiếng, nàng còn chưa có là gì của hắn.
-”Hahaa có khí phách, ta thấy nàng còn nhỏ, ngươi bồi nàng lớn một tý liền cưới, đừng làm ta thất vọng. Ta tin ngươi sức quyến rũ đủ làm nàng can tâm tình nguyện lấy ngươi“. Liệt Hỏa phu nhân cười đến híp mắt, người này đúng là đủ thú vị, đủ mĩ, đủ độc, đủ ngoan. Trách sao Liệt Hỏa Vô Khuyết rất sợ mẹ hắn, thế mà nàng trúng ý chình mình thế là tiêu đời nàng. Thiên Song Song thầm nghĩ.
Liệt Hỏa gia trụ tại một khu vực rộng ở Bắc Thần quốc, gia trang không kém gì hoàng cung, nội thất xa hoa, khảm toàn ngọc thạch màu đỏ. Mọi thứ đều lấy màu đỏ làm chủ đạo, chăn ga gối đệm màn, vật trang trí nhà cửa, đến quần áo mọi người đều là màu đỏ, từ đỏ nhạt đến đỏ đậm, cực kì chói mắt. Tuy vậy màu đỏ ở đây không tục, ngược lại nhìn rất mĩ, mọi thứ đều rất hoàn hảo, chói lóa.
Thiên Song Song trụ trong một căn phòng nhỏ cách vách chính là Liệt Hỏa Vô Khuyết phòng; mẫu thân hắn cố ý an bài cho hai người bồi dưỡng tình cảm. Hai người không thể không tuân theo; dù gì gia đình hắn võ công kì quái, lần trước không biết cách nào bắt được nàng nên nàng không thể làm bậy, mọi sự thật cẩn thận.
Thiên Song Song đi đến hoa viên ngồi xuống đất nhìn hoa, hoa ở đây cư nhiên cũng là một màu đỏ như lửa; nàng cũng nhập gia tùy tục, thay một thân đỏ chót váy dài, làn da tuyết trắng lung linh phản chiếu, tóc đen bói trụ trên cao, mĩ không tỳ vết. Nàng dựa vào một hòn đá khán trời, khán mây; nàng nhớ ở Thiên Sơn cốc gia gia cũng cùng với nàng khán; nàng lo lắng không thôi, cuối cùng không kiềm được rơi xuống một giọt nước mắt.
-”Song nhi, ngươi như thế nào khóc“. Liệt Hỏa Vô Khuyết đi lại phòng không tìm được nàng nên đi khắp nơi trông, cuối cùng phát hiện nàng nằm khán mây, hắn không muốn quấy rầy nàng, rồi lại phát hiện cảnh này, lòng hắn đâu xót không thôi.
-”Ta không có khóc, chỉ là cát bay vào mắt thôi“. Thiên Song Song mạnh miệng che giấu, cười gượng lên. Nàng có điểm chột dạ bước nhanh về phòng.
Liệt Hỏa Vô Khuyết đuổi theo, hắn biết nàng rất buồn nên không muốn để nàng một mình “Song nhi, ngươi đừng như vậy, nếu ngươi xem ta là bằng hữu thì nói ra với ta, đừng giấu trong lòng“.
Thiên Song Song nhìn hắn thâm tình con ngươi rất lâu không nói gì; cuối cùng ôm chầm lấy hắn khóc nức nở lên “Ta nhớ gia gia a; ô ô; người là người thân duy nhất của ta. Giờ không có người ta chỉ có một thân trên thế gian, nhĩ hảo cô độc. Ô ô.”
Liệt Hỏa Vô Khuyết ôm nàng vào lòng, đau lòng không thôi, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, an ủi “Song nhi, đừng khóc, ngươi còn có ta. Ta sẽ không để ngươi cô độc, tin ta“.
Thiên Song Song rất nhanh nín khóc, nàng chỉ là xúc động nhất thời, nàng không phải nhu nhược nên phải bình tĩnh lại, tìm cách gặp gia gia. Nàng trấn định đứng lên, đôi mắt có một chút sưng đỏ nhưng rất đáng yêu nhìn Liệt Hỏa Vô Khuyết “Vậy ngươi giúp ta được không?”
-”Hảo ta giúp ngươi, từ giờ chuyện của ngươi là chuyện của ta.” Liệt Hỏa Vô Khuyết rất kiên định nói.
-”Ngươi đừng thích ta, ta không thích ngươi“. Thiên Song Song sợ hắn tổn thương liền cự tuyệt hắn.
-”Ta thích ngươi là chuyện của ta, ngươi chưa lấy chồng thì ta vẫn còn cơ hội, ta tin ngươi từ từ sẽ thích ta“. Liệt Hỏa Vô Khuyết thâm tình nhìn nàng nói.
-”Uh, Vô Khuyết, cám ơn ngươi” Thiên Song Song từ tốn, hơi có chút tâm động với hắn, nhưng nàng đã hạ quyết tâm, đời này không lấy chồng, nàng không thể phá vỡ quy tắc của bản thân.
...
-”Không được ta không thế giúp nàng, chúng ta đã lâu không tái xuất, không thể náo động, nếu ngươi muốn giúp nàng thì tự mình giúp“. Liệt Hỏa phu nhân thẳng thắn cự tuyệt.
-”Nhưng là..mẫu thân“. Liệt Hỏa Vô Khuyết cưỡng cầu.
-”Ta đã nói không là không, ta tuổi ngày càng cao, không thể ôm trọng trách mãi được, cha ngươi mất đến giờ ta vì ngươi gánh hết, chỉ mong ngươi mau thú cái thê tử lo lắng thay ta, còn những thứ quá nguy hiểm ta không thể đáp ứng“. Liệt Hỏa phu nhân phản đối mãnh liệt.
Liệt Hỏa Vô Khuyết buồn bã về phòng, dù gì hắn cũng sẽ giúp nàng, không sai. Sáng hôm sau Liệt Hỏa Vô Khuyết cùng Thiên Song Song được đưa ra khỏi Liệt Hỏa phủ, không biết bằng cách nào hai người đã trở về khách sạn hôm trước họ ở. Liệt Lý vui mừng không thôi; một đôi mắt cú mèo tràn đầy lo lắng hé ra kinh hỉ; hắn mệt mỏi cáo từ sớm về phòng nghỉ ngơi.
Chương 10 : Gặp thượng quan thần tinh
-”Ơ, chúng ta như thế nào ở phòng ta?” Thiên Song Song mở miệng chữ O kinh ngạc hỏi Liệt Hỏa Vô Khuyết.
-”Bí mật, ngươi chấp nhận làm nương tử ta, ta nói ngươi biết“. Liệt Hỏa Vô Khuyết không biết liêm sỉ nói.
-”Cái đầu ngươi, ta không cần“. Thiên Song Song đánh vào bụng hắn một cái, chạy nhanh ra khỏi phòng.
-”Ngươi..” Liệt Hỏa Vô Khuyết ôm một bụng đau đớn trộn lẫn ấm áp chạy theo sau, hai người như hai đứa trẻ rượt đuổi lòng vòng khách sạn.
-”A..” Thiên Song Song mải mê chạy không nhìn phía trước, bất ngờ đụng trúng tiểu nhị đang mang thức ăn lên, thế là đồ ăn loang lỗ khắp quần áo nàng, nhơ nhếch không thôi.
-”Hahaa, ca ca nhìn kìa, chính là nàng ta; người gì đúng ngu ngốc“. Thượng Quan Hoa Lệ từ cửa xuất hiện, cười lớn lên, lúc này mọi ánh mắt đều tập trung vào nàng ta, đó là điều đương nhiên vì nàng ta là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành mà.
-”Muội muội, người như thế ngươi cũng so đo sao, ca ca thật hết nói ngươi, Hoa công tử sẽ không thích nàng, ngươi an tâm“. Thượng Quan Thần Tinh nhìn Thiên Song Song nhếch nhác, khuôn mặt nhỏ nhắn đã dính thượng rau xanh, một mảng đồ ăn loang lổ trên áo nhìn thật kinh người; lúc này Thiên Song Song không khác gì khất cái một dạng.
-”Chết tiệt” Thiên Song Song mắng một câu, liếc Liệt Hỏa Vô Khuyết đang bụm miệng cười một cái; cúi đầu nhét một ít bạc cho tiểu nhị “Tiểu nhị ca, đây là tiền bồi thường coi như ta xin lỗi ngươi, cảm phiền đem ngay lên phòng ta một ít nước ấm“. Nói xong phất một cái trốn mất dạng.
Liệt Hỏa Vô Khuyết nhìn nàng sờ sờ bụng mình đã không còn đau do bị đánh mà là bị đau do cười quá nhiều, hắn vui vẻ trở về phòng mình.
-”Muội muội về thôi, ta căn bản thấy ngươi tốt hơn nàng ta rất nhiều, ngươi sao lại nghĩ mình thua thiệt đến như vậy?” Thượng Quan Thần Tinh đối muội muội của mình nói, nàng ở đây không phải Thiên Song Song thì là ai.
-”Ca, ngươi không tin ta. Nàng ta là yêu tinh a; mê hoặc nam nhân, ai nhìn thấy cũng bị mê hoặc“. Thượng Quan Hoa Lệ liếc Thượng Quan Thần Tinh, làm nũng lên.
-”Được rồi, nếu nàng là yêu tinh, ca sẽ bắt nàng thu phục; trả Hoa công tử lại cho ngươi, yên tâm“. Thượng Quan Thần Tinh hứa lèo đi lên, hắn cũng không thích gì nữ nhân, chỉ là trấn an muội muội hắn nên mới hứa liều, bất quá hắn biết mình rất đẹp, mê hoặc nàng ta rồi bỏ, thế là xong. Thượng Quan Thần Tinh thầm nghĩ.
-”Ca, ngươi có làm được không a?” Thượng Quan Hoa Lệ mắt to hỏi, y như cái tiểu hài tử.
-”Uh, ca có bao giờ lừa ngươi chưa?” Thượng Quan Thần Tinh lộ ra tự tin sáng ngời, cười cười nói.
-”Hảo, ta tin ca ca“. Thượng Quan Hoa Lệ kéo tay hắn thân mật, hai huynh muội tình cảm không thôi, bắt đầu ngồi dùng trà nói chuyện phiếm.
-”Muội muội, lúc nãy ta thấy nàng ta vì đùa giỡn với tên mặt áo đỏ nên bị mất mặt như thế, vậy tên kia là ai?” Thượng Quan Thần Tinh tò mò hỏi, tên áo đỏ trông cũng là một cái mĩ nam tử, nếu nàng ta thích hắn trước, coi bộ cũng khó khăn đây. Ngẫm đi ngẫm lại hắn cũng thấy mình đẹp hơn tên kia, cuối cùng hỏi vu vơ một vài câu rồi nhanh chóng đổi đề tài.
-”Ca ca, ta nói ngươi biết ngươi không được thích nàng ta a; nàng ta nhìn bộ dáng đào hoa, ngươi tốt nhất không được liên quan nàng.” Thượng Quan Hoa Lệ cảnh cáo, sắc mặt hơi hơi nghiêm túc.
-”Vậy ngươi như vậy nhiều nam nhân theo đuổi, có phải hay không đào hoa hơn nàng?” Thượng Quan Thần Tinh nhéo mũi tiểu muội muội, cười to lên.
-”Ca, ngươi thật là..” Thượng Quan Hoa Lệ giận dỗi đạp chân, nhìn đi chỗ khác không thèm nói chuyện nữa.
Một lúc sau Thiên Song Song từ trên lầu đi xuống, Liệt Hỏa Vô Khuyết vì châm chọc nàng nên bị một cú đá dưới hạ thân phải nằm giường. Lúc này nàng một thân áo trắng phiêu diêu, tóc còn hơi ướt do mới gọi tùy ý rối tung trong gió, đôi mắt hữu tình đảo qua chung quanh cướp mất biết bao trái tim nam nhân. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống một chỗ cạnh cửa sổ.
-”Tiểu nhị, cho ta một tô mì và một ly trà. Cám ơn“. Thiên Song Song lạnh lùng ngạo nghễ, không để ý xung quanh càng làm cho người ta say như điếu đổ, không ai có thể nhớ đến người lúc nãy chật vật bộ dáng, bây giờ thì khác xa; đến khí chất tựa hồ không cùng một người. Lúc này dễ thương đáng yêu tiểu hài tử, bây giờ lạnh lùng khó xâm phạm.
-”Ca, là nàng.” Thượng Quan Hoa Lệ liếc liếc mắt ca ca nàng, hướng về phía Thiên Song Song chỉ chỉ.
-”Là nàng“. Thượng Quan Thần Tinh kinh ngạc mở miệng to như quả trứng, ngây ra như phỗng.
-”Ca, ngươi không phải bị nàng mê hoặc đi“. Thượng Quan Hoa Lệ ấm ức không thôi, nàng mới đây còn là tâm điểm, giờ bị người lấy đi hết, cả ca ca nàng không bao giờ gần nữ sắc cũng bị mê hoặc luôn rồi, tức chết nàng.
-”A, không không. Ta chỉ kinh ngạc tý thôi. Ngươi đừng lo, xem ca ca“. Thượng Quan Thần Tinh lập tức nhanh chóng khôi phục nguyên trạng thái ban đầu, đứng lên vuốt vuốt lại chính mình quần áo rồi hướng bàn Thiên Song Song đi qua.
-”Cô nương, có thể hay không cho tại hạ tọa cùng, nghe nói cô nương cầm, kì, thi, họa đều tinh thông, ta đây rất quý trọng nhân tài, ta rất muốn cùng cô nương đàm đàm.” Thượng Quan Thần Tinh một thân hắc y hoa văn nho nhã nổi bật nước da trắng nõn, chân mày rậm, môi mỏng đỏ đỏ ưa nhìn, cái mũi cao thanh tú, đôi mắt đẹp trong trẻo, tóc đen bói cao đầu, phía trên đội một cái nho nhỏ như mão của quan viên, hai bên có hai sợi dây tòn ten, trước mão có hoa văn tinh xảo chứng tỏ hắn là một người có tiền; người này có 6 7 phần tương tự Thượng Quan Hoa Lệ.
-”Công tử lầm người, ta không có tài cán gì; còn có công tử thích thì có thể ngồi, ta đã dùng xong thiện, cáo từ.” Thiên Song Song nhìn Thượng Quan Thần Tinh thấy rất chán ghét, nhìn đến Thượng Quan Hoa Lệ ngồi bàn đối diện lại càng tức giận; chính mình nãy giờ không để ý xung quanh, thì ra là hai huynh muội họ lại trêu đùa nàng; may là nàng không bị bẫy.
Thiên Song Song lạnh lùng rời đi, Thượng Quan Thần Tinh như tượng hồn lìa khỏi xác, hắn thầm nghĩ hắn xấu xí đến chán ghét vậy sao, sự tự tin của hắn sụp đổ mất rồi, ô ô, hắn khóc thầm, nhanh chóng đi nhanh về nhà.
-”Ca ca, đợi ta với.” Thượng Quan Hoa Lệ thấy ca ca rời khỏi cũng chạy theo. Rất nhanh khách sạn lại trở lại bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top