Chương 51 ~55

Chương 51 : Họa vô đơn chí

Mấy đại nam nhân chính là một cái mặt dày bám đuôi không hơn không kém, sau khi Thiên Song Song bị người gây tổn hại đêm trước liền tò tò đi theo không chịu rời nàng. Trừ lúc này đi vệ sinh (#.#)/ Kinh chưa?

Thiên Song Song một đầu hắc tuyến, cuối cùng khó khăn lắm mới lừa năm cái rời nàng một chút để có không gian riêng tư. Nàng chuồn ra ngoài.

Võ lâm minh chủ chỗ ở chính là một phủ nằm ở bên ngoài của Tây thành. Nó có vẻ độc lập với Tây thành.

Thiên Song Song hớt ha hớt hải trốn ra ngoài nhẹ nhõm thở một hơi. Có trời mới biết nàng bị bọn hắn phiền đến thế nào, bao bọc kĩ đến thế nào. Đúng là bọn hắn chu đáo thật nhưng là với tính cách của nàng thì xin tha, nàng phiền não 

Mừng như điên chạy ra ngoài. Lúc này một thân nam trang tiêu sái, phía sau oản một cái tóc đuôi gà khỏe khắn. Thân hình có một chút thon dài nhưng là không có vẻ ốm yếu chút nào, ngược lại trông rất tao nhã, nàng cũng tính là một cái mỹ nam đi.

Lang thang khắp các ngõ nghách, nàng phát hiện một quán trà nhỏ trong hẻm. Trà quán vì nằm trong hẻm nên hơi vắng vẻ. Nhưng là kiến trúc cùng bố trí rất không sai. Nhìn trà quán rất trang nhã, rất sạch sẽ, mang lại một phần thoải mái hơn nữa mùi trà thoang thoảng chiêu hồn nhân rất là không sai.

Thiên Song Song chậm rãi bước vào. Phất một cái tay áo, còn có giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã. Tiểu nhị thấy thế liền niềm nở ra tiếp đón.

-"Khách quan mời vào. Người có hay không đặt chỗ trước?" Tiểu nhị cung kính hỏi.

-"Không có" Thiên Song Song lạnh nhạt đáp.

-"Thế khách quan có muốn thuê sương phòng?" Tiểu nhị thấy vị khách trước mặt chính là một cái có tiền liền thừa cơ hỏi.

-"Cho ta một chỗ bình thường gần cửa sổ là được" Thiên Song Song giọng điệu chính là đạm mạc xa cách.

-"Hảo. Xin mời khách quan" Tiểu nhị vì muốn lấy lòng nàng nên có vẻ rất hiếu khách tiếp đón, sự thật thì không biết hắn có muốn xem trọng khách thật lòng không thì có trời mới biết.

-"Hảo. Xin mời khách quan" Tiểu nhị vì muốn lấy lòng nàng nên có vẻ rất hiếu khách tiếp đón, sự thật thì không biết hắn có muốn xem trọng khách thật lòng không thì có trời mới biết.

Thiên Song Song ngồi xuống bàn bên cạnh cửa sổ. Gió thổi nhè nhẹ vào mặt làm nàng có một chút sảng khoái. Trà quán tựa hồ rất ít khách nên nàng rất vừa lòng, nàng chính là một cái không thích chỗ đông người.

-"Đem loại trà ngon nhất của quán đến đây" Thiên Song Song chính là một cái tiêu tiền không tiếc, hào phóng nói. Tiểu nhị nghe đến liền bộ dạng chân chó vui vẻ đi làm.

Thưởng trà, thưởng cảnh, cúi đầu thưởng dòng người đi lại, ngước đầu lại thưởng trời xanh. Thích thú, chính là thích thú. Nàng Thiên Song Song rất là thích cái cảm giác tự do tự tại, bình bình ổn ổn cuộc sống như thế này.

Chậm rãi thưởng thức mọi thứ không có nhìn xung quanh. Bỗng nhiên Thiên Song Song cảm nhận được một đạo ánh mắt cực nóng nhìn về phía mình.

Cảm giác tựa hồ thật khó chịu. Thiên Song Song thầm nghĩ.

Quay đầu liền đối mặt một cái nam tử, xanh nước biển quần áo làm nổi bật làn da trắng hồng, tóc đen như mực cắm đại một cây trâm, ngũ quan hoàn mỹ, tuấn mỹ vô trù, tai trái đeo một viên ngọc xanh nước biển lấp lánh, đôi con ngươi thản nhiên một màu xanh lơ trông thật sống động, nam tử trước mặt chỉ là một từ để hình dung hắn. Mỹ.. Chính là mỹ, mỹ đến yêu nghiệt.

-"Ngươi nhìn cái gì?" Thiên Song Song giọng nói ẩn chứa một chút tức giận hướng nam tử phóng tia lửa điện, thầm mắng hắn ăn cái quái gì mà nhìn nàng, nàng hiện không phải nữ nhân nga.

-"Ngươi có muốn theo ta về làm nam sủng?" Nam tử thản nhiên hỏi một câu.

-"Phù phù" Thiên Song Song chính là đang uống trà đều phun hết ra bên ngoài. Tởm, nam nhân này là không có đùa với nàng đi. Nam sủng a, nam sủng cái đầu hắn. Thiên Song Song lửa giận cháy nhanh ra ngoài, bộc phát "Nam sủng cái đầu nhà ngươi, ta không phải đoạn tụ, ngươi muốn tìm nam sủng thì đi chỗ khác".

-"Không, ta quyết định rồi. Chỉ có ngươi mới xứng làm nam sủng của ta. Ngươi đừng hòng trốn thoát khỏi tay ta" Lam y nam tử mặt không đổi sắc bá đạo nói.-"Ách, đồ điên" Thiên Song Song phẫn nộ cùng bực mình, nàng không thích hắn, nằm mơ hắn mới có thể đem nàng về. Sát khí ngoại phóng, liền lấy ba phần lực truyền đến lòng bàn tay chưởng về phía lam y nam tử.

Lam y nam tử cũng không phải một cái dễ chơi. Nhanh chóng tránh thoát được nàng. Từ đó nàng công kích, hắn né tránh, hai người dằn co lên.

Lam y nam tử chính là không có đánh lại mà cơ hồ chỉ né đòn công kích. Ngược lại Thiên Song Song càng đánh càng giận, càng thêm bưu hãn đánh tới.

-"Hôm nay ta không phế ngươi liền không phải họ Thiên" Thiên Song Song giận dữ nói. Nam tử nhìn nàng chính là nhẹ nhàng tươi cười.

Võ công của Thiên Song Song chính là không sai, nhưng là lam y nam tử cũng không phải là cái thấp người. Nếu so về sức mạnh chắc chắn một điều Thiên Song Song mạnh hơn nam tử, có điều là tính luôn cả Phong nguyên tố, nhưng võ công đơn thuần của nàng đối với lam y nam tử chính là ngang tay.

Mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống. Mười phần bực mình Thiên Song Song biết không thể thắng hắn, cũng không thể đem thân phận bại lộ nên lắc mình một cái muốn trốn đi.

Nam tử dù nói là chỉ tránh né không có đánh nhưng là cũng chật vật không ít, vì thế đánh nhau một đoạn thời gian cũng tổn thất một ít sức lực, mồ hôi cũng như sương mù làm hắn càng thêm mị hoặc. Mà dù mị hoặc đến đâu thì trong mắt Thiên Song Song cũng là một cái đáng ghét.

Một tay quăng lại một thỏi bạc, Thiên Song Song lắc mình nhanh chóng tẩu đi. Kì thật nàng chính là một cái sợ phiền toái nhân, ở nhà không yên ra đường cũng không yên. Ông trời chính là trêu đùa nàng mà.

Nói đến cái kia nam tử nhìn nàng rời đi có một chút không đành lòng nhưng hắn không đuổi kịp nàng nữa rồi. Cuối cùng chỉ có thể ngậm ngùi nhìn bóng nàng rời đi.

Thiên Song Song chạy như điên trở về phủ của mình, vì là chạy tốc độ quá nhanh nên không kịp tránh một số vật thể đột nhiên xuất hiện.

-"Bang"

Một tiếng va chạm làm cho thân hình nàng ngã nhào trên đất. Dây thun buộc tóc cũng vì thế mà bị đứt ra, ba ngàn sợi tóc cứ như thế mà chảy xuống.

Mái tóc đen như mực tùy ý rối tung trong gió, làn da thiếu nữ trăng mịn tựa thiên thần, đôi mắt hút hồn, môi đỏ chúm chím, mũi thanh thanh, nàng lúc này đẹp không sao tả xiết làm cho người ta không thể rời mắt.

Vật thể nàng va chạm chính là một cái lục y thiếu niên, hắn lúc này chính là kinh diễm nhìn nàng, cảm xúc có một chút phức tạp không rõ. Cơ hồ chưa kịp hoàn hồn đã nghe một giọng nữ lạnh lẽo chói tay làm hắn thức tỉnh.

-"Ngươi bộ không có mắt sao, như thế nào lại va vào ta?" Thiên Song Song giạn dữ nói, nàng chính là không có chỗ tiết hỏa, tiết hết lên người thiếu niên này đâu.

Vật thể nàng va chạm chính là một cái lục y thiếu niên, hắn lúc này chính là kinh diễm nhìn nàng, cảm xúc có một chút phức tạp không rõ. Cơ hồ chưa kịp hoàn hồn đã nghe một giọng nữ lạnh lẽo chói tay làm hắn thức tỉnh.

-"Ngươi bộ không có mắt sao, như thế nào lại va vào ta?" Thiên Song Song giạn dữ nói, nàng chính là không có chỗ tiết hỏa, tiết hết lên người thiếu niên này đâu.

-"Không phải ta, mà là cô nương đi quá nhanh a" Lục y nam tử rất không vui cãi lại, hắn chính là người bị hại, làm sao có thể chịu ủy khuất được.

-"Mặc ngươi nhận hay không nhận, lão nương chính là một cái đúng" Thiên Song Song cơ hồ phát tiết nói.

Chưa kịp để nam tử trả lời thì Thiên Song Song đã ra tay rồi, tội nghiệp nam tử tuy rằng có võ công nhưng không cao, bị nàng đánh một trận bầm dập mặt mày như một cái đầu heo.

Đau đớn còn chưa kịp bắt mỗ nữ nhân đền, quay đầu mỗ nữ đã bóng dáng không thấy đâu rồi. Đúng là xui xẻo mà, nếu biết bị đánh oan như thế này, hắn chắc chắn sẽ không ra đường hôm nay.

May mắn là nhìn nàng rất là quen mặt đâu, hắn phải về nhà hảo hảo nghĩ ra, sau đó phải bắt nàng trả giá hắn mới cam lòng.

Về phần mỗ nữ nhân tìm được người phát tiết nhẹ nhõm trở về. Tuy là không có tức giận như trước nhưng là còn chưa có tiêu tán. Về nhà lại đem mấy nam nhân đày đọa một phen. Tội cho mấy nam nhân ở nhà vì muốn lấy lòng người ngọc, muốn chứng minh tình cảm bọn hắn dành cho nàng nên phải làm đệm thịt cho nàng trút giận đâu.

Tàn nhẫn, tàn nhẫn a.

Chương 52 : Ngày hội Tây Quốc

Sáng hôm sau, Thiên Song Song còn chưa có tỉnh ngủ đã bị tiếng ồn ào làm tỉnh dậy.

-"Ồn ào quá, có thôi cho người ta ngủ không" Thiên Song Song cào nhào lên tiếng, khuôn mặt rõ ràng chưa có tỉnh ngủ.

Nàng chính là lầm bầm, còn bên ngoài cứ tiếp tục xôn xao. Cuối cùng Thiên Song Song không chịu được nữa đành phải rửa mặt chải đầu xem bên ngoài có chuyện gì.

Vừa bước vào cửa đã thấy một cái lục y bóng dáng ngồi tại trong phòng, nam tử da trắng như tuyết, phấn nộn hề hề, tóc xõa buộc lại một nửa như thác đổ, đôi mắt đen trong suốt như hai viên ngọc sáng ngời ngời, mặc dù thân hình có một chút gầy nhưng tổng thể hắn vẫn là một cái mỹ nam. Trên mặt hắn vẫn còn lại một chút dấu vết xanh tím nhưng vẫn không ảnh hưởng vẻ đẹp của hắn. Thiên Song Song tự hỏi nàng có quen hắn sao.

Nhìn ra được người trước mặt không có nhớ ra mình, nam tử nhăn nhăn tuấn mi, trầm giọng nói "Thiên minh chủ, ngài còn không nhớ rõ ta sao?"

Thiên Song Song nghe hắn nói xong vẫn đưa cái mặt vô tội hề hề dòm hắn "Ta có quen ngươi sao"

-"Hừ, hôm qua là ai đánh ta, còn không phải Thiên Minh chủ sao?" Lục y nam tử chỉ chỉ lên mặt của hắn hiện ra một chút đáng thương vô cùng.

-"Không có a, ta chưa hề gặp qua ngươi" Thiên Song Song chính là liều chết không thừa nhận. Muốn nàng chịu trách nhiệm ư, đừng có mơ.

Nam tử sắc mặt từ bạch biến hắc, được lắm, nàng không nhận, hắn liền có cách giúp nàng nhận.

-"Hảo, nếu không phải là Thiên Minh chủ ta cũng không truy cứu, có điều ta đây là người gặp nạn, Thiên Minh chủ cũng không phải gặp nạn không cứu chứ" Lục y nam tử nhàn nhã nói. Ngữ khí rất ư chắc chắn, hắn xác định nằm lỳ ở đây rồi.

Thiên Song Song vừa định mở miệng cự tuyệt thì bên ngoài một tên nô tài hồng hộc xông vào "Lục hoàng tử, ngươi hù chết ta, ngươi không nói không rằng chạy đến đây làm ta tìm muốn chết"

Thiên Song Song hơi kinh ngạc nhìn lục y nam tử, Lục hoàng tử không lẽ là hắn đi. Tây thành này ngoài Lục hoảng tử Tây Thần Liên làm sao còn có người khác được xưng, ai da hôm qua lỡ đắc tội hắn, nếu hôm nay lại làm hắn không vui thì sau này sẽ sống không yên đâu.

Nàng bối rối một chút liền trấn định đi xuống, được rồi dù gì hắn cũng nể mặt mình, mình chũng không thể làm cho hắn phật lòng. Hiện tại địch mạnh ta yếu, bớt một người đỡ một người.

-"Ta cũng không phải là người thấy người gặp nạn không giúp, nếu lục hoàng tử đã mở lời nhờ cậy. Mời nói" Thiên Song Song hơi cung kính nói. Cung kính chứ trong lòng toàn là khinh bỉ đâu.

-"Thiên minh chủ, kỳ thật nếu Ngũ hoàng huynh ta thấy ta bị thương sẽ truy xét tới cùng. Chi bằng cứ đẻ ta ở đây vài ngày tịnh dưỡng. Khi nào vết thương lành hẳn ta sẽ rời khỏi" Tây Thần Liên nắm bắt cơ hội nói, hắn đương nhiên muốn Thiên Song Song bồi thường bồi thường.

-"Ta cũng không phải là người thấy người gặp nạn không giúp, nếu lục hoàng tử đã mở lời nhờ cậy. Mời nói" Thiên Song Song hơi cung kính nói. Cung kính chứ trong lòng toàn là khinh bỉ đâu.

-"Thiên minh chủ, kỳ thật nếu Ngũ hoàng huynh ta thấy ta bị thương sẽ truy xét tới cùng. Chi bằng cứ đẻ ta ở đây vài ngày tịnh dưỡng. Khi nào vết thương lành hẳn ta sẽ rời khỏi" Tây Thần Liên nắm bắt cơ hội nói, hắn đương nhiên muốn Thiên Song Song bồi thường bồi thường.

-"Hảo, nếu Lục hoàng tử không chê cứ ở lại" Thiên Song Song bắt buộc phải đáp ứng, chịu thôi. Người này nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì, tùy cơ ứng biến vậy.

Tây Thần Liên được sắp xếp ở một gian phòng khách điều kiện rất tốt, hắn rất vừa lòng.

-"Thiên Minh chủ, hai lần gặp ngươi ngươi đều đánh ta, lần này ta phải bắt ngươi chịu trách nhiệm" (Lần đầu hắn bị đánh chính là ở Bắc Thần quốc, hắn thất tình, lại bị kêu là cái điên nam tử - hắn suốt đời làm sao có thể quên) 

/Ai không nhớ tên này bị đánh lần đầu như thế nào thì mời coi lại

-"Song nhi, sao ngươi lại đánh hắn" Lãnh Phong chờ Thiên Song Song vào phòng rồi hắn mới hỏi. Không có hỏi ngay trước mặt Tây Thần Liên kia. Mặc dù Thiên Song Song không có nhận nhưng là Lãnh Phong đương nhiên nhìn ra thủ phạm là nàng.

-"Ách, ta lỡ tay thôi" Thiên Song Song cười gượng nói.

-"Ngươi thật là.. Sau này không được tùy tiện như vậy" Lãnh Phong bộ dạng như cái mẫu thân giáo nữ nhi, tuy vậy giọng điệu vô cùng sủng nịch.

-"Tại hắn đáng ghét thôi" Thiên Song Song chu môi nói, ai bảo hắn chặn đường nàng. Hừ hắn bị đánh là đáng đời.

Lãnh Phong bó tay rồi, hắn chỉ có thể nhìn nàng lắc đầu.

-"À đúng rồi Lãnh Phong mấy người còn lại đâu?" Thiên Song Song hôm qua tức giận phóng hỏa tùm lum liền không có nhìn thấy bọn hắn. Lẽ nào bọn hắn là giận nàng.

-"À, bọn hắn có việc rời khỏi" Lãnh Phong thản nhiên nói. Hắn còn chưa đoán ra suy nghĩ của nàng.

-"Tại sao bọn hắn lại đi?" Thiên Song Song biết bọn hắn sủng nàng nhưng là nàng còn không nhớ rõ bọn hắn, thật bất công với bọn hắn, vậy mà nàng còn lấy bọn hắn làm bao cát. Chắc là bọn hắn giận nàng.

-"Đông Y Ly và Bắc Thần Tử Yên là hai nhân vật quan trọng của Đông quốc và Bắc Thần quốc không thể không về xử lý. Bạch Vân mặc dù không muốn đi nhưng là hắn phải quay về Bắc Thần quốc nói rõ tình hình với Thượng Quan Thần Tinh, Hoa Trầm Hương thì về thăm mẫu thân hắn, nghe nói mẫu thân hắn hiện tại bệnh" Lãnh Phong giải thích.

-"Ân" Thiên Song Song nghe Lãnh Phong giải thích lòng cũng được trấn an một chút. Nhẹ nhàng gật đầu.

Nói về Bạch Vân, Đông Y Ly, Bắc Thần Tử Yên cùng Hoa Trầm Hương rời đi là vạn phần bất đắc dĩ, nếu không bọn hắn sẽ thủ hộ bên người nàng. Hiện tại Võ lâm minh chủ phủ đã được gia tăng lực lượng rất nhiều, canh phòng cẩn trọng hơn nên bọn hắn mới an tâm mà đi.

Về những chuyện lúc trước nàng mất trí nhớ, Lãnh Phong cũng kể qua một lượt với nàng. Thiên Song Song cũng hiểu được hiện tại mình phải làm gì.

-"Minh chủ Tây quốc ngày hội một năm một lần, tối nay người phải nhớ đi" Đại Tỷ là một trong những tỷ muội ở trong Hoa Băng phái, hiện tại Hoa Băng phái vì Thiên Song Song trở thành Võ lâm minh chủ nên cũng dời đên đây.

-"Uh, ta nhớ rồi. Đại Tỷ sau này đừng gọi ta Minh chủ nữa gọi ta Băng nhi được rồi" Thiên Song Song đối với tỷ muội trong Hoa Băng phái đều như người trong nhà nên rất thân thiện trả lời.

-"Nhưng là Minh chủ" Đại Tỷ định phản đối.

-"Cứ vậy đi" Nhưng là Thiên Song Song không cho.

Nhìn Thiên Song Song kiên định nên Đại Tỷ cũng không dám nói nhiều, cuối cùng đánh một cái gật đầu coi như là chấp nhận.

Tây quốc ngày hội là một ngày hội đón xuân của Tây quốc, nó được tổ chức vào trước Tết mười thiên. Dân chúng người người buôn bán tấp nập những thứ chuẩn bị đón xuân, cả con đường tràn ngập không khí xuân, cuối đường chính là sân khấu cho những người khách mời diễn. Dân chúng Tây quốc đều rất mong chờ ngày lễ này, bởi thế mỗi lần đến ngày này là đướng phố cơ hồ chìm ngập trong dòng người.

Khách mời của ngày hội Tây quốc cơ hồ cũng được chọn lọc rất kĩ càng. Người được chọn đều là những người chức vị cao, nếu không phải là người có danh vọng thì đương nhiên sẽ không thể trở thành khách mời, chỉ có thể đứng một bên làm người xem như bao người dân thường của Tây quốc. Do đó chỗ ngồi dàn khách mời luôn luôn được mọi người nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.

Thiên Song Song hôm nay mặc dù có thiệp mời nhưng nàng cực không thích ngồi ghế khách mời. Nàng chính là một thân nam trang cùng Lãnh Phong hai cái bạch y đi chung quanh nhìn khắp nơi.

-"Ngô, thật là náo nhiệt" Thiên Song Song không khỏi thích thú reo lên, mặt tràn đầy hào hứng.

-"Song nhi, ngươi thích là được" Lãnh Phong ôn nhu nói, đối với người khác hắn cực kì lạnh lùng, chỉ có nàng là được hắn đối xử khác thôi.

-"Chúng ta đi thôi" Thiên Song Song lôi kéo Lãnh Phong trực tiếp trà trộn vào dòng người.

Dòng người cơ hồ càng đi càng đông, xôn xao tấp nập làm cho hai người đứng kế bên nhau nếu muốn nghe rõ phải nói chuyện thật lớn mới có thể nghe được.

Không biết chen chút bao lâu, rốt cuộc Thiên Song Song mới thấy được một gian hàng ưng ý, nơi này bán rất nhiều ngọc bội tinh xảo, trang sức loại nào cũng có, ngọc thạch sáng lấp lánh, chính vì thế mới thu hút được Thiên Song Song đi vào.

Gian hàng có vẻ cao cấp nên rất ít người đi vào, mặc dù vậy Thiên Song Song không quan tâm lắm mà chỉ quan tâm đến những món hàng bên trong này mà thôi.

Thiên Song Song hai mắt sáng rỡ đi vào, nàng chính là thích thú nhìn xung quanh. Cuối cùng ghé mắt vào một viên rubi tinh xảo màu xanh lam, nó rất đẹp, vừa nhìn là đã hút lấy ánh mắt nàng rồi.

-"Lãnh Phong ngươi thấy sao?" Thiên Song Song quay đầu về phía sau hỏi, bất giác phát hiện không có một bóng người.

Ách, lạc rồi sao? Nàng nhớ rồi, lúc nãy hai người nắm tay quá lâu nên ra mồ hôi, Thiên Song Song rút tay về, hai người đi được một đoạn cũng không có lạc. Sau do người đông chen chúc lộn xộn nên cuối cùng bị lạc nhau mà không biết.

Thở dài một hơi cuối cùng tự mình trấn an mình, Lãnh Phong cũng là người lớn rồi hắn chắc chắn sẽ không sao. Về phủ sẽ lại gặp hắn thôi, hiện tại là mua cho được vật mình thích.

-"Ông chủ, cái này bán như thế nào?" Thiên Song Song chỉ vào viên rubi hỏi.

Lão bản thoáng hiện ra kinh ngạc, sau lại mừng rỡ. Thiên Song Song nhìn hắn tỏ vẻ không hiểu, nhưng vẫn là kiên nhẫn đợi câu trả lời.

Chỉ thấy lão bản đi vào bên trong gian phòng, vì gian phòng ngăn cách bởi một tấm màn che nên nàng không có nhìn rõ bên trong. Một lúc sau, màn che được lão bản vén lên, hắn có vẻ cung kính chờ đợi một cái gì đó.

Bên trong đi ra một cái nam tử xinh đẹp tuyệt trần, một thân xanh nước biển quần áo làm nổi bật làn da trắng hồng, tóc đen như mực cắm đại một cây trâm, ngũ quan hoàn mỹ, tai trái đeo một viên ngọc xanh nước biển lấp lánh, đôi con ngươi thản nhiên một màu xanh lơ trông thật sống động. Là hắn, là hắn. Thiên Song Song nhìn thấy người từ trong bước ra chỉ muốn la lớn một tiếng quay đầu bỏ chạy thật nhanh.

-"Là ngươi" Nam tử nhìn thấy Thiên Song Song hơi tỏ ra kinh ngạc, sau đó liền thản nhiên tươi cười như ánh mặt trời sáng lạn. Nàng nhìn hắn cười tà mị chỉ có thể mắng hắn một câu yêu nghiệt.

Thiên Song Song chân chính quay đầu bỏ chạy.

-"Đứng lại" Lam y nam tử chính là đưa hai tay ngăn cản trước mặt nàng, cười ngã ngớn "ngươi không phải muốn mua cái này sao?" Lam y nam tử biết rồi còn hỏi.

-"Hiện tại không muốn nữa, cáo từ" Thiên Song Song ánh mắt trở nên lạnh nhạt cự tuyệt.

-"Này, này. Sao ngươi thấy ta lại không muốn mua nữa, sợ ta bán cho ngươi cao giá sao?" Lam y nam tử giọng điệu mang theo chút đùa bỡn.

-"Nhìn mặt ngươi là ta hết muốn mua" Thiên Song Song xa cách nói.

Nam tử nhìn nàng tươi cười ngày càng sâu "Bảo bối, ngươi đừng nói như vậy, gia với ngươi gặp nhau âu cũng là do duyên phận" Lam y nam tử mật ngọt nói làm cho Thiên Song Song nổi một lớp da gà.

-"Lăn, ta không thích ngươi" Thiên Song Song lửa giận lại lập tức nổi lên, duyên phận cái đầu ngươi, lão nương nhìn ngươi là hết muốn ăn cơm rồi.

-"Bảo bối, bớt giận. Nếu ngươi thích cái này có thể cầm, ta tặng cho ngươi" Lam y nam tử hào phóng lấy viên rubi đặt vào tay Thiên Song Song.

-"Thế cảm tạ" Thiên Song Song chính là một cái vô sỉ phúc hắc, cho không, hắc hắc đương nhiên nàng nhận, nàng đâu có ngốc đến nỗi vì giận dữ che mờ mắt.

Lam y nam tử chỉ thấy một cơn gió nhẹ thổi qua, nhìn một cái đã không thấy bóng dáng Thiên Song Song đâu rồi.

-"Mỹ nam, ngươi định là của ta rồi" Lam y nam tử bỗng nở nụ cười xán lạn, hắn gặp được người định mệnh của hắn rồi. Vừa vặn là cái nam nhân, cũng là cái mỹ nam, hắc hắc.

Thiên Song Song trối chết chạy ra khỏi gian hàng, tay còn nắm chặt viên rubi thích thú vô cùng. Nàng quyết định đeo nó ngay lên tai, lấp lánh lấp lánh, rubi xanh nước biển, mắt nàng cũng là một màu xanh thẳm, hai cái hỗ trợ nhau làm cho nàng càng thêm một tầng mị hoặc nhân.

-"Trời ơi Băng nhi rốt cục ta cũng tìm được ngươi" Đại Tỷ hớt ha hớt hải vui mừng nhìn Thiên Song Song.

-"Đại Tỷ sao ngươi lại ở đây?" Thiên Song Song biết chắc chắn lý do nàng ta đến tìm mình còn giả vờ ngốc ngốc hỏi, vô tội hề hề.

-"Ngươi còn giả ngốc, còn mặc cái dạng này, mau theo ta đổi một kiện quần áo khác, buổi lễ sắp bắt đầu rồi còn chạy loạn. Ngươi là Võ lâm minh chủ, là Võ lâm minh chủ nhớ chưa, không thể vắng mặt" Đại Tỷ liền giáo huấn giáo huấn.

Thiên Song Song thấy Đại Tỷ nổi giận cũng không dám nói gì, chỉ có thể như con dâu nhu thuận đi theo sau.

Thiên Song Song đổi một thân bạch y váy dài đơn giản, nàng như tiên giáng trần, tóc được Đại Tỷ thắt một cách tỉ mỉ, đôi mắt như hồ thu không đáy, hai cái lông mi dày như hai cánh quạt lông khẽ rũ xuống trông tinh xảo vô cùng, đôi môi anh đào đỏ mọng, hai má hồng hồng, dáng người thon dài cao ngất, đường eo tinh tế nhỏ nhắn, đường cong rõ ràng hiện ra, nàng đẹp tựa Hằng Nga tiên tử trên trời.

-"Băng nhi, ngươi thật đẹp" Đại Tỷ là cái nữ nhi nhưng cũng không thể không khen ngợi, bất giác giơ ngón tay cái lên.

-"Đại Tỷ ngươi lại trêu chọc ta" Thiên Song Song chu môi nói.

-"Ta không gạt ngươi, đi thôi, chúng ta trễ rồi" Đại Tỷ lôi kéo Thiên Song Song đến sân khấu. Trên đường đi người nào cũng kinh ngạc nhìn nàng, nam nhân bị mê hoặc, nữ nhân có hâm mộ, có say mê, ganh ghét cũng có.

Dàn khách mời cơ hồ đã đến đông đủ. Xa xa nghe tiếng tiểu thái giám giới thiệu khách mời.

-"Khách mời đầu tiên Võ lâm minh chủ Thiên Hoa Băng" 

Ách, Thiên Song Song kinh ngạc, như thế nào nàng là khách mời đầu tiên a, đúng là Võ lâm minh chủ thân phận đúng là không nhỏ:v.

Trong lúc Thiên Song Song còn cười thầm trong lòng thì lúc này tiểu thái giám đã đọc tên nàng đến ba lần mà không thấy người đâu. Mọi người cơ hồ tâm tình rất không tốt.

-"Võ lâm minh chủ mới vừa nhận chức đã kiêu ngạo thế này rồi, không biết sau này còn kiêu ngạo đến bao nhiêu" Lý Doanh Doanh liền đâm bị thóc thọc bị gạo nói, lay động mọi người.

-"Đúng rồi, đúng là coi chúng ta không ra gì" Người khác cũng nghị luận lên.

-"Đúng đó, đúng đó".

...

Trong số khách mời Bắc Thần Tử Yên cùng Đông Y Ly cũng vinh dự được tới, nghe thấy mọi người nghị luận xấu về nàng bọn hắn liền một trận hơi thở âm trầm, sát khí ngoại phóng.

-"Võ lâm minh chủ Thiên Hoa Băng hôm nay không..." Chính lúc tiểu thái giám định tuyên bố Võ lâm minh chủ không đến thì bị một làn gió thổi ngang, chuông bạc giọng nói dễ nghe vô cùng đánh gãy.

-"Xin lỗi ta đến muộn" Thiên Hoa Băng một thân váy dài đẹp như tiên nữ hạ phàm làm người ta một trận há hốc mồm, nàng cười tạ lỗi làm cho mấy nam nhân tâm tình như bị thôi miên mà mê đắm. Đông Y Ly cùng Bắc Thần Tử Yên nhìn nhiều người nổi sắc tâm với người ngọc hận không thể đem nàng giấu tại trong phòng chỉ thuộc sở hữu của một mình bọn hắn.

Một lúc sau mọi người mới hoàn hồn, Thiên Song Song lúc này đã lắc mình ngồi xuống vị trí khách mời. Đứng phía sau nàng chính là Đại Tỷ.

Tiểu thái giám lại tiếp tục tuyên bố khách mời thứ hai "Ngũ hoàng tử Tây quốc Tây Thần Ninh".

Một thân lam y trường bào mị hoặc yêu nghiệt, lại là hắn sao? Thiên Song Song dụi mắt không tin.

Nhoáng một cái Tây Thần Ninh ngồi vào vị trí bên trái Thiên Song Song. Lạ một cái hắn không có nhìn nàng, lạnh lùng xa cách, giống như chưa từng quen nàng vậy. Không lẽ nàng nhìn nhầm người. Thiên Song Song nghĩ vậy.

Khách mời thứ ba chính là Mạch Thiên Dạ trưởng môn phái Thiên Sơn, ngồi bên phải Thiên Song Song. Nàng nhìn hắn gật đầu một cái ý là chào tế nhị.

Tiểu thái giám lại tiếp tục giới thiệu tiếp mấy vị khách mời tiếp theo chính là Đông Y Ly thái tử Đông quốc, Bắc Thần Tử Yên vương gia Bắc Thần quốc xong đến các vị đại thần, và cả Lý Doanh Doanh.

Chương 53 : Ngày hội Tây Quốc

Buổi buổi diễn cơ hồ nhàm chán vô cùng. Thiên Song Song không biết làm gì, chỉ thấy đầu nàng cơ hồ ngã về hướng bên trái.

Tây Thần Ninh nhíu mày, nếu không phải người kế bên là cái võ lâm minh chủ hắn liền một cước đá bay nàng rồi, hừ, đang coi diễn cư nhiên lăn ra ngủ, còn dựa vào hắn nữa chứ. Tây Thần Ninh lấy tay nhẹ đẩy đầu nàng đi ra.

Đầu Thiên Song Song lại ngã sang bên phải trực tiếp đặt lên vai Mạch Thiên Dạ.

Di, Mạch Thiên Dạ bỗng cảm thấy một cảm giác lạ lẫm bao trùm, thân hình hắn cứng ngắc không dám động đậy, nhìn về hướng Thiên Song Song. Một khuôn mặt khuynh thành khuynh quốc cư nhiên đang ngủ say, không ngờ cả ngủ cũng có người mỹ đến như vậy, mỹ như ánh trăng trên bầu trời đêm, mỹ không tỳ vết.

Nhưng là Mạch Thiên Dạ là ai, hắn đó giờ không gần nữ sắc, cảm giác lạ làm hắn hít thở không thông, cuối cùng hắn khẽ đẩy đầu nàng qua hướng ngược lại.

Thiên Song Song đầu lại đặt lên vai Tây Thần Ninh. Tây Thần Ninh một đầu hắc tuyến lại đẩy qua, Mạch Thiên Dạ lại đẩy lại. Cuối cùng Tây Thần Ninh ức chế muốn trực tiếp lay tỉnh Thiên Song Song.

Tây Thần Ninh hiện lên một chút không thể tin, hắn cư nhiên thấy trên tai nàng đeo một cái rubi xanh biển lóng lánh không tỳ vết. Nàng một thân bạch y váy dài tựa tiên nữ hạ phàm, hai cánh quạt lông khẽ nhắm mà động đậy mị hoặc vô cùng, làn da trắng nõn, cái mũi cao cao. Rất giống, rất giống. Không lẽ nào, nàng là hắn.

Không, Tây Thần Ninh nội tâm giãy dụa, trước giờ hắn chán ghét nữ nhân, hắn tin tưởng mình thích nam nhân, định mệnh của hắn cũng sẽ không thích nữ nhân, nhất định là nàng lấy cắp rubi của hắn.

Giơ tay muốn hái viên rubi trên vành tai trắng nõn. Cảm giác ngứa làm cho Thiên Song Song tỉnh giấc.

-"Ngươi định làm gì. Muốn lấy đồ của ta" Thiên Song Song lạnh giọng nói.

-"Trả cho ta" Tây Thần Ninh lạnh nhạt không tha. Lại muốn hái xuống rubi xanh.

-"Nằm mơ, ngươi đừng quên ngươi cho ta" Thiên Song Song cười lạnh, muốn nàng trả đồ, đừng hòng, đồ trong tay nàng là của nàng.

-"Ta cho ngươi hồi nào, ngươi là nam nhân đó sao?" Tây Thần Ninh cố lừa dối mình hoang mang hỏi.

-"Hừ, phải thì sao, không phải thì sao?" Thiên Song Song bâng quơ, dù là gì nàng cũng không trả.

Tây Thần Ninh như bị điểm huyệt ngốc, lăng lăng nhìn nàng, cuối cùng lấy hết sức hái bằng được viên rubi.

-"Chết tiệt, ngươi muốn làm gì?" Thiên Song Song đầu thượng đầy hỏa hỏi, lần nào gặp Tây Thần Ninh nàng đều bị hỏa thiêu.

-"Trả cho ta" Tây Thần Ninh lạnh giọng.

-"Nằm mơ".

Ầm vang long, bỗng nhiên sân khấu bị đứt làm đôi, nổ tung. Người người hoảng loạn vô cùng. Cơ hồ dẫm đạp lên nhau mà bị thương.

-"Mọi người bình tĩnh" Tây Thần Ninh uy nghiêm giọng trấn an dân chúng, lập tức mọi người hơi hơi dừng lại.

-"Các ngươi không chạy đều sẽ chết" Điêu ngoa giọng nói làm cho mọi người hoảng sợ, sát khí ngời ngời. Dân chúng nghe như vậy liền bỏ chạy trối chết.

-"Ngươi là muốn làm gì?" Tây Thần Ninh bạc môi khẽ nhếch, lúc này hắn uy nghiêm vô cùng, không giống lúc trước ngã ngớn là cùng một người.

-"Giao chức Võ lâm minh chủ cho ta, ta tha cho các ngươi một mạng" Lý Doanh Doanh vô sỉ đưa ra yêu cầu.

-"Bằng thực lực của ngươi mà cũng đòi ngồi lên chức Minh chủ võ lâm?" Thiên Song Song giọng nói tràn đầy trêu chọc cùng khinh bỉ.

-"Haha, đương nhiên. Nơi đây toàn bộ đều bị ta chôn thuốc nổ, chỉ cần một ngọn lửa là.. Bùm..." Lý Doanh Doanh cười lạnh, hiện tại nàng ta chính là một cái điên tử không khác.

-"Được rồi, ta cho ngươi. Hiện tại ngươi đừng làm bậy" Thiên Song Song đạm mạc trấn an Lý Doanh Doanh.

-"Làm sao ta có thể tin ngươi?" Lý Doanh Doanh mắt bỗng hiện lêm một chút thị huyết, điên cuồng.

-"Ngươi muốn như thế nào?" Thiên Song Song không có kiên nhẫn hỏi.                

-"Ngươi chết" Lý Doanh Doanh lạnh lùng thốt ra.

-"Ngươi đừng có mơ" Đông Y Ly khốc khốc nói, muốn đụng đến người của hắn, nàng ta không có tư cách.

-"Đúng vậy, ngươi đừng hòng đạt mục đích" Bắc Thần Tử Yên bạc môi khẽ nhếch kiên định nói.

-"Hai ngươi chính là mê luyến nàng ta, haha. Thế thì cùng nàng chết đi" Lý Doanh Doanh cười lạnh, lòng ganh tỵ không ngừng bộc phát. Phẫn hận, tại sao bọn hắn lại thích Thiên Song Song lại không thích nàng.

Lý Doanh Doanh đơn giản phất tay áo, một trăm hắc y nhân từ trong góc phố bay ra nhắm thẳng vào Thiên Song Song mà đánh lên, mỗi chiêu đều là sát chiêu.

-"Các ngươi không có tư cách đụng đến nàng" Đông Y Ly lãnh khốc nói, huýt sáo một cái mười cái hắc y nhân liền xuất hiện, Bắc Thần Tử Yên cũng không yếu thế vỗ tay ba tiếng mười cái hắc y nhân cũng xuất hiện.

-"Các ngươi không có tư cách đụng đến nàng" Đông Y Ly lãnh khốc nói, huýt sáo một cái mười cái hắc y nhân liền xuất hiện, Bắc Thần Tử Yên cũng không yếu thế vỗ tay ba tiếng mười cái hắc y nhân cũng xuất hiện.

Dòng người loạn vô cùng. Thiên Song Song, Đông Y Ly, Bắc Thần Tử Yên cũng vào tham gia chiến đấu, mặc dù hai người bọn hắn không có xuất ra toàn lực nhưng bọn hắn nghĩ bấy nhiêu là đủ đối phó bọn tay sai của Lý Doanh Doanh.

Mạch Thiên Dạ thân là chính phái đương nhiên không có ngồi không đứng nhìn. Thoáng chốc liền gia nhập trận đấu. Tây Thần Ninh dù không thích Thiên Song Song nhưng ở địa bàn của hắn cũng không thể để Thiên Song Song xảy ra chuyện, bất đắc dĩ hắn cũng gia nhập đoàn người.

Leng keng tiếng va chạm binh khí, mùi máu tanh khắp nơi. Dòng người giẫm đạp nhau mà chết, người thì bị bọn Đông Y Ly, Bắc Thần Tử Yên, Thiên Song Song, Tây Thần Ninh cùng Mạch Thiên Dạ giết chết.

Một canh giờ trôi qua, một trăm hắc y nhân của Lý Doanh Doanh đều ngã xuống.

Lúc này trên đường cơ hồ không còn bao nhiêu người ngoại trừ Lý Doanh Doanh, Thiên Song Song, Đông Y Ly, Bắc Thần Tử Yên cùng Mạch Thiên Dạ cùng hai mươi cái hắc y nhân cùng xác chết thôi.

-"Đáng chết, các ngươi phải chết cùng ta" Lý Doanh Doanh chính là cái điên nữ nhân, rống lên một tiếng, nàng ta chính là muốn cùng chết với mọi người.

Lửa cơ hồ được châm tự lúc nào, chỉ trong một chốc lát chắc chắn mấy chục nhân sẽ chết không ai ngờ.

Bỗng nhiên gió mạnh mẽ nổi lên tạo thành một trận cuồng phong, mấy mươi nhân lập tức bị bật ra ngoài.

Ầm vang long.

Hỏa diễm sáng chói lóa mắt, hừng hực như thiêu như đốt, Tây thành như ngập trong lửa. Lửa cháy phừng phực một màu đỏ chói, Tây thành chôn vùi trong lửa.

Một thân lam y bỗng bay vút lên trời, tay chấp thành ấn, ba ngàn sợi tóc bỗng chốc biến thành một màu xanh lam đẹp mắt. Miệng hắn lầm bầm đọc một cái gì đó. Xong một trận mưa như trút nước từ trên trời rơi xuống.

Nước mưa nhanh chóng làm tắt hỏa diễm, nhưng cái nóng cộng với mùi bốc hơi nước từ đất vẫn còn lưu làm cho người ta biết rõ vừa mới đây chuyện gì xảy ra.

-"Song nhi đâu?" Đông Y Ly bỗng phát hiện bên cạnh không có bóng hình người ngọc, quay đầu hỏi Bắc Thần Tử Yên.

Bắc Thần Tử Yên cũng bất giác nhìn chung quanh một lần, hắn cũng bắt đầu cảm thấy bất an.

-"Người lúc nãy đẩy chúng ta từ biển lửa là minh chủ" Mạch Thiên Dạ bạc môi khẽ nhếch, lúc đó hắn đứng gần Thiên Song Song nhất nên cảm nhận được một cỗ sức mạnh từ nàng phóng ra. Là nàng cứu tất cả bọn hắn.

Mạch Thiên Dạ đưa mắt nhìn về phía vị trí Thiên Song Song đứng lúc trước. Nhưng hiện tại không còn bóng người, hắn bỗng cảm thấy mất mát.

-"Song Song" Bắc Thần Tử Yên cùng Đông Y Ly như hai kẻ điên chạy chung quanh tìm kiếm, nhưng hiện tại bọn hắn không thấy gì cả. Chỉ có vài khúc xương trắng vươn vãi trên mặt đất.

Tây Thần Ninh nhìn về phía đám cháy ánh mắt hiện lên chút phức tạp, không biết hắn đang suy nghĩ gì.

-"Ta không tin" Đông Y Ly thống khổ âm thanh, lúc này nếu nhìn sâu vào mắt sẽ phát hiện đôi mắt xếch có một chút ửng đỏ và vài giọt thủy tinh trong suốt.

-"Ta nhất định phải tìm được nàng" Bắc Thần Tử Yên hai tay không ngừng đào bới, xô đẩy những cây cột ngã, bới móc tất cả mọi thứ, cơ hồ muốn lật tung mặt đất lên để tìm nàng.

Tây Thần Ninh cùng Mạch Thiên Dạ nhìn hai người kia không nói được bất cứ lời nào...

Bầu trời không một ánh sao, càng về khuya không khí ngày càng ảm đạm sầu bi thương tiếc. Ngày hội Tây quốc năm nay chính là một ngày mà mọi người đều không thể quên được. Thiên Hoa Băng – Võ lâm minh chủ từ nay về sau cũng được mọi người không bao giờ quên ơn...

Đông Y Ly cùng Bắc Thần Tử Yên thẩn thơ trở về.

-"Này hai ngươi làm sao vậy, Song nhi đâu?" Lãnh Phong thấy hai tên nọ bộ dáng ngốc hề hề hỏi.

Hai người bọn hắn lặng im không nói gì.

-"Ta hỏi hai người nàng đâu?" Lãnh Phong thấy bọn hắn có cái gì đó quái lạ liền tiếp tục gặng hỏi.

-"Song nhi hiện tại..." Bắc Thần Tử Yên thoáng ngập ngừng.

-"Nàng lúc nãy vì cứu bọn ta mà ở lại trong biển lửa, không biết như thế nào, chỉ sợ dữ nhiều lành ít" Đông Y Ly thống khổ âm thanh nói.

-"Cái gì?" Lãnh Phong không tin, hắn không thể chấp nhận được tin tức này.

Đông Y Ly cùng Bắc Thần Tử Yên kể lại sự việc cho Lãnh Phong nghe một cách rõ ràng.

-"Ta nghĩ nàng sẽ không sao" Lãnh Phong trấn an hai tên kia, cũng là tự trấn an bản thân mình.

-"Nhưng là nếu nàng còn sống cũng sẽ..." Bắc Thần Tử Yên không dám nói tiếp, nếu hắn nói tiếp chỉ sợ thành hiện thực.

-"Không sợ, dù nàng thành như thế nào ta cũng luôn yêu nàng" Đông Y Ly khốc khốc nói, dù nàng bị bỏng như thế nào, có bị hủy dung hay không hắn cũng sẽ không bỏ rơi nàng.

-"Uh, ta cũng vậy" Lãnh Phong kiên định nói.

Bắc Thần Tử Yên cũng gật đầu.

...

Mạch Thiên Dạ từ lúc Thiên Song Song mất tích đầu óc cũng trống rỗng làm chuyện gì cũng như người mất hồn, hắn hiện tại cũng không biết mình bị cái gì đi. Hắn trở về Thiên Sơn, điên cuồng tập luyện.

Về phần Tây Thần Ninh về nhà chính là một cái im lặng, hắn dễ dàng cáu giận, đập đồ vô lý làm cho bọn hạ nhân không ai dám đến gần.

Tây Thần Liên nghe tin Thiên Song Song mất tích cũng không ở lì một chỗ ăn vạ mà phái người đi tìm nàng khắp nơi.

Tại một gian phòng sạch sẽ, một cái cô nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang nằm. Nguyên cơ thể tựa hồ đều quấn đầy băng gạc. Tiểu cô nương mở mắt cảm thấy khát nước thật nhiều, nàng định ngồi dậy uống một ngụm trà.

-"Không được động đậy" Nhẹ nhành giọng nói như lông hồng buông xuống, tiếng nói trong trẻo dễ nghe như thấm vào ruột gan. Tức thời, một thân bạch y từ cửa bước vào, da trắng môi mỏng, mắt hai mí, ngọc thụ lâm phong, cái mũi cao thẳng, làn da phấn nộn như da em bé, trên người hắn tỏa ra một chút hương thơm của thảo dược, mái tóc đen như buộc như xõa bồng bềnh theo gió làm người ta có cảm giác ma mị, hắn chính là cái yêu nghiệt mị hoặc chúng sinh làm người ta không thể rời mắt.

Nữ tử chính là cái không nghe lời, dù là nghe lời nam nhân nói nhưng không có dừng lại động tác. Tiếp tục ngồi dậy đứng lên.

Nhưng là mới vừa ngồi dậy lại phát hiện toàn thân đau nhức không thôi, mềm nhũn mà ngã xuống.

-"Ngươi đúng là một cái không nghe lời" Bạch y thiếu niên nhẹ nhàng đỡ lấy thân hình của nữ tữ làm cho nàng không bị ngã xuống làm cho đau. Tiếp theo hắn như hiểu ý nàng lấy một ly trà đem tới trước mặt nàng.

-"Cám ơn" Nữ tử không có chút khí lực nói, giọng nói làm cho người ta không thể không đau lòng.

Thấy nữ tử tựa hồ không thể cử động, cũng không có cách nào uống được ly trà, bạch y thiếu niên khẽ nhăn mặt.

-"Ta uy ngươi" Bạch y thiếu niên đem ly trà dâng trước miệng nữ tử giúp nàng uống.

-"Cám ơn" Nữ tử thản nhiên nói.

-"Ta như thế nào ở đây? Ta còn chưa chết sao?" Nữ tử giọng nói cực kì dễ nghe, cực kỳ lạnh lùng thản nhiên nhưng làm cho người ta bỗng có cảm giác đau lòng.

-"Chưa chết" Bạch y thiếu niên thản nhiên nói. Trời biết hắn hôm đó đi ngang qua Tây thành, lại phát hiện một chuyện khó có thể tin, một nữ tử tuyệt sắc dung nhan một thân váy dài tựa tiên giáng trần ba ngàn sợi tóc màu bạch kim óng ánh, thiếu nữ diễm lệ dung nhan không làm cho hắn tâm động, điều làm hắn khâm phục chính là lòng dũng cảm của nảng, nàng dám vì tính mạng của người khác mà hy sinh bản thân mình. Nàng làm hắn một người luôn chán ghét nữ nhân lại cảm thấy tâm động. Bới thế hắn cứu nàng.

-"Ừ" Nữ tử được cứu không ai khác chính là Thiên Song Song, lúc này nàng cũng đoán được mình như thế nào. Nàng không chết nhưng chắc chắn là dung mạo bị hủy không sai. Nhìn khắp người quấn đầy băng gạc Thiên Song Song bỗng nở một nụ cười chua sót.

Bạch y nam tử nhìn nàng cười tang thương hắn bỗng cảm thấy có chút đau lòng, nhẹ giọng an ủi "Ngươi đừng lo lắng quá, ta nhất định sẽ giúp ngươi chữa trị. Còn có độc trong người ngươi ta cũng giải rồi, không chừng vài ngày nữa ngươi có thể nhớ lại mọi chuyện".

-"Nhớ lại thì sao, không nhớ lại thì sao?" Thiên Song Song bâng quơ hỏi, hiện tại nàng thực sự không còn muốn làm gì.

-"Ngươi phải phấn chấn lên, đối mặt với mọi thứ, có ta ở bên" Bạch y thiếu niên ôn nhu nói.

Có ta ở bên câu nói như viên thuốc an thần trấn an Thiên Song Song. Nàng lạnh nhạt không nói gì, khẽ nhìn ra cửa sổ, nhìn lên bầu trời xanh.

Buổi chiều lại nhanh chóng đến bạch y nam tử bỗng từ ngoài cửa bưng vào một chén cháo, nhìn hắn tóc tai có vẻ luộm thuộm, mặt còn nhem nhuốm dính một chút nhọ nồi cùng mùi khói.

-"Này ngươi ăn đi" Bạch y nam tử cười dịu dàng như nắng mặt trời nói.

Hắn giúp Thiên Song Song uy từng muỗng từng muỗng cháo, còn có muỗng nào cũng cẩn thận thổi thổi rồi thử thử xem có nóng không mới cho nàng ăn.

Hắn giúp nàng ăn xong, Thiên Song Song mới nhìn hắn mồ hôi nhễ nhại, nàng vươn tay lau mồ hôi cho hắn.

-"Này ngươi ăn đi" Bạch y nam tử cười dịu dàng như nắng mặt trời nói.

Hắn giúp Thiên Song Song uy từng muỗng từng muỗng cháo, còn có muỗng nào cũng cẩn thận thổi thổi rồi thử thử xem có nóng không mới cho nàng ăn.

Hắn giúp nàng ăn xong, Thiên Song Song mới nhìn hắn mồ hôi nhễ nhại, nàng vươn tay lau mồ hôi cho hắn.

-"Ngươi tên gì?" Lạnh nhạt giọng nói nhưng đã mất đi sự xa cách ban đầu.

-"Tạ Khuyển, còn ngươi?" Tạ Khuyển nhẹ nhàng đáp. Miệng còn thản nhiên tươi cười.

-"Ta là Thiên Song Song".

-"Tại sao ngươi lại cứu ta?" Thiên Song Song tò mò hỏi.

-"Ta thích ngươi" Tạ Khuyển lại mỉm cười, kì thật Tạ Khuyển trước giờ rất hiếm cười, nhưng hiện tại trước mặt nàng hắn tựa hồ như người khác đâu.

-"Ngươi đừng thích ta thì hay hơn" Thiên Song Song lắc đầu nói, nam tử này tốt với nàng không sai, nhưng là sau này nàng bị hủy dung sẽ không xứng với hắn. Khi nào nàng hồi phục liền một mạch chạy trốn. Có thế mới không ai có thể tìm được nàng, không ai vì nàng đau lòng.

-"Tại sao?" Tạ Khuyển không hiểu hỏi lại Thiên Song Song.

-"Vì ta không xứng với ngươi, ta sẽ rất xấu" Thiên Song Song bất đắc dĩ nói.

-"Yên tâm, dù ngươi như thế nào ta vẫn thích ngươi" Tạ Khuyên đặt lên trán Thiên Song Song một nụ hôn ngọt ngào.

Thiên Song Song chỉ có thể thở dài.

-"Ta sẽ không để ngươi tự ti đâu? Chờ ta, ta sẽ giúp ngươi khôi phục lại dung mạo" Tạ Khuyển rất tự tin nói. Nói xong hắn rời đi rồi.

Thiên Song Song cảm thấy mình không xứng cho hắn làm thế, lời hắn nói chỉ là trấn an nàng. Đúng vậy, nàng thầm nghĩ. Cuối cùng dù cho cơ thể cực kì suy yếu, Thiên Song Song trốn ra ngoài.

Xung quanh toàn là rừng núi, nơi này làm nàng nhớ đến đoạn thời gian nàng cũng gia gia  sống cùng nhau, vui vẻ biết bao. Gia gia – trí nhớ của nàng dần dần khôi phục. Đau.. đau quá. Dòng kí ức như nước biển ào ạt chảy vào, Thiên Song Song ôm đầu thống khổ vô cùng. Lăn lộn nằm trên mặt đất, tầng ngoài băng gạc đều bẩn không ngừng.

Không biết thời gian đã qua bao lâu, Thiên Song Song tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường từ lúc nào. Khẽ mở con ngươi nhìn chung quanh đập vào mắt chính là cái tuấn mỹ thiếu niên vẻ mặt lo lắng cùng ủy khuất nhìn nàng.

-"Ngươi bỏ rơi ta" Tạ Khuyển đáng thương hề hề nói.

-"Ta..." Thiên Song Song nhận lỗi không thể nói gì.

-"Ngươi không tin ta sao?" Tạ Khuyển nhíu lại tuấn mi, lúc này hắn không còn như trước nhu tình dịu dàng như nước mà là một hình tượng nghiêm nghị.

-"Không phải" Rất lâu sau Thiên Song Song mới nói được câu trả lời.

-"Hứa với ta sau này không được chạy lung tung. Ngươi có biết lúc ta không nhìn thấy ngươi ta lo lắng như thế nào không? Ta trên đời không còn người thân, ta ngao du thiên hạ một thân cô độc, nhưng là khi ta gặp ngươi ta mới biết được một điều, ngươi chính là thứ mà tìm kiếm, hiện tại ta biết được mục đích sống của mình. Ta là người cứu ngươi, người hiện là người của ta." Tạ Khuyển hiện tại bá đạo mười phần, nhưng là nam nhân vị mười phần, ngông cuồng nói. Giờ phút này hắn như tuyên bố nàng thuộc quyền sở hữu của hắn vậy.

Thiên Song Song ngước nhìn nam tử trước mặt có chút đau lòng, hắn trên đời này không có người thân, nhưng là về phần nàng đã có phu quân, nàng không phải phụ hắn sao. "Tạ Khuyển, xin lỗi ngươi... ta không thể chấp nhận ngươi" Thiên Song Song đành phải cắn răng cự tuyệt hắn.

-"Tiểu Song đôi.. Tại sao? Tại sao ngươi lại không thể chấp nhận ta?" Tạ Khuyển đau lòng vô cùng, trái tim như bị hàng trăm mũi kim đâm xuyên vào.

-"Ta...có phu quân rồi" Thiên Song Song cuối cùng cũng nói ra rồi. Chỉ thấy Tạ Khuyển nghe xong liền lắc mình bỏ đi.Thiên Song Song buồn bã lại mệt mỏi đi vào giấc ngủ. Thoáng một cái đã ba ngày trôi qua, ba ngày nay Tạ Khuyển vẫn không chịu gặp mặt nàng, nhưng là hắn mỗi ngày đều đặt đồ ăn trước cửa phòng nàng rất đúng giờ. Nàng có đi xung quanh tìm hắn nhưng lần nào nàng đi vẫn không nhìn thấy hắn. Cuối cùng đành quay lại phòng sinh hoạt một mình.

Ở một mình nàng mới biết cuộc sống của Tạ Khuyển là cô đơn tịch mịch như thế nào, nàng hiểu cảm giác của hắn. Nàng hiểu cảm giác vừa có được một tia hy vọng lại bị bóp nát, nàng đã gây tổn thương cho hắn.

Mấy hôm nay cơ thể nàng có vẻ tốt lắm, hiện tại không còn đau nhức như trước, nàng có thể đi lại nhanh nhẹn hơn nhiều, lần đó sử dụng Phong nguyên tố quá nhiều làm nàng có một chút suy nhược nhưng là nàng cảm thấy cơ thể nàng đang phục hồi từ từ.

Thiên Song Song mấy ngày nay đều ở tại phòng, hôm nay vì khỏe một chút nên ra ngoài ngắm phong cảnh. Ngửa mặt nhìn trời, nàng từ lúc có lại trí nhớ lại bớt bi quan hơn. Nàng tôn trọng sự sống của mình, nàng xuyên qua là sống lại một lần rồi, ông trời thương nàng, đương nhiên nàng không thể phụ ông trời. Nàng phải hảo hảo sống dù có như thế nào.

Nhắm mắt nghe tiếng chim hót ríu rít. Nàng đột nhiên cảm nhận được rất nhiều tiếng bước chân. Rất nhiều rất nhiều.

-"Di, có người đến đây" Thiên Song Song nghe tiếng bước chân lại chuân bị trốn đi, nhưng là nàng không có sử dụng võ công trong khi những người đến đây thì đều dùng khinh công, lắc mình một cái bọn hắn đều đứng trước mặt nàng.

-"Song nhi, ngươi trốn bọn ta sao?" Lãnh Phong giọng nói mang một tia hờn giận, hắn chắn trước mặt Thiên Song Song không cho nàng đi qua.

-"Song Song" Đông Y Ly giọng nói cùng Bắc Thần Tử Yên hòa cùng nhau, tràn đầy tình cảm.

-"Song Song" Đông Y Ly giọng nói cùng Bắc Thần Tử Yên hòa cùng nhau, tràn đầy tình cảm.

-"Ta không quen các ngươi" Thiên Song Song lạnh lùng nói, nàng không muốn bọn hắn nhìn nàng như thế này, nàng sẽ tiếp tục sống nhưng sẽ không có bọn hắn.

-"Song nhi ngươi đừng như vậy được không? Dù ngươi như thế nào bọn ta cũng yêu ngươi" Lãnh Phong nhu tình vô cùng.

-"Song Song ta Bắc Thần Tử Yên cả đời chỉ có một mình ngươi, dù ngươi có chấp nhận hay không ta cũng không tha ngươi" Bắc Thần Tử Yên khí thế đầy mình nói.

Đông Y Ly khốc khốc trực tiếp đem nàng tiến tới trong lòng "Song Song, ta đã là phu quân thứ ba của ngươi, ngươi hiện không có quyền vứt bỏ"

Thiên Song Song nhìn ba người bọn hắn cảm thấy ấm áp vô cùng, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.

-"Song nhi đừng khóc" Lãnh Phong tiến tới lấy khăn giúp nàng lau.

Bắc Thần Tử Yên cũng không cam lòng liền cướp người ngọc trong lòng Đông Y Ly, bế nàng đi thẳng về phòng trong. Nhẹ nhàng đặt người ngọc xuống giường, cẩn thận ôn nhu, nàng hiện tại như xác ướp Ai Cập làm bọn hắn một trận đau lòng.

-"Các ngươi sao biết ta ở đây?" Thiên Song Song nhìn ba người hỏi.

Bắc Thần Tử Yên cùng Đông Y Ly lập tức nhìn về phía Lãnh Phong. Lúc này Thiên Song Song mới gật đầu một cái ý nói nàng hiểu rồi.

-"Tiểu Song đôi nếu ngươi có nhiều nam nhân như vậy thì không thể không tiếp nhận ta" Tạ Khuyển bạch y thong dong bỗng từ ngoài bước vào bá đạo nói.

-"Ngươi là ai?" Lãnh Phong là lão đại đương nhiên lên tiếng đầu tiên cảnh cáo người. Hắn không thể để người khác thưởng nương tử của mình.

-"Tại hạ Tạ Khuyển" Tạ Khuyển liếc mắt Lãnh Phong một cái trả lời.

-"Tại hạ Lãnh Phong là đại phu quân của Song nhi" Lãnh Phong chính là tuyên bố chủ quyền trước.

-"Tại hạ Đông Y Ly tam phu quân của Song Song" Đông Y Ly khốc khốc nói.

-"Bắc Thần Tử Yên" Bắc Thần Tử Yên dù rất muốn nói ta là phu quân của nàng nhưng là hiện tại hắn vẫn chưa là cái gì, bởi vậy đành ngậm ngùi chỉ khai tên.

Mùi thuốc súng tràn ngập.

-"Khoan đã ngươi chính là Tạ Khuyển thiên hạ đệ nhất thần y?" Đông Y Ly bỗng sực nhớ ra cái gì liền nói.

Thiên Song Song, Bắc Thần Tử Yên cùng Lãnh Phong ai cũng kinh ngạc nhìn về phía Tạ Khuyển.

-"Chính là tại hạ" Tạ Khuyển không khiêm tốn nói.

-"Vậy ngươi giúp Song nhi chữa lành vết thương được không?" Lãnh Phong nghe Đông Y Ly nói xong rất nhanh bình tĩnh trở lại hỏi, hắn đương nhiên biết lúc này không có thời gian mà ngây ngốc.

-"Đương nhiên ta sẽ giúp Tiểu Song đôi nhưng là các ngươi phải đáp ứng ta một cái điều kiện" Tạ Khuyển vô sỉ nói, miệng nở một nụ cười tà mị.

-"Chuyện gì bọn ta làm được sẽ hứa với ngươi" Bắc Thần Tử Yên vì Thiên Song Song đương nhiên kêu hắn chết cũng cam lòng.

-"Hảo" Đông Y Ly cùng Lãnh Phong cũng gật đầu chấp thuận.

-"Ta muốn trở thành phu quân của nàng" Tạ Khuyển đương nhiên biết lợi dụng cơ hội, lúc nãy bọn hắn nhìn hắn rất không vừa mắt, nếu muốn bước vào một chân sẽ rất khó, hiện tại đương nhiên phải tận dụng.

-"Ngươi" Ba người định nói cái gì nhưng cuối cùng ngậm miệng, cuối cùng vì Thiên Song Song rất miễn cưỡng gật đầu.

-"Này, này. Ta còn chưa nói gì mà" Thiên Song Song nhìn ba tên kia thay nàng quyết định hôn nhân đại sự, tự hỏi là nàng lấy phu quân hay là bọn hắn nha.

-"Song nhi đừng khóc" Lãnh Phong tiến tới lấy khăn giúp nàng lau.

Bắc Thần Tử Yên cũng không cam lòng liền cướp người ngọc trong lòng Đông Y Ly, bế nàng đi thẳng về phòng trong. Nhẹ nhàng đặt người ngọc xuống giường, cẩn thận ôn nhu, nàng hiện tại như xác ướp Ai Cập làm bọn hắn một trận đau lòng.

-"Các ngươi sao biết ta ở đây?" Thiên Song Song nhìn ba người hỏi.

Bắc Thần Tử Yên cùng Đông Y Ly lập tức nhìn về phía Lãnh Phong. Lúc này Thiên Song Song mới gật đầu một cái ý nói nàng hiểu rồi.

-"Tiểu Song đôi nếu ngươi có nhiều nam nhân như vậy thì không thể không tiếp nhận ta" Tạ Khuyển bạch y thong dong bỗng từ ngoài bước vào bá đạo nói.

-"Ngươi là ai?" Lãnh Phong là lão đại đương nhiên lên tiếng đầu tiên cảnh cáo người. Hắn không thể để người khác thưởng nương tử của mình.

-"Tại hạ Tạ Khuyển" Tạ Khuyển liếc mắt Lãnh Phong một cái trả lời.

-"Tại hạ Lãnh Phong là đại phu quân của Song nhi" Lãnh Phong chính là tuyên bố chủ quyền trước.

-"Tại hạ Đông Y Ly tam phu quân của Song Song" Đông Y Ly khốc khốc nói.

-"Bắc Thần Tử Yên" Bắc Thần Tử Yên dù rất muốn nói ta là phu quân của nàng nhưng là hiện tại hắn vẫn chưa là cái gì, bởi vậy đành ngậm ngùi chỉ khai tên.

Mùi thuốc súng tràn ngập.

-"Khoan đã ngươi chính là Tạ Khuyển thiên hạ đệ nhất thần y?" Đông Y Ly bỗng sực nhớ ra cái gì liền nói.

Thiên Song Song, Bắc Thần Tử Yên cùng Lãnh Phong ai cũng kinh ngạc nhìn về phía Tạ Khuyển.

-"Chính là tại hạ" Tạ Khuyển không khiêm tốn nói.

-"Vậy ngươi giúp Song nhi chữa lành vết thương được không?" Lãnh Phong nghe Đông Y Ly nói xong rất nhanh bình tĩnh trở lại hỏi, hắn đương nhiên biết lúc này không có thời gian mà ngây ngốc.

-"Đương nhiên ta sẽ giúp Tiểu Song đôi nhưng là các ngươi phải đáp ứng ta một cái điều kiện" Tạ Khuyển vô sỉ nói, miệng nở một nụ cười tà mị.

-"Chuyện gì bọn ta làm được sẽ hứa với ngươi" Bắc Thần Tử Yên vì Thiên Song Song đương nhiên kêu hắn chết cũng cam lòng.

-"Hảo" Đông Y Ly cùng Lãnh Phong cũng gật đầu chấp thuận.

-"Ta muốn trở thành phu quân của nàng" Tạ Khuyển đương nhiên biết lợi dụng cơ hội, lúc nãy bọn hắn nhìn hắn rất không vừa mắt, nếu muốn bước vào một chân sẽ rất khó, hiện tại đương nhiên phải tận dụng.

-"Ngươi" Ba người định nói cái gì nhưng cuối cùng ngậm miệng, cuối cùng vì Thiên Song Song rất miễn cưỡng gật đầu.

-"Này, này. Ta còn chưa nói gì mà" Thiên Song Song nhìn ba tên kia thay nàng quyết định hôn nhân đại sự, tự hỏi là nàng lấy phu quân hay là bọn hắn nha.

-"Nương tử, lấy hắn có lợi không hại, ngươi cứ thu đi" Lãnh Phong bỏ phiếu tán thành.

-"Nương tử, ta cũng nghĩ thế" Đông Y Ly rất không cam lòng nhưng cũng bỏ phiếu rồi.

-"Song Song, ta thấy ngươi cứ thu hắn đi, sẵn tiện thu ta luôn" Bắc Thần Tử Yên ti bỉ nói, Đông Y Ly, Lãnh Phong cùng Tạ Khuyển nghe xong liền phóng hắn một ánh mắt coi thường.

-"Các ngươi... các ngươi" Thiên Song Song có hỏa không có chỗ phát.

-"Nương tử uống miếng nước cho hạ hỏa" Lãnh Phong nhanh chóng bưng lại chén nước.

-"Tiểu Song đôi ta quạt cho ngươi" Tạ Khuyển vuốt mông ngựa quạt quạt.

-"Song Song đừng nóng nảy" Bắc Thần Tử Yên cười cười chớp mắt nịn nọt.

-"Nương tử, vi phu vì ngươi so bóp" Đông Y Ly thấy bọn hắn giành hết chỗ tốt liền chỉ có thể bóp bóp tay dùm Thiên Song Song.

-"Đông Y Ly, đau" Thiên Song Song bị Đông Y Ly làm cho ăn đau đá hắn một cước bay xuống mặt đất, ba người còn lại cười một trận hả hê.

Nghiêm túc lại sau, năm người lại bắt đầu vào chuyện đại sự, đó chính là chữa trị cho Thiên Song Song.

-"Đây là các vị thuốc cần có. Hiện da của nàng đang dần hồi phục, nếu để nó hồi phục mà không có mấy vị thuốc này sẽ để lại sẹo không thể cứu vãn được.

Trong ba ngày chúng ta phải lấy đủ các vị 

thuốc này" Tạ Khuyển đưa ra danh sách.

-"Các vị thuốc này cơ hồ không khó tìm nhưng hiện tại vị trí cách xa, khó lòng mà lấy được" Lãnh Phong nhăn tuấn mi rối rắm.

-"Yên tâm ta sẽ phát tính hiệu cho người Ám các giúp đỡ, sẽ nhanh chóng lấy được đầy đủ" Đông Y Ly tự tin nói.

-"Về vài vị thuốc chỉ có ở Bắc Thần quốc ta sẽ trực tiếp về lấy, vì nó có vẻ quý hiếm nên hoàng thượng sẽ không dễ dàng cho người. Nếu ta xin không được thì sẽ lấy trộm" Bắc Thần Tử Yên lắc mình một cái đi rồi.

-"Vậy ta cũng đi." Lãnh Phong được Tạ Khuyển cấp một danh sách thuốc giao cho hắn đi tìm.

-"Hảo" Đông Y Ly cũng lắc mình một cái mất dạng.

Phòng hiện tại chỉ còn Thiên Song Song và Tạ Khuyển.

-"Tạ Khuyển cám ơn ngươi" Thiên Song Song ôn nhu nói, nàng thật sự biết ơn hắn, nếu nàng không gặp hắn chắc chắn là nàng sẽ không có một tia hy vọng nào, thậm chí còn không tồn tại trên đời.

-"Không cần cám ơn ta" Tạ Khuyển lắc đầu trừng mắt nàng, cuối cùng dùng bàn tay nhẹ nhàng chà xát tóc nàng dịu dàng không thôi.

Ánh chiều tà chiếu vào cửa sổ, hai cái bóng dáng một nhỏ một lớn nhìn nhau bất giác nở nụ cười. Bức tranh tuyệt mỹ mang tên tiên nhân và xác ướp =))

Chương 54 : Phục hồi

Ba ngày sau, nhờ công sức của các nam nhân nên các dược liệu đều được đầy đủ mang về.

-"Tiểu Song đôi ta giúp ngươi gỡ băng gạc ra" Tạ Khuyển đến gần Thiên Song Song giơ hai bàn tay ra trước.

-"Ách, không cần. Ta tự mình làm được" Thiên Song Song không cho Tạ Khuyển đến gần, mặt hiện lên một chút đỏ ửng. 

-"Ta với ngươi sớm muộn gì cũng là phu thê, Tiểu Song đôi là ghét bỏ ta sao?" Tạ Khuyển ủy khuất hề hề.

Đông Y Ly, Lãnh Phong cùng Bắc Thần Tử Yên lúc này mặc dù có chút mệt mỏi vì ba ngày không ngủ nhưng vẫn ngồi đó canh chừng người ngọc. Nghe thấy Tạ Khuyển nói, bọn họ liền liếc mắt khinh bỉ.

-"Thuốc này tính như thế nào?" Thiên Song Song không nhìn Tạ Khuyển mà lảng sang truyện khác.

-"Ta sẽ đem dược phóng vào thùng, Tiểu Song nhi trầm mình vào đó một ngày một đêm. Về mặt của ngươi ta sẽ giúp ngươi bó thuốc riêng, đến cùng thời gian ngâm thì gỡ băng cùng một lúc" Tạ Khuyển giảng sơ cách trị liệu giúp Thiên Song Song hiểu.

-"Nga vậy ngươi giúp ta đắp mặt với pha thuốc đi" Thiên Song Song chớp chớp mắt năn nỉ ỉ ôi.

-"Được rồi, vì ngươi ta đã làm xong hết rồi" Tạ Khuyển vỗ ngực nói, liền giúp nàng đắp thuốc lên mặt, xong đứng một bên làm động tác cúi chào đợi cho nàng khen hắn.

-"Tạ Khuyển thật tốt" Thiên Song Song không tiếc lời ca ngợi hắn.

-"Kêu ta Khuyển nhi" Tạ Khuyển đô đô cái miệng đòi hỏi.

-"Khuyển nhi" Thiên Song Song giọng ngọt làm cho hắn lòng nhuyễn.

-"Nữa" Tạ Khuyển là thích thú vô cùng.

-"Khuyển nhi.."

-"Lần nữa"

-"Khuyển nhi"..

-"Đủ, hai ngươi phí thời gian quá, bắt đầu vào việc chính đi" Đông Y Ly khốc khốc nói, hắn nhìn hai người đúng là da gà muốn rụng hết.

-"Đúng đó, đừng lãng phí thời gian" Bắc Thần Tử Yên cũng muốn nghe một tiếng Yên nhi mà còn chưa được, hắn ganh tỵ.

Lãnh Phong lạnh lùng liếc Tạ Khuyển một cái.

-"Khuyển nhi giúp ta chuẩn bị hết rồi, các ngươi ra ngoài để ta ngâm ngâm" Thiên Song Song tươi cười nói, hiện tại tâm trạng nàng rất là phấn chấn nha.

Thấy Đông Y Ly, Bắc Thần Tử Yên cùng Lãnh Phong còn chưa đi, Tạ Khuyển thì cười như cái ngốc tử đi rồi, Thiên Song Song cảm thấy là lạ.

-"Các ngươi làm sao còn chưa đi?" Thiên Song Song rất không hiểu hỏi.

-"Song Song ta muốn được kêu Yên nhi, kêu xong ta mới đi ra, bằng không ta ở lại không đi" Bắc Thần Tử Yên chính là ăn vạ một cái, ngồi phịch xuống có đá chết cũng không đi.

-"Song nhi, ta cũng muốn được kêu một tiếng Y Ly, đó giờ ngươi còn không kêu ta như vậy" Đông Y Ly lúc này cũng như hài tử cần mẫu thân dỗ dành, không có như trước lãnh khốc khuôn mặt.

-"Song nhi, ta cũng vậy" Lãnh Phong đạm mạc ba chữ gói gọn mọi ý muốn của hắn.

-"Các ngươi..." Thiên Song Song bất đắc dĩ nhìn bọn hắn. Ba tên ánh mắt long lanh chớp chớp như tiểu hài tử đợi mẹ cho kẹo.

Thiên Song Song một đầu bạc hãn, bất đắc dĩ van nài"Yên nhi, Y Ly, Phong Phong ba ngươi ra ngoài đợi ta được không?"

-"Một lần nữa" Ba tên trăm miệng một lời.

-"Yên nhi, Y Ly, Phong Phong"

-"Lần nữa"

-"Yên nhi, Y Ly, Phong Phong"

-"Nữa"

-"Yên nhi, Y Ly, Phong Phong"

-"Nữa"

-"Các ngươi đủ, không thôi không kịp thời gian bây giờ" Ba người bị Tạ Khuyển cắt ngang bất đắc dĩ rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn Thiên Song Song một cái.

Thời gian thấm thoát đã qua một ngày một đêm. Lúc này đã xong thời gian Thiên Song Song ngâm ngâm.

-"Tiểu Song đôi, ta giúp ngươi" Tạ Khuyển lúc này giúp nàng đi lên khỏi thùng thuốc. 

Tuyệt mĩ thân hình với đường cong hoàn mỹ, chỗ lòi chỗ lõm rõ ràng, da trắng như tuyết, mịn màng gốm sứ làm cho Tạ Khuyển bỗng chốc không khỏi chảy xuống hai dòng máu mũi.

-"Ách ngươi làm sao vậy" Thiên Song Song nhìn Tạ Khuyển sắc mặt rất không tốt lo lắng. Liền nhìn đến thân thể của mình tặng kèm hắn một cái tát. "Sắc lang"

Lắc mình một cái lấy khăn trùm kín thân thể, lúc này Lãnh Phong, Đông Y Ly cùng Bắc Thần Tử Yên cũng đi vào, thấy Thiên Song Song trùm một cái khăn, nước trên cơ thể làm cho khăn dính chặt vào người, đường cong thoát ẩn thoát hiện. Ba người lại không hẹn mà cùng chảy máu mũi.

-"Ách, các ngươi toàn là mấy cái sắc lang, lăn ra ngoài cho ta" Thiên Song Song một đầu hắc tuyến nhìn bốn người la ầm lên, cũng may là bọn họ đang ở tách biệt bên ngoài bằng không Thiên Song Song la như vậy người khác còn tưởng bị gì đâu.

Bốn nam nhân lấy tay quẹt máu mũi, giả vờ điềm tĩnh.

-"Nương tử bớt nóng" Lãnh Phong nhanh chân chạy lại ôm nàng vào ngực ăn đậu hủ. 

-"Buông ra coi, nương tử là của ta" Đông Y Ly khốc khốc kéo tay nàng qua ôm vào trong lòng.

-"Buông Song Song ra" Bắc Thần Tử Yên bề ngoài là giải cứu nhưng cũng không hẹn mà ôm nàng vào lòng, mềm mịn da thịt đụng vào hắn làm hắn ngứa ngáy cả lên.

-"Ba ngươi tránh ra cho ta, ta giúp Tiểu Song đôi mở thuốc" Tạ Khuyển hùng hổ đi tới, lúc này chỉ có hắn là có tư cách nói ở đây, ai bảo hắn là thần y đâu.

Bắc Thần Tử Yên, Lãnh Phong cùng Đông Y Ly miễn cưỡng tránh một bên, cho Tạ Khuyển đi tới giúp Thiên Song Song lấy thuốc trên mặt xuống.

Băng gạc trên mặt được tháo xuống, xác thuốc còn tại trên mặt theo từng mảng cơ hồ không nhìn rõ cái gì. Tạ Khuyển mang lại một cái thau nước giúp Thiên Song Song rửa mặt.

Một nước, hai nước, ba nước.

Bỗng nhiên bọn hắn không nói gì, không khí quỷ dị vô cùng.

Thấy bọn hắn ngây ngốc nhìn khuôn mặt nàng, nàng tự hỏi phải khuôn mặt nàng biến xấu đi không.

Sợ hãi chạy lại tấm gương nhìn nhìn, lúc này Thiên Song Song cũng biến thành một bộ dạng ngốc không thua gì bốn nam nhân đứng đó.

Một lúc sau.

-"Song Song, ngươi thật đẹp" Bắc Thần Tử Yên phản ứng đầu tiên

-"Ai ai, nương tử của ta là đẹp nhất" Lãnh Phong lạnh lùng nhưng bây giờ cũng không thể ngăn được thốt lên.

-"Đương nhiên, nương tử của ta mà" Đông Y Ly cũng không tiếc lời tán dương.

-"Tiểu Song đôi" Tạ Khuyển trên mặt biểu tình sắp chảy nước dãi đâu. 

Thiên Song Song bị bọn hắn làm cho hoàn hồn. Nàng cơ hồ lại càng biến mỹ đâu. Vẫn là lúc trước đôi mắt xanh thẳm tựa hồ thu, cái mũi cao thanh thanh, đôi mày lá liễu, cái môi đỏ mọng tựa trái cherry, tóc dài ẩm ướt trùm lấy vai nhìn càng thêm mị hoặc, làn da được cải biến cơ hồ ngày càng mềm mịn ngày càng mê người, nàng hiện tại thực chất là cái yêu nghiệt làm bọn họ không thể rời mắt.

-"Nga, là ta nga" Thiên Song Song tựa hồ không thể tin nói.

-"Thiên sơn tuyết liên quả nhiên không phải là nguyên liệu tầm thường" Tạ Khuyển nức nở khen. Nhìn người ngọc trước mặt cũng hiểu được công dụng của thuốc là thần kỳ như thế nao.

-"Song Song, thiên sơn tuyết liên là ta năn nỉ giúp ngươi đó nga" Bắc Thần Tử Yên kể công nói, ba người kia nhìn hắn chề môi. Bắc Thần Vương đó sao, Bắc Thần Vương gia cũng chỉ là một cái nam nhân bình thường thôi, trước mặt Song nhi/ Song Song/ Tiểu Song đôi cũng chỉ là cái nịn bợ.

-"Được rồi, cũng nhờ các ngươi" Thiên Song Song cơ hồ thật cao hứng nói.

Bốn nhân mĩm cười tỏ vẻ hài lòng không nói gì.

Bất quá sự việc cơ hồ chỉ mới bắt đầu.

Chương 55 : Tạ Khuyển lần đầu

-"Di, các ngươi đi ra ngoài đi, ta cảm thấy nóng chắc phải hảo hảo tắm một chút" Thiên Song Song hạ lệnh trục khách.

-"Song nhi, chẳng phải ngươi đã ngâm nước một ngày một đêm rồi sao, hiện tại nước cũng lạnh, ngươi làm sao lại nóng được" Lãnh Phong cảm thấy có cái gì đó không đúng liền hỏi.

-"Ta cũng không biết nữa, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể khô nóng, Y Ly ngươi lấy dùm ta một ít nước" Thiên Song Song thở hắt ra liền ngồi đó sai phó.

Đông Y Ly không có ý kiến, rất nhanh chóng đem nước đến trước mặt Thiên Song Song, nàng bưng ly nước một hơi cạn sạch.

Nước vào cơ thể làm nàng mát lạnh một chút, nhưng là nước vừa xuống tới bụng cảm giác khô nóng liền ập tới.

Thiên Song Song mồ hôi giọt giọt chảy xuống, Tạ Khuyển lúc này nhìn nàng ánh mắt có một chút phức tạp nhưng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

-"Tạ Khuyển Song Song hiện tại bị gì chẳng lẽ ngươi không biết đi?" Bắc Thần Tử Yên lúc này nhìn qua Tạ Khuyển, lời nói mang vài phần thâm ý. Đúng vậy thiên hạ đệ nhất thần y nếu hắn còn không biết Thiên Song Song bị gì thì trên đời ai còn biết đâu.

-"Này là.." Tạ Khuyển giọng điệu bất đắc dĩ ấp a ấp úng.

-"Là gì nói ra" Đông Y Ly thấy Thiên Song Song có vẻ khó chịu cũng sốt ruột lên, khốc khốc nói.

-"Ta không sao" Thiên Song Song thấy bọn hắn cãi nhau không tốt liền thốt lên, nhưng là giọng điệu nghe rất thống khổ cùng mệt mỏi.

-"Song nhi, ngươi còn nói cứng" Lãnh Phong đau lòng ôm Thiên Song Song vào ngực.

Thiên Song Song được Lãnh Phong ôm không có thấy nóng ngược lại bỗng có chút thoải mái liền hướng Lãnh Phong cọ cọ như mèo con chơi đùa. Đáng tiếc Lãnh Phong bị nàng làm cho càng ngày càng phá hư, toàn thân ngày càng ngứa, nhiệt hỏa bốc lên.

-"Dược liệu đa phần có tính hỏa, trong đó có một loại thảo dược mang tên hỏa hoa dược có tác dụng mau liền vết thương, mờ sẹo đặc biệt công hiệu, nhưng là ngoại tác đi kèm chính là giống như một cái xuân dược" Tạ Khuyển giải thích, mấy nam nhân cùng Thiên Song Song bấy giờ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

-"Vậy thì hiện tại nàng.." Bắc Thần Tử Yên mặt chuyển sang hồng nhuận, ngơ ngác không biết làm sao. (nhìn vậy chứ anh ấy biết đấy =)))

-"Các ngươi đi ra để ta cứu nàng" Lãnh Phong ngày thường bày ra bộ dạng trích tiên, hiện tại liền tối vô sỉ giơ tay xung phong.

-"Không được, ta tới" Đông Y Ly khốc khốc đẩy Lãnh Phong ra.

Bắc Thần Tử Yên còn chưa được vô đại gia liền không thể lên tiếng, câm nín mà nhìn mấy mỗ khác tranh giành nhưng là ủy khuất nhìn về phía Thiên Song Song. Tiếc là hiện tại nàng bị dục hỏa đốt người còn không có nhìn nhìn hắn.

-"Ba ngươi ra ngoài đi, ta là thần y mới biết cách giúp nàng. Loại này không phải xuân dược thông thường nếu không biết cách liền rất dễ tổn thương nàng" Tạ Khuyển sắc mặt ngưng trọng nghiêm túc nói.

Đông Y Ly, Lãnh Phong lúc này nhìn Tạ Khuyển sắc mặt không có nói đùa nên cuối cùng vì sợ Thiên Song Song tổn thương nên ngoan ngoãn ra ngoài, Bắc Thần Tử Yên cũng nối gót theo sau.

 
 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top