Chap 7
Sáng hôm sau, Yeonjun thức dậy với tâm trạng vui vẻ. Ánh nắng len lỏi qua rèm cửa, tạo nên những vệt sáng ấm áp trong căn phòng nhỏ. Em nhìn quanh, cảm nhận không khí bình yên mà Soobin đã tạo ra cho họ. Nhưng hôm nay, em lại cảm thấy một chút khác lạ trong cơ thể.
"Junie, em có khỏe không?" Soobin hỏi khi thấy em ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt có phần uể oải.
"Em... không... rõ," Yeonjun đáp, giọng ngập ngừng. "Có... hơi... mệt."
"Để anh kiểm tra cho em nhé," Soobin nói, nhấc tay lên sờ trán Yeonjun. "Hơi ấm, nhưng không sao. Em cứ nghỉ ngơi đi."
Sau khi Soobin đi làm, Yeonjun cảm thấy mình ngày càng mệt mỏi. Em cố gắng xem hoạt hình để xua tan cảm giác khó chịu, nhưng sự mệt mỏi không buông tha. Cuối cùng, em quyết định nằm xuống, nhắm mắt lại.
Khi Soobin trở về nhà vào buổi tối, cậu ngay lập tức nhận thấy điều gì đó không ổn. "Junie, em sao vậy?" Soobin hỏi, vội vã chạy lại bên giường.
"Em... không khỏe... lắm," Yeonjun thì thầm, giọng yếu ớt.
"Để anh gọi bác sĩ," Soobin nói, lo lắng trong lòng. Cậu không muốn nhìn thấy Yeonjun phải chịu đựng thêm bất kỳ điều gì.
Một lát sau, bác sĩ đến và kiểm tra cho Yeonjun. "Cậu ấy có dấu hiệu bị cảm lạnh, nhưng không nghiêm trọng. Hãy cho cậu ấy nghỉ ngơi và uống thuốc theo đúng chỉ dẫn," bác sĩ khuyên.
Soobin gật đầu, lòng nhẹ nhõm một chút. Cậu ngồi bên cạnh Yeonjun, xoa đầu em. "Junie, em sẽ sớm khỏe lại thôi. Anh sẽ ở đây chăm sóc cho em."
Yeonjun mỉm cười, nhưng mắt vẫn nhắm lại. "Cảm ơn... anh... Binie," em đáp, giọng yếu ớt.
Trong những ngày tiếp theo, Yeonjun phải ở nhà nghỉ ngơi. Soobin luôn bên cạnh, chăm sóc em như một người anh trai tận tụy. Họ cùng nhau xem hoạt hình, đọc sách, và trò chuyện về những điều thú vị trong cuộc sống.
"Anh... sẽ... không... đi... làm... nữa?" Yeonjun hỏi, đôi mắt to tròn nhìn Soobin.
"Không sao đâu, Junie. Anh có thể sắp xếp mọi thứ. Điều quan trọng nhất là em phải khỏe lại," Soobin trả lời, quyết tâm không để công việc làm ảnh hưởng đến sức khỏe của Yeonjun.
Khi em dần hồi phục, cả hai đã cùng nhau đi dạo quanh khu phố nhỏ nơi họ sống. Yeonjun vẫn có vẻ yếu ớt, nhưng nụ cười của em đã trở lại. "Anh... nhìn... kìa!" em chỉ về phía một quán cà phê nhỏ, nơi có những chiếc bánh ngọt đẹp mắt.
"Được rồi, chúng ta sẽ vào đó nhé!" Soobin đáp, lòng tràn ngập niềm vui khi thấy em hào hứng.
Họ vào quán, và Yeonjun nhanh chóng chọn cho mình một chiếc bánh ngọt. "Em... thích... cái này," em nói, mắt sáng lên.
"Anh cũng thích! Thật tuyệt khi được thưởng thức bánh cùng em," Soobin nói, nhìn Yeonjun với ánh mắt trìu mến.
Khi họ trở về nhà, Soobin nhận ra rằng dù công việc có bận rộn và áp lực đến đâu, tình cảm giữa hai anh em luôn là điều quý giá nhất. Họ đã cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, và mỗi khoảnh khắc bên nhau đều là những ký ức đáng trân trọng.
"Junie, em là động lực của anh. Anh sẽ không bao giờ để em phải lo lắng," Soobin nói, lòng đầy quyết tâm.
"Em... yêu... anh... Binie," Yeonjun đáp, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Em biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, Soobin sẽ luôn bên cạnh và chăm sóc cho em.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top